Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yêu cầu này hoàn toán nằm ngoài dự liệu của Arike


Lão gia hỏa này đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vẻ mừng rỡ xuất hiện khắp khuôn mặt. Lão bất chấp mọi thứ trực tiếp bước tới nắm lấy cổ tay Đỗ Duy, ánh mắt tràn đầy kích động "Ngươi muốn học? Ngươi tin tưởng phát minh này của ta?"


Arike vô cùng kích động, cánh tay không tránh khỏi dùng sức quá nhiều, Đỗ Duy bị hắn nắm chặt cổ tay mới phát hiện người này mặc dù đã già nhưng khí lực thật sự không nhỏ, miễn cưỡng cười nói: "Đương nhiên muốn học! Món đồ thần kỳ như vậy, nếu trở thành sự thật như vậy đúng là một kiệt tác vĩ đại mang tính lịch sử "


"Có nghe thấy không!!!" Arike trong lòng nở hoa, xoay người trừng mắt nhìn hai tên đồ đệ của mình, hung hăng mắng: "Có nghe hay không. Hai tên ngu ngốc các ngươi. Ta biết các ngươi vẫn đối với ta kính sợ nhưng căn bản trong lòng không tin tưởng ta. Các ngươi đều tưởng rằng sư phụ là lão hồ đồ, là điên rồi đúng không. Bây giờ các ngươi có nghe thấy không! Tiểu từ này tin tưởng vào lời nói của ta. Hừ!"


Nói xong, Arike mở to miệng rộng cười nói: " Tốt, tốt, ngươi muốn học ta sẽ dạy ngươi thật tốt, chỉ là một cái chổi bay thôi, ngươi còn muốn học cái gì! A …hay ta dứt khoát thu người làm đồ đệ …À không nên, không nên ngươi là đệ tử của Gandalf. Hmm, chuyện này khá phiền toái đây..."


Suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra biện pháp, lão gia này dứt khoát nhét chổi bay vào trong tay Đỗ Duy, cười to nói: "…trước tiên mặc kệ mọi thứ đã, chúng ta bay thử thứ này xem"


Đỗ Duy còn chưa nói gì thì pháp sư Clark đã bị dọa gần chết. Hắn đứng một bên nghe ngóng nửa ngày, lúc này mới hồi tưởng lại về chuyện này, bản thân mình hình như cũng biết một chút..


À …nghe nói trước đây một lần, mấy đồ đệ của lão gia này trong khi đang thực hiện một ma pháp sư thí nghiệm gì đó bị thương. Có mấy người không bị gãy tay thì cũng là gãy chân …nguyên lai là vì cài gì chổi bay này?


Clark không giống với Đỗ Duy, hắn từng trải qua quá trình học tập ma pháp nghiêm khắc, tinh thông cả hệ thống kiến thức ma pháp. Không cần ma lực thủy tinh làm ra cái gì chổi bay quả thực là nằm mơ giữa ban ngày. Lão người điên này khi điên lên thì cũng không ai quản được nhưng nếu lão làm cho Đỗ Duy bị thương thì...Chủ tịch đại nhân nói có chuyện trọng yếu muốn gặp Đỗ Duy, nếu để Đỗ Duy bị thương ngay trước mắt mình, sợ rằng cái vị trí chấp sự này mới làm được một ngày là sẽ bị đá xuống rồi."


"Không, không được, tuyệt đối không được"


Clark cũng mặc kệ có đắc tội hay không đắc tội lão quái vật này, nhanh miệng ngăn cản "Arike đại sư, chuyện này …"


Arike trừng mắt, thanh âm của Clark lập tức yếu đi vài phần nhưng vẫn phải cưởi khổ: "Chuyện này … chủ tịch đại nhân đang có chuyện trong yếu muốn gặp hắn ….a không không, ta đương nhiên không dám trở ngại ma pháp thí nghiệm trong yếu của ngài chỉ là..." Clark đột nhiên nảy ra chủ ý: "Chỉ là bây giờ không phải lúc, có được hay không nên chờ ma pháp học sĩ Đỗ Duy gặp chủ tịch đại nhân xong, sau đó quay trở lại giúp ngài làm thí nghiệm?"


Chỉ cần gặp chủ tịch đại nhân, trách nhiệm của mình coi như hoàn thành. Đừng nói Đỗ Duy bị gãy tay chân, dù là gãy cổ cũng không liên quan đên mình nữa.


Arike vốn đang muốn cự tuyệt, nhưng Đỗ Duy cũng nhìn ra nặng nhẹ. Hắn tuy đối với thứ chổi bay này rất tò mò, nhưng là nhìn vẻ mặt và bộ dáng kinh hoàng của hai người đồ đệ của lão gia này cũng hiểu được thứ này hơn phân nửa là có chút nguy hiểm liền nói: "Đúng vậy, Arike đại sư hay là như vậy, ta bây giờ đi gặp chủ tịch đại nhân, chờ sau khi trở lại ta liền tìm ngài là được."


Arike lúc này nóng lòng vô cùng, vốn định dứt khoát bắt Đỗ Duy đi để khỏi phải chờ đợi. Nhưng tiểu tử trước mắt này chính là người duy nhất đồng ý với quan điểm của mình, vừa rồi một phen đối thoạit cũng để cho lão quái vật trong lòng nở hoa, bây giờ nhìn tiểu tử này là muốn thuận mắt bao nhiêu có bấy nhiêu. Bản thân hắn cũng hiểu được, thí nghiệm này nếu vạn nhất lại thất bại sợ rằng còn phải tìm người đến tiếp tục làm. Cho nên cũng không tiện...đắc tội với tiểu tử này. Nếu không bắt ép hắn một lần, lần sau chắc chắn không có cách gì nữa.


Nếu đã thế thôi thì đành chờ một lát vậy


Nghĩ đến đây, Arike thở dài khẽ gật đầu. Tuy nhiên tâm niệm vừa động, liền bỏ Ngũ sắc bảo thạch vào tay Đỗ Duy nói: "Cái này coi như là tiền đặt trước, ngươi nhận lấy không nên từ chối"


Nói xong, cười to vài tiếng đi ra bên ngoài. Hai người đồ đệ đi nhanh theo phía sau. Chỉ là ánh mắt hướng vào Đỗ Duy khi đi ngang qua hắn mang theo một tia thương hại và đồng cảm.


Ài, tiểu tử đáng thương, gặp phải sư phụ chúng ta ngươi có thể nếm mùi đau khổ rồi.


Nhưng mà đến khi nhìn Ngũ sắc bảo thạch trong tay Đỗ Duy, hai ngươi cũng đều dùng sức nuốt một chút nước miếng.


Lão pháp sư Arike, đưa trước khối bảo thạch cho Đỗ Duy cũng là có dụng ý của mình.


Hừ, tiểu tử này đã nhận rồi thì đừng nghĩ có thể từ chối nữa. Đem bảo thạch trả lại cho ta chắc chắn không có cửa, còn về phần Đỗ Duy có hay không ôm bảo thạch chạy trốn lão gia này cũng không sợ. Với địa vị của hắn, thách tiểu tử này cũng không dám, hừ hừ.


Mắt thấy nhóm người Arike rời đi, Clark lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm. Hắn bước đến giữ chặt cánh tay Đỗ Duy, cười khổ nói: "Sau này ngươi tốt nhất nên né tránh gặp phải lão gia này …ài lão không phải …là một người dễ dây vào a"


Đỗ Duy lắc đầu: "Ta nghĩ lão là một người rất thú vị …thứ chổi bay kia khiến ta thực sự rất tò mò"


Clark liếc mắt nhìn Đỗ Duy một cái nghĩ thầm rằng: Dù sao giai đoạn học tập ma pháp của hắn quá ngắn, Gandalf đại sư trước khi chết thu nạp đồ đệ này cũng không dạy hắn đầy đủ hệ thống ma pháp cơ bản …hừ, không cần ma lực thủy tinh có thể làm ma pháp trận? Lam sao có thể chứ!


Dù thế, Clark cũng không nói thêm điều gì, dù sao cũng không liên quan đến chuyện của mình.


Đỗ duy rốt cục cũng đi theo Clark đến cửa lớn của tào tháp, không có cầu thang nhưng tầng dưới chót có một ma pháp trận cũng tương tự như Truyền tống trận ở bên ngoài. Trên vách tường còn có một khối thủy tinh điều khiển ma pháp trận, sau khi Clark làm một vài động tác liền đi đến tầng cao nhất của tòa tháp.


Đẩy mở phiến cửa nặng nề tràn ngập hương vị cây sồi cổ xưa ở đại môn, cuối cùng hắn cũng đến căn phòng của chủ tịch ma pháp công hội Jacobin Dougan.


Khác với các ma pháp sư khác, thân là chủ tịch ma pháp công hội. Phòng của Jacobin bên ngoài còn có một ban công, khi Đỗ Duy đi vào có cảm giác nơi này so với thư phòng của một gia đình bình thường đều không khác nhau nhiều lắm. Chỉ là phía sau chiếc bàn gần ban công có một cánh cửa hình tròn thông đến nơi khác. Đấy hẳn là phòng thực nghiệm ma pháp của chủ tịch tiên sinh rồi.


Đỗ Duy đứng trong phòng có một loài cảm giác cổ quái …nơi này hình như…lớn quá?


Đúng thế! Nơi này là tầng đĩnh của tòa tháp, dựa theo Đỗ Duy tính toán khi nhìn từ bên ngoài thì căn phòng trên tầng cao nhất của tòa tháp không gian nhiều lắm cũng chỉ hơn mười thước vuông mà thôi. Nhưng mà hiện giờ trong phòng này …. đã rộng không dưới một trăm thước vuông rồi. Còn về phòng thực nghiêm kia rộng bao nhiêu thì...Đỗ Duy cũng không dám suy nghĩ.


Clark mỉm cười nói: "Mỗi một tầng ở đây đều là phòng thực nghiệm của đại pháp sư, chỉ là không gian trong tháp chắc chắn là không đủ cho nên các ma pháp sư dùng một loại không gian ma pháp làm cho mỗi tầng đều trở nên …rất, rất lớn.


Ngay khi còn đang nói, cánh cửa hình tròn kia đã được đẩy mở, truyền đến một thanh âm già nùa mà uy nghiêm: " Clark, ngươi đã dẫn vị ma pháp học sĩ tân nhậm của chúng ta đến chưa?"


Clark nghe thấy liền nhanh chóng thu liễm nét mặt, trên mặt tràn đầy nét nghiêm nghị: "Vâng, chủ tịch đại nhân, ta đã dẫn Đỗ Duy tiên sinh đến đây rồi."


Chủ tịch ma pháp công hội, lãnh đạo đứng đầu toàn bộ ma pháp sư của Roland đại lục, Jacobin Dougan chậm rãi bước ra từ cánh cửa.


Đỗ Duy lần đầu tiên nhìn thấy vị chủ tịch tiên sinh này trong lòng liền có thêm vài phần hảo cảm.


Không vì điều gì khác mà chỉ vì vị lão ma pháp sư này lại có một mái tóc màu đen, ngay cả con ngươi trong mắt của hắn cũng đều là màu đen. Tóc đen, mắt đen đều là những nét đặc thù của dân tộc Đỗ Duy ở kiếp trước. Cho nên trong lòng …có hơn ba phần cảm giác thân cận.


Jacobin Dougan không mặc bộ ma sư pháp bào quý giá bằng kim tàm ti của chủ tịch ma pháp công hội mà chỉ thân mặc một bộ bào tử màu trắng, chỉ là mặt trên có một chút vết ố giống như là bị khói ám qua.


"Tốt lắm, Clark ngươi có thể đi rồi …à, đúng rồi, vừa rồi chuyện ở tầng phía dưới ta đã biết. Arike vừa dùng ma pháp trận cho ra biết rồi, cho nên ngươi không cần để ý nữa, ngươi có thể ra ngoài và chờ ở phía dưới được rồi." Jacobin tùy ý phất phất tay, Clark liền vội vã cúi đầu xoay người rời đi...


Đỗ Duy không nói chuyện mà đứng đánh giá Jacobin Dougan, đồng thời Jacobin cũng đang giá hắn.


Một lát sau, Dougan mỉm cười nói: "Xin chào, chúng ta rốt cục cũng gặp mặt rồi, ma pháp học sĩ tiên sinh tân nhậm của ta"


Đỗ Duy không thể không công nhận, vị chủ tịch ma pháp công hội này là một lão nhân phi thường có mị lực. Bộ dáng hắn mỉm cười vô cùng hòa ái.


"Ngồi xuống đi" Jacobin Dougan chỉ vào những chiếc ghế kỳ quái trong phòng, những chiếc ghế này đều có viền hình cung hay hình tròn phát ra một màu trắng nhàn nhạt, Đỗ Duy tưởng rằng đây là một loại gỗ, nhưng khi ngồi vào mới phát hiển không phải.


Jacobin liếc mắt nhìn Đỗ Duy cười nói: "Rất xin lỗi, bình thường trong phòng của ta rất ít có người tới thăm viếng. Cho nên không chuẩn bị loại ghế nào thoải mái …à ngươi tạm ngồi trên thứ này đi, ghế này được chế tác từ xương đầu của giống Voi lớn Mara đấy.


Đỗ Duy âm thầm hít một hơi,


Voi lớn Mara


Loại …sinh vật to lớn này cũng không phải ma thú, mà kỳ thật là một loại động vật cực lớn như Voi, Đỗ Duy từng qua xem hình vẽ của chúng. Loại voi lớn này sở dĩ khiến Đỗ Duy khó quên là bởi vì hắn thấy trong sách ghi lại rằng: đây là một loại lực lượng có thể so sánh ma thú bình thường tại sâu trong rừng rậm. Thậm chí ngay cả ma thú bình thường cũng không dám trêu chọc loại mãnh thú to lớn này.


Jacobin Dougan nhín Đỗ Duy mỉm cười: "Ta nghĩ ngươi cũng nhất định rất đợi chờ cuộc gặp mặt này của chúng ta". Đại khái nhìn thấy Đỗ Duy không được tự nhiên hắn cười nói: "Tốt lắm, đừng khẩn trương ta chỉ có một vấn đề muốn hỏi ngươi mà thôi "


Vừa nói, hắn vừa đi qua chiếc bàn sau đó thậm chí còn tự tay mang đến cho Đỗ Duy một chén trà.


Nhìn chiếc chén phát xuất màu trắng ở trước mặt…món này chắc sẽ không phải dùng loại xương động vật gì khác để làm ra chứ???


"Đây là thức uống làm từ cỏ Aildin " Jacobin cười nhẹ: "Ta biết ngươi tựa hồ rất tinh thông ma pháp dược tể học, ngươi hẳn là biết hương vị cỏ Aildin rất tuyệt hơn nữa còn rất tốt cho sức khỏe. Ta đã có tuổi, khó tránh khỏi sức lực không đủ...loại này bây giờ...là thức uống chủ yếu của ta.


Đỗ Duy uống một ngụm trước ánh mắt của chủ tịch đại nhân, sau đó con mắt hắn sáng ngời, híp mắt thưởng thức trong chốc lát bật thốt lên: "Ngươi bỏ thêm Bắc kết diệp thảo vào bên trong "


Jacobin Dougan trong ánh mắt phát xuất một tia tán thưởng: "Không sai, xem ra ngươi thật sự rất tinh thông dược tể học a, ngươi biết tại sao ta phải cho thêm Bắc kết diệp thảo vào không?


"Nếu chỉ có mỗi một cỏ Aildin thì sẽ có vị khô khan, nhưng nếu phối hợp vào Bắc kết diệp thảo vị ngọt có thể dung hòa loại ….hương vị khó uống này. Đương nhiên, quan trọng là ta từng xem qua một chút tập tục của vài bộ lạc thổ dân tại Nam Dương, từ nhỏ đã dùng Bắc kết diệp thảo để làm thức ăn, loại cỏ này có thể làm xương cốt con người càng mạnh khỏe " Đỗ Duy đáp lại câu hỏi, nhưng trong lòng lại âm thầm nói: "Để cơ thể càng khỏe mạnh...so với với kiểu nói của kiếp trước không phải là Bổ Dương hay sao...hừ"


Rất tốt" xem ra chủ tịch đại nhân rất hài lòng: "Ngươi đối với trí thức dược tể học thật sự hiểu biết rất rộng, ta rất hài lòng …có lẻ cũng giúp ta giải quyết được một vất đề khó khăn rât lớn."


Đỗ Duy có chút nhíu mày: "Xin hỏi ngài, tới cùng tìm ta có chuyện gì ….ta nghĩ ma pháp công hội sẽ không tìm ta nếu chỉ vì ta có quan hệ thầy trò với Gandalf phải không?


Jacobin Dougan cười rất bình thản: "Đầu tiên, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, hơn nữa ngươi phải trả lời thành thật. Ta không phải Clark, đáp án mà ngươi nói với hắn không cần nói lại với ta lần nữa, hiểu được không?"


Đỗ Duy trong lòng rùng mình. Trong ánh mắt của Jacobin khi nhìn Đỗ Duy phảng phất chớp động một tia khác lạ. Ánh mắt này không phải loại ánh mắt uy nghiêm …vẫn như cũ rất hòa ái nhưng tựa hồ có thể nhìn xuyên Đỗ Duy vậy.


"Được rồi" Đỗ Duy gật đầu.


"Hmm, vấn đề thứ nhất ta muốn biết là Gandalf pháp sư …hắn thật sự đã chết đúng không?"


Đỗ Duy giật mình, lập tức gật đầu thấp giọng nói: "Đúng vậy"


Jacobin Dougan thở dài …quả nhiên như thế, Đá sinh mệnh đã nát, xem ra Gandalf thật sự không còn trên nhân thế rồi. Vốn bản thân ta vẫn còn một tía ảo tưởng mà thôi.


"Vậy ngươi có thể nói cho ta biết …Gandalf pháp sư qua đời như thế nào không?"


Đỗ Duy biết tại trước mặt vị chủ tịch đại nhân này, lời nói dối của mình lần trước với Clark là không thể tái diễn. Hắn cố ý lộ ra vẻ mặt khó khăn: "Chuyện này…"


"Có vấn đề gì sao?"


Đỗ Duy thở dài: "Gandalf sư phụ đã dặn dò ta, nếu ta nói ra chỉ sợ là có phiền toái thôi."


"Không hề gì, ngươi chỉ cần nói ra thôi" Jacobin có chút mỉm cười "Ta nghĩ là dù có phiền toái thế nào, ma pháp công hội nhất định cũng đứng về phía ngươi"


Đỗ Duy sắc mặc có chút buồn bã, nhưng trong lòng lại lập tức nghĩ ra một chủ ý.


Có nên thử một lần không?


Uhm


"Là như thế này" Đỗ Duy ngẩng đầu, nhìn vào mắt chủ tịch tiên sinh chậm rãi nói: "Chuyện là như thế này …Gandalf sư phụ dẫn ta theo một đường tiến lên phía bắc, sau đó chúng ta hướng tới đóng băng rừng rậm."


"Tại sao?"


"Cụ thể thế nào ta không rõ ràng lắm, nhưng sư phụ hình như là tìm kiếm một loại ma thú quý hiếm."


Jacobin Dougan gật đầu. Thừa nhận loại này…giải thích, ma pháp sư vì tìm kiếm tài liệu thí nghiệm ma pháp thích hợp phải lùng bắt ma thú, đây là một hành vi rất bình thường. Huống chi, hắn cũng biết trong tay Gandalf có giấy thông hành đi vào đóng băng rừng rậm.


"Sau đó, chúng ta trong đóng băng rừng rậm vẫn một đường thẳng Bắc, cuối cùng chúng ta xuyên qua Đại Viên Hồ"


"Đại viên hồ?" Jacobin Dougan có chút kinh ngạc, mọi người ai cũng biết Đại viên hồ trong đóng băng rừng rậm là địa phương được đánh dấu. Bất cứ ai ai tiến vào đóng băng rừng rậm đều không dám vượt qua Đại viên hồ tiếp tục tiến lên lên hướng bắc.


Quả không hổ là ma pháp sư truyền kỳ a.


"Ở phía bắc của Đại viên hồ, sư phụ săn bắt được rất nhiều ma thú, chúng ta gặp băng tuyết ma lang …à, hình như không phải loại lang bình thường mà là lang vương, sau đó lại gặp Tà diện chu hậu" Đỗ Duy nói đến đây, thở dài.


Jacobin Dougan sắc mặt biến đổi: "Nhiều cao giai ma thú như vậy? Chẳng lẽ Gandalf đại sư đều bắt được cả?"


Thậm chí có một số quái vật chưa từng nghe qua tên a!


"Đúng vậy, nhưng mà trong qua trình săn bắt đám ma thú này sư phụ cũng hao phí rất nhiều ma lực" Đỗ Duy thở dài


"Sau đó thế nào?"


"Sau đó, chúng ta tại mặt bắc đóng băng rừng rậm chuẩn bị quay trở về. Nhưng xuất hiện một chuyện ngoài dự liệu, sư phụ dẫn ta tiếp tục đi về phía bắc" Đỗ Duy trên mặt cố ý hiện ra vẻ lơ đãng mang theo khiếp sợ như đang nhớ lại chuyện gì, vẻ mặt này lập tức được Jacobin nhìn thấy. Sau đó Đỗ Duy thấp giọng nói: "Chúng ta...gặp một người"


"Người?"


"Một kỵ sĩ bị thương" Đỗ Duy không làm ra bộ dáng trấn định mà cố ý toát ra một tia sợ hãi, vẻ mặt như vậy rơi vào trong mắt chủ tịch tiên sinh lại càng chân thật: "Vốn chúng ta ở nơi đó thấy được một kỵ sĩ bị thương, điều kỳ quái là theo như lời sư phụ nói phía bắc Đại viên hồ hình như chưa có người nào dám vượt qua"


"Chính xác, sư phụ ngươi nói rất đúng, không ai dám vượt qua Đại viên hồ cả" Jacobin gật đầu.


"Nhưng mà, chúng ta lại gặp…tên kỵ sĩ kia, không ngờ hắn là một kẻ tà ác" Nói đến đây Đỗ Duy nhắm mắt lại giống như đang che dấu nội tâm sợ hãi của mình vậy.


Không thể không nói rằng, hắn biễu diễn rất giống. Hơn nữa bằng vào tuổi của hắn, người khác cũng không thể tưởng được một thiếu niên còn trẻ như thế dám …bịa ra chuyện này


"Tên kỵ sĩ kia gặp chúng hình như cũng rất giật mình, sau đó không hiểu tại sao hắn lại ra tay với chúng ta nữa, ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua kỵ sĩ nào lợi hại như thế. Thực lực của hắn phi thường cường đại"


"Đối với các ngươi ra tay?" Jacobin lập tức suy đoán: " Chẳng lẽ ngươi nói tên kỵ sĩ bị thương kia là …Thần điện Hussein?"


Hmm, đúng rồi, căn cứ theo tin tức truyền đến Hussein cũng là một đường bị đuổi giết đến phương bắc, biến mất tại đóng băng rừng rậm đây mà.


"Vâng, đúng thế, tên kỵ sĩ kia đúng là có tên gọi Hussein" Đỗ Duy gật đầu một cách chắc chắn, nắm chặt nắm tay thấp giọng nói " Sư phụ nói, thực lực của hắn đã đạt đến tiêu chuẩn của thánh kỵ sĩ rồi"


"Thánh kỵ sĩ?" Jacobin Dougan cả kinh, tin tức này đúng là không phải chuyện đùa a.


Thánh kỵ sĩ? Đại lục đã hơn một trăm năm không xuất hiện qua thánh kỵ sĩ rồi. Hussein tên phản đồ của thần điện lại thực sự đạt đến tiểu chuẩn của thành kỵ sĩ sao?


Uhm, dù sao …nghe nói hắn chính tay giết chết hai đại kỵ sĩ trưởng ….xem ra thực lực của hắn đạt đến thánh kỵ sĩ cũng không kỳ quái.


"Hussein vì sao ra tay với các ngươi?" Jacobin nhíu mày hỏi.


Cho dù Hussein là thánh kỵ sĩ. Hắn dám chủ động ra tay với Gandalf sao? Cho dù thánh kỵ sĩ chống lại được Gandalf một nhân vật truyền kỳ như vậy cũng chưa chắc chiếm được tiện nghi a.


"Hussein lúc ấy gặp chúng ta cũng là ngoài dự liệu, sau đó hắn đại khái là muốn giết người diệt khẩu"


Câu trả lời của Đỗ Duy rất hợp tình hợp lý


Thần điện phản đồ đang trên đường chạy trôn, thấy được có người phát hiện tung tích của mình liền muốn giết người diệt khẩu?


Cũng rất hợp tình lý


"Hussein khi ra tay trước không biết thân phận các ngươi phải không?" Dougan đưa ra nghi vấn cuối cùng.


"Không biết"


Đúng rồi, Hussein cũng không biết đối thủ chính là ma pháp sư đứng đầu đại lục liền hấp tấp ra tay. Nếu biết thân phận đối phương, trong tình huống đó Hussein tuyệt đối không dám khiêu chiến một cường giả.


"Kết quả thế nào?" Jacobin thở dài


"Kết quả, sư phụ ném ta ra xa, sau đó hắn cùng tên …Hussein kia đánh nhau to một hồi. Cuối cùng tên Hussein kia chết dươi tay sư phụ" Đỗ Duy nói đến đây dùng sức xoa xoa mắt, hôm nay đến đây hắn dám chắc sẽ bị chất vấn thế này, nên trong tay áo đã chuẩn bị một chút đồ vật...


Không phải là phấn thuốc gì …bởi vì hắn dám chắc, ma pháp dược tể gì cũng không thể dấu diếm qua cái mũi của vị Đại ma pháp sư này nên thứ mà Đỗ Duy sử dụng là …cát.


Một ít cát vẫn được hắn giấu trong tay áo, lúc này trong lòng quyết định, dùng sức xoa cát vào mắt …nhất thời nước mắt chảy ra.


Đỗ Duy một mặt rơi lệ, một mặt nói đứt quãng: "Sư phụ cùng tên đó chiến đấu phi thường kịch liệt, hai người đánh nhau rất lâu …sư phụ thậm chí còn thi triển ra ma pháp Thời không chi luân …."


"Thời không chi luân?"


Uhm, đây đích thật là ma pháp cao nhất mà Gandalf pháp sư có được a.


"Cuối cùng, tên kỵ sĩ kia bị sư phụ giết chết nhưng sư phụ …" Đỗ Duy thở dài: " tên kỵ sĩ đó thực sự rất lợi hại, trước khi chết vẫn kịp phóng kiếm của mình về hướng sư phụ. Sư phụ đã bị kiếm dâm trúng …"


"Sau đó lại thế nào?" Jacobin Dougan vẻ mặt âm trầm


"…sau đó, sư phụ bị thương rất nặng. Thậm chí ngay cả ma pháp trị liệu thuật cũng không thể khép lại …đấu khí của tên kỵ sĩ đó rất cổ quái. Sau khi sư phụ giết chết tên kỵ sĩ đó, nói với ta một số việc, dặn dò ta vài câu rồi…qua đời"


Jacobin sắc mặt âm trầm, nhắm mắt cẩn thận suy tư trong chốc lát.


Lời nói của đứa nhỏ này …xem ra cũng hợp tình hợp lý


Có thể giết chết Gandalf, một cường giả như thế cũng chỉ có thể là thực lực của thánh kỵ sĩ mới có thể làm được mới đúng.


Cũng khó trách hắn không dám nói thật cùng Clark. Chuyện Hussein quả thực quá mức phức tạp, liên quan cả đến thần điện …hmm, hắn không dám nói thật nhất định đúng là Gandalf trước khi chết dặn dò rồi.


Ài, chỉ đáng tiếc là Gandalf cùng một thánh kỵ sĩ lưỡng bại cầu thương, đồng quy vu tận …thật sự đối với ma pháp công hội là một tổn thất to lớn a.


Jacobin trầm ngâm trong chốc lát: "Vậy ngươi thì sao? Sau khi Gandalf qua đời, người làm thể nào sống đến bây giờ? Bằng vào ma pháp thực lực của người, sợ rằng muốn từ phía bắc đại viên hồ quay trở lại tựa hồ không phải chuyện dễ dàng a "


Đỗ Duy trong lòng khẩn trương …lão già này cũng quả nhiên không dễ gạt.


May là Đỗ Duy cũng có biện pháp trả lời, hắn lập tức nói: "Trước khi sư phụ lâm chung, có cho một món đồ để dọc đường đi có thể tránh khỏi ma thú " Sau đó hắn lấy từ trong ngực một bao quần áo ma pháp, cẩn thận lấy từ bên trong một chiếc bình, khe khẽ lấy ra một chút bột phấn màu xanh biếc...


"A, đây là phấn rồng đây mà. Jacobin dĩ nhiên nhận ra thứ này, nhìn thấy phân rồng một tia nghi ngờ cuối cùng cũng biến mất.


Có thứ này …không lạ một tiểu tử lại có thể đi lại trong đóng băng rừng rậm, ma thú nào dám đến gần chứ.


"Sau đó, ta đi đến phía nam, gặp vài dong binh liền theo bọn họ ra khỏi đóng băng rừng rậm" Đỗ Duy cuối cùng bổ sung một câu.


Jacobin Dougan cẩn thận suy nghĩ một lát, trên mặt lại một lần nữa lộ ra nụ cười hòa ái: "Tốt lắm, ngươi là một đứa bé tốt. Linh hồn của Gandalf pháp sư sẽ phù hộ cho ngươi "


Sau đó, hắn một lần nữa chỉ vào chiếc chén trước mặt cười nói: "Ngươi hay uống nhiều một chút đi, ta nghĩ tại đóng băng rừng rậm ngươi nhất định trải qua không ít cực khổ. Ai, ta nghe nói thân thể của ngươi không được khỏe, còn sống được đúng là rất may mắn rồi"


Mọi chuyện đều dường như rất hợp tình hợp lý. Jacobin Dougan cởi bỏ nghi ngờ trong nội tâm, bắt đâu suy nghĩ về vấn đề tiếp theo.


Cái chết của Gandalf cũng không khiến hắn suy nghĩ nhiều …đã chết dù sao cũng là đã chết, mặc dù còn kéo theo một Hussein, nhưng đó là chuyện của Thần điện, ma pháp công hội không cần phải để ý tới đám thần côn này. Hừ, chỉ là sau khi Gandalf chết, kế hoạch của mình sợ rằng phải dựa vào trên người tiểu tử này rồi.


"Đỗ Duy các hạ" Jacobin thoáng thay đổi thành ngữ khí nghiêm túc: "Ta cũng phải nhắc nhở ngươi, sư phụ ngươi nói rất chính xác. Về chuyện của Hussein, ngươi không nên nói với người khác là đúng. Nếu là trước đây ta sợ rằng Thần Điện sẽ bắt ngươi về thẩm vấn, bởi vì chuyện của tên Hussein rất phức tạp. Còn bây giờ thì...hừ, ngươi là thành viên của ma pháp công hội. Thần điện nếu muốn bắt ngươi cũng phải nói chuyện qua ma pháp công hội đã, ngươi không cần phải lo lắng. Mọi chuyện giờ cứ cho qua đi, ngươi là đệ tử của Gandalf phải hiểu rằng ma pháp sư đều là cả đời theo đuổi và tìm hiểu ý nghĩa của ma pháp. Tánh mạng chẳng qua chỉ là một quá trình phải đi mà thôi, như Gandalf là một đại pháp sư vốn đã nhìn rõ ý nghĩa của sinh mệnh rồi. Ngừng một chút, hắn chậm rãi nói: "Vì ngươi là đệ tử của Gandalf đại sư nên ma pháp công hội sẽ có một chút chiếu cố đặc thù, à mà ngươi cũng chưa trải qua kiểm tra cấp bậc phải không? Dù Gandalf chưa dạy ngươi trong thời gian dài nhưng ta tin chắc ngươi cũng có những thiên phú mà người thường nhìn không thấy. Hmm vì để thể hiện sự tôn trọng với Gandalf đại sư ta quyết định...


Đỗ Duy chút thấp thỏm nhìn vị chủ tịch này.


"À như vậy đi, vài ngày sau khi lễ tế mùa hè chấm dứt. Ta sẽ đích thân cùng vài vị Đại pháp sư có pháp lực cao thâm trong ma pháp công hội cùng đảm nhiệm kiểm tra ma pháp cấp bậc của ngươi. Jacobin sau khi nói ra quyết định nhìn chằm chằm vào Đỗ Duy: "Ngươi phải hiểu được rằng, ngươi nếu là đệ tử của Gandalf thì cả đời này nhất định có liên quan đến ma pháp đồng thời ngươi cũng được coi là một thành viên của ma pháp công hội. Chức nghiệp ma pháp sư đều là đứng trên chúng sinh, không quan tâm đến chuyện thế tục bên ngoài. Tại nơi đây ngươi không phải là Rowling thiếu gia, không có quan hệ gì với các quý tộc khác...sau này thân phận của ngươi rất đơn thuần chỉ là một ma pháp sư của ma pháp công hội, ngươi hiểu không?


Lời nói của vị chủ tịch tiên sinh này ràng buộc chặt chẽ thân phận của Đỗ Duy cùng ma pháp công hội gắn liền với nhau. Đỗ Duy làm sao lại không nghe ra chứ?


Đứng ngoài thế tục? Chẳng qua cũng là muốn mình hiểu rằng thân phận của mình chủ yếu là ma pháp sư, phải hết sức đứng về phía ma pháp công hội. Không nên muốn xem mình trở thành một quý tộc như trước?


Đây …hình như là một cách mua chuộc, cũng là một cách cảnh cáo và nhắc nhở a.


Đỗ Duy đang đứng trên đất của người ta, dĩ nhiên không dám phản bác điều gì, chỉ gật gật đầu mà trong lòng lại cười thầm: Lão gia này khi dễ mình còn trẻ không hiểu chuyện đây, hừ đệ tử của Gandalf thì nhất định thuần phục ma pháp công hội sao? Không dám a, lão gia Gandalf khi còn sống trong lời nói cũng đối với ma pháp công hội cũng rất bất mãn. Ngay cả nữ đồ đệ bảo bối của mình cũng giấu ở nhà không cho nàng tiến vào ma pháp công hội đó chứ.


Có điều, lời này cũng không dám nói ra.


Jacobin Dougan đối với thái độ của vị đệ tử Gandalf này rất hài lòng, trên mặt thể hiện ra nét hòa ái: "Ngoài trừ kiểm tra cấp bậc của người ra …ta sẽ cho ngươi thêm một bất ngờ thật lớn. À, ta biết ngươi tựa hồ trong gia tộc có địa vị không cao …xin lỗi vì ta nói trực tiếp như vậy. Dù sao ma pháp sư chúng ta cũng không cần quan tâm địa vi trong thế tục, chỉ cần ngươi trở thành một gã Đại pháp sư xuất sắc, đám quý tộc này ngược lại sẽ cung nghênh ngươi a. Cho nên về địa vị sau này ngươi không cần phải lo lắng nữa...sau khi ngươi hoàn thành kiểm tra cấp bậc, điều kinh ngạc ta dành cho ngươi là một thân phận đặc thù. Về sau cho dù là thân phận như cha của ngươi cũng sẽ không dám coi thường ngươi nữa.


Kinh ngạc?


Đỗ Duy trên mặt lộ ra nét kinh ngạc sững sờ, nhưng trong lòng lại âm thầm cảnh giác.


Cái này sợ rằng chưa chắc là cái gì kinh ngạc …mà là một chuyện phiền toái đây.


Ma pháp công hội ra sức mua chuộc mình như vậy. Còn muốn tốn tiền vốn cho mình nhiều chỗ tốt như thế …sợ rằng đều có quan hệ đến thứ "kinh ngạc" này.


Rời khỏi phòng của Jacobin Dougan, Đỗ Duy đi đến tầng trệt của tòa tháp. Sau đó được Clark dẫn ra khỏi ma pháp công hội.


Về phần lão gia Arike kia. Trước khi đi Jacobin có nói qua về thí nghiệm ma pháp của hắn và Đỗ Duy có thể tiến hành vào ngày thứ hai. Thế nên khi Đỗ Duy trở lại vào ngày thứ hai trực tiếp đi gặp Arike đại sư là tốt nhất.


Rời đi ma pháp công hội, nội tâm của Đỗ Duy vẫn tự hỏi. "Kinh ngạc" mà vị chủ tịch tiên sinh nói tới đến cuối cùng có nghĩa gì.


Ma pháp công hội ra sức mua chuộc, bản thân trên đường cũng gặp phải ám sát …sau khi về nhà cha cũng đối với mình rất tốt.


Tới cùng là "kinh ngạc" cái gì đây?


Alfa thị vệ trưởng vẻ mặt lạnh lùng, trên đường cũng không hề nhiều lời, chỉ bảo vệ Đỗ Duy về đến nhà. Đến nơi Đỗ Duy lập tức về phòng của mình đóng lại cửa, bố trí một ma pháp trận trên đó rồi kéo lão thử Ga đến.


"Ga … Đỗ Duy kể lại chuyện gặp phải hôm nay tại ma pháp công hội, đại khái lựa những chuyện trong yếu nói qua một lần, lão thử này mặc dù nhát gan, xấu xí, nhưng dù sao cũng từng là người của ma pháp công hội có lẽ có thể trợ giúp cho mình một chút.


"Ngươi đã gặp Arike còn đồng ý giúp hắn làm thí nghiệm ma pháp? Không cần đá thủy tinh có thể làm ra chổi bay?" Ga hỏi một hơi mấy vấn đề, ngữ khí hơi run thậm chí mang theo một tia thương hại và đồng cảm: "Tiểu tử, ta phải nhắc nhở ngươi tự cậu phúc cho mình đi nha, Lão Arike là một trong những lão quái vật nguy hiểm nhất trong danh sách của ma pháp công hội a "


Nguy hiểm? Hắn cũng không nguy hiểm lắm mà? Ta thấy khi nói chuyện hắn còn rất hòa khí nữa.


Ga thở dài: "Nguy hiểm của lão gia này …không phải có ý nghĩa tầm thường như vậy, đây là một lão người điên, thường xuyên làm ra một số thí nghiệm cổ quái đáng sợ …ngươi có biết môn hạ của hắn có bao nhiêu khổ sở không! Năm đó khi ta còn trong ma pháp công hội, đồ đệ của hắn đều bị thương nặng ba ngày hai đêm cũng là vì giúp hắn làm thí nghiệm cả...còn về cái gì chổi bay. Ta là một ma pháp sư nên nhắc nhở ngươi đây chắc chắn là mộng giữa ban ngày của lão người điên rồi". Năm đó những ý niệm hoang đường trong đầu lão đều thất bại không thể thực hiện được a, hơn nữa những người giúp hắn mỗi lần thí nghiệm đều ăn rất nhiều đau khổ"


Ga, đứng trên bàn Đỗ Duy nói ríu rít càng lúc càng lớn tiếng, móng vuốt chỉ chỉ nhiều khi đụng trúng cái mũi Đỗ Duy luôn: "Tóm lại, lão gia này tuyệt đối là một người điên nguy hiểm"


"Ta nghĩ có thể may mắn" Đỗ Duy không tin: "Loại chổi bay đó…nếu có thể thành công …."


"Nghĩ cũng đừng nên nghĩ, đó là ngược lại với ma pháp định luật" Ga phản bác thẳng thừng.


"A, được rồi còn có thứ này nữa." Đỗ Duy lấy ra từ trong lòng ngực …Ngũ sắc bảo thạch.


Khi đem thứ này ra, lão chuột dường như bị khựng lại.


"Đôi mắt to màu vàng như đọng lại, miệng há to …nhìn nhẹ nhàng bảo thạch trong tay Đỗ Duy". Sau đó đột nhiên hét to một tiếng: "Ngũ sắc bảo thạch, trời ơi quả nhiên là ngũ sắc ma hạch, lạy thần, lạy chư thần a. Lão người điên này thật sự là điên rồi, hắn dám đem thứ này tặng cho ngươi a"


Đỗ Duy nhìn lão thử: "Thứ này …rất quý trọng sao?"


"Quý trọng???" Ga giống như bị giậm lên đuôi vậy, đột nhiên nhảy dựng lên: "Ngươi nói quý trọng? Ha ha ha ha tiểu tử ngươi thật sự không nhìn ra được giá trị của thứ này đâu …nếu đem nó ra ma pháp sư của toàn đại lục đều sẽ đánh vỡ đầu để giánh lấy nó đấy! Ta nói cho ngươi nghe, trong lịch sử từng có một vị chín cấp ma pháp sư tình nguyện trao đổi loại ngũ sắc bảo thạch này bằng một chú ngữ cấm chú nhưng bị từ chối đấy. Thậm chí rất nhiều ma pháp sư tình nguyện dùng toàn bộ tài sản của mình chỉ để đối lấy một khối ngũ sắc thạch này, ngươi hiểu chưa?


Lúc nói, Ga trong ánh mắt phóng ra tia tham lam, dường như muốn mở móng vuốt lao lên ôm lấy bảo thạch này vậy. Một mặt vừa chảy nước miếng một mặt lại hét: " Lãi to, tuyệt đối lãi to rồi, Arike bắt ngươi làm ma pháp thí nghiệm gì ngươi cứ đi đi, dù ngươi gặp nguy hiểm gãy chân gãy tay...à không thậm chí là gãy cổ, chỉ cần có được thứ này cũng tuyệt đối đáng giá rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK