Charles nói ra những câu này, sắc mặt Đỗ Duy lập tức nghiêm túc hẳn lên
Hắn lập tức viết một bức thư sai người khẩn cấp đưa tới doanh trại quân đoàn nanh sói
Một lúc sau, hắn lại gọi thị vệ trưởng tới dặn dò:
- Thằng cha mập mạp kia ta sợ hắn lại không hoàn toàn theo lệnh mà làm việc, cho nên lần này ngươi tự mình đi một chuyến! Lập tức mang người về cho ta. Càng chậm càng dễ sinh chuyện!
Chiến tuyến phương bắc của đế quốc, phía nam phòng tuyến trung tâm
Nơi này cách chiến khu không quân đế quốc cũng không xa, mà tòa quân doanh này ít nhất cũng đủ cho mấy vạn người trú
Trong quân doanh tuy cũng không có nhiều như vậy, chẳng qua cửa ra vào từ sáng sớm đã có chiến sĩ mặc giáp ra ra vào vào
Một đội xe ngựa tiến vào quân doanh, phía sau xe chở hàng túi lớn lương khô, áo giáo, còn có tên xuyên giáp
Bên trong quân doanh, trên cột cao treo một lá cờ quái dị trông giống như răng nanh dã thú
Mà ở giáo trường không có các binh sĩ đang thao luyện đôi ngũ, ngược lại chỉ có một vài chiến sĩ dậy sớm đang tập luyện. Bọn họ hợp thành một loại đội hình trông có vẻ rời rạc, thực chất lại ẩn chứa quy tắc nhất định. Từng đội ngũ nhỏ trong thao trường đang tiến hành tập luyện những chiến thuật kỳ quái
Những chiến sĩ kia có người còn không mặc giáp mà mang một chút trang phục có tính ngụy trang. Dùng cành cây treo lên người, dùng rơm rạ đội lên đầu, thậm chí cả mặt cũng bôi vẽ đen xì
Bên trong giáo trường, còn có chiến sĩ cởi trần vật lộn, xung quanh không ít người vây xem kêu gào
Dáng vẻ này hoàn toàn không giống quân chính quy của đế quốc – bọn họ thực sự không phải
Ở đây đóng một chi quân đội hoàn toàn dùng tiền chiêu mộ, hơn nữa thừa nhận thân phận lính đánh thuê của nó – quân đoàn nanh sói. Chỉ huy Ron Barton từng cùng chúng lập kỳ công, lần đầu tiên dùng không quân tập kích hậu phương quân địch
Ron Barton buổi sáng đang cùng một đội kỵ binh chạy quanh quân doanh vài vòng. Lúc này toàn thân hắn đã toát mồ hôi, trên người đã bỏ áo giáp đi mà mang một lớp áo thường. Trên đường đi, hắn không ngừng hò hét với những gã thủ hạ bặm trợn của mình “ Aimulei. Ngươi hôm qua té ngã cẩn thận gãy chân đấy! “ “ Karl, thằng cha hỗn đản này, sáng sớm không được uống rượu ” “ Loki, mắt ngươi sao đỏ thế, tối qua nhớ vợ ngủ không ngon à ”
Những ngôn ngữ này tuy thô bỉ lại vô cùng quen thuộc ở chỗ này
Rất hiển nhiên, Ron Barton đã được toàn bộ quân đoàn nanh sói thừa nhận, mọi người đối đãi với hắn cũng rất cung kính nhiệt liệt
Mập mạp đi tới từng doanh trại, sau đó quay về doanh của mình, nhưng lại đạp cửa đi vào cái trướng bên cạnh đại trướng của hắn
Trướng này cách trướng của Ron Barton cũng chỉ có một tấm vách không quá dày. Trên mặt đất thấy không ít giáp trụ và vũ khí vứt lăn lóc, còn có mùi rượu nhàn nhạt
Mập mạp khịt mũi, nhíu mày
Trong trướng chỉ có một chiếc giường, trên giường một người đang co quắp ôm lấy chăn lông mà ngủ. Hơn nữa vì quá mệt nhọc còn phát ra tiếng ngáy
Mập mạp tiến đến gần, cúi xuống nhìn người trên giường
Muse, cô bé này chui vào chăn lông mà ngủ – chẳng qua từ bả vai lộ ra mà đoán nàng cũng cứ để nguyên quần áo mà ngủ. Mà lúc này vì ngủ quá ngon lành, có thể thấy khóe miệng còn một chút nước miếng
- Hừ, nha đầu đáng yêu vậy mà lúc ngủ lại thành đồ ngốc. Trời ạ, lại có chảy nước miếng nữa chứ
Mập mạp nhíu mày, cũng không vươn tay mà là giơ chân, nhè nhẹ đá đít Muse một cái, gọi lớn:
- Này, nhóc giả mạo, ra khỏi giường!
