Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng...


- Dừng tay!


Tiếng của tiểu thư Daisy trong xe ngựa quát lên. Daisy chậm rãi mở cửa xe ngựa đi ra, đứng ở cửa xe, cách Ron Patton vài chục bước.


Trên măt tiểu thư Daisy chẳng những không có bối rối mà còn có vẻ u ám, nhìn kỵ sĩ hộ vệ bị Ron Patton một mâu đâm chết đang nằm trên đất kia. Nàng cắn răng nói:


- Tướng quân Ron Patton, ta hỏi ông! Chẳng lẽ công tước Hoa Tulip đã ở tây bắc lên ngôi xưng vương rồi sao? Nếu như là như vậy, mời ông giết luôn ta rồi mang về! Nếu không, ông dẫn quân chặn xe ngựa của ta, bất kể là tuân theo mệnh lệnh của ai, cũng đều là tử tội!


Ron Patton cười cười, khinh thường liếc mắt nhìn lướt qua Daisy:


- Cô bé, ngươi còn chưa biết! Bộ dạng này ở trước mặt ta không thể làm được gì đâu! Hai! Ba! Bốn! Năm...


Nét mặt Daisy hơi biến sắc, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu đối mặt với Ron Patton.


- Tám, chín, mười...- Ron Patton đếm xong, ung dung thở dài- Đáng tiếc! Xem ra cô nàng này ở phương nam thái bình quá lâu rồi, tưởng rằng nơi này của chúng ta là muốn làm gì thì làm!


Trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ khát máu:


- Các anh em!


Lời vừa dứt, đã thấy tất cả kỵ binh gia tộc hoa Tulip nhấc trường mâu lên. Mấy người nhóm vào một tổ, nhắm kỵ sĩ hộ vệ bên Daisy đâm tới!


Tiếng kêu thảm thiết, đã có bảy tám kỵ sĩ hộ vệ bị trường mâu đâm xuyên qua người mà chết.


- Bảo vệ tiểu thư!!


Các hộ vệ còn lại rống to lên, cầm vũ khí phóng lên, có người trực tiếp xông tới trước xe ngựa, bảo vệ Daisy phía sau lưng.


Kỵ binh gia tộc hoa Tulip không cần biết nhiều, trong huấn luyện bọn họ đã được học là chỉ biết chấp hành mệnh lệnh. Cho dù mày là Thiên Vương thì cũng giết trước rồi nói sau.


Các tổ đội kỵ binh được huấn luyện nghiêm chỉnh rất nhanh khua trường mâu trong tay, tiếng kêu thảm thiết lên miên. Chỉ sau một lát, đã có mấy chục hộ vệ chết thảm tại chỗ. Các hộ vệ tuy liều chết chống cự nhưng đối phương được trang bị hoàn mỹ, đội ngũ lại đông, hình thành thế bao vây. Các hộ vệ chỉ có thể dàn hàng ngăn trước xe ngựa cố sức ngăn cản. Chốc chốc lại vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.


Ron Patton dẫn hai bộ hạ thân tín thân thủ cao cường. Trước tiên nhắm vào đội trưởng đội hộ vệ đang mặc áo giáp hòan mỹ trước. Trong đội hộ vệ cũng có mấy người võ kỹ rất cường, nhưng đều bị Ron Patton giết trước tại chỗ.


Ron Patton đã sớm phóng trường mâu đi, trong tay giơ một thanh kiếm bản rộng liên tiếp chặt rụng ba bốn cái đầu người, máu tươi dính đầy trên lưỡi kiếm.


Kỵ binh gia tộc hoa Tulip lớn tiếng gào thét, bao vây đich nhân lại, từng chút từng chút dồn đối phương lại. Trường mâu như rừng, dồn ép đội hình kỵ sĩ hộ vệ nhỏ lại. Trên mặt đất, xác chết càng lúc càng nhiều.


Cuối cùng Daisy cũng hoang mang!


Tuy nàng thông minh, lại có chút tâm cơ, có ít giảo hoạt, nhưng chưa thật sự từng chứng kiến sự tàn khốc lang sói ở Tây Bắc này.


Lấy thịt đè người, thế ép người, sách lược đó nơi ở phía nam thái bình là đúng nhưng ở tây bắc... Người ở đây chỉ biết hai cái! Đầu tiên là cờ Hoa Tulip, hai là thanh đao trong tay!


Mắt thấy hộ vệ của mình chỉ ngăn cản một lát mà đã chết thảm hơn nửa, Daisy mới có phản ứng. Nàng khẩn trương la lớn:


- Dừng tay! Dừng tay!! Tất cả dừng tay!!


Ron Patton cười lạnh một tiếng, trường kiếm giơ lên không trung. Kỵ binh gia tộc hoa Tulip quả thật là kỷ luật nghiêm minh.Chúng kỵ binh quát to một tiếng, mọi người điều khiển chiến mã đồng thời sau này lui lại mấy bước, đội ngũ vẫn chỉnh tề như cũ, đem vòng vây mở rộng ra một ít.


Một nửa các hộ vệ còn sống sót cũng thương tích đầy mình.


Daisy chỉ vào Ron Patton, giọng nói run rẩy:


- Ngươi! Đây là sự mưu phản trần trụi! Ron Patton, ta… ta nhất định sẽ...


- Cô bé!


Ron Patton nhếch mép cười lạnh lùng:


- Bớt nói nhảm đi! Bây giờ ngươi kêu người của ngươi bỏ vũ khí xuống! Ta chẳng muốn nghe ngươi ồn ào! Muốn chết muốn sống, chọn đi!


Tòan thân Daisy run rẩy, nhưng cho đến giờ phút này, nàng cũng vẫn như cũ trong lòng không hề sợ hãi. Dù sao nàng cũng không tin đối phương dám giết mình! Cả thiên hạ đều biết tương lai mình là vương phi!! Với lại, trong xe ngựa còn có một công chúa!! Trừ phi công tước hoa Tulip lập tức mưu phản, nếu không thì…


- Mọi người bỏ vũ khí xuống! Mọi người... - Daisy hít một hơi thật sâu, giọng nói của nàng dường như có một ít đành chịu.


Phần đông hộ vệ sững sờ một chút, mặc dù trong lòng oán giận nhưng mà cũng chỉ là võ sĩ của các thế gia giàu có nuôi dưỡng trong nhà. Khi người đầu tiên bỏ vũ khí xuống những người khác cũng nhanh noi theo.


Không cần Ron Patton phân phó, rất nhanh đã có kỵ binh gia tộc Hoa Tulip xuống ngựa tiến tới như lang như hổ. Hai người đối phó một người, lột sách vũ khí trên người các hộ vệ rồi lấy dây thừng gân trâu trói hết mấy chục kỵ sĩ hộ vệ lại.


- Ron Patton! Ngươi tốt nhất đừng vì làm sự tình hôm nay mà hối hận!- Daisy tức giận đến thanh âm run rẩy. Dù sao thì đối phương cũng người đông thế mạnh, nàng cũng chỉ có thể oán hận nói dăm câu mà thôi.


Sau khi tất cả các hộ vệ đã bị bắt làm tù binh, Ron Patton không thèm nhìn cô nàng này. Hắn ngoác miệng cười dài, nhìn vào nhóm tù binh máu me đầy mình đang bị trói quỳ ủ rũ trên đất. Cứ một tù binh thì được hai thủ hạ của hắn trông chừng. Trong ánh mắt lúc này của Ron Patton lại hiện lên một chút hung quang- Thấy một chút ánh mắt này, bỗng nhiên Daisy có một cảm nghĩ bất an.


- Giết!


Ron Patton ra lệnh một tiếng. Kỵ binh gia tộc hoa Tulip không chút do dự, rút loan đao bên hông ra. Mấy chục thanh loan đao đồng thời vung xuống!


Chỉ nghe thấy một loạt tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi. Mấy chục tù binh đang quỳ trên mặt đã rơi đầu xuống đất.


Daisy lần này gần như đã muốn ngất xỉu. Nàng hét to một tiếng, thân mình run rẩt lảo đảo, cố sức vịn xe ngựa mới không bị té xuống. Nhìn tất cả kỵ sĩ hộ vệ đã chết hết, nhìn mấy chục cái đầu người đứt rơi trên mặt đất.


- Ron Patton!! Ngươi!! Ta đã hạ lệnh cho bọn họ...- Daisy gần như muốn hộc máu.


Ron Patton lạnh lùng nhìn cô nàng:


- Hừ, ta nhận được đich mệnh lệnh là: Nếu như có phản kháng, giết chết không cần luận tội! Tiểu thư Daisy, muốn trách thì trách ngươi vừa rồi, trước khi ta đếm tới mười không hạ lệnh đầu hàng! Bọn họ đã dám phản kháng thì chắc chắn phải chết!


Phillip chọn tên Ron Patton- 250 này mang binh đuổi theo, quả thực là một hành động thông minh. Chỉ có tướng quân 250 không sợ trời không sợ đất này mới có dũng khí hạ lệnh giết chóc hộ vệ của vương phi tương lai. Nếu như là tướng lĩnh khác thì sẽ sợ mà không dám làm chuyện đại nghịch bất đạo này.


Ron Patton một hơi chém hết hộ vệ kỵ sĩ làm Daisy tức giận đến gần như hai mắt biến thành màu đỏ, nhưng Ron Patton không quan tâm!


Dù sao thì vừa rồi cũng đã giết một người, rồi lại giết hết phân nửa đội hộ vệ. Đã không làm thì thôi, đã làm thì cho trót! Nếu ông đây giết một nửa, giữ lại một nủa thì đối phương sẽ không mang thù mà cảm ơn ông sao?


Công chúa Louise ngồi bên trong xe ngựa cũng sợ chóang váng. Bản thân nàng là quý tộc hậu duệ hoàng gia, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, chưa từng có ai dám ở mí mắt của nàng ra lệnh giết chóc! Nhìn vào cái tướng quân Ron Patton này giống như đồ tể, thân hình hùng tráng mang theo sát khí vô hình, vẻ mặt dữ tợn. Cự kiếm trong tay còn đang nhỏ máu tươi.


Sắc mặt công chúa Louise tái nhợt, suýt nữa ngồi không vững, hai tay nắm chặt tay ghế, lui vào góc trong của xe ngựa, một lời cũng không dám nói.


Ngoài những kỵ binh hộ vệ, Daisy còn mang theo ngừơi hầu. Giờ phút này thì những nữ đầy tớ cũng đã sớm trốn ở trong xe ngựa, nào dám đi ra? Nghe thấy bên ngoài chém chém giết giết, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, không ít người đều đã sợ đến khóc gọi cha gọi mẹ, ôm nhau run rẩy.


- Đông! - Thấy có người một cước đá văng cửa xe đi,ngay cả xa phu như con gà con bị vứt xuống trên mặt đất.


Sau đó tất cả nữ đầy tớ đều bị đuổi ra khỏi xe ngựa, binh lính Hoa Tulip chạy ào lên trong xe ngựa lục lọi một hồi. Cuối cùng bỗng nhiên nghe thấy một tiếng răng rắc, một khối tấm ván gỗ bị nhấc lên, nghe một binh lính kêu lớn:


- Tìm được rồi liễu! Mẹ nó, phía dưới có người tránh ở bên trong!!


Lại nghe thấy vài tiếng đe dọa gầm rú:


- Đi ra! Mau ra đây!!


- Đừng! Đừng giết ta, ta đi ra, đi ra!!


Từ hầm bên dưới xe ngựa chui ra ba người. Ba người này mặc tòan áo chòang xám, vẻ mặt sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, bị một đội binh lính dùng loan đao gác ở trên cổ, thất tha thất thểu bị đưa ra. Phịch một tiếng, quỳ ở trên mặt đất.


- Ha ha ha!- Ron Patton cười ầm ầm lên, nhìn chăm chú vào tiểu thư Daisy- Cô bé, đường đường vương phi mà giấu đàn ông bên dưới xe ngựa sao? Hừ, ta sớm biết lũ đàn bà quý tộc các người, bên trong vốn không sạch sẽ như trên mặt!Ngươi lén lút nuôi dưỡng vài cái tiểu tình nhân, nhìn hình dáng quả thực không được ngon lắm a!


Daisy tức giận đến xấu hổ muốn chết, chỉ biết cắn chặt môi không nói lời nào.


Ron Patton nhìn vào những nữ đầy tớ kia, hơi do dự một chút. Tuy nhiên, hắn không phải là người nhân từ nương tay, trong lòng đã quyết, liếc mắt nhìn thủ hạ.


Rất nhanh, sau vài tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, mấy nàng hầu đã bị loan đao chặt xuống, đầu một nơi thân một nẻo!


Daisy nghe thấy kêu thảm thiết, sự phẫn nộ trong lòng liền trống rỗng nhường cho sự sợ hãi:


- Cái tên … hỗn láo này, ngay cả đàn bà con gái cũng giết sạch!


“ Xem ra đối phương thực sự muốn giết người diệt khẩu! Chẳng lẽ ngay cả ta và công chúa, hắn cũng dám giết?... Chẳng lẽ công tước Hoa Tulip hung ác như thế sao? Lá gán của hắn quả thực lớn như vậy?!”


Lúc này, đoàn người của Daisy chỉ còn hai nữ võ sĩ còn sống, ba người vừa đi ra từ hầm xe ngựa là đàn ông.


Giọng nói của nàng run rẩy. Nàng tuyệt đối không đoán trước được người gia tộc hoa Tulip lại có đảm lượng lớn như vậy! Bởi vì nàng dự đóan, cho dù đối phương có phát hiện ra cái gì thì cũng tuyệt đối không dám đối với mình mà kiên quyết ra tay tàn nhẫn!


Dù sao mình là vương phi tương lai, trong xe còn có một công chúa! Trừ phi công tước hoa Tulip quyết định mưu phản, nếu không tuyệt đối không dám làm quá đáng! Nhưng không nghĩ đến đối phương dám làm như vậy!


- Ngươi... Ngươi chuẩn bị giết chúng ta sao?- Tiểu thư Daisy cố gắng làm ra bộ dáng bình tĩnh, đáng tiếc là giọng nói run rẩy đã bán đứng nàng rồi.


Ron Patton khinh thường nhìn nhìn cô nàng này:


- Tự cho là đúng, đúng là đàn bà ngu xuẩn!... Ông đây vốn muốn một đao kết liễu ngươi nhưng mệnh lệnh là nhận được là chặn ngươi lại, nên bây giờ ta sẽ không giết ngươi! Chờ ngài Philip quyết định!


Daisy bị Ron Patton nhục mạ, trong lòng lại như bị quất một roi thật mạnh.


“Tự cho là đúng, đúng là đàn bà ngu xuẩn! -Hắn mắng tới không sai, mình đích thật là tự cho là đúng, đích thật là kẻ ngu dốt!”


Cứ cho rằng như ở quý tộc phương nam quen lấy thế đè người, nhưng ở phương này, không đúng tí nào. Không ngờ nơi tây bắc này như hổ như sói, những người này làm việc thật tàn nhẫn! Nói giết đã giết, nói trở mặt liền trở mặt, không lưu lại một đường lui nào!


Nhìn tướng quân 250 man rợ kia, tay cầm đao đồ tể máu me, híp mắt chớp chớp sắc bén như có như không ở trên người mình quét tới quét lui. Daisy cảm giác mình như rơi vào hầm băng.


Như đã trải qua thời gian một thế kỷ đằng đẵng, trên đường lớn vang đến tiếng vó ngựa. Nhìn lại xa xa, thấy bóng dáng Philip đang cưỡi ngựa phóng tới, nàng đã gần như đã muốn khóc rớt nước mắt ra. Sắc mặt Phillip có chút mỏi mệt, hắn vốn là người xử lý hành chánh giấy tờ mà cưỡi ngựa đuổi theo mấy chục dặm đường, cũng không phải là sở trường của hắn. Sau khi xuống ngựa, Phillip lạnh lùng đi đến trước tiểu thư Daisy.


Tuy không nói câu nào nhưng Daisy rõ ràng cảm thấy nhục nhã khi thấy ánh mắt của đối phương chiếu tới. Đúng là nhục nhã!


- Tiểu thư Daisy!


Phillip lạnh lùng nhìn nhìn xác chết cùng máu tươi trên mặt đất, hắng giọng một cái, lạnh lùng nói:


- Ta muốn ngươi phải hiểu! Chính trị không phải là thứ để những cô gái bé nhỏ có ý nghĩ kỳ lạ chơi đùa như búp bê. Bởi vì, búp bê sẽ không đổ máu nhưng mà người thì có thể!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK