Một đường “Thông Thiên” một mạch đi thẳng lên- Đây cũng không phải là nói quá, những bậc thang trước mắt thẳng tắp tạo thành con đường mút mắt không thấy điểm dừng, tạo thành một góc 90 độ. Từng bước, từng bước đi lên, làm cho người chóang đầu hoa mắt.
Nhìn thấy, Đỗ Duy đã cố hết sức, Xích Thủy Đoạn lấy ra một băng châu bạch sắc rồi đưa cho Đỗ Duy, thản nhiên nói:
- Bỏ vào miệng, ngậm dưới lưỡi nhưng đừng bao giờ nuốt mất!
Sau đó, lại lấy thêm một viên khác đưa cho Joanna.
Đỗ Duy không do dự cầm lấy, cho vào miệng. Lập tức cảm thấy một hơi lương khí từ dưới lưỡi phát ra, chạy thẳng lên ót. Cảm giác này làm cho người ta thân thể nhất thời buông lỏng, cảm giác trầm trọng gắng sức kia đột nhiên lặn mất tăm. Hít thơ một cái thật sâu, mọi việc trót lọt vô cùng.
- Đây là đồ dùng chuyên dụng trên Tuyết sơn! Dù sao trên Đại Tuyết Sơn có hơn hai trăm vu sư, không phải ai cũng có sức mạnh thánh giai.
Vừa nói, Xích Thủy Đoạn lại vừa nhìn thóang qua Lạc Tuyết.
Sắc mặt Lạc Tuyết âm trầm, Tinh Linh vương một lời như tên bắn, mặc dù có năng lực tùy thời có thể khôi phục thương thế của thành giai, nhưng hắn vẫn cố ý giữ lại vết xướt trên mặt. Sắc mặt hắn lạnh lùng, không thèm nói một lời nào, đang ở tuốt ở đằng trước mà một mạch đi thẳng lên.
Lạc Tuyết không phải là kẻ ngốc. Sau khi hắn bị thương, không vì cuồng nộ mà một hơi vọt lên đỉnh núi, từng bước chậm rãi đi lên. Vừa rồi cùng Xích Thủy Đoạn kịch chiến một trận long trời, Tinh Linh vương không phải là không tổn hao thực lực. Hắn đang cần một ít thời gian cho mình hồi phục lại.
Tầng tầng các băng thể được điêu khắc thành bậc thang, muốn tìm được đá ở nơi Tuyết sơn cao vút này thật sự là một việc khó khăn. Sự giá lạnh cực độ làm cho tất cả đều đóng thành băng. Đi trên những bậc băng sáng trong, Đỗ Duy lẳng lặng nhìn về phía xa xa…
Tổng cộng có 3650 tầng thang băng. Nghe nói vào vài thập niên trước, trước lúc tiền nhiệm Vu vương Cổ Lan Tư còn tại vị, bậc thang băng chỉ có 3640. Căn cứ vào truyền thống Đại Tuyết Sơn, mỗi khi Vu vương tấn nhiệm, sẽ phải đến chân núi mở thêm mười bậc nữa.
Đương nhiên, Xích Thủy Đoạn sẽ không cùng Đỗ Duy kể lể những việc nhàm chán này nữa. Đỗ Duy biết được những việc này là do từ cô tù binh Đại Tuyết Sơn bé nhỏ Eluna kia. Hắn vừa đi vừa cố ý kể ra.
Sau khi nghe Đỗ Duy kể xong, Joanna không nhịn được hỏi một câu:
- Nếu như cứ theo như vậy, giả sử người truyền thừa của Đại Tuyết Sơn cứ một mực đi làm thì như vậy Tuyết sơn sau này sẽ cao đến đâu? Cuối cùng cũng có một ngày các bậc thang tiếp nối liên tiếp. rồi lại từ đỉnh đi ngược xuống chân núi bên kia! Vậy… lúc đó còn tiếp tục đào bậc thang không? Chẳng lẽ lại đào xuống dưới đất!
Đỗ Duy cũng không biết đáp án, cho nên hắn im lặng, liếc mắt nhìn Xích Thủy Đoạn. Thấy nét mặt Xích Thủy Đoạn có chút thay đổi, sau đó làm như không có gì, quay đầu nhìn Joana mà lạnh nhạt nói một câu:
- Nếu như có một ngày bậc thang thông xuống đất bằng. Đó chính là thời khắc Tuyết Sơn một lần nữa nhập thế- Đó chính là thiết luật do tiền bối Tuyết Sơn lưu lại!
Đỗ Duy im lặng. Không biết là tại sao! Hắn hốt nhiên nhớ ra một chuyện tựa như có ý nghĩa tương tự như chuyện Đại Tuyết Sơn vừa nói.
Ban đầu, ở Thần Sơn Long tộc, chính hắn thấy khe sâu trong núi, nghe tộc trưởng Long tộc giới thiệu thì đó là nơi chuyên dùng để vứt bỏ thi thể cùng đầu lâu Tội dân. Mà Long tộc cũng có một quy định quái lạ: Cho đến khi nào cái khe sâu đó bị thi thể Tội dân lấp đầy thì Long tộc có thể hết thủ hộ cho cánh cửa thế giới loài người, lấy lại được tự do một lần nữa!
Tựa hồ từ xưa ở những nơi đây, đều có quy định quỷ dị!
3650 tầng bậc thang nối một mạch lên đỉnh Tuyết phong. Trên hơn nửa hành trình, hai bên hành lang cũng đã thấy được một số cảnh quan. Đỗ Duy ngạc nhiên:
- Nơi này chính là Đại Tuyết Sơn?
Trên ngọn núi, hai bên được khai phá thành một mảng kiến trúc kỳ dị. Những kiến trúc này đều là dùng băng tạo thành, có phòng ốc, có đài cao… Thậm chí, Đỗ Duy còn thấy bên trái có mấy người mặc áo chòang mỏng manh.
Bên trái hành lang có một cửa vừa một người đi vào, nhìn lên ước chừng là một đài cao trăm thước. Mấy người mặc áo chòang Vu sư, an vị khoanh chân ngồi trên đài cao lạnh băng. Có người đang cúi đầu khổ tư; có người thì quỳ rạp trên đất lấy tay chỉ trên mặt băng hý hoáy; cũng có người ôm đầu suy tư một hồi rồi hốt nhiên nhảy dưng lên, vung tay thành trảo, lăng không huyễn hóa ra một thanh băng kiếm. Đỗ Duy xem ra những chiêu số mà người kia sở dụng, rõ ràng là võ kỹ rất cao minh. Đáng tiếc, người kia sau khi đâm vài kiếm lại mặt mày khổ não, đánh văng thanh kiếm rồi tiếp tục ôm đầu khổ tư, như có vấn đề gì nghĩ không ra.
Lại có mấy người đứng bên bờ đài cao, nhìn xuống vực sâu vạn trượng, ngơ ngác nhìn về phương xa, không hề có phản ứng gì. Kỳ quái là những người này rõ ràng thấy mấy người Đỗ Duy đi đến mà lại không có phản ứng, càng không ai buồn đến hỏi. Nhóm người Đỗ Duy tiếp tục dọc theo bậc thang đi lên một mạch.
Cho dù có người nào ngẫu nhiên đưa mắt nhìn tới, cũng chỉ là lơ đãng nhìn rồi tiếp tục làm việc của mình.
- Chẳng lẽ trên Tuyết sơn có thể tùy tiện ra vào?- Đỗ Duy không nhịn được hỏi- Chúng ta cứ như vậy mà lên, những người nơi này không coi ngó gì sao?
Xích Thủy Đoạn rất bình tĩnh trả lời:
- Hằng năm, những người đó đều sinh hoạt như thế tại nơi quỷ quái này. Tính tình con người cũng bị cái lạnh khủng khiếp nơi tuyệt đỉnh tích lũy từng tháng từng năm. Người nơi đây, từ ngoài vào trong đã sớm lạnh đến xương tủy. Mà ngay cả máu của họ cũng e là lạnh!
Xích Thủy Đoạn nhìn những người trên đài cao, nhẹ nhàng cười nói:
- Người ở đây coi như còn khá một chút! Dù sao nơi này cùng là Tuyết sơn tam gian, một trong ba gian nhập thế. Chỉ cần vu sư đạt đến một tiêu chuẩn nhất định sẽ có tư cách xuống núi hành tẩu. Vì vậy mà bọn họ đều tu luyện điên cuồng để thành vu sư hợp cách, mong một ngày có thể rời khỏi nơi băng tuyết lạnh lẽo này. Ở đây, ngươi không có gì đặc biệt sẽ không ai để ý đến ngươi, mà người đặc biệt cũng không để ý đến ngươi. Thậm chí là cả năm trời, ngươi cũng không có cơ hội cùng người khác nói một hai câu.
Trong lòng Đỗ Duy trầm xuống, nhìn những người ngồi trên mặt băng khô lạnh không khỏi thở dài.
- Nơi này còn chưa là gì! Chờ lát nữa ngươi đi lên, thấy được Tập kinh gian và Trù hợp gian, ngươi liền sẽ biết được cái gì là lạnh lùng chân chính.- Xích Thủy Đoạn bình tĩnh nói tiếp- Ta lớn lên từ nơi đây, một năm khổ tu mà cũng chỉ nói với Lam Hải Duyệt và Bạch Hà Sầu mấy câu thôi. Thậm chí lúc ta rời đi, ta còn rất khó khăn gọi được tên của bọn họ. Ở chỗ này, ngươi mới biết được thế nào là tịch mịch đúng nghĩa!
Đi lên thêm hai trăm bậc nữa, nhìn vách núi phía tay phải, xuất hiện một cái đài còn lớn hơn. Lần này thì không có người nào trên đài cao kia. Đài cao dựa vào vách núi,kiến tạo rất nhiều huyệt động, tựa như tổ chim én.
Đứng trên bậc thang, có thể mơ hồ nghe một chút tiếng nổ từ trong huyệt động, có nơi lại toát ra những ánh sáng nhiều màu khác nhau.
- Tập kinh gian, người ở nơi này chính cống đều là kẻ điên. Lẽ sống của bọn họ chính al2 nghiên cứu các học thuật lưu lại từ xưa của Đại Tuyết Sơn. Vu thuật, võ kỹ, còn có các tạp học khác…Người nơi đây đúng là quái vật! Trừ phi là mệnh lệnh của Vu vương, nếu không, bất kể là kẻ nào quấy rầy bọn họ…Mà cũng chẳng có ai sẽ quấy rầy bọn họ. Nghe nói, người ở đây nhiều năm cũng không bước chân ra khỏi huyệt động. Duy nhất có thể thấy họ là đại hội Đại Tuyết Sơn muời năm một lần thôi.
Đỗ Duy nghe mà thấy buồn: “Không nghĩ tới Đại Tuyết Sơn lại là mội nơi mà sợ lạnh lùng vào đến trong máu!”
Đi xa hơn một lúc, lần này là một đài cao thứ ba. Đỗ Duy đóan, nơi này chắc là “Trù hợp gian”- Một tầng tối cao trong ba gian Đại Tuyết Sơn. Nghe nói đây là nơi chuyên phục tránh bồi dưỡng, huấn luyện đệ tử nhỏ tuổi. Các vu sư hằng năm nhập thế hành tẩu sẽ chọn lựa một ít trẻ con có năng khiếu hơn người để mang lên Đại Tuyết Sơn bồi dưỡng, làm lớp kế tục sau này.
Nhìn cái đài cao, to lớn mà lại không thấy bóng ngừơi nào. Đỗ Duy kinh ngạc, đột nhiên bị một tiếng xé gió rất nhỏ làm kinh động. Ngẩng đầu lên nhìn lại, trong đám băng trụ trên vách núi, một bé trai chừng mười tuổi ở trần đang đứng.
Nét mặt đứa trẻ lạnh lùng như khắc từ băng, trong tay cầm một thanh băng dài nhỏ, tập đi tập lại động tác đâm. Mỗi nhát đâm của nó đều truyền đến tiếng xòen xoẹt xé gió. Nó cứ làm cái động tác buồn tẻ đó mà không chút lơi lỏng. Đỗ Duy nhìn ra thân thể của đứa nhỏ đã quá sức rồi, cánh tay đã có vẻ hết sức. Rốt cục, chân đứa bé mềm nhũn, ngã ra đất. Thanh băng cũng rời tay, rớt xuống chân đám người Đỗ Duy.
Đỗ Duy khom người nhặt thanh băng lên, phát hiện thanh băng là rỗng ruột, còn có những lỗ nho nhỏ. Hèn chi mỗi nhát đâm của đứa nhỏ đều xé gió.
Đỗ Duy đi lên đưa thanh băng lại cho đứa nhỏ kia. Nó chỉ yên lặng cầm lấy, không nói câu nào. Thậm chí một cái nhìn Đỗ Duy cũng không! Cầm lại thanh băng, xoay qua chỗ khác, tiếp tục làm động tác “Đâm” buồn tẻ kia.
- Đây là Trù hợp gian, huấn luyện vu sư Đại Tuyết Sơn tương lai!
Xích Thủy Đoạn đã đi đến, sắc mặt âm trầm nhìn đứa nhỏ kia, trong giọng nói không chút tình cảm:
- Năm đó ta cũng bằng tuổi nó bây giờ! Mỗi ngày đứng trong băng thiên tuyệt địa, tập đi tập lại những động tác này, mỗi ngày 3500 lần! Cho đến một ngày có thể hết sức đâm ra một cái mà không cò tiếng xé gió nào thì là đạt!
Đỗ Duy hết hồn! Hắn nhìn đứa nhỏ gầy yếu mỏng manh kia, thay vì nét ngây thơ lại là khuôn mặt chết lặng lãnh khốc. Khó trách, trên Đại Tuyết Sơn xuất hiện những tuyệt thế cường giả như Cổ Lan Tư, Bạch Hà Sầu, Lam Hải Duyệt, Xích Thủy Đoạn. Đơn giản là những người này đều phải trải qua những huấn luyện khác người như thế!
- Hiểu chưa Đỗ Duy? - Giọng nói Xích Thủy Đoạn nhẹ nhàng vang lên – Đại Tuyết Sơn thật giống như một cái nhà giam, một nhà giam băng tuyết thiên nhiên! Cuộc sống người nơi đây không có tình cảm. Nếu mà nguyên bản là có thì quanh năm suốt tháng ở trong nơi lạnh lẽo buồn tẻ này thì cũng từ từ lạnh theo nó! Đến cuối cùng biến thành những người giống như ngươi vừa nhìn thấy. Người ở đây cốn gắng liều mạng tu luyện đơn giản là chỉ khi trở thành Vu sư chân chính mới có thể đi xuống Tuyết sơn, đi vào nơi nhân gian ấm áp. Mới thoát khỏi cái nhà giam lạnh băng này. Có người thành Vu sư, có thể được chọn tiến nhập hành tẩu nhân gian. Cũng có người trong qua trình tu luyện thất bại rồi chết đi! Mà cũng có dạng người ở dần nơi không có gì ấm áp thế này, dần dần bị đồng
Hóa, trở thành một băng nhân không tình cảm. Từ từ đông lạnh máu và tâm linh, biến thành như người điên. Nên mới nói người ở “Tập Kinh gian” thật đúng là người điên! Đã trải qua cuộc sống buồn tẻ tích tụ từng năm, từng tháng rồi cứ chọn cuộc sống như vậy mà qua…
Cuối cùng, Xích Thủy Đoạn quay Đỗ Duy thấp giọng nói:
- Ngươi biết không? Sau khi ta 10 tuổi đến chỗ này, ta không còn cười nữa mà cũng khô thấy người nào cười qua!
- Nếu như là một chỗ như thế… Như vậy nó tồn tại là có ý nghĩa gì? Rốt cục là tại sao?
Đưa ra vấn đề này không phải là Đỗ Duy, cũng không phải Joanna mà Tinh Linh vương suốt dọc đường đi không nói lời nào. Lạc Tuyết nhẹ nhàng lau vết máu chảy trên mặt, nhìn Xích Thủy Đoạn hỏi:
- Chẳng lẽ người trên Đại Tuyết Sơn, từ nhỏ chỉ tồn tại duy nhất sự đau khổ phải trải qua như thế?
Đối với vấn đề của Lạc Tuyết, phản ứng của Xích Thủy Đoạn rất kỳ quái. Tuy hai người mới kịch chiến sống chết một hồi nhưng Xích Thủy Đoạn vẫn trả lời Lạc Tuyết:
- Ta không biết! - Đáp án của Xích Thủy Đoạn rất đơn giản- Chưa có người nói với chúng ta!
Hắn lại nói thêm một câu với Đỗ Duy:
- Mà ngay cà sư phụ Cổ Lan Tư cũng chưa từng lý giải qua. Ta đã từng 1 lần hỏi ông ấy…
- A! Ông ta nói thế nào?
- Sư phụ nói: Đại Tuyết Sơn tồn tại từ trước đến giờ, vĩnh viễn sẽ đi làm… Trừ phi thế giới này hủy diệt! Tầng bậc thang nhất định sẽ hòan thành!
Trải qua nơi Tuyết sơn tuyệt đỉnh, điều Đỗ Duy rất kinh ngạc là khi hắn bước chân lên bậc thang, đột nhiên trời đất hòan tòan yên tĩnh. Nguyên bản là trên núi cao tuyệt đỉnh, quanh năm cuồng phong rít gào. Tại sao khi bước chân lên bậc thang, tất cả động tĩnh đều yên ắng lại?
Ngoảng mặt nhìn lại, bầu trời trong hòan tòan an tĩnh, trong tầng mây đậm lại như có một khe hở mang ánh sáng mặt trời chiếu xuống nơi tuyệt đỉnh này.
Trước mặt là một cái đài vô cùng lớn, dưới chân bước đi, cảm giác rất cứng rắn, vừa đi vừa nhìn, chỉ thấy mặt đất dưới chân, trên băng tầng lóe ra quang mang bóng lóang phản chiếu, thậm chí có thể soi bóng người.
Ánh mặt trời chiếu lên bình đài to lớn, phát ra ánh cầu vồng bảy màu. Trên mặt bằng cực lớn này, như một cái sân rộng.
- Đại hội mười năm một lần là tổ chức ở chỗ này!- Xích Thủy Đoạn chỉ vào phía trước.
Ở giữa sân rộng xa xa, trên hơn mười bậc thang, một khối băng thạch tròn thật lớn.
- Nơi đó là vị trí của Vu vương!
Đỗ Duy nhìn khối băng thạch cao cao tại thượng, nhìn qua thấy lạnh băng. Nếu mà ngồi lên đó chỉ sợ không thoải mái chút nào!
Hình như sau khối băng thạch đó, dường như có một hành lang nho nhỏ vừa một người đi, cũng không biết sẽ thông đến nơi nào. Đột nhiên Xích Thủy Đoạn thấp giọng nói một câu:
- Hắn tới!
Một bóng trắng từ sau chỗ ngồi của Vu vương vòng đi ra. Một bộ trường bào tuyết trắng, dưới ánh nắng mặt trời như phát sáng chói lóa. Từ xa nhìn lại, giống như một thiên thần.
Bạch Hà Sầu lẳng lặng đứng đó!
Đây là lần đầu tiên Đỗ Duy thấy được Bạch Hà Sầu thật sự. Nhìn qua, tướng mạo vị tuyệt thế cường giả này không phải là xuất chúng gì. Ánh mắt Bạch Hà Sầu nhẹ nhàng quét tới, đem hết tất cả mọi người ở đây nhìn một lần.
Mỗi khi ánh mắt hắn đảo qua mộit người, cảm giác như thể bị xem thấu nơi tâm linh bí ẩn. Không như các tuyệt thế cường giả trong truyền thuyết, không có đem đến khí tức làm cho người người kính sợ. Bạch Hà Sầu cứ đứng như thế! Một cảm giác yên lặng đến cực điểm.
Trong lòng Đỗ Duy sinh ra một loại dị giác: “Hắn đứng ở chỗ này! Trải qua ngàn năm, vạn năm, hắn cũng một mực đứng như thế sao? Một cảm giác ‘Vĩnh Hằng’!”
Không phải là cảm giác “Mạnh” hay “Yếu”! Mà trước người đàn ông này, tựa hồ tồn tại một cảm giác vĩnh hằng!
- Bạch Hà Sầu, ta đã trở về!
Xích Thủy Đoạn mở miệng trước tiên, hắn chăm chú nhìn về người ở xa- Kẻ mà hắn hận một đời. Tòan thân Xích Thủy Đoạn mạnh mẽ tuôn ra khí cuồng bạo, Đỗ Duy và Joanna bên cạnh có chút hít thở không thông.
Bạch Hà Sầu vẫn đứng im lặng. Qua một lúc lâu, bất kể uy áp của Xích Thủy Đoạn mãnh liệt vẫn không làm cho Bạch Hà Sầu lay động. Qua một hồi lâu nữa… Hắn… Hắn cười!
Xích Thủy Đoạn rõ ràng thấy rằng, từ khóe miệng kẻ mà hắn hận thù bắt đầu mỉm cười. Trong nháy mắt, Xích Thủy Đoạn cảm giác hơi thở của mình bị chế trụ hòan tòan. Sự phẫn nộ, chiến ý cuồng bạo tràn ngập chỉ bằng một tia cười của Bạch Hà Sầu làm tan rã.
- Đọan, ngươi đã trở về! –Giọng nói Bạch Hà Sầu rơi vào tai Xích Thủy Đoạn – Nói cho ta biết! Người làm ngươi bị thương chính là người kia?
Vừa nói, Bạch Hà Sầu chỉ tay vào Lạc Tuyết. Lạc Tuyết bị đối phương chỉ vào, cảm giác tòan thân như trầm trong sự ấm áp nhưng Lạc Tuyết lại thấy phát lạnh trong lòng. Hắn lập tức hít một hơi, mở miệng nói:
- Chính là ngươi làm bị thương mặt của ta?
Lạc Tuyết nhấc nhẹ cổ tay, ngân ti nhẹ nhàng như linh xà tuôn xuống. Lạc Tuyết chậm rãi đi tới, mỗi một bước hắn bước tới tựa hồ phải hao phí thật lớn một lượng tinh thần. Tinh Linh vương tính tình kiêu ngạo, ngang nhiên nói:
- Ta đã nói, ta sẽ lên giết ngươi!
Bạch Hà Sầu nhìn ngân ti trên tay Lạc Tuyết, như chăm chú nhìn mà cũng như chỉ liếc mắt nhìn sơ.
- Vũ khí của ngươi hình như không thuộc về thế giới này!- Bạch Hà Sầu nói một câu làm sắc mặt Lạc Tuyết nhất thời thay đổi- Ngươi là Tinh Linh đúng không?
Lạc Tuyết ngưng trọng dừng bước, ngữ khí của Lạc Tuyết trịnh trọng chưa từng có:
- Không sai! Đây là thánh khí Tinh Linh tộc, là một sợi tóc của Tinh Linh đại thần để lại thế gian.
Bạch Hà Sầu gật gật đầu, tựa như không có nhiều kinh ngạc. Trái lại, Đỗ Duy nghe được đáp án này, trong lòng động nhiên máy động: “Tóc Tinh Linh thần? Như vậy xem ra chuyện phương bắc bị đánh chiếm là được thần linh của bọn họ che chở giúp đỡ?”
- Tinh Linh, người rất mạnh!- Bạch Hà Sầu vẫn như mỉm cười- Ta vốn cho rằng trên thế giới này, chẳng có ai xứng là đối thủ của ta. Bất qua bây giờ nhìn lại, hẳn là ta đã tìm được đối thủ cực mạnh trên thế gian. Ta đối với ngươi rất hài lòng! Đến đây đi!
Một câu “Đến đây đi!” nhè nhẹ mang một chút ý tứ chờ mong. Sắc mặc Lạc Tuyết cũng đã bình tĩnh lại. Khi đối thủ với một cường giả, tuyệt đối không thể nôn nóng xuất thủ lỗ mãng. Và cũng ngược lại với dự đóan của Đỗ Duy, không có một kích kinh thiên động địa. Tinh Linh vương chỉ bất chợt dừng lại rồi bước chậm lên một bước. Đồng thời ngân ti thẳng tắp chỉ vào Bạch Hà Sầu.
Ngân ti vừa nhìn như mềm nhẹ đến tờ giấy cũng không xuyên nổi. Nhưng ánh mắt Bạch Hà Sầu lại càng thêm hưng phấn.
- Rất tốt! Ngươi không làm cho ta thất vọng!
Một bước!
Chỉ bước lên một bước! Vốn là theo cách nhìn của Đỗ Duy, Lạc Tuyết còn cách Bạch Hà Sầu rất xa, Nhưng chỉ một bước như thế, hai người “như” bất ngờ đứng cùng với nhau. Tựa như một khỏang cự ly đột nhiên biến mất trong không gian.
Trong miệng Lạc Tuyết phát ra một tiếng huýt bén nhọn, ngân ti như ngọn trường tiên mổ tới.
Không có âm thanh chấn động vang rền! Trong không gian mà ngân ti đi qua như bị xẻ đứt tinh tế. Chợt nghe răng rắc, ngai vàng Vu vương phía sau Bạch Hà Sầu bằng cả một khối băng thạch to lớn đã bị chia làm hai nửa. Dưới mặt đất, từ Lạc Tuyết đến Bạch Hà Sầu vốn bằng phẳng bóng lóang nứt tét làm nhiều rãnh sâu không thấy đáy.
- Phá họa? – Đỗ Duy chợt nghĩ thế.
Thực lực của Lạc Tuyết đã đạt đến cảnh giới “Phá họa”. Trong không gian bị chặt đứt, ngai vàng Vu vương, mặt đất, núi đá xung quanh đều bị xẻ ngọt.
Bạch Hà Sầu đứng tại nơi “Họa trung” vẫn mỉm cười ở chỗ cũ. Với một ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên trên ngân ti. Mỗi động tác của hắn đều thong thả, chậm rãi. Ngay cả Đỗ Duy cũng có thể nhìn rõ ràng.
Liền thấy trên ngân ti xuất hiện một đạo ba đào, từng điểm từng điểm chuyển động xoay tròn, dập dồn dọc theo ngân ti, truyền đến cổ tay Lạc Tuyết. Tinh Linh vương sắc mặt đại biến, trong miệng rít lên, phóng thân lui ra sau hơn mười bước, gần đến bên bờ bậc thang.
Trên mặt Tinh Linh vương bao phủ màu mây tía, đến bên bờ vực thang mới vững vàng đứng lại được, ánh mắt kinh hãi nhìn Bạch Hà Sầu. “Không, không thể!” – Lạc Tuyết lẩm bẩm. Hắn suy tư một hồi rồi lại cất bước bước tới.
Lần này, ngân ti trong tay hắn nhẹ nhàng lay động trong không trung, hình thành một cây cung. Mỗi bước Lạc Tuyết bước tới, quang mang màu tím càng cường thịnh. Sau mười bước, tử quang đã bùng nổ rừng rực quanh thân hắn.
Đỗ Duy và Joanna cảm giác như có một cái mặt trời màu tím bên cạnh!!
Lạc Tuyết dừng bước, cầm ngân ti kết thành cung, làm một tư thế “Giương cung lắp tên”
- Xọet!
Âm thanh từ cây cung phát ra cũng không hẳn là âm thanh phá không. Một đạo tử quang rất rất nhỏ từ ngón tay Lạc Tuyết bắn ra, một tốc độ thong thả kỳ dị xẹt qua không trung, tạo ra âm thanh nhẹ nhàng như có như không ấy.
Trong quỹ tích không gian mà điểm tử quang đi qua, xuất hiện những vết nứt rất nhỏ, như bức tranh bị dần xé.
- Oành!!
Phía sau Bạch Hà Sầu lại truyền đến âm thanh nổ vang như động đất, băng thạch hóa thành phấn vụn. Trong quỹ tích mà tử điểm tạo ra, mọi thứ bỗng dưng đổ nát.
“Phá họa”!!
Mặc dù tốc độ của tử quang không nhanh, đó là chỉ nói thôi! Chỉ cần ngươi đứng trong không gian ấy, tuyệt đối không thể tránh né.
Dưới lực lượng cường đại như vậy, ý cười tại khóe miệng Bạch Hà Sầu lại thâm sâu hơn ba phần. Hắn đưa tay về bên hông như định lấy ra vật gì!
“Loan đao?” – Trong lòng Đỗ Duy chợt nhảy lên.
Bạch Hà Sầu muốn rút loan đao ra khỏi vỏ ư? Không!
Hắn nhẹ nhàng đem cả đao lẫn vỏ chậm rãi dựng thẳng trước mặt. Tử quang bắn tới vỏ thanh loan đao, bị chia làm hai nửa. Theo sau tiếng ông ông là hai nửa tử quang chia làm hai hướng bắn nhanh ra ngoài.
Bấy giờ, bên tai mọi người nghe thấy tiếng gầm rú thật lớn. Mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng, hai nửa tử quang dưới vỏ đao Bạch Hà Sầu tách ra làm trái phải, lướt sát qua thân hình Bạch Hà Sầu rồi nổ vang. Tuyết sơn như mơ hồ run rẩy.
Hai tòa cô phong bị tử quang bắn trúng, cả hai tòa núi bị sụp đổ dưới một điểm tử quang!!
Trong tiếng gầm vang, gãy đổ, núi đá sụp đổ cùng băng tuyết chảy xuống, sương mù bay lên trời. Lạc Tuyết hòan tòan ngây dại, hắn cứ đứng nhìn Bạch Hà Sầu, trong miệng thì thào: “Không thể được…!”
Bạch Hà Sầu buông loan đao xuống, hai tay cầm chuôi loan đao. Nụ cười trên mặt cũng từ từ mất đi.
- Đáng tiếc, thật là đáng tiếc!- trong giọng nói Bạch Hà Sầu đầy mùi vị tịch liêu, buồn bã nói với Lạc Tuyết - Đây là lần thứ hai ta thất vọng rồi! Lần đầu, ta cho rằng ta đã tìm được một người đáng giá cho ta xuất đao. Kết quả, ta thất vọng! Đối thủ kia đã chết vào một ngàn năm trước!
Đỗ Duy lập tức hiểu, Bạch Hà Sầu chính là nói lần quyết đấu với giáo hòang Thần Điện, giáo hòang dùng lực lượng Aragon lưu lại trong huy chương, bức Bạch Hà Sầu phải rút đao một lần.
- … Lần này, ta thật sự rất vui mừng lúc ngươi đến!- Bạch Hà Sầu nhìn Lạc Tuyết, ngữ khí bình tĩnh, rất bình tĩnh. Hắn chậm rãi nói- Ngươi có thể thắng Đọan. Hơn nữa, người vừa rồi hiển lộ ra quy tắc ngang tầm với thực lực của ta. Ta vốn tưởng, rốt cục cũng có một đối thủ đáng cho ta rút đao. Đáng tiếc, Tinh Linh ngươi lại làm cho ta thất vọng!
Một âm thanh trong trẻo vang lên: “Xoẹt!” Quang mang nhu hòa như ánh trăng từ vỏ đao Bạch Hà Sầu tuốt ra. Giọng nói Bạch Hà Sầu vẫn vô tận tịch mịch cùng một chút thương cảm:
- Thực lực của Tinh Linh ngươi trên thế gian này đã gần có thể làm đối thủ xứng tầm với ta. Đáng tiếc, từ biểu hiện vừa rồi, xem như ngươi miễn cưỡng đạt tới cảnh giới “Tranh Họa”. Nhưng ngươi cũng chỉ nhờ ngân ti trong tay ngươi thôi. Cho nên thực lực chân chính của ngươi cũng chỉ dừng lại ở thánh giai, không có đột phá. Đáng tiếc!... Bạch Hà Sầu ta lần thứ hai xuất đao lại vẫn không tìm được đối thủ thích hợp… Một sợi tóc của thân… Ai, chẳng qua ngươi cũng chỉ là thánh giai thôi!
Lời còn chưa dứt, đã thấy một đạo quang mang nhu hòa từ Bạch Hà Sầu xuất ra. Quang mang tựa như thủy ngân lan tràn, lại như ánh sáng mặt trời phổ chiếu cả vùng. Nhìn như nhu hòa nhưng không thế ngăn cản.
Lạc Tuyết chỉ kịp giơ tay lên, ngân ti điên cuồng giãy giụa bay múa. Một mảng quang mang nhu hòa ấy quấn quanh ngân ti rồi đọng lại trong không khí. Ngân ti đột nhiên bị chân động… từng tấc… từng tấc gãy lìa! Vô số đoạn ngân ti rơi rụng trên mặt đất.
Lạc Tuyết mơ hồ thấy trên tay truyền đến một tia đau đớn. Hắn cúi đầu nhìn lại, trên cổ tay xuất hiện một tia hồng ngân, còn ngân ti thì đã sớm bị bóc ra. Lạc Tuyết cảm thấy trong người mình, cùng với ngân ti bị gãy đọan thành vô số mảnh, một cảm giác vô lực từ đầu đến chân, lan tràn tòan thân thể.
“Đứt?” – Bùm một tiếng! Lạc Tuyết quỵ trên mặt đất, lẳng lặng nhìn những mảnh ngân ti gãy đọan, như một mảng tro tàn trong ánh mắt hắn.
Thủ hộ thần khí của Tinh Linh tộc lại bị người này chặt đứt dễ dàng như thế?!
Bạch Hà Sầu lẳng lặng đi tới trước mặt Lạc Tuyết, đao phong chỉ xuống đất. Lạc Tuyết ngẩn đầu lên nhìn, chỉ cảm thấy thân ảnh của người đàn ông này, tựa hộ có bóng ma núp bên trong, chính mình cũng không thể nhìn rõ.
- Về đi Tinh Linh!- Giọng nói Bạch Hà Sầu rơi vào tai Tinh Linh vương- Ngươi đã có thể được Tinh Linh thần ban cho vũ khí này, như vậy các ngươi đã có thể khơi thông được cùng thần linh. Như vậy, thay ta nói với thần của các ngươi…
- Cái… Cái gì?
- Hãy nói!- Giọng nói Bạch Hà Sầu giờ phút này không phải là ngữ khí của nhân loại có thể có- Hãy nói!... Không lâu sau, trên thần phổ sẽ có thêm một cái tên!
Nói đến đây, Vu vương khom người xuống, nhìn Tinh Linh vương:
- Bạch Hà Sầu!
Lạc Tuyết không kềm được tòan thân run rẩy, nhìn Bạch Hà Sầu:
- Ngươi…. Chẳng lẽ ngươi…
- Thánh giai sao? - Bạch Hà Sầu như cười cười – Ta đã sớm không phải!
Nhìn xương cốt thanh kỳ, thật sự là nhân tài luyện võ trong vạn người, cho nên quyển “Ác Ma Pháp Tắc” này bán cho ngươi. Hy vọng người luyện tập thật tốt. Sau này, việc duy trì hòa bình thế giới giao cho ngươi! (Lời người dịch: Không hiểu là tác giả nói gì! Nghe có mùi như trong phim của Châu Tinh Trì – Quyển Như Lai Thần chưởng này bán cho ngươi, ba đồng 1 quyển, bảo trì hòa bình thế giới!! )