Thân là muội muội của tiểu thư Listeria, bởi vì từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như một tiểu hài tử ---- bởi vì gia tộc Liszt không có con trai kế thừa, để phòng ngừa những người có tâm địa đen tối, cho nên bất đắc dĩ. Muse từ nhỏ đã được ngụy trang thành nam hài. Vì bảo vệ bí mật này, nàng đương nhiên không có cơ hội để học bơi …
Học bơi, dĩ nhiên phải cởi quần áo, một cô gái cởi quần áo thì làm sao mà cải trang được nữa?!
Thế nên, Muse …Khả năng bơi của cô rất tệ, nói thẳng ra là không biết bơi. Chỉ là một con vịt cạn mà thôi.
Sau này. Khi gia tộc Listeria đầu nhập gia tộc hoa Tulip, có được sự bảo hộ của gia tộc hoa Tulip, gia tộc mới không bắt Muse cải nam trang nữa, để Muse trở lại làm một tiểu nữ hài, cũng được thử học bơi, nhưng thủy tính của nàng thật quá kém. Hiện thời tuy có chút tiến bộ. Nhưng cũng chỉ biết bơi chó mà thôi. Ném xuống nước, chỉ có thể miễn cưỡng không bị chìm mà thôi.
Trong lúc chạy trốn không có nghĩ tới vấn đề này, nhưng khi tới bờ sông, khi nhìn xuống nước trong tâm Muse có chút trầm xuống.
Những người khác đều là dong binh lão thành, sống giữa núi rừng cả đời. Cho dù là Ron Barton bơi cũng không giỏi, tuy nhiên mập mạp tốt xấu gì cũng mà một chiến binh lão luyện, chỉ có kỹ thuật bơi lội thì quá tệ. Nhưng mà đấu khí của hắn thì rất mạnh, khả năng trợ giúp rất lớn.
Muse lại không như vậy.
Mà càng xui xẻo hơn, chỗ nàng nhảy xuống sông. Giữa dòng nước cạn bỗng xuất hiện một tảng đá ----Hiện thời đâng là mùa thu, dòng sông chưa bước vào mùa cạn, tuy vậy mực nước đã thấp hơn mùa hè.
Muse nhảy thẳng xuống sông, chẳng biết sống chết, đầu va vào đá lập tức ngất đi.
May là đang lúc nước cạn, sau khi Muse ngất đi, thân thể không bị chìm xuống. Tại nơi nước cạn, một nửa thân người vẫn nổi được trên mặt nước, nhưng lại bị nước cuốn xuôi dòng về hạ du.
Trong lúc đó bọn người Ron Barton lại đang luống cuống vượt sông. Sau khi bị lang kị đuổi giết, nhất thời cũng không ai để ý tới nàng --- chỉ có mập mạp là quan tâm tới Muse. Chỉ tiếc là hắn bơi cũng quá tệ, sau khi xuống nước nhất thời quên mất Muse. Sau một lúc đợi chờ phát hiện lúc này không thấy Muse thì đã trễ.
Âm thanh xung quanh rõ ràng không phải của nhân loại. Muse loáng thoáng nghe được chút thanh âm, bỗng nhiên cảm thấy trong người nặng nề khó chịu --- bởi vì bụng nàng đang căng ra, khẽ động đậy cảm thấy nước từ trong miệng trào ra.
Vào lúc này, bỗng nhiên có ai đi tới, hung hưng đá vào Muse một cái. Sau đó hai cây trường đao vụt qua ---may mắn là đao này không có y muốn chém nàng, mà chỉ là muốn dung lưng đao đem nàng lật qua lật lại, úp mặt xuống.
Muse quả thật không thể chịu nổi nữa, mở miệng nôn thốc nôn tháo.
Cũng không biết nàng trôi trên sông bao lâu. Nước không ngừng trào ra từ miệng nàng, cả thở cũng không kịp.
Thật không dễ gì để tống toàn bộ nước trong bụng ra, Muse lúc này mới thở được. Nhưng lúc này đây, nàng lại cảm thấy ớn lạnh --- không phải do đâu khác, mà bởi nàng đã nhìn rõ tình cảnh lúc này của mình.
Xung quanh là một đám lang kị đang nhìn trừng trừng vào minh. Nhũng cái mõm dài đầy răng nanh, mỗi ánh mắt đều lóe lên tia lục quang trong đó. Tất cả đều cầm chắc đao trong tay, giơ lên phía trước. Xung quanh vang lên tiếng thì thào không rõ.
Tâm trạng Muse tức thì chìm xuống ---- nàng nghĩ là mình chết chắc rồi. Xem tình hình này mình bị đám lang kỵ này bắt rồi. Tại tiền tuyến vài ngày, Muse đã minh bạch: rơi vào tay đám thú nhân, thì không còn đường sống nữa rồi.
Chờ đợi làm cái gì? Bị giết cũng không phải là quá thê thảm, thê thảm là bị đám thú nhân này ăn mất xác! Có lẽ da thịt của bản thân, đối với thú nhân lại là thực phẩm ngon lành.
Nghĩ tới đây. Muse không thể tự chủ, có chút run lên.
Hai lang nhân đi tới gần chỗ Muse dùng lưng đao đập lên lưng Muse hai cái, lớn tiếng kêu gào hai câu không rõ.
Trong tâm Muse chỉ còn một ý nghĩ: Chúng muốn giết mình! Chúng muốn giết mình!
Muse, muốn làm ra vẻ thà chết bất khuất không hàng. Chỉ có điều là nàng không phải là cái loại dũng sĩ đó.Lúc này trong lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng lại nhịn không được muốn mắng một câu. Vậy mà cổ họng chỉ có thể khàn khàn vài tiếng.
Vận may là gì. Muse không hề biết. Bản thân rơi vào tay lang kị, trong cái rủi có cái may!
Nếu rơi vào tay tộc thú nhân khác sẽ giống như suy nghĩ của Muse. Không chỉ chết, mà thậm chí tám chín phần mười. Da thịt của nàng sẽ trở thành thực phẩm trong bữa tiệc của thú nhân --- tuy Lạc Tuyết đã hạ lệnh không cho phép thú nhân ăn thịt người, nhưng Lạc Tuyết lại ở tận đông bộ xa xôi. Nhưng tại chiến tuyến tây bộ và trung bộ thú nhân vẫn còn ăn thịt người.
Nhưng lang tộc mặc dù là thú nhân, nhưng may mắn, tại nội bộ tội dân lang tộc lại là một loại khác. Từ mối quan hệ lang kỵ là một tộc thân cận với tinh linh tộc. Mà thủ lĩnh lang kỵ Daminess cũng là thân tín của Lạc Tuyết. Thế nên rất nhiều mệnh lệnh của Lạc Tuyết các tộc thú nhân khác ngoài mặt thì gật đầu nhưng không hề làm theo. Còn lang kỵ, lại chấp hành một cách kiên quyết và quán triệt.
Không giết tù binh, cũng không được ăn thịt. Đây là hai mệnh lệnh mà lang tộc tuyệt đối phục tùng.
Những lang nhân này đứng cạnh Muse. Trong ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo, dưới lưỡi đao, Muse thấp thỏm chờ đợi vận mệnh của mình kết thúc.
Từng phút từng giây trôi qua, Muse càng lúc càng lo lắng, mấy tên này tựa hồ không có ý định giết mình ngay -- nhưng Muse ngay lập tức cảm thấy bất an, tại tiền tuyến lưu truyền rất nhiều chuyện về thú nhân: có chuyện nói sau khi thú nhân bắt tù binh. Có vài thú nhân sẽ không giết tù binh nhay lập tức, mà lại thích đem người sống ném vào nồi lớn mà nấu!
Muse nhúc nhích, đưa tay về phía đôi ủng, nàng nhớ trong ủng còn giấu một thanh chủy thủ. Nàng không hy vọng dựa vào một thanh chủy thủ mà hạ sát toàn bộ lang nhân ở đây --- nàng chỉ muốn tự sát!
Đáng tiếc, những lang kỵ này đã sớm kiểm tra nàng, tay Muse chỉ chạm vào khoảng không.
Cuối cùng sau một hồi, xung quanh lại có một đám lang kỵ đi qua --- thì ra những lang kỵ này trước đây được phái đi truy đuồi về thượng nguồn và hạ nguồn dòng sông, những lang kỵ này, không thể qua sông, mới quay trở về phục mệnh.
Muse còn đang thấp thỏm bất an. Một lang nhân đã kêu to hai tiếng. Lập tức có một lang nhân khác vác nàng lên.
Muse mặc dù là nữ nhưng thân người cũng tính là cao ráo. Nhưng đám lang nhân đều cường tráng, vác nàng lên, không hề có chút nào khó nhọc.
Muse tùy tiện bị ném lên một con chó sói. Một lang kỵ tru lên như mang theo một chiến lợi phẩm, đám lang kỵ mé sau kêu gào một tiếng, rồi rời đi như một trận gió.
Đám lang nhân cùng cự lang đều nồng nặc mùi xú khí. Chỉ là Muse đang cố để không nghĩ tới.
Đám lang nhân tiến nhanh về cánh rừng phía trước. Lách qua lách lại đã tới đại bản doanh nơi trú đóng quân địa phương.
Đây là nơi trú đóng của vài ngàn lang nhân --- số lượng so với khi thủ hạ của Ron Barton do thám được còn nhiều hơn! Muse nhìn quanh thật nhanh, số lượng gần tới năm ngàn tên!
Nàng không biết, thủ hạ của Ron Barton không nhìn lầm, chỉ có điều không may người đó chỉ nhìn thấy một bộ phận, ngoài ra còn có hai đội lang nhân, theo đường chính mà tới.
Cuối cùng thẳng đường đám người Longbottom mà chạy tới. Cho nên, đám người Longbottom mới bị phát hiện nhanh như vậy.
Muse bị mang tới nơi trú đóng của lang kỵ, bị ném xuống trước đống lửa lớn. Nàng té xuống đau đớn toàn thân, lại nghe tiếng hoan hô của đám lang nhân xung quanh chợt vang lên.
Nàng nghiêng đầu nhìn. Chỉ thấy những lang nhân vừa đi cùng mình, trường đao trong tay từng cái vung lên … Đó là người trong đội của nàng! Đầu lâu của những người bị giết! Trên đầu còn đội mũ sắt!
Nhìn vào những gương mặt đã cùng mình chiến đấu, tim của Muse bỗng thắt lại. Không thể nhịn được, nôn mửa kịch liệt.
Bỗng nhiên âm thanh hoan hô trầm xuống, tiếng bước chân trầm ổn vang lên. Một tên gia hỏa chậm rãi tiến về phía Muse, Muse ngẩng lên thấy trước mặt là một đôi ủng dính đầy bùn đất. Quay đầu nhìn lại, một lang nhân đang đứng trước mặt mình. Trong cặp mắt lóe lên sắc xanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào nàng.
Toàn thân của tên lang nhân này phát ra một khí thế đặc thù khác với những kẻ khác. Sau khi tên lang nhân này xuất hiện, đám lang kỵ xung quanh liền đình chỉ huyên náo, tay buông xuống, sùng kính nhìn vào tên gia hỏa vừa mới xuất hiện.
Muse nhìn đại khái xung quanh một cái, trước mặt nàng là một tên lang nhân, màu tóc và màu lông khác với những tên khác … điển hình là màu lông của lang nhân có màu đen, trong khi tên này lại có màu nâu, nổi lên nhàn nhạt màu ánh kim ---- lang nhân lông vàng?
Khải giáp của nó cũng khác so với các lang nhân khác tinh xảo hơn rất nhiều, phô ra dáng người cao lớn và cường tráng. Trong ánh mắt là khí chất uy nghiêm của một tên thủ lĩnh.
Điều quan trọng là. Trong ánh mắt của lang nhân, không có hiện ra tâm trí khát máu và tàn bạo như các chủng thú nhân khác, mà trong đó hiện lên trí tuệ.
- Tên ngươi, nhân loại.
Một chuỗi ký tự được nói ra từ miệng lang nhân, điều này khiến cho Muse kinh ngạc. Lang nhân, nói ngôn ngữ của con người, thật là bất ngờ a!!
Trong khi nàng còn đang ngây ngốc, lang nhân này không thể kiên nhẫn hơn nữa:
- Tên ngươi. Nhân loại!
Muse thật ra không biết, lang nhân đang đứng trước mặt nàng, chính là một trong tam đại cự đầu của thú nhân, thủ lĩnh lang tộc, Daminess!
Là thân tín của Lạc Tuyết, tộc của Daminess, là tộc duy nhất tuyệt đối trung thành với Lạc Tuyết. Nó là một thú nhân đặc biệt, nhận ra được rằng chỉ có trí tuệ của tinh linh tộc tội dân mới có thể quay lại và giành chiến thắng. Cho nên dưới sự lãnh đạo đó lang tộc thủy chung kiên định đứng về phía tinh linh tộc ---- lý do này khiến cho các tộc thú nhân khác hết sức bất mãn.
Mà bởi vì sự tín nhiệm của Lạc Tuyết. Daminess dưới sự hướng dẫn của Lạc Tuyết. Học tập ngôn ngữ của nhân loại.
Muốn chiến đấu với địch nhân, ngươi phải hiểu rõ địch nhân.
Daminess đối với điều này hoàn toàn hiểu rõ. Mặc dù nói năng còn cứng nhắc, trước mắt chỉ có thể nói một vài từ giao tiếp thông dụng. Nhưng là đã miễn cưỡng biểu đạt được ý tứ của mình.
Daminess nhìn vào gương mặt ngây ngốc của tù binh nhân loại này. Nó có thể nhìn ra. Đây là một nữ nhân.
Một nữ tù binh cá tính …
Lang tộc thủ lĩnh nhíu mày. Suy nghĩ cẩn thận một chút. Thậm chí là có ý định giết tù nhân này đi.
Tuy nhiên không thể tùy ý giết hại tù binh là mệnh lệnh của Lạc Tuyết. Nhưng mà đoàn người của hắn, mang theo một nửa binh lính tinh nhuệ của lang tộc đến đây, mang theo mật lệnh của Lạc Tuyết!
Nó suy nghĩ một chút muốn tìm một lý do hợp lý để giết Muse, bỗng nhiên từ phía sau. Mấy người mặc trường bào màu đen đi tới.
Thân ảnh mấy người này so với đám lang nhân xung quanh thấp hơn rất nhiều. Trường bào còn khoác thêm áo choàng màu đen. Trên mặt còn đeo mặt nạ.
Mấy người này đi tới gần Daminess. Daminess hữu hảo gật đầu chào nói vài điều gì đó.
Sau đó một tên trong số đó nhẹ nhàng bỏ áo choàng xuống để lộ ra diện mạo vốn có.
- Nhân loại?
Muse buột miệng nói. Nhưng sau đó nàng nhận ra mình đã nhận lầm.
Mặc dù gương mặt so với nhân loại cơ hồ giống nhau. Nhưng gương mặt lại cực kỳ tuấn mỹ, đặc biệt là cặp tai nhọn, rõ ràng là đặc trưng riêng.
Tinh linh!
- Daminess. Tù nhân này không thể giết.
Tinh linh này địa vị vị dĩ nhiên không thấp. Nó dùng âm thanh ôn hòa vui tai chậm rãi nói:
- Ta có một cảm giác kỳ lạ … Nhân loại này. Có khí tức của Tinh linh tộc
- Cái gì?
Daminess có chút kinh ngạc.
- Thật xin lỗi. Ta cũng không có cách nào nói rõ cảm giác này. Ta cũng rất kinh ngạc. Nhưng khí tức này. Không sai
Tinh linh này chậm rãi nói:
- Không chỉ là ta. Những người phía sau, cũng cảm nhận được khí tức này.
- … Nàng ta là tinh linh? Nhưng mà nàng ta rõ ràng là nhân loại
Tinh linh sắc mặt có chút ngưng trọng:
- Có lẽ, trong người nàng ta có huyết thống của tinh linh tộc … Rõ là kỳ quái, một vạn năm sau, tinh linh tộc vẫn có thể lưu lại huyết mạch trên thế gian này …
Nó nói một cách chận rãi:
- Thế nên. Tù nhân này không thể giết tùy tiện được, nếu nàng ta quả thật có huyết thống tinh linh, ta phải mang nàng ta trở về, để cho tinh linh vương định đoạt.
- Tốt.
Daminess tôn trọng ý kiến của tinh linh:
- Nhưng mà. Nhiệm vụ của chúng ta lần này, không cho phép mang …
- Nàng ta chỉ là một cá nhân mà thôi.
Tinh tinh mỉm cười
- Hơn nữa. Khí lực của nàng ta cũng không mạnh, chỉ là một kẻ yếu nhược mà thôi, mang nàng theo, cũng không hề phiền phức chút nào.
Daminess suy nghĩ một chút. Gật đầu:
- Ta tôn trọng ý kiến của ngài, sẽ theo như ngài muốn.
Những lời đối thoại của những người này, Muse một chữ cũng không hiểu. Chẳng qua, cuối cùng nàng cũng hiểu ra, đám người này không có ý định giết mình. Tựa hồ đối xử với mình cũng tốt hơn.
Nhóm lang kỵ lại nhanh chóng xuất phát. Nhưng mà lần này. Nàng không bị trói và ném lên lưng sói nữa, mà được cùng mấy lên tinh linh ở chung một chỗ.
Mấy tinh linh này ngồi trên một chiếc xe thú kéo được kéo bởi vài con sói.
Đối phương không trói Muse lại, mà để nàng tùy ý ngồi tại một góc trên xe, đám tinh linh này dường như cũng không để ý đến sự tồn tại của nàng.
Muse cũng không có thử phản kháng. Nàng không ngốc. Nàng cảm nhận được sức mạnh của đám tinh linh này. Bản thân nàng không thể chống lại được.
Hơn nữa, một mình nàng, không có ngựa cưỡi, lại có vài ngàn lang nhân bên cạnh muốn sống sót mà thoát đi … Có thể sao?
Càng khiến cho Muse rối trí. Một chi quân đội …
Đầy đủ năm ngàn lang kỵ tinh nhuệ. Thêm sáu trăm tên tinh linh chiến sĩ!
Một đội ngũ cường đại, nhắm hướng tây mà thẳng tiến!
Hành tẩu được sáu ngày. Đám tinh linh không làm khó gì Muse. thậm chí Muse còn có thời gian nghỉ ngơi, xuống xe hoạt động thân thể. Hơn nữa, dựa vào mặt trời để xác định phương hướng. Nàng xác định rõ ràng phương hướng của đội quân này. Chính là hướng tây thẳng tiến!
Buổi chiều ngày thứ sáu. Đội quân đã đi tới chân núi …
Trước mắt là những dải núi liên miên bất tận. Nhìn phía xa phảng phất như vô số rặng núi đan xen vào nhau dưới ánh mặt trời …
Muse tức khắc nhận ra. Đây là dãy núi Cirimaro!!
- Vào núi.
Daminess mau chóng ra lệnh.
Sau khi tiến vào núi được ba ngày, Muse phát hiện ra chút manh mối --- đội ngũ này, tựa hồ đang thử đi qua dãy núi Cirimaro!
Phát hiện này khiến cho Muse thất kinh!
Dãy núi Cirimaro kéo dài từ phía bắc cho tới phía nam, là lá chắn tự nhiên của đại lục, từ tây bắc cho tới tây nam kéo dài vài ngàn cây số. Rặng núi kéo dài liên miên không dứt, giống như một con đại xà đang trườn trên đại lục ----lỗ hổng duy nhất là tại tây bắc hành tỉnh hay còn được gọi là “Hành lang Tây Bắc”.
Ngoại trừ nơi đó ra thì những nơi khác đều là núi cao học trời … Những dãy núi uốn lượn kéo dài bất tận ; ẩn mình giữa những đám mây, khiến cho lòng người cảm thán.
Nói như vậy, nếu muốn vượt qua rặng núi, chỉ sợ là phải vượt qua không biết bao nhiêu sườn núi cheo leo, những sơn đạo dốc đứng,vực sâu thăm thẳm, những đỉnh núi chọc trời, thiên nhiên hiểm cảnh!
Nghe nói, trong rặng núi Cirimaro đỉnh núi thấp nhất cũng cao ba ngàn thước trở lên!
Sau khi đội ngũ này tiến vào núi, sau ba ngày, đều là đi trên một sơn đạo hướng lên, một ngày sau, sơn đạo đột biến trở nên dốc đứng khiến cho việc di chuyển càng khó khăn hơn.
Chẳng qua, sơn đạo tuy là khó đi, nhưng mà lang kỵ, trời sinh đều rất linh hoạt, cho dù tại địa hình gập ghềnh như thế này, nếu là kỵ binh nhân loại chỉ sợ đã sớm dừng bước. Nhưng mà lang kỵ, lại có thể khống chế cự lang nhảy vượt qua. Khéo léo tiến về con đường phía trước.
Còn sáu trăm tên tinh linh tộc, cũng đã vứt bỏ xe ngựa mà đi bộ. Tinh linh tộc vốn tinh xảo, động tác nhanh như chớp nhưng lại nhẹ nhàng như gió, tự nhiên cũng không cần nói tới.
Người duy nhất chịu khổ chính là Muse. Đi bộ thế này, hai ngày đi bộ trên sơn đạo, chân nàng sớm đã nổi đầy những bọng nước, mỗi khi bước đi làm cho bọng nước vỡ ra. Đau đớn vô cùng. Nhưng mà Muse không thể nào ra uy trước đám địch nhân này được, cho nên đành cắn răng âm thầm chịu đựng.
Đại đội lang kỵ di chuyển bên trong dãy núi vô cùng khó khăn. Khi trời tối, liền nhóm lửa, mang lương khô bên mình cự lang ra chia nhau ăn. Tinh linh tộc không ăn những lương khô của lang nhân, mà ăn lương khô của tinh linh mang theo bên mình. Ngược lại, Muse càng thêm khổ sở ---- trong đoàn, lang kỵ thì toàn là lang nhân, tinh linh tộc thì không phân nam nữ. Duy nhất trong đoàn chỉ có Muse là nữ tử.
Đã mười ngày rồi nàng không được tắm rửa ---- ban đầu lúc đi cùng với đám người Longbottom một khoảng thời gian. Gần bốn ngày không hề nhìn thấy nước, sau khi bị bắt làm tù binh, nhiều ngày như vậy, lúc này toàn thân có ngứa ngáy khó chịu. Muse vốn là một nữ hài, tuy sau khi tiến nhập quân doanh đã chịu không ít khổ sở. Nhưng là mười mấy ngày không tắm rửa, đã không thể chịu đựng thêm được nữa.
Vào ngày thứ tư sau khi tiến nhập sơn đạo, lang kỵ bắt đầu phải tiết kiệm lương thực.
Năm ngàn lang kỵ nối đuôi nhau trên một sơn đạo. Lúc đầu còn mang không ít lương thực theo, nhưng sau khi tiến vào núi, những cỗ xe kia chỉ có thể để ở ngoài, chỉ mang theo lương khô mang bên người và trên yên mà thôi.
Hiển nhiên là, những người này chỉ có thể mang theo lượng nhỏ lương khô. Chỉ vừa đủ để vượt qua rặng núi ---- dựa vào tính toán, muốn vượt qua rặng núi này, cho dù là vận khí tốt đi chăng nữa, vượt qua sơn đạo cũng tốn hai ba mươi ngày. Nếu như bị lạc đường thì hai ba tháng cũng là chuyện thường.
May mắn là lang kỵ có thiên phú trời sinh, di chuyển trong rừng rậm hiếm khi lạc hướng, chỉ sau mấy ngày, phảng phất như bị gió núi kích phát thiên phú trong cốt tủy
Về sau, mặc dù không thể không cẩn thận, những cự lang này vẫn có thể di tìm thấy nguồn nước giữa vùng rừng núi một cách dễ dàng.
Thấm chí lang kỵ khi tuần tra, cũng tranh thủ chút thời gian để săn dã thú bổ sung cho thực phẩm dự trữ.
Đến ngày thứ bảy, ủng da của Muse đã bị hư, nàng chỉ có thể xé y phục lấy vải quấn quanh chân, sau đó mang lại ủng, miễn cưỡng cũng có thể đi lại được nhưng khá gian nan.
Sơn đạo trở nên chật hẹp hơn, một mực hướng đỉnh núi mà đi tới, sơn đạo lại hẹp nên đoàn người bị ép thành một hàng dài, đường chỉ đủ để hai lang kỵ sóng vai mà đi, đội ngũ bị kéo dài ra.
Muse thất tha thất thểu bước đi, bên cạnh là vách đá cheo leo, nhìn xuống, chỉ thấy vách đá cheo leo, đi trên sơn đạo kéo dài là đội ngũ lang kỵ.
Sau khi vượt qua chóp núi, cuối cùng đã đi tới “Tuyết tuyến”!
Từ nơi này trở đi, chỉ thấy phía trước là núi tuyết, khắp nơi đều là tuyết trắng, không khí cũng trở nên lạnh hơn, mà tại đỉnh tuyết phong kia, không khí trở nên loãng hơn. Muse bản thân vốn đã miễn cưỡng chống đỡ, nhưng mà lúc này đây cảm giác lồng nhực như bị một tảng đá ép xuống, dù cho cố sức hít thở thật sâu, vẫn cảm thấy khó khăn.
Mà dưới chân tuyết đọng cùng băng hàn càng làm khó khăn cho đội ngũ.
Ủng của Muse vốn đã bị hư, đi chưa tới nửa ngày, trong ủng đã đầy tuyết và băng, băng tuyết sau khi tan ra thấm vào ủng rồi lại đông cứng lại, khiến cho chân nàng khó chịu vô cùng.
May lắm, Tinh linh tộc đối đãi với Muse rát tốt, có vài tên thấy Muse bước đi có chút kỳ lạ, liền đỡ lấy nàng, sau khi cởi bỏ ủng, nhận ra những bọt nước đã bị vỡ, mà da non đã bị đóng băng. Tinh linh kia vừa chạm vào mắt cá chân của nàng, Muse nhịn không được kêu đau.
- Ngươi bị đóng băng, may mắn mà ta phát hiện, nếu chậm nửa ngày, chân ngươi sẽ bị băng hoại.
Sau đó, tinh linh này từ trong bao quần áo phía sau, lấy ra một đôi ủng đưa cho Muse, đôi ủng này hình dáng kỳ lạ, thân ủng khá cao, nơi mắt cá chân còn khảm nạm một phiến lá. Thật là kỳ lạ, cầm đôi ủng trong tay, cảm giác đây không phải được làm từ da thú, mà là …
- Nó được làm từ vỏ của một loại cây dây leo
Tinh linh này thần sắc ôn hòa, mỉm cười nói:
- Tinh linh tộc chúng ra, sống hòa vào tự nhiên, không có thói quen giết một sinh mạng chỉ để lấy da. Trong tộc chúng ta có trồng một loại cây mây đặc thù, vào mùa hè cây sẽ tự động lột bỏ lớp vỏ ngoài, vỏ cây sẽ tự động rơi xuống. Loại vỏ cây này tính đàn hồi rất cao, không hề thua kém da thú.
Muse để ý thấy, đối phương sử dụng “Tinh linh tộc chúng ta”. Điều này có chút kỳ quái. Dường như đem cả mình tính vào trong đó.
Chẳng qua tinh linh này nói ngôn ngữ nhân loại rất trôi chảy. Hơn nữa thần thái cũng ôn hòa, khiến cho Muse cảm thấy gần gũi hơn một chút.
- Ngươi hãy dùng đôi ủng này để đi, chân sẽ không bị lạnh nữa.
Muse cảm thấy có chút mờ mịt, sau khi đổi ủng, liền cảm thấy khô ráo và ấm áp. Hai chân ban đầu còn lạnh run, bây giờ lại cảm thấy ấm áp.
- Đôi ủng này chống nước. Vào mùa hè, chúng ta còn dùng loại vỏ cây này làm quân áo, mặc vào rồi nhảy xuống nước cũng không bị ướt.
Tinh linh này thân thiện nhìn vào y phục của Muse.
Trên người của Muse còn mặc quân phục của dong binh, nhưng mà sau khi hành tẩu trong sơn đạo mấy ngày, có vài chỗ đã bị cành cây cào rách. Nhìn vào có chút lam lũ. Thế nên tinh linh này lại nhìn vào trong túi, tự tay đưa cho Muse, nhẹ nhàng nói:
- Đây là áo choàng của ma pháp sư, mặc nó lên sẽ không sợ rét
Muse để mặc cho đối phuong khoác áo choàng cho mình, cảm thấy áo choàng tự phát ra một loại ma pháp nhiệt, toàn thân cảm thấy ấm dần lên.
Trong lòng cảm thấy mơ hồ. Lúc này nhìn vào tinh linh này một cách ngây ngốc, không khỏi có chút mềm long. Nhưng mà song phương là địch không phải bạn, nhưng trên đường này, những tinh linh này đối xử với mình rất tốt, lúc này lại đưa ủng và đồ cho nàng, thần thái ôn hòa. Không hề có chút cảm giác là tù binh. Ngược lại, cảm thấy như là đồng loại.
- Ngươi … Tại sao lại đối tốt với ta như vậy?
Muse dùng sức lắc đầu.
- Bởi vì …Chúng ta giống nhau.
Tinh linh này mỉm cười rồi đứng lên. Tiếp tục theo đội ngũ tiến về phía trước.
Muse ngân ngơ, không khỏi thì thà nhỏ giọng: “Giống nhau …”
Nguyên lai ba chị em nhà Listeria đều có huyết thống tinh linh tộc, phu nhân Listeria chỉ nói qua với Angle, cho nên Muse hoàn toàn không biết gì về điều này.
Chỉ là lúc này, những ngôn từ ấm áp của tinh linh kia, khiến cho nàng không tự chủ, sinh ra cảm giác thân cận một cách tự nhiên. Đôi ủng cùng với ma pháp bào thần kỳ kia, Muse không phải chịu sự giày vò của giá rét nữa. Nhưng mà di chuyển trên sơn đạo, cũng khiến cho Muse cảm thấy mệt mỏi.
Đặc biệt là núi cao, hít thở khó khăn, sau khi đi một đoạn, không kiềm chế được như muốn ngất đi, mấy lần trượt chân rơi xuống vách núi, may mà có tinh linh kéo lại.
Nhưng tới ngày thứ mười, tuy đã tiết kiệm lương thực từ trước, nhưng mà bây giờ lương thực cũng đã cạn.
Những lang kỵ bắt đầu săn tìm thực phẩm, mặc dù là trên núi tuyết, nhưng may mắn vẫn có không ít dê, gà, cáo tuyết sinh sống.
Nhưng tại địa phương này, dã thú không sợ người, nên cũng không thạy trốn. Mà lang kỵ lại tiến hành săn bắn ở khắp nơi.
Sáu trăm tinh linh cũng cống hiến không ít.
Họ mang bên người những loại thực vật đặc hữu của tinh linh tộc. Tinh linh đem những hạt cây này rải xuống tuyết, sau đó thi triển phép thuật của tinh linh tộc. Sau khi gieo hạt xuống tuyết, hạt giống tức khắc nảy mần, rất nhanh liền nhìn thấy từ dưới tuyết ngoi lên một gốc cây màu lục sắc đang phát triên rất nhanh!
Những thực vật này giống như các dây leo quấn quanh lại với nhau, từng cái rất nhanh đan vào nhau, tạo thành những thân cây to lớn. Có cái thậm chí cao tận mười mấy thước!
Cành lá nhanh chóng phát triển, từng mảnh từng mảnh lá cây, nhỏ nhất cũng như cái bồn rửa, có cái lại to lớn như mặt bàn. Mà sau đó, sáu trăm tinh tinh tộc nhân ngâm xướng chú ngữ, tử sắc quang mang như một cái lồng chụp xuống những thân cây, rất nhanh, trên mỗi cây sinh ra những trái lớn, trong khoảnh khắc vài chục gốc cây đều trĩu nặng quả!
Những quả này nhìn giống bí đỏ cỡ lớn, nhìn thấy đống quả lớn rực rỡ này, lang tộc cùng tinh linh đều hoan hô mừng rỡ.
Một cách nhanh chóng, một tinh linh hái cho Muse một quả. Trong tay cầm một chuôi chủy thủ gọt nhẹ một phần, nhìn vào bên trong thịt quả màu vàng kim, Muse ăn một miếng nhỏ, chỉ thấy mùi vị tinh tế của thị quả, quả cây giàu chất dinh dưỡng, chỉ ăn năm ba miếng là đã thấy no.
Mà lang kỵ, cũng nhanh chóng hái trái cây xuống chia cho nhau.
Sau khi toàn bộ trai cây đã được hái xuống, những thân cây này nhanh chóng héo xuống, từ xanh tươi nhanh chóng chuyển thành màu vàng héo úa. Dần dần thu nhỏ, hóa thành hạt giống giữa tuyết. Chỉ là hạt giống này nhìn qua cũng đã chuyển sang màu vàng.
- Yên tâm. Nó không chết.
Tinh linh nhanh chóng thu hồi hạt giống:
- Chỉ cần đợi cho tới khi chúng ta tìm được nguồn ngước, đem những hạt này ngâm trong nước vài ngày, một năm sau, sẽ lại khôi phục sức sống
Loại hạt giống ma pháp này, tinh linh tộc mang hẳn một bao.
Dựa vào những đồ vật tùy thân này, lại thêm săn bát dã thú, có thể dủ cho đoàn người dùng trong sáu ngày.
Tiền vào sơn mạch tới ngày thứ mười sáu, lương thực cuối cùng tiêu hao toàn bộ. Những hạt giống ma pháp của tinh linh tộc cũng đã dùng hết.
Chẳng qua, dãy núi này, cuối cùng cũng đã vượt qua!
Ngày thứ mười bảy, trước sơn đạo là một đường đi xuống, đoàn người nhanh chóng lấy lại hàng ngũ. Chung quanh không còn một màu trắng của tuyết nữa mà đã xuất hiện thực vật lưa thưa và vài bụi cây. Ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy vài đàn nhỏ dê rừng sinh sống.
Nhìn thấy con mồi, lang tộc lập tức hô vang, xuất động vài đội lang kỵ chia ra bốn phương săn mồi. Tổng cộng săn được một trăm mười đầu dê rừng, còn có gà rừng, nai rừng các loại.
Trong đoàn, tuy Muse phần lớn thời gian đều trầm mặc, chẳng qua là trong lòng đang âm thầm tính toán, nhớ lại toàn bộ hành trình. Tổng cộng vượt qua hai đỉnh núi, bốn tòa tuyết sơn, một đường thẳng về hướng tây.
Địa hình càng lúc càng dễ đi. Khí hậu cũng dần ấm lên. Không còn gió lạnh thổi nữa, trong không khí mang theo hơi nước ẩm ướt. Nhưng tới ngày thứ mười chín, một cơn mưa nặng hạt bất ngờ xuất hiện, đoàn đội trú mưa dưới một hang núi, lang tộc phân ra một chi lang kỵ men theo núi tìm đường.
Khi trời vừa tờ mờ sáng, Muse nghe những tiếng hoan hô bất ngờ vang lên từ đám lang kỵ, vài ngàn lang kỵ kêu gào đầy phấn khích, đám cự lang ngửa đầu hú vang, giơ cao trường đao, kêu và hú lên, khiến cho chim rừng kinh động bay lên.
Muse thấy trong lòng bỗng nhiên sợ hãi, tinh linh bên cạnh lại cười nói:
- Không cân phải sợ. Đó là chúng ta đã vượt qua sơn mạch, đám lang kỵ mừng quá nên mới kêu gào như vậy.
- Xuất sơn …
Muse nhíu mày.
Quả nhiên, sau khi trời sáng, Muse cũng nhìn thấy đội dò đường của lang kỵ, những lang kỵ này không trở về tay không mà còn mang theo vài “Con mồi”.
Hai mươi mấy đầu trâu, còn có bốn con ngựa … Cùng với ba người!
Người!
Bị đội lang kỵ này mang trở lại là ba người, ba nam tử, từ tướng mạo mà xem xét, chỉ sợ chỉ mới trưởng thành.
Ba tù binh này, mặc áo da dê ở ngoài, cùng với đôi ủng da trâu, khi đi có thể thấy được đôi chân vòng kiềng do nhiều năm cưỡi ngựa mà có. Trên nón hiện ra những mảnh da dê bẩn thiu, lông cừu đã rơi rụng sạch, còn có mấy miếng bánh
Tại tây bắc hành tỉnh nhiều năm, Muse đã có dịp đi cùng với các thương đội xem họ làm việc, nàng nhìn ra từ trang phục của ba tù binh thì bọn họ là mục dân thảo nguyên!
Mục dân? Thảo nguyên mục dân?
Nhãn tình của Muse trở nên âm trầm.
Ba mục dân trên quần áo bị rách nhiều chỗ,trên người nhiều ít đều có thương tích, bị lang kỵ đẩy tới, người nhỏ tuổi nhất trong ba người trong ánh mắt thoáng có chút bất ngờ sợ hãi, mà hai người lớn tuỏi hơn chỉ có chút kinh ngạc mà không sợ sệt, là một gã trời sinh bưu hãn!
Cuộc sống ăn sương nằm gió trên thảo nguyên đã làm cho da thịt chai sạn, nhãn thần lãnh mạc, bị lang kỵ dùng trường đao đẩy tới, mục dân nhìn quanh đám lang nhân này, trên mặt hiện lên nét thù hận!
Muse đứng bên ngoài, không nói gì cả. Mấy tinh linh đi tới, cùng với lang nhân đàm thoại một lát sau đó quay trở lại, nói với Muse. Đội lang kỵ dò đường đang đi thì gặp đám mục dân này.
Gần đó còn có một đoàn người chừng mười bảy mười tám hộ dân, đội lang kỵ kia lại có chừng hai trăm tên, kết quả là đem toàn bộ mục dân đồ sát! Mười mấy hộ dân, người già phụ nữ trẻ em tất cả đều bị đồ sát. Mặc dù mục dân vốn bưu hãn, liều chết phản kháng. Mà lại từ đám lang kỵ này mà biết được những mục dân bưu hãn này cũng cấp cho đám lang kỵ chút phiền toái ---thảo nguyên mục dân kỵ thuật tinh thông, từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, bất luận nam nữ già trẻ, đều có thể cưỡi ngựa bắn tên.
Trong chận chiến làm đã hạ hai lang kỵ.
Còn có một mục dân, dựa vào kỵ thuật và cung tiễn thuật. Trước khi bị giết, đã vùng chạy thoát. Ba người bị bắt, là ba người chiến đấu tới cuối cùng, bị lang kỵ bắt sống --- người nhà của họ, sớm đã trở thành thi thể. Trướng bồng bị thiêu hủy, bò dê cũng bị cướp mất.
Sau khi Muse nghe xong, cảm thấy chấn động trong lòng, miên man suy nghĩ!
Thảo nguyên! Chúng ta đã tới thảo nguyên! Chúng ta đã vượt qua rặng núi Cirimaro. Đến được thảo nguyên!
Năm ngàn lang kỵ, sáu trăm tinh linh. Đã âm thầm vượt qua tấm chắn của đế quốc, đi tới thảo nguyên!!!
Ba mục dân bị bắt, bị lang tộc thẩm vấn một hồi, chỉ đáng tiếc là tinh linh tộc học ngôn ngữ nhân loại quá ít, ngôn ngữ chỉ hạn chế ở ngôn ngữ đế quốc. Không thể nói được ngôn ngữ của người thảo nguyên. Trong đội ngũ, duy nhất hiểu được chỉ có Muse.
Chẳng qua Muse sẽ không tự mình xuất đầu, nàng im lặng đứng ở một bên, cẩn thận suy nghĩ.
Muse nghĩ lang nhân sẽ để mình và ba mục dân này nhốt tại cùng một nơi, Chẳng qua nàng đã sai. Có vẻ như, trên đường đi đám gia hỏa này đối xử với nàng rất ưu đãi. Có vẻ như là bởi vì có linh tinh tộc nhân chiếu cố minh. Còn đối với ba mục dân bị bắt làm tù binh này, lại không có chút hảo cảm nào ---từ ánh mắt của tinh linh đầu mục mà nói, ngoại trừ địch ý, thì còn có mấy phần chán ghét xem thường. Dường như, chỉ cần nhìn thôi cũng làm bẩn mắt họ.
Ba mục dân, sau khi bị thẩm vấn, nhất loạt bị lang tộc hạ thủ giết chết.
Muse không có cách nào khác, chỉ còn trơ mắt đứng nhìn ba mục dân kia bị giết. Trước khi chết, họ còn lớn tiếng hô vang bằng ngôn ngữ thảo nguyên. Muse nghe rất rõ ràng, người thiếu niên kêu lớn:
- Vu vương vĩ đại sẽ trừng phạt đám quái vật cá ngươi! Thần vĩ đại của tuyết sơn sẽ vì máu của con dân thảo nguyên mà báo thù các ngươi!
Đêm đó, Muse không thể nào ngon giấc, nàng suy nghĩ: Lang kỵ này, khổ tâm vượt núi, cửu tử nhất sinh thâm nhập thảo nguyên để làm gì?!
Ba ngày sau, Muse cũng xác minh được phỏng đoán của mình!
Mục tiêu của đoàn đội này, quả nhiên là tới thảo nguyên!
Sau hai mươi ngày băng rừng vượt suối, mặc dù là lang kỵ tinh nhuệ, lúc này cũng có chút bất kham. Bời vì lương thực thiếu hụt, phải nhìn đói nhiều ngày, đại đa số đều đói khát, chỉ có một số tinh nhuệ có lương đầy đủ để bảo trì lực chiến đấu.
Lang kỵ thủ lĩnh Damines hạ lệnh, năm ngàn lang kỵ này nghỉ ngơi trong ba ngày, đồng thời phái ra vài tuyến trinh sát tìm tòi bốn phương. Trong ba ngày, bốn trăm lang kỵ trinh sát, càn quét qua mười trại mục dân trên thảo nguyên, giết chết vài trăm nhóm mục dân, cướp đoạt trâu bò ngựa dê --- tất cả đều trở thành lương thực của lang kỵ.
Ba ngày sau, sau gần một tháng băng rừng vượt núi, cuối cùng lang kỵ cũng khôi phục toàn bộ. Nhũng lang kỵ sau khi phục hồi sức lực, trong ánh mắt toát ra tia hung tợn, chúng bắt đầu dồn sức mài dũa chiến đao, lau chùi khải giáp, chăm sóc cự lang …
Vào một buổi sáng sớm nọ, dưới mệnh lệnh của lang kỵ thủ lĩnh, năm ngàn lang kỵ xuất phát rời khỏi sơn mạch …
Di chuyển không tới mấy trăm dặm, phía trước trở nên rộng rãi hơn! Chỉ thấy trước mặt là thảo nguyên xanh thẳm, vô bờ! Không nhìn thấy điểm tận cùng!
Ở phương xa, cỏ xanh giáp như chạm vào trời xanh, tạo thành một đường kẻ!
Thảo nguyên mênh mông, trừ những lang kỵ đã được ra ngoài săn bắn từ trước, đại đa số đều không kiềm chế rút đao ra gào thét!
Dã tính ẩn tàng trong máu chúng, khi nhìn thấy thảo nguyên đều bị kích phát ra!
Sói! Nguyên bản là sinh tồn dưới bầu trời thảo nguyên!
Những cự lang này, thổi lên một mùi máu tanh trên thảo nguyên!
Năm ngàn lang kỵ, cùng với sáu trăm tinh linh, biết thành một làn sóng giết chóc, hành tẩu ba ngày trên thảo nguyên! Ba ngày thời gian. Đi tới khắp nơi, đốt nhà cướp của, phàm là trại mục dân khi gặp phải, nhất loạt đồ sát!
Người thảo nguyên tuy bưu hãn, xạ kỵ tinh thông, nhưng số lượng mục dân, nhiều nhất cũng chỉ ba ngàn năm trăm nhân khẩu, tráng đinh chỉ chiếm ba thành trong đó, gặp phải năm ngàn lang kỵ, chỉ như đứa trẻ mà thôi.
Trên đường đi, gia súc của mục dân trở thành thức ăn trong bụng của lang kỵ, từng trại mục dân bị đốt giết. Lang kỵ cơ hồ không gặp phải phản kháng nào.
Hơn nữa, lang kỵ hành quân thần tốc, Đi lại như gió, đánh nhanh rút gọn. Cho đén khi các đại bộ tộc trên thảo nguyên được tin, biết được sự xuất hiện của địch nhân thì lang kỵ đã sớm rời xa!
Muse theo đội ngũ, trong lòng ngổn ngang trăm mối suy tư --- năm ngàn lang kỵ này, đến cùng là muốn làm gì?
Chạy đến mặt sau của đế quốc để đánh lén? Không giống.
Cho dù năm ngàn ang kỵ này có chạy tới đế quốc nội dịa. Thì cũng chỉ có con đường diệt vong. Huống chi nơi đây là thảo nguyên, đánh giết ở đây thì có quan hệ gì với đế quốc?
Cuối cùng, khi tiến vào thảo nguyên ngày thứ tám.
Lang kỵ gặp một thương đội!
Đây là một nhóm thương đội đến t