Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng quản lập tức cầm tiền thưởng của Đỗ Duy, không dám chậm trễ, một lát sau hắn đã quay lại mang theo Raoen. Đỗ Duy đang được mấy thị nữ cung đình hầu hạ thay quần áo rửa mặt, thấy Raoen mặc quần áo nhung tiêu sái đi vào không khỏi cười nói:


- Sao nào? Quân doanh của Ngự Lâm quân ở có ổn không?


Người ngoài không hiểu, Raoen sao lại không biết ý tứ của câu này, dù sao mình cũng từng là một trong số Ngự Lâm quân, hắn do dự một lát rồi lạnh lùng lắc đầu:


- Vẫn là quân doanh Tây Bắc của chúng ta tốt hơn, chỗ này thật quá hưởng thụ.


Nhìn hắn thật lạnh lùng, hiển nhiên đã không còn chút cảm tình nào với Ngự Lâm quân.


Đỗ Duy vẫy vẫy tay cho đám người hầu ra ngoài rồi nghiêm mặt nói:


- Raoen, ngươi lập tức ra ngoài hoàng cung, vào trong thành tìm Lam Hải tiên sinh! Ngươi hẳn cũng biết Lam Hải tiên sinh chứ, mau mau tới nói cho lão là ta có chuyện gấp cần thỉnh giáo. Mời hắn chiều nay tới phủ công tước Tulip của chúng ta chờ!


Vừa nói, Đỗ Duy vừa bảo Raoen đưa tay ra, cầm một chiếc bút trên bàn vẽ một chữ tiếng Trung “Khẩn cấp” lên tay hắn. Người ngoài có lẽ sẽ không hiểu cái này nhưng thân là đệ tử kiệt xuất nhất Đại Tuyết Sơn, Lam Hải Duyệt nhất định sẽ hiểu. Hơn nữa, thời gian cấp bách, Đỗ Duy sợ Lam Hải không tới, chỉ có thể dùng cách này. Thấy hai chữ này chắc chắn hắn sẽ tới vì hiếu kỳ.


Raoen không phải người lắm miệng, chuyện Đỗ Duy giao hắn chỉ cần để ý làm việc là được, cũng không hỏi một câu, lập tức gật đầu rồi ra khỏi cửa.


Sau khi Đỗ Duy dùng bữa sáng, một ma pháp sư cung đình mặc áo choàng đỏ tới gặp hắn.


Đỗ Duy biết hoàng tử Thần từ nhỏ đã nắm giữ lực lượng ma pháp sư cung đình này, có thể nói trong cả hoàng cung thì những kẻ hắn tín nhiệm nhất không phải Ngự Lâm quân cũng chẳng phải đám thị vệ hay người hầu cung đình mà là lực lượng ma pháp sư này!


Gã ma pháp sư cung đình sắc mặt lạnh lùng, gặp Đỗ Duy cũng không nói gì, trực tiếp đem hắn tới cung điện của Augustin VI.


Đỗ Duy thấy “thế thân” Grooms, gã nam nhân đáng thương này nhìn qua thật đau khổ - hắn biết, dược vật biến đổi giọng nói mình cho y uống đã có tác dụng.


Yết hầu Grooms sưng to lên, lúc Đỗ Duy tới hắn còn đang ôm yết hầu lăn lộn kêu đau trên giường, mà lúc này hoàng tử Thần cũng đang đứng ở bên.


Thấy Đỗ Duy đi tới, khuôn mặt hoàng tử Thần có chút nghi hoặc:


- Đỗ Duy, ngươi cho hắn ăn cái gì mà biến thành như thế vậy? Yết hầu hắn sưng to vậy thì yến hội tối mai…


Đỗ Duy lắc đầu:


- Chỗ sưng chiều nay sẽ tiêu thôi. Điện hạ, thứ ta cho hắn uống có thể khiến giọng nói hắn thay đổi, chẳng lẽ ngài không thấy giọng hắn khác giọng tiên hoàng nhiều lắm sao?


Sắc mặt hoàng tử Thần lúc này mới khá hơn, y cười một cái:


- Được rồi, Đỗ Duy, ta cũng hơi sốt ruột. Ngươi hẳn cũng hiểu tâm tình của ta hiện giờ.


Đỗ Duy nhún vai sau đó lấy từ trong ngực ra một Băng Tương Quả nho nhỏ, nhẹ nhàng dung móng tay gạt một chút cỡ hạt gạo, đưa tới trước mặt Grooms:


- Ăn nó vào ngươi sẽ bớt đau.


Hoàng tử Thần đương nhiên nhận ra đó là cái gì, hắn chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Trong mắt hắn dung Băng Tương Quả quý giá cho một kẻ chắc chắn sẽ chết thật vô nghĩa.