Không có phản ứng ….
- Này! Rời giường!
Khò …. Khò … khò…
Mạp mạp nổi giận đi tới bên cửa vác một thùng nước lớn tới. Hắn dừng bên giường Muse rút ra một cái còi khẽ thổi …
Muse đang ngủ mơ nhép nhép miệng, phảng phất đang gặp cái gì thích thú lắm. Đột nhiên nghe thấy một tiếng cười bén nhọn! Thanh âm chói tai ấy lập tức khiến nàng bừng tỉnh!
Sau đó nàng còn mơ hồ nghe thấy tiêngs gã mập mập đáng ghét kia gầm rú …
Tập hợp khẩn cấp???
Đã thành phản xạ có điều khiện, Muse lập tức bật dậy vô ý sờ mó khắp nơi tìm giày bên giường. Chỉ là nàng vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt đáng ghét của tên mập kia ….
Ụp!
Một thùng nước lạnh tức thì dội xuống, tức thì Muse nhảy dựng lên như mèo bị dẫm vào đuôi!
- Hỗn đản! Thằng cha mập mạp chết tiệt này! Ngươi điên rồi sao!
Muse cuối cùng cũng tỉnh táo lại, trợn mắt nhìn tên mập này. Thằng mập đáng ghét ấy vẫn còn đang cười ha hả nhìn mình
- Tỉnh rồi hả? Nhanh chóng đứng dậy cho lão tử! Ngươi chính là một con heo thích ngủ ngày … chính xác là một con heo quý tộc
Muse bốc hỏa:
- Tên mập chết tiệt này! Ai cho ngươi chạy vào phòng của ta!
Nói xong, nàng còn vô ý nắm chặt lấy chăn
Mập mạp thở dài nhìn cô bé này một chút:
- Làm sao? Đằng nào ngươi cũng đâu có cởi quần áo … Hơn nữa, tuổi của ngươi chỉ đáng làm con gái ta. Ngươi nghe cho kỹ, đây là quân doanh! Hiện giờ mặt trời đã gần tới đỉnh đầu, ngươi còn ngủ ư?
Muse đành chịu nhìn tên mập mạp vô lại này một lúc, lại đổ xuống giường rên rỉ:
- Xin ngươi đấy mập mạp … Hôm nay ta mệt quá! Gặp quỷ! Mệt quá! Ta hôm qua mới từ chiến tuyến đông bộ trở về! Tổng cộng cả đi cả về hết 6 ngày! Chuyển về cho ngươi tới 26 xe vật tư! Hiện tại ta nghỉ! Nghỉ ngươi hiểu không!!
Ron Barton không có chút “ hiểu “ nào cả, vẫn cười gian nói:
- Ta đương nhiên hiểu, cho ngươi nghỉ cũng là lệnh của ta. Chẳng qua ….
Hắn vươn tay đoạt lấy túi rượu còn vương lại trên giường, lắc lắc mấy cái:
- Hết sạch…. Xem ra ngươi cũng biết uống, hơn nữa tửu lượng cũng đang tăng dần.Chỉ là, ngươi quên lệnh của ta hả! Người được nghỉ có thể tự do hoạt động trong doanh. Tuy nhiên…. Không cho phép uống rượu trong quân doanh!!
Nói xong, mập mạp làm bộ dạng giống như bắt được cái gì hình chuôi, cười hì hì nhìn Muse
Muse không chút sợ hãi liếc trả, một câu làm hắn bật trở về:
- Mập mạp chết tiệt, túi rượu này là ta trộm từ phòng ngươi đấy
- Ặc…..
Hắn vội vàng lắc lắc túi rượu, sau đó gầm lên:
- Hỗn đản! Đây là rượu ta cất kỹ! Ngươi lại dám uống sạch!
Muse lắc lắc đầu lúc này mới buông chăn bước xuống giường mò mẫm một lát:
- Mập mạp, ngươi đá giày của ta đi đâu rồi?
- Vẫn còn trên chân ngươi đấy
Ron Barton phẫn uất lắc túi rượu rỗng:
- Ngươi đi ngủ còn không thèm tháo giày ra sao?
Muse lúc này mới nhảy xuống đất vươn eo vài cái, lấy áo giáp vũ khí đeo lên người, lúc này mới quay lại nhìn mập mạp:
- Cho dù ngươi là trưởng quan của ta cũng không thể tùy ý tiến vào phòng của ta vậy chứ. … Hơn nữa lần sau, ngươi không cần gọi ta dậy bằng nước như vậy! Hiện giờ ta muốn rửa mặt ….
- Xin lỗi, không có nước cho ngươi rửa mặt.
Mập mạp chỉ vào thùng nước trống trơn:
- Nước của ngươi đã dùng hết
Dù sao đây cũng là quân doanh. Mỗi chiến sĩ mỗi ngày chỉ có một thùng nước để dùng
Muse phẫn nộ nhìn thùng nước trống trơn, tức giận nói:
- Ngươi! Ngươi không biết, ta vì hoàn thành nhiệm vụ của ngươi đã ba ngày không ngủ! Ba ngày không rửa mặt! Ngươi lại dám….! Ta cũng là con gái a! Con gái cũng cần sạch sẽ!
Mập mạp đứng khoang tay mỉm cười, lúc này mới cố ý nói:
- Ơ, ngươi là nữ à? Ta quên mất ngươi là nữ đấy. Ngươi xem lại bộ dạng của mình đi
Nếu quả thật phải hình dung bộ dạng hiện tại của Muse, chỉ có thể dùng một từ vô cùng đơn giản mà chính xác: lôi thôi!
Phi thường lôi thôi!
Đầu tóc nàng bù xù, thậm chí còn dính chút bụi đất – mấy ngày đi bôn ba triệu tập vật tư lương thực, nàng tối qua mới về, uống say rồi ngủ luôn, căn bản chưa kịp tắm rửa
Nguyên bản quần áo màu trắng giờ đã đầy vết bẩn, thậm chí ngoài vết vàng của đất còn có vết rượu …
Nhìn bộ dạng này của nàng, ai có thể ngờ nàng chính là thiếu gia/tiểu thư gia tộc Listeria, mà lại còn là quý tộc chính cống!
Từ lúc trốn nhà chạy tới phương bắc, cùng đường Muse chỉ có thể chạy tới chỗ mập mạp mà trốn, đảm nhiệm một vị trí bên cạnh hắn – đương nhiên, không có quan chức chính thức, bởi vì đây là một đám lính đánh thuê, trừ thủ lĩnh mập mạp cùng Hussein, những người khác đều không có quan chức chính thức
Hàng ngày, nàng cùng những dong binh miệng lưỡi thô tục kia huấn luyện, tập trận, cưỡi ngựa, hành quân dã ngoại hai ba ngày ăn lương khô, uống nước suối, vài bữa không tắm là chuyện thường
Sau khi tới phương bắc, nàng một mực tránh bên cạnh mập mạp, chỉ là…. Chính nàng cũng không biết mình đang tránh cái gì
Sau khi Đỗ Duy cầm binh lên phía bắc, đảm nhiệm chức chủ soái đông bộ, mập mạp đã định chuyển nàng qua đó, nhưng cô bé này sống chết cũng không chịu – bởi vì Gabri tại đông bộ?
Có thể thế mà cũng có thể không phải
Nàng tiếp tục ở lại bên cạnh mập mạp
Mà đội quân lính đánh thuê này trên danh nghĩa là thuộc về chiến khu đông bộ. Nhưng từ sau khi Ron Barton dùng không quân tập kích thành công thu được thắng lợi nên được phong thưởng, do đó đám lính đánh thuê cũng trở thành “ quân đoàn nanh sói “
Chỉ là nhìn đám “ quân đoàn ô hợp “ này khiến cao tầng Bạo Phong quân đoàn bất mãn! Cho dù là tác chiến thành công một lần, nhưng cao tầng Bạo Phong quân đoàn lại càng thêm bất mãn với đám lính đánh thuê này, nguyên bản “ quân đoàn ô hợp ” lại thêm biệt hiệu “ bất phục quân đoàn “
Sau này, Bạo Phong quân đoàn trung bộ đến giờ vẫn chả có chiến quả gì lớn, lính đánh thuê của mập mạp lại được phong thưởng khiến người ta đỏ mắt
Kết quả … vật tư cung cấp dành cho quân đoàn nanh sói cũng có vấn đề. Lúc thì bị gây khó khăn, lúc thì chậm trễ, kéo dài ….
Mập mạp vốn đã nóng tính, lập tức trở mặt với Bạo Phong quân đoàn
May mắn, tướng quân Andre cùng gia tộc hoa tulip quan hệ rất tốt. Có hắn chống đỡ thêm vào, đem vật tư của không quân chuyển qua cho mập mạp. Chỉ là Ron Barton từ mặt luôn Bạo Phong quân đoàn, trực tiếp tìm tới Đỗ Duy xin cơm
Đỗ Duy đối với người của mình đương nhiên là hết lòng bảo hộ. Sau này đội lính đánh thuê kia của mập mạp tuy đóng ở trung bộ, nhưng vật tư toàn bộ lại từ đông bộ điều đến
Muse không chịu đi đông bộ, kiên trì lưu lại bên cạnh mập mạp hắn cũng không để ý nữa. Mấy ngày trước còn phái Muse dẫn người đi thành Asian lĩnh vật tư của tháng này về
Nói cẩn thận, mập mạp cũng chiếu cố Muse khá nhiều. Cho nàng ở một mình trong một trướng, ngày thường cũng để ý hơn. Tuy quân doanh cấm nữ nhân – chẳng qua với đám lính đánh thuê này, nữ nhân cầm kiếm cũng không phải chưa gặp ( như Roline là một ví dụ ), cho nên cũng không gây kinh ngạc quá lớn
- Được rồ được rồi!
Nhìn ánh mắt muốn giết người đoạt mạng của Muse, mập mạp cười cười nói:
- Ta kêu ngươi rời khỏi giường là tốt rồi. Cô bé ngốc này, nhanh đi đi có việc tốt đấy. Nếu đi muộn không kip lại trách ta không nhắc ngươi
Muse đã đeo vũ khí vào rồi, tùy tiện dùng tay nhúng vào nước sau đó đưa lên lâu mặt, vuốt vướt tóc:
- Được rồi, việc tốt gì!
- Chúng ta phải lên đường
Mập mạp cười quỷ dị:
- Ta tự thân dẫn đội. Chúng ta vượt qua phòng tuyến, vòng về hướng tây, sau đó …. Nhẹ nhàng chạy tới hậu phương bọn chúng! Hắc hắc, giờ là mùa thu hoạch rồi. Chúng ta đi quấy rối bọn chúng thôi!
Mắt Muse sáng lên:
- Quả nhiên là việc tốt! Được rồi, coi như ngươi có lương tâm, có việc vui vậy cũng không quên gọi ta
- Mau lên, chúng ta chuẩn bị xuất phát
Đi tới cửa, mập mạp đột nhiên quay lại nhìn Muse, do dự nói:
- Còn một việc, Muse, việc này có lẽ không giấu được ngươi. Ta nghĩ công tước đại nhân sớm muộn sẽ biết – không chừng đã biết rồi ấy chứ. Có khi vài ngày nữa sẽ có tin tới, buộc ta đưa ngươi sang …
Ánh mắt Muse lập tức trở nên mờ mịt, sững lại sau đó lắc đầu:
- Ta không đi! Nơi nào ta cũng không đi! Ta không đi làm thủ hạ cho Đỗ Duy … ta ghét thằng cha kia lắm..
Mập mạp sờ cằm, cười cổ quái nói:
- Tùy ngươi thôi, chỉ sợ sau này lão đại biết ta giúp ngươi trốn lại dùng quân côn trị ta
Muse liêc mắt:
- Ngươi béo như thế, quân côn cũng vô dụng
Chần chừ một lúc, Muse thu lại bộ dạng cười cợt, thành khẩn nói:
- Kỳ thật … Ta biết ngươi chiếu cố ta rất nhiêu … Cám ơn… chú Ron Barton
Mập mạp vừa nghe, khuôn mặt giống như gặp quỷ, trơn mắt nói:
- Ngươi! Ngươi gọi ta là gì? Ngươi gọi ta là chú? Trời ạ!
Muse làm mặt quỷ cười nói:
- Không phải sao? Ngươi nói tuổi của ta chỉ đáng làm con gái ngươi thôi mà.
- Lão tử còn chưa tới 40 tuổi!
Mập mạp nổi giận vươn tay cốc đầu Muse một cái:
- Không cho phép gọi ta như vậy! Me nó chứ!
Hắn nói tuy nhẹ nhàng, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia thống khổ
Muse nhìn mắt hắn, nhỏ giọng ôn nhu nói:
- Mập mạp … Ta nghe nói ngươi cũng có con gái..
- Không phải việc của ngươi!
Mập mạp nổi giận vung chân đá, nhưng Muse đã tránh ra xa rồi:
- Nhanh đi lấy ngựa của ngươi đến cửa doanh tập hợp! Đến trễ ta dùng quân côn đánh ngươi!
Muse lè lưỡi chạy ra, lúc đi ngang qua mập mạp, thấp giọng một câu:
- Cám ơn
Nhìn nha đầu này nhảy nhót, Ron Barton mới thở dài, nhìn bóng lưng đi xa. Trong mắt vị tướng quân 250 lại lóe lên một tia ôn nhu tình cảm hiếm thấy
Nắn miệng túi … trong đó có phong thư của Đỗ Duy
Hắn vừa nói dối, Đỗ Duy không phải “ sớm muộn sẽ biết ” mà là đã biết! Đã biết Muse ở đây
Phong thư này là tối qua ngựa chạy hỏa tốc đưa tới, trong thư Đỗ Duy muốn mập mạp lập tức đưa Muse đến thành Asian – nếu quả không đi, cứ trói lại vác đi cũng được!
Đây là nguyên văn lời của Đỗ Duy
Nhưng lần này, mập mạp lại kháng lệnh Đỗ Duy – cũng chẳng phải lần đầu tiên nữa rồi
Chỉ vì… khi đó, cô bé đáng thương này chạy tới tìm mình, khuôn mặt từ trước luôn kiên cường lại biến thành một cô gái. Khi đó vẻ mặt mệt nhọc cùng yếu đuối, ánh mắt bi thương khiến mập mạp sinh lòng thương xót
Mấy ngày nay, nàng ở chỗ mình, cùng đám thanh niên thô tục ăn thịt uống rượu, nhìn như khoái lạc … kỳ thật …. Có cô gái nào buổi tối ngủ trong phòng ôm túi rượu?
Vết đọng trên gối … thật sự chỉ là nước miếng ư?
Hay là … nước mắt?
Mập mạp xoa xoa gò má:
- Tuổi trẻ thật là phiền hà à. Nào có được như ta hồi đó, muốn yêu là yêu, muốn hận là hận. Yêu cô gái nào, trực tiếp chạy đi cướp về là được rồi. Người tuổi trẻ bây giờ thật là mệt muốn chết!
Khi thị vệ trưởng mang bút tín của Đỗ Duy tới quân doanh của quân đoàn Nanh sói, lúc này đã là chạng vạng
Nhưng hắn đã tới chậm một bước, những người còn lại nói cho hắn biết, thống lĩnh Ron Barton sáng sớm hôm nay rút 1000 người “ đi săn “. Cái từ “ đi săn “ này là tiếng lóng của dong binh, kỳ thật là dẫn người vượt đường đi quấy rối
Ron Barton không ở đây, thị vệ trưởng hỏi một lúc về Muse, quả nhiên rất nhiều người nhận ra. Chỉ là Ron Barton mang Muse đi cùng
Thị vệ trưởng thở dài … quả như công tước đại nhân dự đoán, mình gấp rút chạy tới đã không kịp rồi
Ron Barton lại kháng lệnh lần nữa