Chẳng lẽ trước đây Lạc Tuyết có quen biết Jojo?
Đỗ Duy ngẩn người khiến Lạc Tuyết hiểu nhầm, tưởng rằng Đỗ Duy dao động.
Đừng hiểu nhầm, Đỗ Duy lúc ấy chết trân hoàn toàn không phải là vì cân nhắc cái giá Lạc Tuyết đưa ra mà chỉ đơn thuần là chấn kinh trước điều kiện của Lạc Tuyết! Ý nghĩ duy nhất trong lòng hắn chính là suy xét cho kỹ càng tại sao trong mắt Lạc Tuyết Jojo lại có giá cao đến thế?
Ánh mắt Đỗ Duy tràn ngập nghi ngờ, ngắm nhìn Jojo trong lòng rồi lại nhìn sang Lạc Tuyết.
Trên mặt Lạc Tuyết mang theo nụ cười ấm áp, mắt thấy Đỗ Duy “dao động” rồi, hắn khoan khoái cười:
- Sao rồi? Ngài công tước hoa Tulip, cả một long tộc đấy! Tuy sau khi long tộc bị ta chinh phục, vì một số nhu cầu ta đã hạ lệnh xử tử mấy chục con, nhưng bây giờ chắc vẫn còn khoảng một trăm con. Chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, ta lấy danh nghĩa vua của tinh linh tộc hứa với ngươi, ta sẽ tặng tất cả hơn một trăm con rồng còn lại cho ngươi làm nô bộc cá nhân!
Đỗ Duy lúc ấy mới định thần lại, cười nhìn Lạc Tuyết, chậm rãi mở miệng:
- Ồ? Ngài tinh linh vương … đó là hơn một trăm con rồng đấy … chẳng lẽ ngươi đã phá được ma pháp trận “di vong băng nguyên” sao? Có thể đưa một trăm con rồng lên đại lục rồi à?”
Lạc Tuyết nghiêm mặt, lạnh nhạt nói:
- Đó là chuyện của ta, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta có thể trong vòng một năm đưa chúng đến cho ngươi. Hơn nữa, ta hứa với ngươi, ngươi có thể giành được hảo cảm và tình hữu nghị của tinh linh tộc. Cho dù trong tương lai có xảy ra chiến tranh, tinh linh tộc cũng sẽ vì tình hữu nghĩ này mà hạ thủ lưu tình.
Thanh âm của tinh linh vương đem theo sự tự tin mãnh liệt. Hắn tự tin, sức dụ hoặc của điều kiện này chỉ e trên thế giới không ai có thể kháng cự.
- Đích thực rất hấp dẫn.
Đỗ Duy thở dài.
Biểu tình trên mặt hắn rất cổ quái, cúi đầu nhìn Jojo đang say ngủ trong lòng, than thở:
- Thực ra cô gái này cũng chẳng tốt đẹp gì …. Cô ta tuy trông cũng khá nhưng đối với tinh linh tộc các ngươi mà nói chắc chẳng thiếu gì mĩ nhân. Hơn nữa, không giấu gì ngươi, cô nàng này tính khí thô bạo, lại cũng rất dữ dội. Thân là con gái mà chẳng có chút ‘dịu dàng’ nào, không khác gì một con mẫu bạo long. Hơn nữa động một tí là thích đánh mắng người khác, còn thường xuyên uy hiếp nói muốn đem ta luyện thành ‘linh hồn băng tinh’ nữa. Nói thực, rất nhiều lúc ta chỉ thấy cô ta thôi đã đau cả đầu.
Nghe Đỗ Duy nói hết, nét mặt Lạc Tuyết lộ ra vẻ chờ mong:
- Nói như vậy, ngươi đáp ứng rồi?
Đỗ Duy vẫn cười, sau đó thở dài, nhìn Jojo trong lòng, ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu hiếm có:
- Thế nhưng, tuy ta thường xuyên cứ trông thấy cô ấy là đau đầu, nhưng …. Ta lại đã quen với việc có một cô gái bạo lực như cô ấy quậy phá xung quanh, có đôi lúc nếu như lâu ngày cô ấy không đến làm phiền ta, ta ngược lại còn thấy không quen, thậm chí có chút nhớ cô ấy nữa … thế nên ……
Đỗ Duy ngẩng đầu nhìn thẳng tinh linh vương, nói dằn từng chữ:
- Muốn dùng hơn một trăm con thằn lằn to xác đổi lấy cô ấy là không thể! Cho dù ngươi có kiếm được một trăm con thần thánh cự long đi nữa, đáp án của ta cũng không thay đổi: Không thể!
Sau khi nói xong những lời này, Đỗ Duy lập tức ngầm thôi động ma lực, những tấm quang minh chi thuẫn quanh người tức khắc tự động xoáy tròn. Đỗ Duy cảnh giác nhìn Lạc Tuyết, phòng ngừa sau khi mình từ chối, tên tinh linh vương đáng sợ này trở mặt cướp người.
Không ngờ sau khi Đỗ Duy cự tuyệt, Lạc Tuyết lại không có vẻ gì bạo nộ, nét mặt hắn lộ rõ sự thất vọng nhưng vẫn giữ một phong độ nhất định, chỉ thở dài tiếc nuối thật sâu:
- Là như vậy sao …. Công tước hoa Tulip, chẳng lẽ cô gái trong lòng ngươi là người yêu của ngươi?
- Không, cô ấy không phải người yêu của ta, cô ấy là chị gái vị hôn thê của ta, một ‘cục nợ’ chỉ thích tìm ta gây phiền toái.” Đỗ Duy lắc đầu, không biết vì sao khi nói những lời này, trong lòng Đỗ Duy chợt sinh ra một cảm giác kì dị, nhìn Jojo đang say ngủ, hắn không khỏi nhớ lại quãng thời gian khi xưa sau khi mình “linh hồn phụ thể” đuổi Cybaster đi, trong lúc hôn mê, Jojo thu lại hết tính tình hung bạo mà tỉ mỉ săn sóc mình.
Lạc Tuyết nắm được vẻ kì lạ thoáng lướt qua mặt Đỗ Duy. Tinh linh vương một lần nữa thở dài, hắn ngẫm nghĩ kĩ càng một lát rồi mở miệng:
- Được thôi, công tước hoa Tulip, tuy ngươi đã từ chối nhưng cô gái này ta nhất định phải có, vì thế ….
Đỗ Duy cắt ngang:
- Nếu như ngươi định cướp người, thế thì ngươi cứ việc động thủ! Tuy thực lực ta không bằng ngươi nhưng tốt xấu gì cũng là một người đàn ông! Hơn nữa trên địa bàn của ta, nếu như bị kẻ đơn thương độc mã như ngươi cướp mất nữ nhân trong lòng, thế thì sau này ta cũng khỏi phải sống nữa!
Nghe Đỗ Duy nói xong, Lạc Tuyết ngược lại còn cười.
Nhìn những tấm quang minh chi thuẫn xoáy tít quanh người Đỗ Duy, nhìn ánh mắt cảnh giác và tư thế như gặp đại địch của hắn, Lạc Tuyết cười nhẹ. Tinh linh vương ưu nhã khom lưng lùi về mấy bước, chậm rãi chắp hai tay sau lưng, mặt đeo nụ cười mỉm nhẹ nhàng lắc đầu:
- Cướp người? Không không, ngài nhất định đã hiểu nhầm. Ta thân là vua của tinh linh tộc, sao có thể làm ra cử động cướp người bỉ ổi đó được? Ta không phải đám thú nhân dã man thô lỗ đó! Tinh linh tộc là một dân tộc vinh dự và kiêu ngạo, những chuyện bỉ ổi đó không phải thứ tinh linh có thể làm ra. Chỉ có điều …. Chúng ta có thể đánh cược, ngài xem thế nào?
Nói rồi tinh linh vương bất chợt đưa một cánh tay từ sau lưng ra, khẽ ngoắc ngoắc ngón tay với Đỗ Duy …..
Viu!
Một tia sáng màu tím nhạt vạch qua bầu trời, nhanh chóng bắn tới trước mặt Đỗ Duy! Vầng sáng màu tím đó mang chút sắc thái yêu dị. Khiến Đỗ Duy kinh hãi chính là, mặc dù quang minh chi thuẫn trước mặt hắn vẫn xoáy tít như thường, nhưng cái quang minh chi thuẫn hiệu xưng “phòng ngự thuật mạnh nhất” đó không chút khả năng ngăn trở làn tử quang!
Đỗ Duy gần như trơ mắt nhìn tia sáng tím xuyên qua quang minh chi thuẫn rơi thẳng xuống ngực mình, tách một tiếng, dưới ánh sáng tím một đốm lửa bung xòe sinh ra. Đây không phải là hỏa diễm thực sự mà là ánh sáng ma pháp. Đỗ Duy không cảm thấy một chút sức nóng của lửa nào mà ngược lại trên ngực nơi bị tử quang điểm trúng sinh ra một cỗ băng lãnh!
Sau đó y phục trước ngực nơi bị tử quang điểm trúng, vải vóc rơi xuống lả tả, lộ ra một ấn kí màu tím trên ngực hắn. Ấn kí đó phảng phất như đã dung nhập vào da hắn vậy!
- Đây là ma pháp ấn kí của tinh linh tộc ta.
Lạc Tuyết mỉm cười nói:
- Để biểu thị sự tôn trọng với chủ nhân, ta có thể cho ngươi một cơ hội. Ta đã nói rồi, năm xưa khi ngài đến Thần sơn của long tộc, tiến hành một trận cá cược thú vị với long tộc tộc trưởng. Kết quả là ngài thắng cược, sau khi ta nghe được chuyện đó thì rất lấy làm hứng thú. Vì thế chúng ta chi bằng lại đánh cuộc một phen!
Lạc Tuyết nói tiếp, ngữ khí trở nên nghiêm túc:
- Ta vốn không muốn làm khó ngươi, nhưng ngươi đã từ chối đề nghị của ta, vậy thì … công tước hoa Tulip, từ giờ phút này bắt đầu, ta và ngươi sẽ chơi một trò chơi đuổi bắt. Ta sẽ ở lại đây đợi một ngày! Trong một ngày đó ngươi cứ việc đem theo cô gái trong lòng chạy trốn hoặc trốn vào nơi nào đó. Sau đó ta sẽ nghĩ cách đi tìm các ngươi …. Nếu như các ngươi bị ta tìm được, ta sẽ cho các ngươi thêm hai cơ hội nữa! Cũng chính là nói ta cho phép các người bị ta bắt được ba lần! Sau khi bắt được ngươi, ta sẽ lại thả ngươi ra, hơn nữa cũng sẽ cho ngươi chạy trước một ngày! Nhưng chỉ có ba lần cơ hội thôi đấy! Thời gian ưu đãi ba lần qua đi, nếu như ngươi lại bị ta bắt được, vậy thì, tuy trước đây ta đã nói ta không hề muốn giết ngươi, hơn nữa ta cũng sẽ không nuốt lời, nhưng …. Ta lại có thể bắt cả hai ngươi đi theo ta lên phương bắc! Sau đó, trước khi liên quân của chúng ta chính phục đại lục của nhân loại các ngươi, ngươi và tiểu thư xinh đẹp này chỉ e sẽ phải ở lại phương Bắc làm khách!
Một tràng này của hắn nói ra tuy nhẹ nhàng như không chút uy hiếp, nhưng rơi vào tai Đỗ Duy, dù chỉ là giọng tùy ý của Lạc Tuyết lại khiến hắn lạnh cả người!
Hắn hiểu rõ đây tuyệt đối không phải trò đùa!
Rốt cuộc trên người Jojo có thứ gì đáng để tinh linh vương quan tâm đến thế?
Đỗ Duy nhìn chăm chăm vào tinh linh vương, trầm giọng nói:
- Lạc Tuyết, ngươi nắm chắc vậy sao? Phải biết rằng đây là lãnh địa của ta! Thực lực của ngươi có mạnh nữa, nhưng ngươi dù sao cũng chỉ có một mình!
- Ngài nói không sai.
Lạc Tuyết không chút giấu diếm:
- Một mình ta có mạnh đến đâu cũng chỉ là một người mà thôi. Ngài ở đây hiện giờ đã có vô số cao thủ dưới trướng, lại có mấy vạn hùng binh, còn có thể cầu viện từ các cường giả khác trên đại lục bất cứ lúc nào ….. nếu như các người cùng xông lên, ta tự nhiên không thể địch nổi. Có điều …. Công tước hoa Tulip, nếu ngươi làm như vậy coi như ngươi phá vỡ luật chơi trước! Thế thì đừng trách Lạc Tuyết ta nuốt lời! Ngươi nên hiểu rõ với thực lực của ta, ta không cho rằng trên đại lục của các ngươi có cường giả có thể một chọi một với ta! Một khi ngươi phá vỡ luật chơi trước, vậy ta cũng chẳng phải giữ lời hứa nữa! Công tước hoa Tulip, đến lúc đó ta sẽ tìm cơ hội lén cắt lấy đầu ngươi, đồng thời, vị tiểu thư nhân loại xinh đẹp này, ta cũng có thể lén bắt cô ta về.
Cuối cùng, tinh linh vương chận rãi nói:
- Ta đã nói rồi, ta là tinh linh cao quý, không thích làm mọi chuyện đến mức bỉ ổi. Vì thế trò chơi này là cơ hội ta cho ngươi! Ta đảm bảo trong vòng một tháng, ta cho ngươi cơ hội ba lần bị ta bắt kịp! Nếu như ngươi kiên trì được một tháng không bị ta bắt lần thứ tư, ta sẽ rời khỏi đây, chuyện này coi như chấm dứt. Đây là nhượng bộ duy nhất của ta, nếu như ngươi không đồng ý, ta chỉ có thể làm theo cách mà ta không thích.
Đỗ Duy nghe mà trong lòng phát bực!
Cao quý cái gì? Làm cường đạo còn đòi quang minh chính đại!
Đỗ Duy lập tức ngầm tính toán một lúc, cuối cùng không thể không thừa nhận Lạc Tuyết nói không sai. Nếu như mình từ chối, cho dù có triệu tập tất cả cường giả mình tìm được, cho dù có thể đuổi Lạc Tuyết đi nhưng muốn giết hay bắt hắn là tuyệt đối không có khả năng. Một khi chọc giận tên này, sau khi hắn chạy thoát lại len lén mò về, bất kể là giết mình hay là bắt Jojo đi, hắn đều có thể làm được!
Thực lực không bằng người ta, thực sự là vấn đề khiến Đỗ Duy bức bối.
Thực sự hắn đã rất khá rồi, tuổi chưa đến mười tám, thời gian tu luyện ma pháp tính cho chẵn mới được ba năm, từ một kẻ ngu ngốc biến thành một ma pháp sư thiên tài đã là thần tốc. Có điều gặp phải loại cường giả ngoài sức tưởng tượng như Lạc Tuyết thì vẫn không có cách nào.
Trầm ngâm một lúc lâu, dưới ánh mắt lạnh tanh bức bách của Lạc Tuyết, Đỗ Duy hít sâu một hơi nói:
-- Ta tin vào danh dự của tinh linh tộc các ngươi …. Vì thế, ta và ngươi đánh cược!!
- Rất tốt.
Lạc Tuyết khoanh chân ngồi giữa không trung, cứ ngồi như thế khoan thai cười:
- Bây giờ, công tước hoa Tulip, ngài có thể đi rồi. Một ngày sau ta sẽ đuổi theo ngươi … ồ, suýt quên nói cho ngươi biết, cái ma pháp ấn kí màu tím ta lưu lại trên người ngài, trong vòng ba trăm dặm ta có thể cảm ứng được. Thế nên vì an toàn của ngươi, ngươi nhất định phải tìm cách trốn ngoài cự li ba trăm dặm mới được. Vì vậy ngươi tốt nhất đừng có trốn trong thành Loran. Ta sẽ ngồi đây một ngày, nếu trong kì hạn mà ngươi vi phạm luật chơi, tìm cao thủ khác đến vây công ta, vậy thì kết quả ra sao chắc ngươi cũng biết!
Nét mặt Đỗ Duy tuy bình tĩnh, nhưng ngọn lửa giận do bị sỉ nhục trong lòng lại hừng hực cháy.
Sỉ nhục! Đây tuyệt đối là sỉ nhục!
Ở trong đại bản doanh của mình mà lại bị đối thủ xúc phạm thế này!!
Nhưng ai bảo đối thủ lại là tinh linh vương – kẻ mà đến long tộc tộc trưởng cũng vô pháp chiến thẳng? Chỉ một mình long tộc trưởng, năm xưa đã có thể đánh cho Gandalf, Hussein, Semel ba người liên thủ phải tơi bời hoa lá! Lạc Tuyết còn là thứ tồn tại mạnh hơn kia!
Nhìn Lạc Tuyết một cái thật sâu --- ánh mắt cuối cùng đó, ý nghĩa mà nó bao hàm đến cả Lạc Tuyết nhìn vào cũng phải thót im.
Không nói thêm nửa câu nào nữa, Đỗ Duy lập tức không do dự ôm Jojo trong lòng quay đầu bỏ đi! Người ở trên không triển khai ngự phong thuật đi khỏi.
Tinh linh vương! Trận cá cược hôm nay, sự sỉ nhục với Đỗ Duy ta, ta nhất định sẽ ghi nhớ kĩ trong lòng!
Lạc Tuyết khoanh chân ngồi trên không trung, ánh mắt dõi theo Đỗ Duy đi khỏi, hắn bỗng khẽ thở dài một hơi. Ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm tự nói một mình:
- Ừm, biết co biết duỗi, biết nhịn cái người khác không nhịn được. Có tài, có chí, có phách….. ài. Lạc Tuyết ơi Lạc Tuyết, một tuấn kiệt loài người như vậy, trước chiến tranh, ngươi thực sự phải giết phăng hắn đi mới đúng! Vì sự kiêu ngạo của bản thân, lưu lại một tuấn kiệt nhân tài như vậy, có phải là một sai lầm không …..
Nói rồi, Lạc Tuyết phảng phất cười tự giễu.
Bên tai tiếng gió vù vù, mặc cho gió Tây Bắc lạnh lẽo thổi ào qua mặt nhưng vẫn không sao thổi tan lửa giận trong lòng Đỗ Duy.
Không ngờ lại bị kẻ địch đuổi cổ khỏi nhà như thế, Đỗ Duy tuy phẫn nộ nhưng hắn đã trải nghiệm quá nhiều, hoàn toàn hiểu được phải khống chế lửa giận trong lòng như thế nào.
Hắn không lập tức lựa chọn bỏ chạy mà trước tiên quay về phủ công tước hoa Tulip, sau đó tìm Phillip đến dặn dò mấy câu, để không dẫn đến sự khủng hoảng của người dưới, hắn chỉ nói rằng mình phải ra ngoài một thời gian, để Phillip sau khi mình đi chủ trì đại cục. Đỗ Duy thậm chí còn không gặp Vivian, trực tiếp đem Jojo rời đi!
Sau khi bay khỏi thành Loran, Đỗ Duy lập tức rút ra một cây chổi bay. Jojo vẫn chưa tỉnh lại, hắn không thể không buộc Jojo sau người, sau đó cưỡi trên thân chổi, lợi dụng tốc độ phi hành rất nhanh của chổi thần bay xa hết mức có thể! Hơn nữa, kiểu phi hành này còn có thể tiết kiệm ma lực của Đỗ Duy, so với lợi dụng ma pháp phi hành thì đỡ tốn sức hơn nhiều.
Đỗ Duy tỉ mỉ suy xét phải đối phó với tinh linh vương như thế nào. Hắn vốn định đi về phía đông, nếu có thể thuân lợi chạy tới đế đô, hoặc giả có thể lợi dụng quang minh thần điện ở đế đô ngăn chặn tên tinh linh vương này ….
Thế nhưng giáo tông Paolo XVI dường như vẫn chưa khôi phục lại kể từ sau lần bại vào tay Bạch Hà Sầu, hơn nữa trong thần điện trừ Paolo XVI ra thì chẳng còn cường giả nào nữa.
Vì thế sau khi Đỗ Duy nghĩ ngợi một hồi liền đưa ra quyết định: lên phương Bắc!
Mục tiêu của hắn chính là thành Gilear, dù sao giờ này Gandalf áo bào xanh đang ở trong thành Gilear, hơn nữa thần thánh kỵ sĩ đoàn trực thuộc của mình do Hussein thống soái cũng đang thao luyện ở ngoài cách thành Gilear không xa.
Khoảng cách từ thành Gilear đến thành Lâu Lan nếu dùng khoái mã thì đi mất chẵn ba ngày. Đỗ Duy tính toán một chốc, nếu hắn cưỡi chổi phi hành chắc chi trì được khoảng hai canh giờ. Dù sao cực hạn thiết kế của chổi bay hiện tại còn chưa thể phi hành được trong thời gian dài, quãng đường còn lại, hắn còn phải bay khoảng một ngày rưỡi nữa mới đến được thành Gilear.
Sờ cái ma pháp ấn kí màu tím trên ngực, trong lòng Đỗ Duy càng thêm bực bội.
Hắn đã thử qua vài cách hòng loại bỏ cái ma pháp ấn kí đó, chỉ cần không còn cảm ứng từ ấn kí, tên Lạc Tuyết đó dù sao cũng không phải là thần, hắn chỉ việc nấp trong biển người, Lạc Tuyết chẳng lẽ thực sự có thể tìm ra?
Có thể nói cái ấn kí này chính là điểm mấu chốt!
Nhưng ma pháp của tinh linh vương quả nhiên lợi hại, Đỗ Duy nghĩ nát óc không biết bao nhiêu cách nhưng vẫn không sao loại bỏ được cái ma pháp ấn kí này. Trong cái ấn kí đó hình như thấp thoáng mang theo một tia tinh thần lực của tinh linh vương, bám rịt lấy tinh thần ý thức không gian của hắn. Với bản lĩnh của Đỗ Duy thì không thể loại bỏ được!
Phi hành bằng chổi bay chừng hơn một canh giờ, Đỗ Duy tính toán chắc đã bay khỏi thành Lâu Lan chừng hai trăm dặm.
Đổi sang phi hành thuật bay một đoạn thời gian, Đỗ Duy bất chợt nhớ đến một vấn đề then chốt …. Xem ra chính mình đã đánh giá cao thể lực của mình rồi!
Phi hành trên cao không phải là chuyện dễ dàng gì. Gió mạnh thổi qua thân thể, lại phải phân ra rất nhiều thể lực và ma lực để duy trì phương hướng, hơn nữa ….. trong lòng Đỗ Duy còn đang ôm một người!
Hắn tính thật kỹ, xác định rằng bản thân đã bay khỏi cự li ba trăm dặm an toàn, Đỗ Duy quyết định lập tức nghỉ ngơi một lúc! Nếu không đợi khi hắn cạn hết sức lực mà Lạc Tuyết đuổi tới nơi thì bản thân hắn đến cơ hội phản kháng cũng chẳng có!
Càng huống hồ Đỗ Duy vốn dĩ vừa vội vã từ Gilear chạy về Lâu Lan! Đến giờ vẫn chưa kịp nghỉ ngơi một lát đã lại phải lên đường….
Hạ xuống mặt đất, Đỗ Duy chọn một dải ven rừng. Hắn lấy nước và thức ăn từ trong nhẫn trữ đồ ra ăn uống qua loa một chút. Tuy bôn ba đường dài liên tục, khắp người nhức mỏi nhưng Đỗ Duy vẫn kiên trì đứng dậy tập hai lần các động tác cơ sở của tinh không đấu khí và thể thuật của Đại Tuyết Sơn ngay trên chốn hoang vu. Tuy rằng vẫn còn mệt mỏi nhưng tinh thần đã tỉnh táo hơn nhiều.
Nhìn cô nàng Jojo bị mình đặt nằm dưới tán cây, Đỗ Duy thở dài một tiếng.
Jojo vẫn còn chưa tỉnh lại. Xem ra cô nàng bị hoàng kim long làm cho bị thương không nhẹ, cho dù đã uống nước suối trẻ mãi không giá nhưng cũng không thể khiến cô khôi phục lại ngay. Có điều sau khi kiểm tra lại thương thế của Jojo một lần nữa, nguyên bản mấy chỗ xương gãy, Đỗ Duy cũng thừa dịp dùng thuốc trị thương trị liệu một chút. Thực ra dưới tác dụng của nước suối trẻ mãi không già, phần lớn vết thương đều đã khỏi, chỉ có mẫy chỗ gãy xương thì phải cần một thời gian mới mọc lành lại được.
Kiểm tra xong tứ chi, lại nhớ Jojo bị thương … chỉ e phía xương sườn cũng có chỗ gãy, có điều nhìn Jojo đang nhắm nghiền mắt, Đỗ Duy lại ngần ngừ.
Dù sao cũng là con gái, kiểm tra xương sườn tự nhiên sẽ không tránh khỏi chạm phải ngực đối phương …..
Thở dài một hơi, Đỗ Duy cười. Đã đến nước này rồi, phải nhanh chóng trị lành vết thương cho cô gái này thì mới chạy nhanh thêm một chút.
Hắn cắn răng đưa tay cởi áo giáp ngực của Jojo, ngón tay vừa mới chạm vào phía dưới ngực trái của Jojo, chắc là do kích động nên khó tránh vài sai sót, không cẩn thận đâm vào ngực Jojo. Chợt nghe Jojo phát ra tiếng “ưm” khe khẽ, dường như chân mày lộ ra vẻ đau đớn, sau đó hai cánh tay Jojo không ngờ tóm chặt lấy gấu áo Đỗ Duy.
Đỗ Duy vội vã rụt tay ngẩng đầu nhìn thì thấy Jojo đã mở mắt ra, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đang nhìn chăm chăm vào Đỗ Duy bằng một ánh mắt phức tạp.
- Ê …… cô, tỉnh rồi hả?
Đỗ Duy có vẻ hơi “chột dạ”, đột nhiên nhận ra tay mình vẫn còn chọc vào dưới ngực con gái nhà người ta, vội vàng khục khặc ho mấy tiếng thu tay trở về.
- Ta chỉ muốn trị thương cho cô……
Đỗ Duy ấp úng, còn chưa nói xong đã nghe thấy Jojo nhẹ giọng:
- Anh …. Không cần giải thích, tôi biết.
- Hả? Đỗ Duy sững người.
Sắc mặt Jojo càng đỏ hơn, cúi gằm xuống như không dám nhìn vào mắt Đỗ Duy, tiếng nói càng nhỏ:
- Tôi, tôi thực ra đã tỉnh từ lâu. Nhưng cái thứ anh cho tôi uống đó rất lạ, ý thức của tôi rõ ràng đã tỉnh, nhưng lại không sao mở mắt nói chuyện. Có điều âm thanh xung quanh tôi vẫn nghe thấy rõ. Anh …. Anh với gã Lạc Tuyết đó nói chuyện tôi đại khái đã nghe thấy cả rồi.
Đỗ Duy đã yên tâm, lại nói:
- Thế sao bây giờ cô lại nói chuyện được?
Jojo lườm hắn, đột nhiên nổi giận:
- Anh…. Tất nhiên là vì khi nãy anh …. Tôi bị kích động liền phát hiện ra mình có thể động đậy rồi! Anh …. Cái thứ nước thuốc kì lạ anh cho tôi uống đó thật cổ quái, tôi vốn tưởng rằng mình chết chắc rồi, lại không ngờ vẫn sống được đến giờ.
Đỗ Duy lúc này mới yên tâm, cố nén cơn xấu hổ, lại hỏi Jojo thấy thân thể thế nào, sau khi tin chắc Jojo không có gì nguy hiểm nữa mới cười khổ nói:
- Thế cũng tốt, xem ra nước suối trẻ mãi không già quả nhiên có hiệu quả, ta nghĩ cùng lắm là mai cô sẽ lại khỏe như vâm thôi!
Liền đó Đỗ Duy thở dài nói:
- Nếu cô đã nghe hết những gì ta và Lạc Tuyết nói với nhau, vậy thì chắc cô cũng biết hoàn cảnh hiện nay của chúng ta rồi. Cô có cách gì không?
Đỗ Duy hỏi xong nhìn sang Jojo, phát hiện ra Jojo vẫn cúi đầu, dáng vẻ như người mất hồn. Cô gái này dường như chẳng nghe thấy mình nói cái gì, ánh mắt có chút mê man. Đỗ Duy lại gọi một tiếng, bấy giờ Jojo mới bừng tỉnh lại, chỉ là biểu tình hơi hoảng hốt ngượng ngập.
Cô nàng không trả lời câu hỏi của Đỗ Duy mà bất chợt nói thật khẽ thật khẽ:
- Đỗ Duy, anh …. Tôi hỏi anh, tại sao anh không đáp ứng điều kiện của tên tinh linh vương đó? Tôi…..
- Đừng đùa nữa!
Đỗ Duy bĩu môi:
- Nếu ta đem cô ra đổi, lão già Gandalf áo xanh đó mà biết còn không bóp chết ta?
Ánh mắt Jojo lập tức lộ ra một tia mất mát, không kìm được nói nhỏ:
- Chẳng lẽ …. Anh chỉ vì điều này?
Đỗ Duy ha hả cười, cố làm ra vẻ buồn cười lắm. Hắn vỗ vai Jojo nói:
- Đương nhiên không chỉ có thế! Tuy cô vừa xấu tính vừa phiền phức, nhưng dù sao cô cũng là chị của Vivian! Nói ra chúng ta sau này còn là thân thích kia đấy! Ta làm sao dám tùy tiện đem cô ra đổi cho kẻ khác! Huống hồ cô cũng không phải là tài sản tư nhân của ta.
Vẻ thất vọng trong mắt Jojo càng đậm. Nghe Đỗ Duy nói, cô lặng lẽ cúi đầu, tâm trạng có vẻ rất thảm não.
Qua một lúc lâu, khi Đỗ Duy lấy nước và thức ăn ra đưa cho Jojo, Jojo cuối cùng mới ngẩng đầu lên. Lần này trong đối mắt mĩ lệ của cô lấp lánh quang mang, như thể lấy hết can đảm nhìn thẳng vào Đỗ Duy, tuy sắc mặt đỏ lựng nhưng ngữ khí cực kì kiên định.
- Đỗ Duy, anh ….. tôi nghe anh nói với tên Lạc Tuyết đó, anh nói ‘Jojo của ta’, lời này, là…. là có ý gì?
Đỗ Duy ngẩn người, sau đó phá ra cười:
- Hả? Lời này ta đã nói sao? Ha ha, bản thân ta cũng không nhớ nữa. Có điều cho dù đã nói cũng chẳng có ý gì. Dù sao cô hiện nay trên danh nghĩa cũng là thuộc hạ của ta. Nói như vậy ….. ừm, hình như cũng không có gì không ổn.
Crắc!
Đỗ Duy vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng động đó, cúi đầu nhìn thì phát hiện ra một tay Jojo khi nãy vẫn nắm một cành cây. Nghe Đỗ Duy nói xong ngón tay bất giác dụng lực, cành cây đã bị bẻ gãy lúc nào.
Khuôn mắt vốn dĩ đỏ hồng của Jojo liền trở nên trắng bệch, mím chặt môi nhìn Đỗ Duy một cái thật sâu, không nói thêm gì nữa.
Nghỉ ngơi qua loa một lát, Đỗ Duy hỏi Jojo có thể tiếp tục lên đường hay không. Phản ứng của Jojo có vẻ rất lạnh nhạt, đáp cụt lủn một câu “đi được’. Sau đó thấy Đỗ Duy lại muốn ôm mình, Jojo không biết lấy sức đâu ra gạt phăng Đỗ Duy, tức giận nói:
- Tôi đã tỉnh rồi! Không cần anh ôm!
Nói rồi cô nàng tự mình miễn cưỡng vin vào cây đứng dậy.
Đỗ Duy cười khổ:
- Vết thương của cô còn chưa lành …..
- Tôi tự bay được!
Mặt Jojo lạnh tanh. Đáng tiệc cô nàng cù sao cũng gãy xương chưa khỏi, vừa gắng gượng đi hai bước, một câu chú ngữ còn chưa niệm xong đã đau đến nỗi thở không ra hơi.
Đỗ Duy thở dài từ phía sau bước đến, không ngần ngại cường hành nhấc bổng nàng lên. Jojo la hét liên miên, tuy miệng mắng nhưng Đỗ Duy rõ ràng cảm thấy cánh tay Jojo đẩy mình lại như không dùng sức ….
Ách, nếu cô nàng thực sự dùng sức đẩy mình, dù sao cô ta cũng là võ sĩ cấp tám, cho dù có bị thương, chỉ cần cô ta thực có lòng đẩy mình thì……
Jojo một lần nữa được Đỗ Duy bế lên, bất chợt dịu xuống, hai tay còn nhu thuận bá lấy cổ Đỗ Duy. Đỗ Duy thấy trên vai âm ấm, khuôn mặt Jojo đã áp xuống hõm vai hắn rồi.
Từ góc độ này Đỗ Duy không thấy được mặt Jojo, lúc ấy hắn cũng chẳng dám nghĩ nhiều. Sau khi xác định chuẩn phương hướng liền thi triển ngự phong thuật tiếp tục bay về phía Bắc.
Lần bay này bay liền đến tận tối hôm sau.
Đỗ Duy tính toán lộ trình, chắc còn cách thành Gilear không đến trăm dặm.
Lúc này Đỗ Duy chỉ thấy toàn thân đau nhức, xương cốt như muốn rã ra. Tuy tinh thần lực với ma lực vẫn còn thừa nhưng thân thể đã thực sự không trụ nổi! Sự mệt mỏi khiến hắn toát mồ hôi lạnh đầy người thấm ướt cả quần áo. Mồ hôi không ngừng theo trán chảy xuống khiến mắt hắn cay xè.
Đúng lúc ấy, một bàn tay nhỏ nhắn bất chợt khẽ lau lên mặt Đỗ Duy, dịu dàng lau đi những giọt mồ hôi nơi khóe mắt hắn.
Đỗ Duy ngẩn người, vô ý thức cúi đầu nhìn, lại thấy Jojo đang nhìn mình, trên khuôn mặt mà trước nay luôn lạnh lùng ấy lúc này lại ngập tràn vẻ nhu tình không che đậy. Mái tóc dài màu bạc nhu thuận xõa trên cánh tay mình.
Ánh mắt ấy khiến Đỗ Duy phát hoảng, hắn suýt chút nữa ngã lộn từ trên không xuống.
Cuối cùng Đỗ Duy cảm thấy bản thân đã sức cùng lực liệt, một lần nữa hạ xuống. Hắn đặt Jojo xuống đất, sau đó thở một lát nói:
- Vẫn còn khoảng một trăm dặm nữa …. Chúng ta nghỉ một lát đã, sau đó lại gắng một chút là sẽ đến thành Gilear thôi!
Nhìn vẻ mệt mỏi rã rời của Đỗ Duy, Jojo thấy tim mình vừa đau vừa mềm lòng xuống, rốt cuộc không nhịn được nữa cao giọng nói:
- Đỗ Duy, …… tôi, tôi có một chuyện, bây giờ nhất định phải nói với anh!
- Hả?
Đỗ Duy chau mày:
- Cô…..
- Anh định sau khi đến thành Gilear, gặp được sư phụ tôi, nhờ ông ấy giúp thì có thể có khả năng đối phó với tên lạc Tuyết đó ư?
Đỗ Duy gật đầu:
- Tuy chưa chắc đã đánh lại hắn, nhưng có lão mũ xanh giúp đỡ để chúng ta chạy xa thêm một chút, hoặc giả có thể được.
- Thế thì …. Tôi không thể không nói thật. Đỗ Duy, ….. chuyện này thầy vẫn một mực nghiêm cấm tôi không nói cho ai, nhất là anh!
Đỗ Duy nhìn vẻ ngưng trọng của Jojo hỏi:
- Chuyện gì?
Jojo gần như không dám nhìn vào mắt Đỗ Duy:
- Anh có còn nhớ lần trước tôi đi theo thầy đến long tộc Thần sơn không?
- Nhớ.
- Chính lần đó, thầy đã bị thương nặng. Vốn dĩ thầy có cơ hội trị khỏi, chỉ là trên đường về lại gặp phải con hoàng kim long đó. Tính thầy quá quật cường, nhất định phải giết con hoàng kim long đó mới xong. Vốn vết thương của thầy đã rất nặng, lại nằng nặc không để ý đến thân thể mà cố sức quyết đấu với con hoàng kim long đó. Cuối cùng tuy cũng giết được con rồng kia …. Nhưng vết thương của thầy càng nặng thêm! Trên thực tế, tuy sau này thầy vẫn một mực tu dưỡng nhưng thầy đã lén nói cho tôi….
Đỗ Duy đã ý thức được chút gì đó chẳng lành:
- Nói cho cô cái gì?
- Vết thương của thầy, thực ra đến nay vẫn chưa khỏi. Hơn nữa, vì lần thụ thương nghiêm trọng đó khiến tinh thần ý thức của thầy bị thương tổn rất lớn! Tuy rằng sau đó thân thể đã trị lành, nhưng thực lực của thầy thì vẫn không lại …. Vì thế, thầy đã nói với tôi, thực tế thầy đã không còn thực lực thánh giai nữa! Bây giờ thầy chỉ còn thực lực cỡ ma pháp sư cấp tám chín …. Hơn nữa, hậu quả của lần cường hành giết rồng sau khi thụ thương, tinh thần ý thức không gian của thầy bị thương tổn, chỉ e cả đời này cũng không cách nào khôi phục … cũng có nghĩa là, cả đời thầy đã không còn có thể trở lại thành thánh giai nữa! Chuyện này ông ấy một mực bắt tôi giữ kín không cho nói với bất kì ai, đặc biệt là anh.
Ngữ khí Jojo trầm trọng. Lúc ấy mới ngẩng đầu nhìn Đỗ Duy nói nhỏ:
- Vì thế, nếu như chúng ta muốn nhờ thầy đối phó với Lạc Tuyết, chỉ e …. Là không thể.