Grooms hiển nhiên cực kỳ tín nhiệm đối với Đỗ Duy. Sau khi nuốt một chút Băng Tương Quả, hắn nhanh chóng yên tĩnh lại.


Sau khi kéo hắn ngồi đàng hoàng lại, Đỗ Duy cẩn thận xem xét Grooms.


Tối hôm qua hắn vẽ rất nhiều đường nét trên mặt Grooms đều là căn cứ theo kế hoạch của mình phải hóa trang và thay đổi khuôn mặt Grooms ra sao.


Grooms nhớ lời Đỗ Duy nói, không rửa mặt, giờ phút này xem ra đường nét vẫn còn rất rõ ràng.


Dưới sự quan sát của hoàng tử Thần… Đỗ Duy lấy ra công cụ tìm được trong phòng mình tối qua, còn có một số dược vật cũng được chế biến hôm trước.


Đầu tiên hắn dùng dược vật nhuộm mái tóc của Grooms sang trắng bạc, sau đó lấy một cái bình…


Chỉ có hắn mới biết, trong bình này là nước suối “thời gian trôi qua”! Bất quá đương nhiên không phải nguyên dịch mà là dùng nước pha loãng với tỷ lệ 1:1000.


Tỷ lệ này đã được Đỗ Duy thí nghiệm thử ở Tây Bắc.


Đỗ Duy cho rằng cho dù là thuật hóa trang hoàn mỹ đến mấy cũng không cách nào khiến cho một người 40 tuổi biến thành một lão già hơn 70 tuổi. Grooms mặc dù khuôn mặt giống lão hoàng đế nhưng tuổi lại kém rất nhiều, vô luận là nếp nhăn, sức khỏe, hay độ sang của da thịt đều khác biệt lớn. Nếu chỉ hóa trang chẳng thể nào che dấu được dấu vết của năm tháng.


Nếu đã không cách nào hóa trang, Đỗ Duy dứt khoát nhẫn tâm, khiến Grooms biến già đi!


Mắt thấy Grooms sau khi uống xong chai thủy tinh nhỏ, Đỗ Duy lập tức thu lại chiếc bình, mặt không đổi sắc thu hồi vào trong bao da.


Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thần hoàng tử, khuôn mặt Grooms bắt đầu biến đổi!


Hắn không ngờ lại già yếu di với tốc độ mắt thường có thể thấy được! Trên trán, trên khóe mắt nhanh chóng hiện ra một vết nhăn! Ánh mắt vốn trong suốt cũng dần dần mờ đi, làn da tối dần, già yếu đi còn gò má vốn đầy đặn cũng nhăn nheo dần.


Hết thời gian chưa tới một bữa cơm, Grooms vốn khoảng 40 tuổi trông như đã già đi 20 năm!


Không chỉ như vậy, ngay cả hàm răng của hắn cũng rụng đi một chiếc.


Ánh mắt hoàng tử Thần vốn chỉ có vẻ ngạc nhiên nhưng nhìn tới cuối, tận mắt thấy một nam tử trung niên khỏe mạnh biến thành một lão già lưng gù, đôi mắt y đột nhiên hiện vẻ cảnh giác!


Đúng vậy, là cảnh giác!


Hắn lập tức theo bản năng liếc sang nhìn Đỗ Duy!


Mặc dù hoàng tử Thần cũng là một ma pháp sư nhưng hắn lại không hiểu nổi rốt cuộc Đỗ Duy vừa rồi cho Grooms uống loại thuốc ma pháp gì - thậm chí, hắn còn chưa từng nghe nói qua thế giới này còn có loại thuốc ma pháp có thể khiến người ta già yếu đi chỉ trong chớp mắt!


Trong long hắn lập tức nảy sinh rất nhiều ý nghĩ: Thứ như vậy liệu có thể trở thành một loại độc dược đáng sợ nhất?


Nếu dùng nó để hại người, chẳng phải sẽ…


- Ngươi làm như thế nào vậy, Đỗ Duy!


Ngữ khí của hoàng tử Thần rất nghiêm túc. Đỗ Duy đương nhiên hiểu vị quân vương này đang băn khoăn điều gì, thực ra hắn cũng không muốn lấy nước suối “thời gian trôi qua” nhưng bây giờ chẳng có cách nào khác, chỉ làm vậy mới có thể che dấu vấn đề tuổi tác của Grooms một cách tốt nhất.


- Chỉ là một loại thuốc ma pháp do ta chế tạo.


Đỗ Duy cố gắng giữ giọng thật bình thản.


- Nó có thể làm cho người ta già yếu đi sao? Thậm chí có thể có hiệu lực mạnh hơn?


Hoàng tử Thần hỏi tiếp.


- Không.


Đỗ Duy nói dối:


- Nó chỉ có hiệu quả bên ngoài thôi cũng không phải thực sự khiến hắn già yếu đi. Điện hạ, sau một khoảng thời gian nhất định hiệu lực của nó sẽ biến mất, sau đó hắn sẽ khôi phục bộ dạng bình thường. Hiệu lực của loại thuốc này là khoảng năm ngày.


Đỗ Duy thầm nghĩ, sau khi yến hội kết thúc, sợ là tên Grooms sẽ chết, câu nói dối này của mình lúc đó cũng chẳng có chứng cứ.


- Chỉ tác dụng bên ngoài thôi sao?


Hoàng tử thần nghe xong câu này trong lòng cũng thoáng yên tâm hơn một chút, dù thế nào loại thuốc này cũng thật đáng sợ.


Hắn cũng không hỏi cách điều chế - dù sao hoàng tử Thần cũng là ma pháp sư, hắn biết bất cứ ma pháp sư nào đều giữ bí mật đối với phương pháp hối chế của mình, sẽ không dễ dàng tiết lộ cho người khác.


- Như vậy… nếu như dùng quá liều nó có thể trực tiếp khiến cho người ta già yếu tới chết sao?


Hoàng tử thần không nhịn được hỏi tiếp.


- Sẽ không.


Đỗ Duy nhìn như rất bình tĩnh trả lời:


- Ta đã nói rồi, nó chỉ làm cho bề ngoài suy yếu mà thôi cũng không phải thật sự. Dùng quá liều cũng sẽ không có bất cứ tác dụng gì, thời gian qua đi lại khôi phục bộ dạng bình thường thôi.


Hoàng tử Thần dù sao cũng là Nhiếp Chính vương, hắn không thể ở nơi này cả ngày để xem Đỗ Duy hóa trang cho Grooms. Dẫu sao đây cũng là một chuyện thật nhàm nên chỉ chốc lát hắn đã rời đi. Hắn còn rất nhiều công vụ tới từ khắp nơi trên cả nước cần phải xử lý. Bất quá khi hắn đi ra, vì sự tín nhiệm đối với Đỗ Duy nên cũng không để lại ma pháp sư cung đình kia ở lại giám sát.


- Được rồi!


Đỗ Duy đứng dậy, vỗ vỗ vai Grooms. Xem xét dung mạo hắn từ hai bên.


Bây giờ nhìn qua cơ hồ không chút sơ hở!


Dùng nước suối “thời gian trôi qua” khiến cho Grooms già đi hơn 20 tuổi, khuôn mặt hắn vốn đã rất giống lão hoàng đế giờ càng không khác gì.


Mà Đỗ Duy dùng một số kỹ thuật hóa trang rất nhỏ, dùng một số loại thuốc ma pháp khiến cho dung mạo của hắn thay đổi một số điểm rất nhỏ, khiến cho khuôn mặt hắn lúc này nhìn y như Augustin VI sống lại.


- Tối hôm nay là một thử thách thật sự.


Đỗ Duy thở dài:


- Vấn đề lớn nhất hiện giờ là cử chỉ của ngươi không giống một hoàng đế.


- Vì ta vốn cũng chỉ là một thợ may.


Giọng Grooms khàn khàn.


- Được rồi, thợ may.


Đỗ Duy thở dài một câu, đột nhiên mắt y sáng lên:


- Ngươi đứng lên.


Grooms y lời đứng trước mặt Đỗ Duy.


- Hai tay đặt phía sau… Ừ, ưỡn ngực ngươi lên! Grooms!


Đỗ Duy đột nhiên cao giọng quát:


- Nhớ lấy, ngươi giờ không phải là ngươi! Ngươi hiện giờ là một hoàng đế! Một người từng nắm giữ cả đế quốc, cầm trong tay cả vạn vật thiên hạ! Ưỡn cao ngực lên! Ánh mắt không liếc trái nhìn phải nữa! Đúng!


Hắn điều chỉnh lại tư thế của Grooms, nghiêm mặt nói:


- Mấy thứ linh tinh như lễ nghi cung đình, khí chất các thứ chỉ trong hai ngày ngắn ngủi ngươi chắn chắn không cách nào nắm được nên chúng ta dứt khoát làm đơn giản một chút. Ngươi nhớ lấy, từ giờ không cho ngươi cười, phải nhăn mặt…


- Đại nhân, một người sắp chết như ta cho dù muốn cười cũng không cười nổi.


Grooms tùy ý nói một câu.


Đỗ Duy không nói gì, gật đầu:


- Thật ra ta cũng cần hiệu quả như vậy, Grooms. Augustin VI thực sự đã mất đi quyền lực, hắn thực ra đã bị ép thoái vị. Một vị vua bù nhìn mất sạch quyền lực chắc chắn tâm tình rất buồn bực cho nên biểu hiện của ngươi bây giờ lại rất phù hợp điểm đấy. Ta yêu cầu ngươi sau buổi tối nay chỉ cần giữ vẻ mặt này, cứ nhăn mặt, ai tới nói chuyện với ngươi ngươi cứ làm bộ dạng xa cách hết mức có thể. Ngoài ra… nếu không tránh được ngươi phải làm sao? Đúng, phải làm như vậy! Nếu ngươi cảm thấy có người nói chuyện mà ngươi không thể trả lời vậy cứ hừ lạnh một tiếng sau đó tỏ vẻ chán chường, nản lòng thoái chí, thờ ơ với tất cả mọi chuyện.


Qua một ngày dạy dỗ, Đỗ Duy phát hiện ngoại trừ gánh nặng sợ hãi trước cái chết, thật ra tên Grooms này khá có thiên phú biểu diễn - hắn không nên chọn nghề thợ may mà nên làm diễn viên mới đúng - A, mặc dù thế giới này chi có ca kịch.


- Để tránh sơ hở, khi yến hội bắt đầu, thân là hoàng đế bệ hạ ngươi phải nói vài từ chúc mừng khai tiệc, nhưng cũng đừng có nói dông dài, ngươi chỉ cần giơ chén rượu sau đó lạnh nhạt thờ ơ nói một câu “đế quốc vạn tuế” là được, nhớ là phải dùng bộ dáng thật nản chí, thật nhàm chán.


Đỗ Duy thở dài.


Thật ra ngụy trang một người đã sắp chết thành một hoàng đế mất đi quyền lực, nếu chỉ xét bề ngoài mà nói cả hai cũng thật giống nhau.


- Phải cục cằn một chút, uể oải một chút, mệt mỏi một chút, lạnh lùng một chút.


Đỗ Duy cẩn thận nói:


- Chỉ cần ngươi nắm chắc bốn điểm này đã có thể lừa được đa số mọi người rồi. Hơn nữa ngươi cũng yên tâm, tối mai ta lúc nào cũng sẽ ở bên “bảo vệ” ngươi.


Xế chiều hôm đó, Đỗ Duy thậm chí còn làm thử một lần “diễn tập.”


Sau khi hắn được hoàng tử Thần cho phép, cố ý hạ lệnh nhà bếp hoàng cung phái người đem một ít thức ăn ngon tới để bệ hạ hưởng dụng.


Khi những người hầu cung đình không biết chuyện này đem thức ăn tới, “Augustin VI” lạnh lùng tùy ý nhấm nháp một chút, có lẽ cảm thấy không hợp khẩu vi, lập tức giận dữ cầm một cái bình thủy tinh trị giá ngàn vàng ném thẳng từ trong đại điện ra ngoài, thậm chí đạp bị thương đầu một gã người hầu đáng thương.


Mọi người ở đó đều thấy “hoàng đế bệ hạ” tức giận gầm lên:


- Các ngươi còn coi ta là hoàng đế không! Giờ các ngươi đều coi thường ta phải không!


Đám người hầu nơm nớp lo sự nhìn vị quân chủ đã mất quyền thế đang nổi giận này, không ai dám nói một câu.


Tất cả… đều không chút sơ hở.


Đỗ Duy trốn sau tường của cung điện cũng thở phào nhẹ nhõm.


Sau khi mọi người rời khỏi, Đỗ Duy vỗ Grooms đang đổ mồ hôi lạnh đầy người, mỉm cười nói:


- Ngươi làm không tồi, vừa rồi ra vẻ tức giận rất khá.


Grooms phản ứng lại rất lãnh đạm:


- Đại nhân, ta không giả vờ, ta thực sự rất tức giận…


- Ừ…


Đỗ Duy nhìn người trước mắt.


- Ta không hiểu, ta là một người tốt, ta chưa tùng làm sai điều gì, ta tận tâm làm việc của mình, ta yêu người trong gia đình… nhưng vì sao ta lại phải chết khó hiểu như vậy? Đúng, ta là một tiểu nhân vật, một con kiến hôi nho nhỏ, nhưng sinh mạng của ta sao lại bị tước đoạt tùy tiện như vậy.


Giọng Grooms rất nhỏ, cũng đầy vẻ uể oải:


- Thật không công bằng! Không công bằng!


Giờ phút này một tiểu nhân vật lên tiếng song lại khiến Đỗ Duy không thể nói gì….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK