Sau khi Raoen đi ra ngoài, Đỗ Duy nhìn Ron Barton một cái.
Ron Barton lắc đầu:
-Một kẻ không tệ ……. Đáng tiếc lại thuần phục sai đối tượng. Ít nhất tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng thuộc hạ của ta, hoặc đối xử với ai như đồ bỏ.
Dừng một chút, Ron Barton đưa ra một yêu cầu với Đỗ Duy:
-Ông chủ, Raoen này tôi rất thích, để hắn làm thuộc hạ của tôi đi.
Trái ngược với mong muốn, Đỗ Duy lại cự tuyệt yêu cầu của Ron Barton. Hắn cười cười:
-Tướng quân của ta, người này ta cũng rất thích. Hắn nhìn qua là hẳn là một quan quân rất tốt. Hơn nữa có xuất thân từ Ngự Lâm quân, hiểu được lễ tiết, bên người ta đang thiếu những người như vậy. Để hắn ở bên cạnh ta đi.
Ron Barton không có dị nghị gì, hắn liền đồng ý.
Cuối cùng, vận mệnh của Raoen cứ như vậy được quyết định. Đỗ Duy quyết định trước khi mình rời khỏi đế đô tới lãnh địa tây bắc chuẩn bị tổ chức một đội cận vệ bên cạnh. Mà Đỗ Duy cho rằng Raoen làm thủ lĩnh là phi thường thích hợp.
Bất tri bất giác, trong lòng Đỗ Duy đã sinh ra một ý nghĩ “người vị trí cao”.
Sâu trong ý thức của hắn, mặc dù hắn đánh giá rất cao tướng quân hai trăm năm mươi Ron Barton này, nhưng hắn cũng không hy vọng thuộc hạ dưới ta của mình hay toàn bộ quân đội đều mang dấu vết sâu của tướng quân hai trăm năm mươi này. Ron Barton có thể triệu tập một nhóm bộ hạ cũ, Đỗ Duy dĩ nhiên rất hài lòng. Nhưng hắn sẽ không để toàn bộ quân đội đều đưa về để Ron Barton thống lĩnh toàn bộ.
Đạo tiết chế kẻ dưới nằm tại sự cân bằng. Điểm ấy rất mấu chốt.
Mà Raoen là một nhân tuyển rất thích hợp trước mắt Đỗ Duy.
Trong đầu Đỗ Duy đã có một kế hoạch sơ bộ đối với quân đội riêng cũa lãnh địa tương lai của mình.
Ron Barton là một tướng quân quen thuộc đối với khu vực Tây Bắc. Hơn nữa hắn có bản lãnh tương đối, có thể làm thống lĩnh kỵ binh trong tương lai. Nhưng Đỗ Duy sẽ không đem quyền sở hữu giao trong tay một người. Trong kế hoạch của hắn còn có một nhân tuyển quan trọng, đó là người mà Đỗ Duy thấy phi thường tốt.
Là người tại bình nguyên Rowling cùng mình đã tiếp xúc qua rất nhiều lần, làm việc nghiêm cẩn trầm ổn, tiến lùi đúng mực – kỵ sĩ Robert.
Hussein cùng Nicole đã tới đế đô trước một bước cùng Đỗ Duy hội họp.
Nhưng kỵ sĩ Robert còn đang ở trên đường, hắn chịu trách nhiệm dẫn người giúp đỡ Solskjaer cùng nhau đem phòng thí nghiệm ma pháp ngoài thành Rowling vận chuyển tới. Trong phòng thí nghiệm kia có rất nhiều thứ quan trọng, di chuyển vô cùng phiền phức. Mà kỵ sĩ Robert dưới chỉ thị của Đỗ Duy phụ trách hộ tống Solskjaer một đoạn đường.
Mà Raoen này ….. Đỗ Duy thấy được hắn sẽ là một đội trưởng đội thân vệ rất thích hợp.
Đương nhiên, trong nhà vẫn còn có một thị vệ trưởng Alfa. Vô luận là từ khả năng, kinh nghiệm cùng vũ kỹ, Alfa không nghi ngờ đều là người thích hợp nhất đảm nhiệm chức đội trưởng đội thân vệ cho Đỗ Duy.
Nhưng Alfa đã đi theo Raymond thật sự lâu lắm, rất rất lâu. Chỉ bằng điểm này, Đỗ Duy cho rằng thị vệ trưởng Alfa nhất định không có khả năng trở thành kẻ thân tín của mình.
Đối với bác Alfa này, Đỗ Duy có cách sắp xếp khác.
Những nhân tài quái dị Ron Barton từ chợ nô lệ kiếm được đều bị Đỗ Duy tuyển vào đội cận vệ của chính mình ….. Đó là một chức vị làm cho người ta cực kỳ hâm mộ. Có thể trở thành thân vệ của ngài công tước, tiền đồ có thể nói là vô cùng sáng lạn. Mà Raoen, tạm thời được bổ nhiệm làm thủ lĩnh của những người này.
Mọi người cũng không có ý kiến. Dù sao thực lực của Raoen ở phía trên mọi người. Những người này đều biết.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Đỗ Duy dồn phần lớn sức lực vào Học viện ma pháp.
Hắn mỗi ngày đều dùng phần lớn thời gian trốn trong phân viện Hogwarts, cố gắng tập trung phân tích thành quả nghiên cứu của các ma pháp sư trong ma pháp học hội sưu tầm đươc.
Mà đồng thời, câu nói kia của Đỗ Duy viết trên của phân viện Hogwarts:
“Thăng quan phát tài mời đi đường khác! Ham sống sợ chết chớ vào cửa này.”
Những lời này dường như đã thành khẩu hiệu học tập trong phân viện Hogwarts của học viện. Nhiệt huyết người tuổi trẻ đều rất dễ dàng bị khích động chỉ cần một chút khẩu hiệu cao thượng. Khẩu hiệu có thể kích động nhiệt huyết sôi trào của con người, cảm giác sứ mệnh, cùng lý tưởng cao quý, cũng đủ để làm cho những người tuổi trẻ đơn thuần trong quân đội này sinh ra lòng tôn kính bền chặt cùng với sự trung thành.
Càng huống chi, Đỗ Duy dạy cho bọn họ những thứ so với đọc thuộc những chú ngữ cứng nhắc của các phân viện khác, hoặc trốn trong phòng thí nghiệm công thức điều chế khô khốc còn đặc sắc gấp trăm lần.
Thậm chí đến ngay cả lần nọ trong khóa học đối mặt với Kim nhãn mãng, hai tên xui xẻo bị Kim nhãn mãng hóa đá. Thân thể cứng ngắc sau khi thạch hóa được đặt trước cửa phân viện, bọn họ cũng không giận Đỗ Duy, ngược lại được kích thích lòng nhiệt tình học tập rất lớn.
-Hôm nay ta sẽ tự mình dạy cho các ngươi một khóa cuối cùng.
Ngày đó, Đỗ Duy cuối cùng trong phòng học được xây dựng đặc thù tuyên bố:
-Bởi vì mọi người đều biết, ta sắp đi tới lãnh địa của ta – tỉnh Tây Bắc Desa. Cho nên chỉ sợ có một khoảng thời gian, ta không có cách nào cùng mọi người gặp mặt …….
Ba mươi hai học viên đều trên mặt lộ vẻ thất vọng.
-Tuy nhiên, mọi người không cần phải quá buồn bã. Bởi nếu như hết thảy đều thuận lợi, chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại thôi.
Nụ cười của Đỗ Duy rất giảo hoạt:
-Ta đã lấy thân phận ủy viên quản lý học viện đưa ra một đề nghị với học viện. Ta cho rằng muốn bồi dưỡng ra một ma pháp sư tiêu chuẩn, cả ngày ngây dại trong học viện không thể làm được. Các ngươi muốn tích lũy kinh nghiệm thật nhiều, cho nên đề nghị của ta là: chúng ta đem từng nhóm học viên cố định phái đi tới mấy địa điểm mạo hiểm nổi tiếng tiến hành khảo nghiệm thực sự, tích lũy kinh nghiệm của các ngươi! Mà dưới đề nghị của ta, trước mắt được cho rằng rất thích hợp đối với các ngươi chỉ có ba nơi – rừng rậm Đóng Băng của phương bắc, đầm lầy phương nam, còn có ….. tây bắc.”
Nụ cười của Đỗ Duy rất giảo hoạt.
-Đương nhiên, với thực lực trước mắt của các ngươi, học viện cho rằng đưa đám tân binh các ngươi tới rừng rậm Đóng Băng hay đầm lầy phương nam thực sự là một hành vi chịu chết. Cho nên, nơi phù hợp với các ngươi nhất chính là tây bắc. Nơi đó có sa mạc khô cằn nóng bức, trong sa mạc có không ít ma pháp sinh vật. Ví dụ như bọ cạp đen, còn có thể có loài rắn dưới cát có khả năng phun ra lửa độc. Ngoài ra, trên núi Kilimanjaro cũng phân bố một ít ma thú thực lực không tính là quá mạnh mẽ. Những ma thú này đều có thể cho các ngươi mười phần kinh nghiệm. Đề nghị của ta là, trong tương lai mấy tháng tới các ngươi sẽ tới tây bắc tiến hành một khoảng thời gian ….. ồ, ta gọi là ‘Thực tập’.
Phía dưới một trường hoan hô.
Qua ba tháng, nhóm học viên này đối với những thứ Đỗ Duy dạy cho bọn họ đã tự tin nắm chắc mười phần!
Trong ma pháp học viên đều là những học viên tuổi còn trẻ. Người tuổi trẻ tính cách bốc đồng, trong ngày thường cũng khó tránh khỏi phát sinh một số chuyện tranh đấu âm thầm. Dưới sự chỉ đạo xảo diệu của Đỗ Duy, những người này đều lấy “phương thức của ma pháp sư” tiến hành quyết đấu.
Theo con số thống kê không hoàn toàn, trong các ma pháp sư âm thầm tiến hành quyết đấu, học viên đến từ phân viện Hogwarts đối mặt với các phân viện khác phần thắng vẫn duy trì ưu thế áp đảo.
-Đương nhiên, không phải bất cứ ai trong các ngươi đều có thể có tư cách đi tây bắc thực tập, mà phải trải qua một lần kiểm tra.
Đỗ Duy cười nói:
-Chỉ có nhân tài đạt yêu cầu mới có cơ hội ra ngoài thực tập. Điều này là nghĩ tới an toàn của các ngươi. Còn nội dung kiểm tra ư………
Đỗ Duy sờ sờ mũi:
- Học viện sẽ chia các ngươi làm các tổ nhỏ, lấy đơn vị tổ nhỏ. Các ngươi dưới tình huống không có giáo sư bảo vệ, phải chiến thắng một con băng tuyết ma lang trưởng thành!
Nhìn những người trẻ tuổi phía dưới không một ai trên mặt lộ ra vẻ e ngại, Đỗ Duy rất hài lòng vỗ vỗ mặt bàn, sau đó lớn tiếng nói:
-Tốt lắm! Cầu nguyện vì tương lai của các ngươi!Những học sinh mới!Tuy nhiên may mắn chính là, các ngươi trong một khoảng thời gian không cần đối mặt với sự hành hạ của ta nữa! Tạm biệt, các học sinh của ta!
Nói xong, Đỗ Duy bước tới cửa, phía sau đột nhiên vang lên thanh âm đứng dậy chỉnh tề. Ba mươi hai học viên đều dựa theo lễ tiết tiêu chuẩn quân đội, hướng tới Đỗ Duy làm một cái lễ tiết đấm ngực.
-Cảm ơn các ngươi, ta ở tây bắc chờ các ngươi.
Hắn đối với hiệu quả hiện giờ cực kỳ hài lòng.
Bắt đầu tính đến ngày rời khỏi đế đô.
Đỗ Duy trước mắt vẫn như cũ đau đầu nhất chính là vấn đề số lượng thủ hạ.
Suốt toàn bộ tỉnh Tây Bắc Desa phải cần một số lượng lớn quan viên cấp thấp và cấp trung. Mà trong tay của Đỗ Duy hiện giờ lại không có ai cả – đã ba tháng rồi hắn không tuyển được đến một người.
Chẳng lẽ chỉ có thể đến vùng tây bắc mới tuyển mộ?
Đỗ Duy thở dài.
Hắn đã thông qua các loại kênh chiêu mộ người, nhưng vừa nghe được phải đi tới vùng tây bắc quỷ quái chim cũng không đẻ được trứng kia, đã đủ để dọa chạy đại đa số người. Mà trong giới quan trường của đế đô, Đỗ Duy ban đầu cũng muốn dựa vào uy vọng cùng quan hệ của mình tại một số ngành trung ương của đế quốc thó lấy vài người. Nhưng rất hiển nhiên – người khác tôn kính là một việc, mà muốn đi theo ngươi tới tây bắc chịu khổ, lại là một việc khác.
Có rất ít người nguyện ý từ bỏ thế giới phồn hoa nơi đế đô đi theo công tước này tới tây bắc.
Đỗ Duy không thiếu tiền – trong ba tháng quy mô làm ăn của Đỗ Duy tại đế đô đã khuếch đại lớn hơn gấp ba lần. Zach nhỏ bé kia đích thực là một thiên tài buôn bán. Hắn nghĩ ra rất nhiều ý tưởng kỳ lạ. Khoảng thời gian ba tháng, tiền vàng trong túi tiền Đỗ Duy đã đạt tới bốn trăm vạn.
Nhưng tiền vàng có thể mua được nô lệ, lại không mua được nhân tài chính thức.
Tin tức tốt duy nhất chính là: Zach nhỏ bé trong thương trường hỗn tạp ở đế đô giống như cá gặp nước. Nữ kỵ sĩ Roline rất nhanh chóng có thể được giải thoát. Nàng cuối cùng không cần phải mặc bộ áo giáp quá mức hoa lệ, bị một nhóm quý tộc tuổi trẻ đáng ghét vây quanh.
Mà hiện giờ, thống lĩnh trị an của đế đô: đại nhân Camille Ciro lại mỗi ngày đều mặc một bộ áo giáp mua được từ Đỗ Duy mang theo binh lính tuần tra trên đường cái.
-Ta rất cần người! Ba trăm người cũng được.
Đỗ Duy ngồi trong thư phòng cau mày thở dài:
-Nếu như không có ba trăm người, hai trăm …. Không, thậm chí chỉ có một trăm cũng miễn cưỡng có thể dùng. Chỉ cần xây nên cấu trúc hành chính của tỉnh Desa …..
Có khi đúng là thần linh thật sự nghe thấy được cầu khẩn của Đỗ Duy. Trong lúc Đỗ Duy cau mày lo lắng, quản gia Marde đưa tới một tin tức.
-Cậu chủ, có người mang tới một lời mời – là đại học giả Lam Hải phái người đưa tới. Ông ấy hy vọng nếu như hôm nay ngài không quá bận, buổi tối có thể bỏ thời gian tới tới nhà của ông ấy……
Đỗ Duy sửng sốt một chút.
Đại học giả Lam Hải?
Học giả nổi tiếng nhất, danh vọng lớn nhất đế đô?
Đồng thời cũng là thầy của chính em trai Gabri của mình?
Dường như chính mình cùng vị đại học giả nổi tiếng này không có quan hệ gì sao? Khi mình sắp rời khỏi đế đô, hắn chạy tới mời mình qua làm gì?
Hậu thuẫn của vị học giả Lam Hải này phi thường lớn. Đỗ Duy biết. Mỗi một quan lại tại đế đô đều bị cơ sở học thức bác học của vị học giả này thuyết phục. Rất nhiều quý tộc đều tới trước cửa thỉnh cầu vị học giả này có thể thu con cháu của gia đình mình làm học trò. Nhưng tiêu chuẩn thu đồ đệ của vị học giả này lại cực kỳ hà khắc. Hơn nữa cho tới bây giờ không khuất phục bất cứ quyền quý nào. Đến ngay cả con cháu hoàng gia, nếu như không hợp mắt của ông ta cũng tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện tiến vào lớp.
Lúc đầu vị học giả này có thể thu Gabri làm học trò cũng là do bá tước Raymond nhiều lần tới của xin gặp. Cuối cùng cậu bé Gabri trải qua sự dạy dỗ của Đỗ Duy nhiều năm, cũng nổi bật trong các bạn cùng tuổi, lúc này mới thành công được học giả Lam Hải thu làm học trò. Chỉ là sau chính biến, với sự hạ đài của gia tộc Rowling, sau khi Gabri theo cha mẹ trở về nhà, học giả Lam Hải cùng gia tộc Rowling không còn quan hệ gì nữa.
Hắn tìm ta làm gì?
Đỗ Duy mặc dù tôn kính học giả loại này, nhưng hắn bây giờ thực sự không có thời gian. Đang muốn cự tuyệt, Marde lại đế thêm một câu:
-Người tới đây mang đến một câu của ngài Lam Hải, anh ta nói ‘Phiền não của ngài công tước hiện giờ ông ta có thể có biện pháp giải quyết’.
Đỗ Duy hai mắt sáng ngời:
-Chuẩn bị ngựa! Ta phải đi bây giờ!
Thân là đại học giả tầng lớp trên của đế đô, nơi ở của Lam Hải tiên sinh cùng địa vị của ông ta rất không tương xứng.
Nơi ở của học giả Lam Hải vị trí tại thành nam đế đô – thành nam là nơi ở của bình dân. Mà nhà của ngài Lam Hải ở chỗ này xem ra chiếm diện tích rất lớn. Cách trang trí thanh tao mà đơn giản, nhìn qua mang vẻ rất không tầm thường.
Băng qua những gạch lát màu xám, thảm cỏ xanh và cả đất bình thường, Đỗ Duy cuối cùng đã thấy được vị đại học giả Lam Hải này dưới một gốc cây hòe lớn trong sân
Ông ta ngồi trên một cái ghế mây, một thân áo bào trắng, trên người không đeo bất cứ trang sức gì, thậm chí hai chân còn đi đất, cứ như vậy im lặng ngồi trên ghế mây. Khi Đỗ Duy bước vào, ông ta còn cười với Đỗ Duy một chút:
-Mời vào, thưa ngài công tước. Ta không biết ngài sẽ đến sớm như vậy, cho nên ta chỉ chuẩn bị một bình trà, cũng không có chuẩn bị cơm chiều.
Đỗ Duy có chút ngượng ngùng cười cười.
Hắn đích xác quá nóng lòng. Lời mời của Lam Hải là buổi tối, Nhưng Đỗ Duy không thể không vội vã. Bây giờ mặt trời còn chưa xuống núi, hắn đã xông vào nhà Lam Hải rồi.
-Nơi này của ngài rất an tĩnh.
Đỗ Duy che giấu sự xấu hổ của mình, nhìn mảnh đất tao nhã này:
-Bình thường nơi này luôn an tĩnh như vậy ư?
-Không, ban ngày bọn nhỏ đều ở lại chỗ này.
Lam Hải cười cười:
-Tuy nhiên hiện giờ bọn chúng đều đã trở về. Mời ngài ngồi, ngài công tước, mong đừng hiềm sự chậm trễ của ta. Ta trong nhà chỉ có một lão người hầu. Hiện giờ hắn hẳn là đang bận rộn trong bếp, cho nên đành phiền ngài tự mình đem một cái ghế từ trong phòng ra.
Từ khoảng cách gần nhìn vị đại học giả nổi tiếng gần xa này, tướng mạo của ông ta cực kì nho nhã. Một mái tóc bạc dựng đứng rất sạch sẽ, trên mặt không để râu, da tay trắng nõn vô cùng, ngoại trừ mái tóc bạc lộ tuổi tác của hắn ra…… người này nhìn qua trông trẻ dị thường. Đỗ Duy thậm chí hoài nghi, nếu như ông ta bằng lòng nhuộm tóc, người khác nhất định sẽ cho rằng hắn nhiều nhất chỉ có bốn mươi tuổi.
Nhưng Đỗ Duy lại biết, tuổi người này ít nhất cũng đã tám mươi.
Để một người già tám mươi tuổi mang ghế cho chính mình, Đỗ Duy cũng không có loại thói quen này, cho nên hắn rất nhanh nhẹn chạy vào phòng bên cạnh lấy ra một cái ghế, ngồi ở trước mặt Lam Hải.
Lão học giả này có một đôi con ngươi màu xanh da trời. Ông ta dường như cũng không quan tâm gì đến việc lấy ghế này, cười nhìn Đỗ Duy:
- Thưa ngài Công tước, ta biết tại sao ngài lại tới gấp gáp như vậy. Ngài gần đây gặp chuyện khó khăn, có phải vậy không?
“Đúng vậy.” Đỗ Duy cũng không tránh né:
-Ngài phái người đến chuyển lời, nói rằng ngài có thể giúp ta?
-Đúng vậy.
Lam Hải gật đầu:
-Ngài cần người, cần một số lượng người lớn thành lập cơ cấu hành chính cả tỉnh Desa.
-Đúng vậy, ta cần ít nhất một …….. không, ta cần ba trăm người! Ba trăm người có thể đảm nhiệm chức quan hành chính cấp trung và cấp thấp! Trời ạ, nói thật là ngay cả người làm Tổng đốc cũng chưa có.
Đỗ Duy cười cười.
=Thưa ngài Công tước, ta không có ba trăm người. Nhưng ta nghĩ, với tình cảnh trước mắt của ngài, nếu như chỉ cần có tám mươi người thì cũng miễn cưỡng đủ dùng.
Một câu nói của Lam Hải đã vạch trần lời nói dối của Đỗ Duy.
Đích xác, Đỗ Duy đã thổi phồng vấn đề.
Đỗ Duy mỉm cười:
-Nói như vậy, ngài có thể đề cử cho ta một ít người?
Học giả Lam Hải thở dài, dưới ánh trời chiều, lão già ngồi dưới cây hòe này dường như có chút bất đắc dĩ. Ông ta thấp giọng nói:
-Ta có một nhóm học trò. Ngài biết đấy, ta mặc dù cũng thu nhận một ít con cháu quý tộc, nhưng đại bộ phận đệ tử của ta đều xuất thân từ dân nghèo. Bọn họ học tập các thứ tại chỗ của ta, nhưng lại không cho nơi để thi triển. Quan viên đế quốc được chọn, đại đa số đều được sinh ra từ trong gia đình quý tộc. Mà cơ hội của bình dân thực sự quá quá ít. Ta nghĩ, nếu ngài đi tây bắc tạo ra một cục diện mới, như vậy ta hoặc các học sinh của ta có thể tranh thủ được một chút cơ hội.
Đỗ Duy nhíu mày:
-Nhưng ta cần chính là một nhóm người có khả năng gánh vác công việc hành chính địa phương, mà không phải là một nhóm học giả.
Lam Hải cười:
-Thưa ngài Công tước, ta cam đoan các đệ tử của ta sẽ làm ngài hài lòng. Ta không phải loại học giả thích thuật đoán số hay thuật bói toán. Thứ các học sinh của ta học tập đều là cách trị quốc. Ta cam đoan bọn họ sẽ là quan địa phương thích hợp. Cái bọn họ cần chính là kinh nghiệm …. cùng một chút tự tin.
Sau đó, Đỗ Duy cẩn thận hỏi một vài vấn đề. Cuối cùng hắn xác định: Học sinh của vị học giả Lam Hải này dạy hẳn là đều có bản lĩnh thực sự.
Đế quốc có rất nhiều học giả, nhưng thật ra đều nghiên cứu những thứ đoán số, bói toán hư vô mờ mịt, hoặc những thứ gọi là “thuật quyền lực” để lấy được danh khí trong giới quý tộc.
Ví như sư phụ đầu tiên của bản thân Đỗ Duy, hắn nhớ kỹ. Chính sư phụ đầu tiên của mình Rossatt là một vị chiêm tinh thuật sư nổi tiếng.
Nhưng nội dung vị học giả Lam Hải dạy đệ tử làm cho Đỗ Duy phi thường hài lòng: kiến trúc học, toán học, lịch sử cùng với một ít cách tu dưỡng đạo đức.
-Ta sẽ không để đệ tử của ta biến thành cái loại nói lời viển vông, chỉ biết lấy lòng quý tộc. Bọn họ mỗi người đều có lĩnh vực am hiểu của chính mình.
Lam Hai cuối cùng cũng cam đoan.
Đỗ Duy gật đầu. Sau đó hắn đứng lên, ở trong sân bước hai vòng, quay đầu lại nhìn Lam Hải vẫn như cũ ngồi trên ghế cười dài.
-Thưa ngài.
Đỗ Duy trầm giọng nói:
-Rất xin lỗi vì ta đã đưa ra vấn đề như vậy …. Tuy nhiên. Ngài làm như vậy, rốt cuộc là tại sao?”
Đỗ Duy cũng không tin chuyện miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
-Ngài giúp ta một chuyện bề bộn lớn như vậy, xin hỏi ngài có yêu cầu đặc biệt nào với ta không?
Lam Hải gật đầu, sau đó lão già ngồi thẳng người. Trong ánh mắt màu xanh da trời của ông ta phát ra một tia tinh sáng!
-Thưa ngài Công tước, ngài là một người thông minh. Ta nghĩ ta có thể xác nhận được điểm này ….. cho nên, lời ta muốn nói kế tiếp, nghĩ ngài hẳn là hiểu rõ.
Đỗ Duy rùng mình trong lòng, lẳng lặng chờ câu nói của Lam Hải.
-Vùng tây bắc sắp có loạn! Trong tương lai không xa!
Một câu nói của Lam Hải khiến cho Đỗ Duy đối với vị học giả nghiêm nghị này tôn kính! Không nghi ngờ gì, Đỗ Duy đồng ý với quan điểm của Lam Hải.
-Yêu cầu của ta đối với ngài ……. Không, coi như là một thỉnh cầu việc trấn thủ biên cương của một lão già đối với quý ngài công tước.
Lam Hải khe khẽ thở dài, sau đó thanh âm đột nhiên cao lên vài phần:
-Tương lai, vô luận dưới bất cứ tình huống nào, mong ngài cần phải cam đoan tuyệt đối không để kẻ địch tây bắc vượt qua núi Kilimanjaro một bước!
Đỗ Duy thân thể chấn động!
Vẻ mặt Lam Hải rất nghiêm túc:
-Có lẽ lời ta nói như vậy, sẽ làm ngài cảm thấy quá ….quá mạo nguội. Nhưng ta nghĩ ngài cũng hiểu rõ ràng, giữa đế quốc cùng dân tộc tây bắc kia có thù hận sâu sắc như thế nào! Cho nên, nếu như để những người đó vượt qua núi Kilimanjaro tiến vào vùng nội địa của đế quốc….. Như vậy con dân của đế quốc phải chịu một trường thảm họa lớn. Đây là thỉnh cầu của ta đối với ngài!