Khí trời đã bắt đầu nóng lên. Vùng trung bộ của đế quốc, hằng năm từ tháng bảy tới tháng chín là mùa nóng nhất.
Chỉ có vào ban đêm, khi mặt trời khủng bố cả ngày xuống núi, trong gió mới có thể thổi tới một cảm giác mát mẻ khó có được.
Toàn bộ phủ công tước đều khẩn trương bề bộn. Đỗ Duy từ trong cửa hàng buôn bán triệu tập không ít người qua thu dọn hành lý bởi vì sau hừng đông, bọn họ sắp khởi hành tới tây bắc.
Hiện giờ bộ dáng Marde cũng đã trông không giống một mã phu nữa. Thân mặc một bộ quần áo xa hoa, Marde nhìn qua đã hoàn toàn là mang vẻ một quản gia có thân phận trong một nhà giàu có. Mặc dù ngẫu nhiên còn phát ra một chút khẩu âm vùng bình nguyên Rowling, nhưng theo cử chỉ cũng coi như một lễ nghi sư cũng bắt lỗi cũng rất khó có thể từ trên người Marde tìm ra một tật xấu gì.
Sandy cứ cả ngày lẽo đẽo đi theo phía sau Marde, phảng phất giống như cái đuôi nhỏ. Đối với con quỷ nhỏ cơ trí chính mình mang trở về này, Đỗ Duy dành cho đứa bé này ưu đãi rất lớn. Trước khi đi còn cho hắn một số tiền lớn để sống.
Ngoại trừ Hussein cùng Nicole hai nhân vật này không thể lộ diện, hầu hết đa số người trước mắt của Đỗ Duy đều tụ tập tại phủ công tước tạm thời này. Tới thế giới này đã nhiều năm như vậy, đã trải qua quá nhiều chuyện sư vậy, Đỗ Duy coi như có một bộ dáng đứng đắn.
Kỵ sĩ Roline cùng Zach nhỏ bé ở lại đế đô, tiếp tục chịu trách nhiệm quản lý sản nghiệp của Đỗ Duy tại đế đô. Đây chính là con đường tiền tài của Đỗ Duy. Mà ngài George Bush cùng tên với tổng thống Mĩ tạm thời thay thế Roline trong coi đám hải tặc kia. Tuy nhiên tin rằng Zach nhỏ bé ngày càng thành thục, Roline sẽ rất nhanh có thể trở lại hạm đội. Đến lúc đó tiên sinh George Bush còn muốn tiếp tục trở lại phương bắc phụ trách liên lạc cùng những dong binh đoàn này.
Solskjaer, Poll hai nhân tài ma pháp này được Đỗ Duy coi trọng nhất. Bọn họ cùng với đám người Đỗ Duy hoàn thành số lượng lớn thí nghiệm ma pháp……… Hơn nữa thấy có hay không sáng tạo ra cái gì giá trị mà Ga ……con chuột này gần đây vùi mình nghiên cứu đề cao thuật biến hình của mình …….. Nếu con rồng già kia cũng có thể khôi phục thân thể rồng, thì Ga cũng rất muôn có thể khôi phục hình người. Nhưng điều kiện đầu tiên là hắn trước hết phải đột phá cấp bậc thuật biến hình của mình. Đầu tiên phải biến thành người, sau đó uống vào “suối trẻ mãi không già”.
Đại nhân QQ vẫn tồn tại dưới thân phận thú cưng của Đỗ Duy. Chỉ cần nói không nói chuyện với mọi người, không ai lại chú ý đến thú cưng loài chim này của ngài công tước Đỗ Duy.
Tướng quân Ron Barton, kỵ sĩ Robert, còn có Raoen. Bọn họ bây giờ xem như thủ lĩnh của các võ sĩ thuộc hạ của Đỗ Duy. Mà một nhóm nhân tài đặc biệt có thể nói đúng là gà hót chó chó nói* cũng được tuyển vào trong đội thị vệ của Đỗ Duy – mấy ngày nay vì rèn luyện cho những kẻ kia cưỡi ngựa, bọn họ cũng chịu khổ không ít.
(gà hót chó nói: Chỉ kẻ biết các loại mẹo vặt, kỹ năng)
Đương nhiên, còn có bác Alfa. Tuy nhiên tác dụng của Alfa phải tới tây bắc tài năng mới thể hiện ra.
Đó là toàn bộ thành viên nòng cốt trước mắt của Đỗ Duy.
Ngoài mấy người hầu trong nhà, còn có một nhóm nô lệ. An toàn trên đường không cần quá lo lắng. Dù sao trong đoàn người này còn có cường giả đỉnh cấp, ma pháp sư cường đại ……. Tin rằng nếu có đạo tặc nào dám có chủ ý với Đỗ Duy, thì kẻ phải cầu khấn tuyệt đối không phải là bản thân Đỗ Duy
Mà hoàng tử Thần cũng hạ lệnh phái tới năm trăm Ngự Lâm quân dọc đường hộ tống.
Cả công tước phủ đều bề bộn, những chiếc rương to to nhỏ nhỏ được chất lên từng cái xe ngựa. Những người hầu vội vã đi lại, Marde dốc lực hô hét, Sandy bé nhỏ theo sau chạy tới chạy lui.
Bản thân Đỗ Duy đứng trước song cửa trên lầu, nhìn bóng đêm …… từ trên lầu nhìn những kiến trúc xung quanh.
Đế đô …… ta sẽ lại một lần nữa rời đi.
Mà Đỗ Duy có lòng tin rất lớn tại tây bắc. Hắn tại tây bắc có thể thi triển tài năng mà ở đế đô rất nhiều việc không thể làm được. Tới tây bắc rồi, Đỗ Duy tin rằng trong hoàn cảnh không có ước thúc, hắn có thể buông tay thả chân.
-Thưa ngài.
Đỗ Duy đang xuất thần nhìn cảnh đêm của đế đô. Phía sau truyền đến một tiếng gọi khe khẽ.
Đỗ Duy xoay người, Roline đang đứng ở cửa, trên mặt nàng có chút do dự.
-Sao vậy, nữ kỵ sĩ của ta?
Đỗ Duy cười cười.
-Thưa ngài, có chuyện này... Tôi không biết có nên báo với ngài hay không, nhưng tôi cảm thấy có thể sẽ rất quan trọng.
Đỗ Duy nhướn mày:
-Nói đi.
-Trong đoàn nô lệ này của chúng ta có hai quý khách đặc biệt….. bọn họ dường như có chút không an phận.
Roline nhắc đến chính là đại tế tự Bencas của vương quốc liên hợp của vùng biển phía nam, còn có Rufik trong lưu ngôn viết dưới đế giày của Argon.
-Hả?
Đỗ Duy cau mày. Mấy ngày qua hắn vẫn luôn tự xử trí hai người này như thế nào. Vấn đề là Rufik trong lưu ngôn viết dưới đế giày thực sự làm cho Đỗ Duy mỗi lần nghĩ tới lại buồn bực vô cùng. Cho nên cho tới tận hôm nay, hai người này đều bị Đỗ Duy giam lại. Ngoại trừ chỉ có không được hành động ở ngoài, còn lại đều cho ăn ngon uống tốt.
-Bencas kia, hắn nói muốn gặp ngài.
-Gặp ta ư?
Đỗ Duy như đang cười cười:
-Thì gặp vậy!
Địa điểm gặp mặt bên trong thư phòng của Đỗ Duy, khi Bencas cùng Rufik kia được dẫn vào, Đỗ Duy phát hiện sắc mặt của Bencas rất ngưng trọng. Tuy nhiên khí sắc của hai người cũng không tệ lắm. Dù sao Đỗ Duy cũng chỉ giam bọn họ lại, nhưng không có ngược đãi. Mà Rufik thậm chí còn tăng cân một chút.
-Ồ, ngài đại tế tự, nghe nói ngươi muốn gặp ta phải không?
Đỗ Duy mỉm cười nhìn lão Bencas.
-Đúng vậy, công tước đại nhân tôn kính.
Bencas đột nhiên đi lên phía trước vài bước, sau đó “rầm” một tiếng quỳ xuống. Tư thế của hắn rất cổ quái, có chút giống với bộ dáng “Rạp người xuống đất” kiếp trước Đỗ Duy gặp qua.
Tuy nhiên hắn cũng không ngăn cản lão già đã từng cố gắng lừa gạt mình này. Đỗ Duy nhẹ nhàng ngẩng cằm lên:
-Như vậy xem ra ngươi có chuyện gì cầu xin ta ư?
-Thưa ngài công tước, ta biết ngài sắp tới tây bắc.
Lão Bencas nghiến răng nói:
-Ngươi định đem chúng ta…..
-Ta giữ lại hai vị trí trên xe ngựa cho các ngươi.
Đỗ DUy trả lời hắn một cách dứt khoát:
-Các ngươi cùng ta đồng thời đi tới tây bắc.
Lão Bencas sắc mặt tái nhợt, hắn dường như không dám nhìn thiếu niên đáng sợ này. Hắn chỉ đành cúi đầu, thấp giọng nói:
-Đại nhân, xin hỏi giữ chúng ta ở nơi này đối với ngài có giá trị gì sao?
-Ồ, xem ra ngươi có kiến nghị gì tốt?
Đỗ Duy cười.
-Đúng vậy.
Lão Bencas lập tức nói:
-Thưa ngài, ở nơi này, ta cũng chỉ là một lão già cao tuổi thân thân thể suy nhược. Mà Rufik hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ gầy yếu. Chúng ta không thể mang đến cho ngươi bất cứ giá trị nào. Chúng ta không thể làm việc, ngài chỉ có thể mỗi ngày giam giữ chúng ta. Đối với ngài mà nói, giá trị của chúng ta ở chỗ này thậm chí còn xa không bằng một nô lệ trẻ khỏe.
-Ý tứ của ngươi là vậy ư?
Đỗ Duy nhìn lão Bencas.
-Ta mong được chuộc thân.
Lão Bencas nghiến răng:
-Đại nhân, ta không muốn cùng ngài tới tây bắc. Ngài đã biết, các bộ lạc ở biển phía nam đều đang chờ ta trở về. Các vương quốc liên hợp của chúng ta……
-Các vương quốc liên hợp của các ngươi chính là kẻ địch của đế quốc.
Đỗ Duy lạnh lùng cắt đứt lời của hắn:
-Ngươi muốn trở về sao? Sau đó dùng đứa bé có chúc phúc của thần lên làm quốc vương của các vương quốc liên hợp kia? Bên cạnh đó còn định dùng nó đưa các vương quốc liên hợp không thống nhất một lần nữa đoàn kết lại? Sau đó cùng đế quốc thù địch?
Đỗ Duy cười, hắn hạ người xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm lão Bencas:
-Ngươi nghĩ rằng, ta sẽ cho phép tình huống như vậy phát sinh sao? Đừng quên ta là công tước của đế quốc!”
-Nhưng mà…… đế quốc này vừa mới từ bỏ gia tộc của ngài. Cả gia tộc của ngài đều bị……
Những lời này của lão Bencas làm cho Đỗ Duy có chút ngoài ý muốn.
Sắc mặt của hắn âm trầm tới mức cực điểm, sau đó hắn nhìn Roline đang đứng trước của một cái.
Roline toàn thân rùng mình một cái. Trong ánh mắt âm trầm của Đỗ Duy mang theo sát khí không chút che giấu:
-Roline, ngươi bây giờ đi thăm dò cho ta. Rốt cuộc người nào trong chúng ta trước mặt hai bị khách quý này lắm lời nói ra những ‘tin tức’ đó! Ta nhớ kỹ ta đã ra lệnh giam bọn họ vào, không cho bất kỳ kẻ nào cùng bọn họ tiếp xúc!
Roline bị ánh mắt âm trầm của vị công tước nhỏ này làm cho hoảng sợ. Nàng vội vàng cúi đầu, khẩn trương nói:
-Thưa ngài, ta…….
-Mau đi thăm dò!!!
Đỗ Duy đột nhiên rống lên, sắc mặt của hắn đáng sợ dị thường. Theo sự phẫn nộ của hắn, toàn thân hắn bỗng vọt ra một ngọn lửa màu đỏ. Ngọn lửa kia làm cho trái tim Roline nhảy mạnh một cái!
Đỗ Duy giờ phút này biểu hiện ra thực lực ma pháp sư ưu tú. Mấy ngày nay cố gắng trong ma pháp học viện nghiên cứu khiến cho thực lực của hắn tăng lên rất lớn. Lúc này khi hắn phẫn nộ, cố ý thi triển ra một cái ma pháp hỏa hệ. Theo lửa giận của hắn, toàn thân lão Bencas đều bị ngọn lửa Đỗ Duy phóng ra bao phủ lên. Hắn giống như đang đứng trong lò lửa, đem ngọn lửa cách thân thể hắn không tới nửa thước. Chỉ cần ngón tay Đỗ Duy vung lên, lão Bencas tùy thời sẽ bị ngọn lửa nuốt mất!
Roline vội vàng chạy ra ngoài.
-Xem ra….. ngươi biết không ít.
Nụ cười trên mặt Đỗ Duy vô cùng lạnh giá như băng, ánh mắt cũng phảng phất như bị ngọn lửa nhuộm thành màu đỏ.
Lão Bencas toàn thân đều run rẩy, hắn không dám nhúc nhích một phân. Bộ dáng Rufik bên cạnh sớm đã sợ đến phát khóc.
Qua suốt một giờ, Đỗ Duy không nói gì, lão Bencas cũng không dám nói gì nữa, chỉ thầm run rẩy quỳ trên mặt đất.
Khi Roline quay lại, mang theo kết quả Đỗ Duy muốn.
-Thưa, thưa ngài. Là……..
-Là ai?
Đỗ Duy sắc mặt âm trầm.
Là một người hầu trong cửa hàng. Chuyện của Rowling gia tộc mỗi người đều biết. Cũng có một số người khó tránh khỏi thích thảo luận đúng sai sau lưng. Mà người hầu này chịu trách nhiệm đưa cơm cho lão Bencas. Lão Bencas này cũng không ngu ngốc. Hắn cũng biết mình cần cái gì, hỏi thăm một chút tin tức, chắc chắn đối với hắn có chỗ tốt.
Nhưng căn nguyên của chuyện này, cũng không phải do người hầu kia. Trên sự thật, dưới sự quản lý ưu ái của Roline, người trong cửa hàng đều rất an phận, không ai dám sau lưng nghị luận chuyện của công tước đại nhân, mà ngoại lệ duy nhất …… lại làm cho Đỗ Duy có chút cau mày.
Là bốn nữ ma pháp học đồ sinh tư kia. Bốn nàng tự phụ từng là người bên cạnh Đỗ Duy, các nàng không có được sự sủng ái của Đỗ Duy…. Về việc đúng sai của gia tộc Rowling, đầu tiên là từ trong miệng bốn nàng lưu truyền ra.
-Được rồi.
Đỗ Duy không đợi Roline nói xong, hắn đã gật đầu:
-Không cần phải nói.
Tiếp đó Đỗ Duy rất nhanh đưa ra quyết định:
-Người hầu kia đưa cơm cho bọn hắn …… Còn có bốn vị tiểu thư xinh đẹp của chúng ta, toàn bộ đều bắt lại cho ta! Sau đó tặng cho mỗi người mười roi! Khi phạt, phải đồng thời tiến hành, để cho mọi người chứng kiến. Đó là kết quả không nghe theo mệnh lệnh của ta! Trói các nàng lại, đồng thời chịu roi! Roline, ta muốn cô nhớ kỹ. Ta giao người cho cô quản lý, như vậy các cô ấy chính là người của cô. Nếu như cô quản lý không tốt người của côi, như vậy ta sẽ rất thất vọng về cô! Hiểu không?
Roline nghiêm mặt lại, gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Đỗ Duy nhẫn tâm làm cho Roline có chút ngoài ý muốn. Bốn cô bé kia như hoa như ngọc nhưng lại chỉ hơi nhiều lời mà thôi……. Roline đi ra ngoài phòng, trong lòng cũng không khỏi âm thầm cảm thán. Vị thiếu niên công tước này, đã dần dần trưởng thành. So với lần đầu gặp mặt năm đó, uy nghiêm trên người hắn ngày càng tăng thêm.
Đỗ Duy ngồi yên lặng trên ghế một lát. Khi hắn một lần nữa ngẩng đầu lên, sắc mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn thoáng qua lão Bencas đang run rẩy sợ hãi:
- Bây giờ, chúng ta hãy tiếp tục nói chuyện đi, thưa ngài đại tế tự.
Lão Bencas đã không dám nói thêm điều gì nữa.
Ánh mắt Đỗ Duy đã trùm trên người hắn:
-Ngươi nói ngươi muốn xin ta tha cho các ngươ trở về sao? Ngươi tin rằng ta sẽ phản bội đế quốc ư? Bởi chuyện của gia đình ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ phản bội đế quốc, tha cho các ngươi trở về, thành lập một vương quốc liên hợp cường đại đối nghịch với đế quốc phải không?
Cả người lão Bencas càng run mạnh hơn.
Một lúc lâu sau, Đỗ Duy đột nhiên cười. Trong giọng nói hắn mang theo một tia quỷ dị. Sau đó hắn vòng qua bàn sách, đi tới bên cạnh lão Bencas, nhẹ nhàng nâng tay khoác lên vai lão Bencas, sau đó thấp giọng nói một câu bên tai lão Bencas:
-Ngươi đoán đúng đấy.
-……cái gì?
Lão Bencas cơ hồ không tin vào tai của mình! Thằng ác ma con này nói cái gì?
Mới vừa rồi thấy hắn nổi trận lôi đình, lão Bencas cảm giác được bản thân lần này đúng là chết chắc. Kẻ nói lăng nhăng lần lượt chịu roi. Chính mình nói không chừng sẽ bị xử tử! Xử chết một nô lệ, chính là quyền lực của ông chủ!
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Duy gần trong gang tấc. Vẻ mỉm cười Đỗ Duy của Đỗ Duy vẫn chưa mất đi, nhưng ánh mắt hắn lại mang theo một tia quỷ dị. Sau đó hắn phẩy phẩy ra, một ngọn gió từ trong tay áo cuồn cuộn chậm rãi khép lại cửa phòng.
-Hiện tại, chúng ta trao đổi điều kiện thôi. Vấn đề tiền chuộc.
Lão Bencas cực kỳ sửng sốt một lúc mới hoàn hồn. Sau đó hắn mở miệng, lắp bắp nói ra ý tứ của mình.
Hắn hy vọng Đỗ Duy có thể thả hắn trở về, lưu lại Rufik ở chỗ này, sau đó hắn nguyện ý đưa tới một số lượng rất lớn tiền bạc để đổi lại Rufik.
0Ngươi trở về trước sao?
Đỗ Duy cau mày:
-Ngươi biết ta sẽ tin ngươi phải không?
-Đó là biện pháp duy nhất, thưa ngài công tước.
Lão Bencas vội vàng giải thích:
-Nếu ta chỉ viết thư trở về, hoặc phái người khác trở về, vương quốc liên hợp sẽ không tin tưởng, chỉ có chính ta trở về mới có thể……..
Đỗ Duy gật gật đầu:
-Tốt, tiếp tục nói cho xong đi.
-Sau khi ta trở về, mới có thể thuyết phục mấy vị đại tế tự khác, thuyết phục quốc vương để bọn họ nguyện ý chi trả tiền chuộc. Về phần số lượng ……….
Lão Bencas cắn răng:
-Ta nghĩ, với sức ảnh hưởng của ta, giá tiền chi trả hẳn là có thể làm ngài vừa lòng.
Đỗ Duy nhẹ nhàng gõ nhẹ lên bàn:
-Cụ thể một chút.
-Ngài có thể phái tới một chiếc thuyền, khi thuyền quay trở về, sẽ mang đầy hoàng kim cùng hương liệu, bảo thạch ….. là cả một chiếc thuyền!
Đỗ Duy không nói.
Lão Bencas mắt thấy ngài công tước này không động tâm, hắn cắn cắn môi nói:
-Nếu vậy …..hai chiếc thuyền!
-Bencas.
Đỗ Duy thở dài:
-Ngươi biết nếu như ta thả các ngươi trở về, từ một ý nghĩa nào đó, đây là phản quốc. Hiểu không? Tiền bạc hai chiếc thuyền, có thể mua được tội phản quốc của ta sao?
Thanh âm lão Bencas run rẩy:
-Như vậy, ý tứ của ngài….
-Ta có một đội thuyền.
Đỗ Duy mỉm cười mở miệng:
-Ta sẽ để cả đội thuyền theo ngươi trở về. Việc ngươi phải làm chính là lấp đầy cả đội thuyền của ta! Khi đội thuyền của ta mang hàng trở về, ta sẽ đưa Rufik tới vùng biển phía nam.
Cả ……cả một hạm đội …..
Lão Bencas do dự hồi lâu, tuy nhiên vương quốc liên hợp cần Rufik, cần dòng máu duy nhất của thần.
Cuối cùng, hắn gật đầu, thanh âm trong lời nói dường như bị ép ra:
-Được! Ta chấp nhận!
Khi lão Bencas cùng Rufik bị mang ra ngoài, Đỗ Duy trong lòng thở dài: Những kẻ vùng biển phía nam này, đúng là có tiền!
Khi trong phòng chỉ còn lại có mình Đỗ Duy, bên cạnh mới truyền đến một thanh âm.
-Ngươi thật sự phải làm như vậy sao?
Kẻ nói chính là thú cưng của ngài công tước Đỗ Duy – ngài thần thú QQ.
Làm một thú cưng loài chim, sự tồn tại của ngài QQ đã không còn là một bí mật. Chỉ cần nó không đối diện với người khác nói chuyện như vậy không có ai lại cảm thấy tò mò đối với thú cưng công tước đại nhân nuôi dưỡng.
Mới vừa rồi, QQ đã một mực ở trong phòng đọc sách. Nhưng người thấy nó, chỉ cho rằng nó là một con chim có bộ dáng kỳ quái mà thôi.
-Ngươi nói cái gì?
-Ngươi thật sự phải làm như vậy sao?
Thanh âm Qq mang theo lo lắng:
-Phản quốc ấy?
-Ngươi nghĩ ta thế nào?
Đỗ Duy cười cười.
QQ suy nghĩ một lát:
-Ta nghĩ ngươi đang tống tiền lão già đáng thương kia. Ngươi đoạt được tiền chuộc cũng sẽ không thả người đâu.
-Không, lần này ngươi sai rồi. Ngài thần thú của ta. Ta đoạt được tiền chuộc sẽ nhất định thả người.
Đỗ Duy cười rất quỷ dị:
-Ta sẽ cho vương quốc liên hợp một ‘Quốc Vương’”
Sau đó hắn hỏi ngược lại Qq một câu:
-Ta nghe nói…… trong vong linh hắc ám ma pháp, có một loại pháp thuật có thể khống chế linh hồn con người. Ta vừa may gần đây đối với thứ này có một chút nghiên cứu.
QQ bị lời của Đỗ Duy dọa cho sững lại. Đôi mắt nhỏ của nó nhìn Đỗ Duy, sau một hồi lâu mới thở dài:
-Ngươi thực sự là một tiểu ác ma.
-Theo lập trường của ngươi, dường như không có tư cách đánh giá ta như vậy đâu.
Đỗ Duy nhìn QQ một cái:
-Đừng quên, lực lượng của chủ nhân trước của ngươi cũng xuất phát từ ác ma.
-Nếu vậy, ngươi thực sự sẽ ….. trừng phạt mấy cô bé đáng thương kia chứ?
QQ lắc đầu:
-Đối với mấy cô bé nhẫn tâm như vậy thực sự rất không có phong độ ….. Hơn nữa, ngươi không cảm thấy như vậy là rất tàn bạo sao?
-Nếu vậy ngươi nghĩ ta nên làm thế nào bây giờ? Dân chủ ư? Ồ, cái tên Aragon láo lếu kia nhất định đã cùng ngươi đề cập qua từ ngữ này rồi chứ? Đừng nói đùa, ngài QQ của ta!
Đỗ Duy sắc mặt lạnh lùng:
-Ngươi đẩy cửa sổ nhìn một chút, nhìn những nô lệ bề bộn bên ngoài này, những người hầu này ……. Nơi này là một đế quốc! Thân là kẻ đứng trên, nếu như không thể quản lý tốt những người phía dưới, mà muốn ở chỗ này đùa giỡn phong độ, ngang hàng, dân chủ ……. Nếu như vậy trong tương lai ngay cả chết thế nào cũng không biết! Ngươi có thể nói ta tàn bạo, cũng có thể nói ta chuyên chế ….. nhưng muốn ở cái thế giới này sinh tồn được, thì phải như vậy.
Đỗ Duy nói xong, kết luận một câu:
-Ngươi căn bản không có nhìn qua lúc sau chính biến. Người nhà của những quý tộc rơi đài kia tại sao bị bán như nô lệ? Mấy ngày trước còn là tiểu thư quý tộc, phu nhân quý tộc cao cao tại thượng. Trong một đêm đã biến thành nô lệ, thậm chí còn bị bán tới kỹ viện. Bất cứ một gã đàn ông nào chỉ cần tốn vài đồng bạc là đã có thể phát tiết dụng vọng trên người các nàng! Cái thế giới này vốn đã như vậy …….
Nói xong Đỗ Duy xoay người đi ra ngoài.
QQ trong phòng đọc sách yên lặng thật lâu, sau đó nó thở dài, tự nhủ:
-Khó trách ….. chủ nhân Aragon nói hắn có thể kết thúc hết thảy…..