Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế quốc Roland năm 986, mùa đông năm nay đặc biệt lạnh.


Vào cái đêm Đỗ Duy đi ra từ hoàng cung, Matheau Dransa và bá tước Billia mời hắn dự yến tiệc do đám quyền quý này tổ chức. Trong yến hội, người thuộc hệ phái của Nhiếp chính vương chiếm gần 90%. Mọi người hầu như biết Đỗ Duy đã vào cung gặp Nhiếp chính vương, nên từ lúc yến hội mới bắt đầu, trên mặt những người hôm trước đứng trước cửa thành nghênh tiếp Đỗ Duy đều lộ vẻ khó xử và cổ quái. Do Nhiếp chính vương hạ lệnh phong khẩu đối với sự việc hội đấu giá nên những quyền quý có quan hệ mật thiết nhất với Đỗ Duy đều không một ai tiện mở miệng trước, khiến cho hắn rất khó xử. Ai cũng biết, trong lòng Đỗ Duy quá nửa là bất mãn, nên sau khi dạ hội bắt đầu, không ai có ý đối mặt với hắn.


Đỗ Duy trong lòng cười lạnh “đây chính là cái gọi là quyền quý a! trước mặt thì thân mật xưng huynh gọi đệ, sau lưng thì …”


Nhưng mà hắn cũng biết, đây là hiện tượng tất nhiên! Đỗ Duy không hề tức giận đối với hành động của đám người này. Hắn rời khỏi Đế đô đã hơn một năm, mà cũng gần hai năm rồi! Nên thật sự cần thiết phải quan hệ tốt với đám quyền quý này. Cho nên hắn đành dẹp bỏ những bất mãn trong lòng, trưng ra nụ cười trên mặt, tuyệt không đề cập đến chuyện pháp chỉ của giáo tông. Phàm đã lăn lộn trong quan trường thì đều là da mặt dày hơn tường thành cả, mắt thấy công tước Hoa Tulip cũng không nhắc về chuyện đó nữa, những người khác tự nhiên cũng sẽ không dại gì mà nhắc đến. Sau vài ly rượu xuống bụng, bầu không khí cũng bắt đầu sôi nổi lên.


Matheau Dransa vì muốn được lòng Đỗ Duy nên tại yến tiệc này hao phí không ít tiền vốn. Nhưng mà ai cũng biết vị công tước Hoa Tulip trẻ tuổi này không mấy hứng thú với nữ sắc. Lúc trước hoàng tử THẦN cùng bọn Matheau Dransa và bá tước Billia tặng Đỗ Duy bốn mỹ nữ. Cái tên Đỗ Duy không biết thưởng thức, đụng cũng không đụng! Đến ngay cả cửa phủ công tước cũng chưa vào đã bị Đỗ Duy trực tiếp ném vào tiệm buôn. Nếu như công tước không thích nữ sắc thì quá nửa là thích thứ khác rồi! Phàm là ma pháp sư đều không có ai không thích các loại bảo thạch kỳ trân. Không phải vì giá trị thuần túy của nó mà đối với các ma pháp sư, các loại bảo thạch kỳ trân luôn có tác dụng trong ma pháp đạo cụ và vật liệu nghiên cứu. Matheau Dransa dù sao cũng là thương nhân buôn vũ khí số một đại lục. Trong bữa tiệc, hắn liền tặng cho Đỗ Duy mười lăm sợi dây chuyền dùng tử thủy tinh trân quý xâu thành.


Sau đó mới tỏ vẻ: “nghe nói công tước đại nhân đính hôn rồi, công tước phu nhân tương lai cũng là một vị nữ ma pháp sư thực lực cường đại. Mười lăm xâu tử thủy tinh này coi như là lễ vật tặng cho công tước phu nhân”. Thứ này vừa có thể sử dụng như trang sức nữ nhân, đồng thời đối với ma pháp sư mà nói tử thủy tinh cũng là tài liệu trân quý. Quả là một món lễ vật lưỡng toàn kỳ mỹ. Đối với các loại lễ vật, Đỗ Duy không hề khách khí, đều vui vẻ thu nạp hết.


Yến hội diễn ra đến nửa đêm, Đỗ Duy đã lâu không trải qua ngày tháng đèn đỏ rượu xanh này. Hắn tuy là công tước nhưng sinh hoạt ở tạị Tây Bắc vẫn còn đơn giản. Nửa đêm, đại đa số khách đều đã tận vui rời khỏi. Trong lòng Đỗ Duy thấy mừng vì mình đã đính hôn ở tây bắc, nên không ít quý tộc có ý đồ với hắn cuối cùng đã từ bỏ. Yến hội tối nay rất ít quý tộc chạy đến giới thiệu con gái cho mình. Sau khi hơn nửa khách đều đã rời đi, Matheau Dransa và bá tước Billia còn có nam tước Sarke của bộ tài chính mời riêng Đỗ Duy đến một sảnh nhỏ.


Tiêu kim quật ở ngoại thành đế đô là nơi ăn chơi của nhiều quý tộc, quyền quý nên mức độ hoa lệ xa hoa xa không cần phải nói,các thú vui trân kỳ gì ở nới này đều có.Thêm vào thế lực quân phương bảo hộ ngầm phía sau, vì kiếm quân phí mà mở ra nên thường ngày có ai dám đến đây làm loạn?.


Trong căn phòng nhỏ được trải tòan thảm thủ công thượng đẳng, ánh sáng bảy sắc từ cột đèn thủy tinh chớp rọi quang mang, Đỗ Duy trước tiên ngồi vào cái ghế sô pha ở giữa, cơ thể thoải mái vùi vào đệm lông thiên nga mềm mại, sau đó hai ngón tay kẹp lấy li rượu cười nói:


-Ba vị! Gọi ta đến đây là có chuyện gì cần nói hả?


Matheau Dransa nhìn hai người kia một cái, sau đó cười cười nói:


-Công tước của ta……hiện tại căn phòng này chỉ có bốn người chúng ta. Cho nên, có chuyện gì thì tốt nhất là nói thẳng a.


Bá tước Billia cũng gật đầu:


-Đỗ Duy, ở đây không cóngười ngoài, ba chúng ta có chút chuyện muốn thương lượng với ngươi!


Đỗ Duy cười ha ha một tiếng, cả mặt đầy tiếu ý ôn hòa:


-Chú Billia, cái gì mà thương lượng, vậy là khách khí quá rồi! Nếu người có chuyện gì dặn dò thì cứ nói thẳng đi! Chỉ cần ta có thể làm được tuyệt không từ chối.


Một tiếng “chú Billia” của Đỗ Duy lập tức khiến cho cả gương mặt bá tước Billia tràn đầy hồng quang, trong mắt chớp qua một tia đắc ý, Dransa và Sarke bên cạnh đều lộ ra vài tia hâm mộ.


Nam tước Sarke ho khan một tiếng, từ từ mở miệng—(1)—


Hắn ở trong căn phòng này coi như là vị trí thấp nhất, tước vị chỉ là một nam tước, chức vị cũng chỉ là một quan viên trong bộ tài chính mà thôi, còn lai lịch như Dransa hoặc Billia đều đã đi theo hoàng tử Thần nhiều năm từ lúc còn chưa nắm quyền. Còn nam tước Sarke này, trước lúc chính biến không thuộc phái hoàng tử Thần, mà là thủ lĩnh cục trị an. Trong chính biến bị gián điệp của hoàng tử Thần là Camille Ciro thuyết phục. Mắt thấy đại thế đã mất mới quy phục hoàng tử Thần. Sau chính biến, hắn chủ động giao ra binh quyền. Dù sao cục trị an đế đô trưởng quản hơn vạn quân trị an đế đô. Trong vòng đai trung tâm của đế độ, trưởng quản hơn vạn binh quyền là không phải chuyện nhỏ. Nam tước Sarke tự biết mình không phải trực hệ của hoàng tử Thần nên không dám tiếp tục nắm giữ vị trí này mà thành thật đề xuất từ chức.Hắn vốn không thuộc bất kì một hệ phái nào mà là phái trung lập. Nếu nhất thiết bắt hắn chọn một lập trường thì hắn có hơi lệch về phía lão hoàng đế Augustine VI. Sau khi hoàng tử Thần lên đài, nam tước Sarke cảm thấy sợ hãi đối với trận máu tanh trong lần chính biến. Trong lòng quyết định giao ra chức vị thủ lĩnh cục trị an rồi mang theo người nhà rời khỏi đế đô về quê an hưởng cuộc sống phú quý nhẹ nhàng. Nhưng lại không nghĩ tới, cách làm biết thời vụ này của hắn lại được sự hân thưởng của hoàng tử Thần. Đối với loại người biết tiến lui, có phân tấc, hoàng tử Thần lại có hảo cảm, từ chối yêu cầu về quê của hắn mà điều hắn đến cục tài vụ đế quốc. Sarke là một người làm việc cẩn thận chắc chắn, sau khi vào bộ tài vụ, vì không phải là trực hệ của hoàng tử Thần nên hắn càng nỗ lực làm việc, tuyệt không để cho người khác nắm được điểm yếu nào. Kết quả làm việc rất xuất sắc, được THẦN hoàng tử tiếp tục đề bạt. Trong hơn một năm nay đã trở thành một nhân vật mới được quý trọng trong tập đoàn của Nhiếp chính vương. Tuy trên hắn vẫn còn mấy vị đại ca nhưng mọi người đều xem hắn là tâm phúc của Nhiếp chính vương, trở thành nhân vật số hai sau tài chính đại thần. Còn có lời đồn qua mấy năm nữa sau khi tài chính đại thần về hưu, vị trí tài chính đại thần là của hắn rồi.Cho nên hắn mới có tư cách đi vào bên trong căn phòng nhỏ này nói chuyện.


Đỗ Duy, bá tước Billia, Matheau Dransa, thêm vào nam tước Sarke này cơ hồ có thể xem là mấy cự thạch trong tập đoàn của Nhiếp chính vương.


- Công tước đại nhân_ Nam tước Sarke ho một tiếng rồi trịnh trọng nói:


-Kỳ thật…chiều hôm nay sau khi người rời khỏi hoàng cung, ta lập tức bị Nhiếp chính vương triệu vào cung. Điện hạ nói với ta một ít chuyện về việc sản xuất một ít vật liệu quân phương. Ý của điện hạ là, về mặt tài chính để cho ta mang theo người, làm một bản thống kê và kế hoạch …”


Mắt Đỗ Duy sáng lên, nhìn nhìn bá tước Billia và Matheau Dransa. “Hai người này một người phụ trách quản lý sản nghiệp hoàng gia, một người là thương nhân vũ khí lớn nhất đế quốc, gọi mình đến đại khái là muốn chia một phần trong miếng bánh lớn này rồi.”


Đỗ Duy nghĩ tới đây, cười haha một cái nói:


-À! Đúng lúc ta cũng đang có ý cùng chú Billia thương lượng việc này một chút. Nếu như Matheau Dransa ngươi cũng có hứng thú đối với cái này thì chi bằng mọi người cùng bàn về việc hợp tác.


Thịt béo trên mặt Dransa rung động, vội cười nói:


- Có hứng thú có hứng thú! Đương nhiên là có hứng thú!


Đỗ Duy trầm ngâm một hồi, rồi lập tức đưa ra quyết định.Nhận của quân phương một mốn làm ăn lớn thế này, bằng vào lực lượng bản thân quả là có chút hao lực. Hơn nữa, ở tây bắc nhân lực vật lực đều có hạn. Tương lai hai ba năm sau, lực lượng chủ yếu tiêu hao vào việc mở rộng quân đội. Nếu đem tài lực và nhân lực chủ yếu để vào cuộc làm ăn này sợ sẽ ảnh hưởng đến sự phát riển quân lực ở tây bắc. Mối làm ăn này tuy lớn nhưng chỉ là nhiệt khí cầu và hỏa dược,còn những cái khác…kỹ thuật không cao, hơn nữa hao phí cực lớn, lợi ích cũng thấp hơn chút, không bằng lấy ra cho người khác làm, mình cũng có được một nhân tình.


Trong lòng đã có chủ ý, Đỗ Duy chủ động đề ra kế hoạch của bản thân: đem phần sản xuất nhiệt khí cầu ra chia, đề cho bá tước Billia và ma thú Dransa hai người chia nhau. Cái thứ nhiệt khí cầu này, bên ngoài đã có người phỏng chế rồi, chỉ là đa số đều không chính xác, so với của Đỗ Duy thì kém chút, trong tay Matheau Dransa cũng có một ít.


Bốn người trong căn phòng này bàn đến sau nửa đêm, cơ bản đã quyết định xong mọi chuyện chính. Matheau Dransa, Đỗ Duy và bá tước Billia, ba người chọn ra một mảnh đất gần đế đô, mở một công xưởng sản xuất nhiệt khí cầu cung cấp cho quân phương, cũng chính là “hàng không Boeing” mà Đỗ Duy nói trước mặt THẦN hoàng tử.


Về tiền vốn đầu tư, Matheau Dransa và bá tước Billia hai người chia đều. Về mặt lợi nhuận, Đỗ Duy lấy kỹ thuật sản xuất làm giá có thể chia được 20% lợi nhuận, 80% còn lại do ma thú Dransa và bá tước Billia hai người chia đều.


Còn nam tước Sarke, phụ trách thực hiện bên bộ tài chính, có lợi ích gì thì không cần nói rõ rồi. Dù sao Matheau Dransa và bá tước Billia hai người đều nguyện ý lấy ra một nửa lợi ích làm phí mở đường trên dưới. Trong đó cần đại ca quân phương thì có bản thân nam tước Sarke rồi.


Về hỏa dược và nhiên liệu, bọn bá tước Billia cũng biết thứ hạch tâm này Đỗ Duy tuyệt đối không chịu lấy ra cho mọi người cùng làm nên cũng không nhắc tới.


Bàn hết một đêm, Đỗ Duy là ma pháp sư, tinh thần lực dư thừa nên không sao còn Billia và Dransa đều mệt không chịu nổi, nhưng một món làm ăn lớn như vậy khiến cho mọi người đều rất phấn chấn. Bất quá đến cuối cùng, Đỗ Duy đề ra một yêu cầu bên ngoài:


-Sản xuất nhiệt khí cầu cần lượng lớn da thuộc, ta cùng công xưởng liên hợp sẽ hướng ngoại thu mua. Trên đại lục, tuy phương bắc có sản lượng bò dê nhưng số lượng lại ít, nhìn từ giá cả và chất lượng thì cũng kém chút. Cho nên, ta đề nghị tất cả nguyên liệu đều thu mua từ thảo nguyên! Ít nhất đến trước khi đế quốc chúng ta cùng người thảo nguyên xung đột tronh tương lai, nguyên liệu thu mua phải từ thảo nguyên! Điều này là chắc chắn phải làm!


Bá tước Billia và Matheau Dransa suy tư một hồi, Dransa nói:


- Công tước đại nhân nói không sai! Người thảo nguyên sở trường chăn thả, bò dê của họ đều là thượng đẳng. Nhưng mà…đây dù sao cũng là vật nguyên của quân phương,nếu mua từ người thảo nguyên mà nếu tương lai chúng ta cùng người thảo nguyên xung đột thì mất đi nguồn cung, lỡ ảnh hưởng đến sản xuất …


Bá tước Billia nghĩ xa hơn một chút, nói:


- Đỗ Duy, loại làm ăn lớn này chúng ta thu mua từ người thảo nguyên cho dù giá giả càng thấp đi nữa chỉ sợ khiến cho người thảo nguyên kiếm lợi lớn. Nhìn xa về tương lai, họ là đại địch của chúng ta, làm ăn lớn như vậy khác nào mang lại lợi ích cho họ, chẳng phải là hành động trợ địch ư? Chỉ sợ …


Đỗ Duy cười cười, hắn từ tốn nói:


- Các vị, ta ở tây bắc, sao lại không biết tình trạng của người thảo nguyên? Những gì hai vị nói, trong lòng ta hiểu. Có điều, ta tự nhiên đã có dự tính của mình. Hơn nữa…trên điều ta vừa mới nói còn phải chú ý một điểm: thu mua da lông, không cần da bò, chỉ cần da dê! Nghĩa là chúng ta chỉ mua dê của người thảo nguyên, không mua bò!


-Chỉ mua dê?


Matheau Dransa và bá tước Billia nhìn nhau, đều không hiểu đây rốt cục là ý nghĩa gì? Nhưng nhìn vẻ mặt quả quyết của vị công tước trẻ tuổi, trong lòng hai người lại nghĩ dù sao đây cũng chẳng phải là chuyện quan trọng gì, da bò da dê cùng dùng như nhau thôi. Đại khái chắc vị công tước này thích dê hơn một chút!Nhưng nam tước Sarke vô ý nói qua một câu nói đùa:


- Chỉ mua dê, không mua bò! Làm ăn lớn như vậy, mỗi năm sợ rằng mười vạn con dê cũng không đủ dùng! Nhu cầu lớn như vậy thêm vào lợi ích kiếm được sợ rằng bọn người thảo nguyên về sau sẽ nuôi dê nhiều hơn mà không nuôi bò nữa! Ha ha! Chỉ sợ sau này chúng ta muốn ăn chút thịt bò cũng phải mua ở phương bắc đế quốc rồi! Muốn ăn thịt bò chính tông của thảo nguyên hẳn không có dễ dàng gì! Hahaha ……


Lời này khiến mắt Đỗ Duy chớp qua một tia tinh quang, chỉ là không ai phát hiện ra! Chỉ có bản thân Đỗ Duy biết: điều này thật ra là một kế tuyệt diệu cực kỳ âm hiểm đối phó người thảo nguyên. Khi Đỗ Duy ở kiếp trước đã biết kế độc này! Chỉ là lúc đó, kế sách này là của quốc gia tên Nhật Bản dùng để đối phó với Tổ quốc của Đỗ Duy làm Tổ quốc Đỗ Duy chịu tổn thất lớn.


Dê, loại động vật này hoàn toàn không giống với bò.


Lúc chăn thả trên thảo nguyên, tuy bò dê đều là ăn cỏ nhưng dê và bò không giống nhau. Dê khi ăn cỏ là sẽ ăn luôn cả rễ cỏ! Như thế, nếu chăn nuôi đàn lớn dê thì rất dễ dàng khiến cho thảo trường cạn kiệt.Tư nguyên nào trên thảo nguyên là quan trọng nhất? Không phải là vàng bạc! Mà là thảo trường rộng lớn phì mỹ của họ! Có thảo nguyên, họ mới có thể chăn nuôi đàn lớn chiến mã! Như vậy, dùng loại dao mềm vô hình này, để người thảo nguyên cảm thấy có lợi ích, nuôi lượng lớn dê, không quá hai ba năm sau, người thảo nguyên sẽ đột nhiên phát hiện diện tích lớn thảo trường của họ trở nên khô kiệt và hoang phế! Đến lúc đó, xem họ lấy cái gì mà chăn thả chiến mã!


Hơn nữa, trên thảo nguyên, tất cả bộ lạc đều cần nước và cỏ mà sống, mỗi một thảo trường phì nhiêu đều là mệnh căn của bộ lạc, là tài sản quý giá nhất của bộ lạc. Mấy năm sau, khi diện rộng thảo trường trên thảo nguyên trở nên hoang phế. Bộ lạc vẫn còn nhiều, dân số vẫn còn nhiều nhưng thảo trường lại giảm sút lớn chắc chắn sẽ dẫn đến sự tranh giành kịch liệt giữa các bộ lạc! Chỉ vì tranh giành một mảnh thảo trường mà cũng có thể dẫn đến chiến tranh giữa bộ lạc! Độc kế như vậy……Bá tước Billia và Dransa tuy thông minh nhưng dù sao không có loại kinh nghiệm kiếp trước như của Đỗ Duy thì không cách nào lý giải được.


Đỗ Duy sắc mặt không đổi, cũng không giải thích nhiều, nhưng trong lòng lại cười hiểm không ngừng …


Hãy tham gia cuộc thi »Tứ Phương Đệ Nhất Bút« (http://4vn/forum/showthread.php?t=52464) để thể hiện chính mình và nhận những giải thưởng cực lớn!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK