Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Ngươi thấy gì?


Phía bắc tường thành, dưới mệnh lệnh của Lạc Tuyết, không có bất kỳ thân ảnh nào, chỉ có Đỗ Duy cùng Lạc Tuyết nhìn về phía bắc, còn Roland yên tĩnh đứng cách phía sau vài bước


Lạc Tuyết chỉ vào biên giới phía bắc, quay đầu hướng Đỗ Duy mỉm cười hỏi


Đỗ Duy nhìn theo ngón tay Lạc Tuyết, tại phía bắc, dưới thành xa xa được nhân loại từng coi là phòng lũy vững chắc. Đế quốc Roland hao tổn lượng lớn người và của xây con sông rộng lớn – đương nhiên bên trong có rất nhiều kim tệ Đỗ Duy quyên tặng


Con sông này, dĩ nhiên thêm cả tòa thành đã từng là phòng tuyến đông bộ không thể phá vỡ của nhân loại. Mà hiên tại đã trở thành thiên hạ của thú nhân


Tại Lạc Tuyết ngón tay chỉ, Đỗ Duy ẩn ước có thế nhìn thấy, tại bờ sông chỗ nước cạn, từng thân ảnh to lớn ngâm mình trong nước chơi đùa… đó chính là thú nhân từng tiêu diệt chiến thuyền của nhân loại – chiến sĩ thú nhân hà mã tộc, thủy tộc thú nhân


Lúc này, con sông đã trở thành địa bàn của hà mã tộc. Những thân ảnh to lớn lật chồm gầm rào dưới sông, chính là đang tận hưởng lạc thú trong nước


Nhìn thấy cảnh này, Đỗ Duy khóe mắt hơi giật giật, lúc này đã là sáng sớm, cùng Lạc Tuyết luận đàm một đêm, hắn có chút mệt nhọc. Sáng sớm ánh sáng mặt trời chiếu rọi trên sông. Mặt nước nổi lên kim quang, hà mã vẫn chơi đùa, trường cảnh rất thú vị. Nhưng Đỗ Duy trong đầu đột nhiên có 1 ý niệm: Những linh hồn thủy binh đã chiến tử sẽ thấy thú vị sao?


Còn có trong lòng sông, xác tàu chiến sợ rằng cũng than khóc!


- Ngươi thấy gì?


Lạc Tuyết nhè nhẹ hỏi lại lần nữa


Đỗ Duy khẽ nhướng mày, ngữ khí có chút lãnh đạm:


- Ngươi hy vong ta trả lời thế nào?


- Ta nhìn thấy…Hòa bình


Lạc Tuyết thanh âm thuần khiết như thánh nhân – này ngữ khí làm Đỗ Duy không khỏi có chút chán ghét.Tại khoánh khắc này hắn hốt nhiên thấy hận cái bộ mặt tinh linh ưu nhã này – nó thật là ngụy tạo tới cực điểm


- Hòa bình?!


Đỗ Duy cười 1 tiếng, tiếng cưới tràn đầy châm chọc cùng phẫn nộ:


- Thật không?


- Ngươi thấy hòa bình?


- Có phải vì những súc sinh hoan lạc dưới sông kia? Có phải là thời gian tốt đẹp của chúng nó?


- Chẳng qua thật xin lỗi. Ta không thấy một chút hòa bình. Nhìn đây, trong đầu ta nghĩ đến linh hồn hàng ngàn thủy binh đã chiến tử, nghĩ đến những chiến thuyền đã chìm dưới lòng sông của chúng ta


Thanh âm của hắn dần bén nhọn lên, mắt trừng trừng nhìn Lạc Tuyết: - Ngươi thấy hòa bình nhưng ta thấy chỉ có…Sỉ nhục! Chiến bại sỉ nhục!


Lạc Tuyết cũng không nói, trầm ngâm một lát rồi mới nhè nhẹ khẽ than:


- Xem ra chiến tranh sẽ đích xác khiến con người ta thay đổi. Công tước Tulip ngươi hiên tại trở nên kích động và hiếu chiến


Đỗ Duy không muốn nhân nhương, ngang nhiên nói:


-Từ góc độ thánh nhân mà nói. Chiến tranh đương nhiên không tốt, nhưng từ ta – một nhân loại mà nói, ta nguyện ý đình chỉ chiến tranh nhưng với điều khiện là chúng ta đang thắng. Hòa bình không phải do kẻ địch “ban thưởng”


- Bén nhọn, băng lãnh, hiếu chiến, tàn khốc..


Lạc Tuyết trong miệng nhè nhẹ nói ra một loạt từ, sau nhìn vào Đỗ Duy cười khổ:


- Chẳng lẽ đây là tâm trạng hiện tại của ngươi?


Lạc Tuyết không làm Đỗ Duy trả lời trực tiếp, hắn trầm mặc, không biết Tinh linh vương lúc này trong lòng nghĩ cái gì


Qua một lát hắn tiếp tục:


- Vẫn hướng bắc? Ngươi nhìn thấy cái gì?


Biên giới phía bắc, chung quanh tường thành mấy chục thước, có vô số thú nhân, tại ánh sáng ban sớm chiếu lên thân thể trần cường tráng những bắp thịt, hắc sắc trường mao đang luyện tập trong gió rét


Chúng nó dùng mộc côn, xẻng sắt, đòn bẩy đem những khối đá trên tường thành mà nhân loại thiên tân vạn khổ xây dựng nên hoàn toàn dỡ xuống. Trên sông lại xây 1 cái cầu gỗ kiên cố, sau đó lại giống như những con kiến đem những khối đá vận chuyển bằng xe gỗ lên phía băc


Mà tại bờ bắc sông, một tòa nguyên liệu đá được dựng lên. Bờ đối diện thanh âm sôi nổi, thú nhân làm việc suốt đêm không ngừng


Cự ly quá xa, Đỗ Duy không nhìn được rõ ràng lắm, chẳng qua tựa hồ ẩn ước có thể nhìn thấy thân ảnh địa nhân bên trong


Gần bờ bắc sông, một bức tường đá do chính thú nhân xây dựng đã sơ thành. Mà địa phương xung quanh được vậy quanh


bởi những cần trục bằng gỗ - dùng để vận chuyển những khối đá


Đó là một tòa thành!


Lạc Tuyết cắt đứt Đỗ Duy quan sát nói: kia sẽ là tòa thành quân sự đầu tiên chúng ta xây dựng tại Roland đại lục, một tòa thành hoàn toàn theo tiêu chuẩn xây dựng của thú nhân


- Dùng để làm gì?


-Đỗ Duy cười lạnh


Lạc Tuyết nhìn vào Đỗ Duy:


- Kiến tạo tại phía bắc sông, dùng để bảo vệ lãnh thổ của chúng ta


Cái danh tự “lãnh thổ của chúng ta” đã chọc vào lòng tự tôn của Đỗ Duy. Hắn tâm lý độ nhiên cuồng nộ lên, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện gì, chỉ là giọng điệu lại không tự chủ khắc bạc lên:


- Ồ! Lãnh thổ của các ngươi? Địa phương các ngươi đi qua chỉ cần mang theo đao kiếm xua đuổi dân bản địa liền được xưng là “lãnh thổ của các ngươi”


- Dùng đao kiếm xua đuổi dân bản địa


Lạc Tuyết nhè nhẹ khẽ cười:


- Đừng quên đấy chính là điều các ngươi một vạn năm trước làm với chúng ta.


Tường thành phía bắc của nhân loại đã bị tàn phá nghiêm trọng thấm chí có nơi không nhìn ra được diện mạo ban đầu.


Đá, sắt thép…phàm là những vật hữu dụng đều được thú nhân vận chuyển đến bờ bắc xây dựng thành mới


- Vì cái gì không dùng lãnh địa các ngươi đã chiếm? Không thích tạo hình của nó sao?


Đỗ Duy trầm giọng nói:


- Các ngươi không ưa kiến trúc nhân loại, sau khi chiếm nhất định phải phá đi xây lại?


- Ta đã nói ngươi hiên tại có chút kích động


Lạc Tuyết lắc đầu


Dưới ánh nắng mặt trời trên mặt hắn có chút nhàn nhạt cười:


- Này đơn giản chỉ là dựa trên mặt quân sự xem xét. Chúng ta chiếm lấy tòa thành của các ngươi nhưng nó lại dựa lưng vào sông, bất lợi cho phòng thủ nên chúng ta tại phía bắc sông xây lại một tòa thành


- Nếu chúng ta phản công các ngươi sẽ có dòng sông cùng tường thành làm thành 1 hệ thống phòng thủ hoàn chỉnh. Đây là biên pháp chúng ta dùng để phòng thủ trước đó phải không?


Đỗ Duy cười lạnh


- Ta đã nói, ta không có dã tâm xâm chiếm lãnh thổ phía nam


Lạc Tuyết một lần nữa nhấn mạnh


Nhìn vào biểu tình lạnh lùng của Đỗ Duy, Lạc Tuyết than thở:


- Ta biết ta nói những lời này ngươi có thể nhất thởi không thể hiểu toàn bộ hoặc trong lòng ngươi đã hiểu nhưng không thể chấp nhận mà thôi.


- Ta không phải thánh nhân


Đỗ Duy lãnh cảm hỏi vặn lại:


- Nhưng ngươi…Tinh linh vương ngươi tựa hồ tính toán đi làm một thánh nhân.


Lạc Tuyết trầm mặc mốt lát, đối với Đỗ duy hỏi vẵn lại cũng không phản kích.Chỉ là qua thật lâu mới thấp giọng nói:


- Chúng ta đi xuống, ta còn lễ vật khác tặng cho ngươi.


Đỗ Duy tâm lý minh bạch hết thảy ý đồ của Lạc Tuyết bao gồm cả việc xây dựng ở bắc sông 1 tòa thành mới


Bới vì từ góc độ quân sự xem xét, trừ phi tội dân tính toán tiếp tục nam hạ, không thì chúng nó chiếm lĩnh tòa thành không thích hợp phòng ngự


Nếu quả thêm vào 1 dòng sông phía trước, hệ thống phòng ngự có thể hoàn chỉnh


Từ góc độ này, Lạc Tuyết uyển chuyển biểu đạt lập trường của hắnưới sự lãnh đạo của hắn, tội dân tịnh không có ý nam hạ


Hoặc giả nói là:Lạc Tuyết tính toán đem chiến tranh khống chế trong một phạm vi giới hạn. Mà một khi đại quân tràn xuống phía nam xâm chiếm, song phương đều sa vào vũng lầy chiến tranh không thể nào rút ra được


Mà " Lễ vật " Lạc Tuyết nói tại tường thành, Đỗ Duy cuối cùng cũng nhìn thấy


Tại thành đông, đây nguyên bản là quân doanh thủ quân của nhân loại, mà hiện tại biến thành “trại tù binh “


Thủ quân của nhân loại ngày đó bị vậy hãm, sau cùng kiên trì anh dũng khổ chiến không lùi bước, ước chừng vài ngàn tướng sĩ sống chết với thành. Trong đó một bộ phận chiến tử, một bộ phận bị bao vây sau bị bắt làm tù binh. Trong những người này, có người vì dũng khí không muốn chạy trốn, cũng có một bộ phân muốn chạy mà không thể


Nhưng dù sao, những người này kiên trì chiến đấu đến cùng đều đáng được tôn trọng


Lúc Độ Duy đi tới trại tù binh, mặt ngoài có mấy đội tính linh tộc chiến sĩ canh giữ xung quanh…Những tinh linh tộc chiến sĩ này, mặc bộ khải giáp hoa lệ,sau lưng tạo hình giống như những cuộn lá, tướng mạo anh tuấn


- Ta chỉ có thể để người của ta canh gác ở đây, bởi vì thú nhân đối với nhân loại tràn đầy địch ý


Lạc Tuyết thấp giọng nói:


- Ta biết, lúc trước quân đội thú nhân có thói quen đem nhân loại bắt được giết sạch thậm chí ăn sạch.Chẳng qua sau khi ta đến đã có ước thúc. Những tù binh này sống rất tốt. Ta tịnh không có ngược đãi bọn họ, chẳng qua vì phòng những thú nhân đối với nhân loại hãm hại ta chỉ có thể để người của ta gác ở đây


Đỗ Duy gật gật đầu rối miệng mới miễn cưỡng nói được 1 cậu:


- Đa tạ


Đi vào trại tù binh lúc sáng sớm, Đỗ Duy liến thấy bên trong 1 đoàn chiến sĩ nhân loại đã xếp xong đội hình


Mặc dù họ đã mất đi vũ khí cùng khải giáp, mỗi cá nhân chỉ mặc 1 bộ quân phục nhưng tựa hồ trong mấy ngày bị bắt họ không bị ngược đãi


Thâm chí làm Đỗ Duy kinh ngạc: Mặc dù bị bắt họ vẫn tiến hành thói quen luyện tập mỗi sáng như trong quân đội


Những chỉ huy không vũ khí mỗi đội đốc thúc binh lính luyện tập. Tuy nhiên mỗi người đều rất trầm mặc. Trên vẻ mặt mọi người đều có thể nhìn ra sự u ám chẳng qua bọn họ vẫn bảo trì luyện tập, không vì bị bắt mà hoàn toàn mất hy vọng, còn bảo trì bản sắc của chiến sĩ


Lúc Lạc Tuyết cùng Đỗ Duy tới, những tù binh không chú ý, chỉ cho là Tinh linh tộc cử người giám thị, nhưng sau đó có chiến sĩ nhân loại nhìn rõ bộ dạng của Đỗ Duy từ trang phục đến tai hắn


Nhân loại! Cư nhiên là một cái nhân loại cùng tinh linh đi cùng một chỗ!


- Để tất cả tù binh tập trung, ta có chuyện muốn tuyên bố” Lạc Tuyết phân phó một tinh linh chiến sĩ thủ hạ


Rất nhanh những tù binh này được tụ tập lại trên thao trường. Bọn họ y theo biên chế trước lúc bị bắt miễn cưỡng bảo trì đội ngũ. Một vài đội ngũ có chút tán loạn cũng bởi vì tổn thất quá nghiêm trọng, nhưng đại bộ phân đều ngẩng cao đầu, không tỏ ra yếu nhược trước kẻ thù, bọn họ còn giữ được đấu chí!


Đỗ Duy trong lòng than thở: Những người này mới là chân chính quân tinh nhuệ của Bạo Phong quân đoàn


So với đám quân bị vài ngàn lang kị đuổi theo mấy chục dặm hoàn toàn bất đồng


- Các vị chiến sĩ nhân loại.


Lạc Tuyết không khách sáo gì, hắn rất nhanh đứng trước đội ngũ chiến phi này nói lớn tiếng lên:


- Ta tuyên bố một sự kiện: Căn cứ vào kết quả thương nghị giữa ta và thống soái tối cao đông bộ chiến tuyến của đế quốc Roland.Từ hôm nay, các ngươi có thể rời đi trở về nhà.


Xôn xao!


Trong đám người không ít tiếng kinh hô. Càng nhiều người biểu lộ vẻ mặt nghi hoặc. Đội ngũ vẫn bảo trì được hoàn chỉnh


- Thời gian qua, ta tôn trọng các ngươi bởi vì tuy bị bắt nhưng các ngươi vì bảo vệ tòa thành chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Các ngươi là những chiến sĩ đáng được tôn trong tuy chúng ta ở 2 lập trường đối lập


Lạc Tuyết nói xong gật đầu nhìn Đỗ Duy


Trong khoảnh khắc,Đỗ Duy minh bạch dụng ý của Lạc Tuyết


Lạc Tuyết tiếp tục lớn tiếng nói:


- Các ngươi không cần cảm kích ta bởi vì chúng ta là địch nhân, sau này nếu lại gặp nhau trên chiến trường cũng sẽ không hạ thủ lưu tình! Ta quyết định phóng thích các ngươi là bới vì 1 ngưới!


Nói xong, ngón tay hắn chí hướng Đỗ Duy:


- Vị các hạ này thân là một quý tộc cao quý, hắn từ lãnh thổ nhân loại đến trận doanh của chúng ta, dùng sự kiên nghị và dũng khí khiến ta động dung, khiến ta khâm phục. Công tước hoa Tulip xin hỏi ngài có lời gì để nói với tướng sĩ của ngài?


Đỗ Duy lặng lẽ đi tới trước Lạc Tuyết, nhìn xuống vài ngàn khuôn mặt đang kinh ngạc


Sau đó hắn giơ tay lên làm 1 quân lễ thông dụng theo tiêu chuẩn Đế quốc Roland


Một cái quân lễ khiến vài ngàn cặp mắt ngay lập tức trở nên kích động sôi trào


Thanh âm hắn có chút run rẩy:


- Hỡi những chiến sĩ dũng cảm. Các ngưởi hẳn đếu nghe qua danh tự của ta: Ta Đỗ Duy Rowling Rudolf, công tước hoa Tulip đế quốc, thượng tướng và hiện tại nguyên soái chiến trường đông bộ


Oanh!


Đám người không cách nào bảo trì trầm mặc, lập tức phát ra những tiếng huyên nào, kêu gào, thanh âm tràn đầy vui sướng, kích động


- Công tước! Công tước Tulip đại nhân!


- Công tước đại nhân tới đưa chúng ta về nhà!


- Chúng ta không bị bỏ rơi!


Âm thanh của mọi người như đem Đỗ Duy chụp lại, hắn hít sâu vào một hơi, dùng giọng lớn tiếng nhất hét lên:


- Các ngươi an tĩnh lại! Ta hôm nay đến nơi này, Ta đón các ngươi các ngươi trở về! Các ngươi có thể rời nơi đây về nhà! Chính như địch nhân chúng ta nói, các ngươi không cần phải mặc cảm bởi vì các ngươi đã hoàn thành chức trách của chính mình, tại nơi đây chiến đấu đến giây phút cuối cùng! Bị bắt không phải là các ko hoàn thành chức trách!! Cho nên hiện tại yêu cầu mọi người đứng thẳng lên!


Nghe theo Đỗ Duy, lưng mọi người bất tri bất giác thẳng tắp lên, rất nhiều quân nhân trên thân còn quấn băng mang theo thương tích cũng nỗ lực đứng thẳng!


- Nhớ kỹ lời ta, Các ngươi kiêu ngạo cùng ta trở về!


Đỗ Duy nói tới đây một lần nữa hành quân lễ


Lúc này, trong đội ngũ tù binh có vài người bước ra đi tới trước đội hình xoay người lại, đồng thời dùng giọng gào thét hô lên: Đoàn xếp đội! Doanh xếp đội! Xếp đội!


Một tiếng hiệu lênh vừa vang lên, đội ngũ đang kích động hỗn loạn nhanh chóng chỉnh tề. Trên mặt mọi người còn mang theo vẻ tươi cười, thâm chí nước mắt cũng nhanh chóng theo hiệu lệnh mà mất đi, khôi phục bản sắc chiến sĩ. Đội ngũ chỉnh tề đã sắp xếp xong.


Một vài người rời hàng, ngẩng đầu ưỡn ngực bước lớn đi đến trước Đỗ Duy


- Đại nhân! Bạo Phong quân đoàn 11, sư đoàn bộ binh 6…


- Trọng bộ binh đoàn 4…


- Chiến khu thủ bị quân, đệ nhị sư đoàn, đệ xxx đoàn…


….


….


Mấy quan quân cao cấp bị bắt báo cáo với Đỗ Duy bằng giọng kích động run rẩy xong, Đỗ Duy không hành quân lễ mà tới từng người dùng sức ôm nhưng quân quân này, có người đương trường rơi lệ


Trong những tướng sĩ bị bắt, quan quân cao cấp có 4 thống lĩnh 6 phó thống lĩnh thâm chí còn có phó sư đoàn trưởng, người chiến đấu với long tộc bị trọng thương, cùng với một vài sĩ quan cấp thấp


Những người này, mỗi ánh mắt hướng Đỗ Duy đếu mang theo sự kích động, hưng phấn, còn có thật sâu không cách nào miêu tả sự cảm kích


Độ Duy bị từng cặp từng cặp mắt nhãn thần nhiệt thiết nhìn chăm chú, trong lóng kích động không cách nào bình tĩnh. Qua một hồi lâu hắn mới phát ra mệnh lệnh:


- Tất cả mọi người chuẩn bị, qua giữa trua chúng ta xuất phát…Về nhà!


- Ngươi có thích lễ vật này?


Lúc đi ra trại tù binh Lạc Tuyết nhìn vào Đỗ Duy. Khuôn mặt hắn cưới có chút cao thâm khó lường


- Một lễ vật rất lớn


Đỗ Duy biểu tình đột nhiên lạnh xuống


- Những người này, đại bộ phận đều là chân chính dũng sĩ tinh nhuệ.


Lạc Tuyết nhàn nhạt nói:


- Còn có một ít quan quân cấp bậc không thấp. Sau khi bọn họ trở về, ta nghĩ dưới sự bảo hộ của ngươi, không ít người sẽ rất nhanh khôi phục quân chức, thậm chí được tấn thăng. Ân, để ta nghĩ, căn cứ theo quân hàm nhân loại các ngươi, những thống lĩnh kia có thể thăng chức thiếu tướng, phó thống lĩnh lên thành thống lĩnh… Mà những người này đều sẽ trở thành quan quân cao cấp. Càng trọng yếu hơn là bởi vì ngươi tự thân tới cứu bọn họ ra cho nên sau này trong lòng những người này đều đối với ngươi có cảm niệm ân đức. Uy vọng ngươi trong lòng bọn họ sẽ vững vàng. Một nhóm người như vậy trở về dung nhập lại trong quân đội sẽ khiến danh vọng của ngươi không ai sánh kịp, Công tước đại nhân a!


Đỗ Duy cảnh giác nhìn Lạc Tuyết:


- Đưa một phần hậu lễ, ngươi muốn được cái gì?


- Một đồng minh


Lạc Tuyết không chút che đậy trả lời


Hắn dừng bước chân, nhìn Đỗ Duy thật sâu:


- Ta đã nói cho ngươi lý tưởng của ta. Ta đã chọn 1 con đường cực kỳ gian nan. Trên con đường này một mình ta không thể thành công. Ta cần một đồng minh trong trận doanh nhân loại, có trí tuệ chân chính, có địa vị quyền cao chức trọng, có cùng mục tiêu với ta!


Đỗ Duy không trực tiếp hồi đáp vấn đề này mà nhìn vào mắt Lạc Tuyết:


- Ta là địch nhân của ngươi


- Không sai, là địch nhân. Ta cũng là địch nhân của ngươi.


Lạc tuyết mỉm cười:


- Đây chẳng phải một việc rất có tính khiêu chiến ư? Địch nhân cùng địch nhân, cũng có thể có chung mục tiêu


Nói xong, hắn vươn tay ra nhìn vào đỗ duy


Đỗ Duy không cùng Lạc Tuyết bắt tay, trực tiếp đi qua hắn, một mực đi về phía trước. Một đoạn xa sau mới quay đầu ném 1 câu:


- Ngươi thật là thánh nhân ư, Lạc Tuyết? Ta trước nay không tin tưởng thánh nhân. Bởi thánh nhân đều là giả dối.


Mặc dù Đỗ Duy không đáp ứng nhưng Lạc Tuyết lại mỉm cười với dáng điệu vui vẻ. Hắn thu tay về, cũng bước lớn đi tới


- Ta tán thành với ngươi một điểm: chiến tranh hẳn nên không chế trong một phạm vi, chúng ta không cách nào triệt để tiêu diệt đối phương. Nhưng kể cả theo đuổi hòa bình, ta cũng kiên trì một điểm:chúng ta phải là người chiến thằng


- Đối với chuyện này, ta tán đồng


Lạc Tuyết cùng Đỗ Duy sóng vai mà đi:


- Như vậy, tại “cuộc chiến giới hạn “ này, chúng ta hảo hảo đấu một trận! Xem xem sau cùng ai là kẻ mang tư thế thắng lợi đến hòa đàm”


- Ngươi chẳng những là thánh nhân mà còn là kẻ điên


Đỗ Duy cười lạnh.


- Ta cẩn thận xem qua lịch sử nhân loại, trong đó thánh nhân vốn chính là kẻ điên.


Lúc chạng vạng, cách phòng tuyến phía nam 50 dặm, một đội ước chừng một ngàn kỵ binh nhân loại đang khẩn trương chờ đợi trên con đường mòn hoang vu.


Từ quan quân cấp thấp đến binh sĩ, mọi người đều mang một bộ mặt khẩn trương, mà thủ lĩnh đội kỵ binh này chính là đệ tử quân sự học viện, đội trưởng Knight, bên cạnh hắn là đệ đệ Đỗ Duy Gabri


Hai người nôn nóng chờ một hồi lâu, Gabri có chút kìm nén không được:


- Không được! Ta dẫn người đi xem xem!


- Nhẫn nại thêm 1 chút nữa


Knight trầm giọng hết lên 1 tiếng kéo Gabri lại:


- Công tước đại nhân không phải đã nói rồi sao. Ngài tự nhiên có chủ ý.


- Nhưng…Chết tiệt!


Gabri cáu giận:


- Anh làm sao có thể một mình vào trận doanh địch! Anh là chủ soái, loại hành động này quá nguy hiểm!


Nói xong, hắn không thể không cáu giận nhìn Knight:


- Ngươi trả lời thật cho ta, việc này ngươi có biết trước hay không?


- Nếu như ta biết trước dù ta rơi đầu, ta cũng nhất định ngăn đại nhân làm vậy!Dù không ngăn được ta cũng sẽ đi theo ngài tới cùng


Knight cười có chút đắng chát:


- Ta và ngươi giống nhau đều là sáng hôm nay ma pháp sư Ga nói cho ta”


Nói xong, hắn than thở:


- Công tước đại nhân làm việc rất có nắm bắt, có lẽ ngài thật có tính toán


- Chờ anh trở lại, ta nhất định…


Gabri tức giận kéo chiến mã của mình


Tại lúc này, tiền phương có kỵ binh rống lên:


- Xem, phía trước có động tĩnh!!


Sau một tiếng gầm rú, tất cả kỵ binh đều lập tức cưỡi lên chiến mã, chuẩn bị chiến đấu


Xa xa ở đường lớn phía bắc, xuất hiện một mảnh thân ảnh, lại gần chỉ thấy phía trước đội hình một con chiến mã, bên trên là Đỗ Duy! Mà theo sau hắn là vài thớt chiến mã, bên trên là vài người mặc trang phục quân đội đế quốc đơn giản (Lạc Tuyết thậm chí trước khi Đỗ Duy rời đi, đem 1 ít chiến mã bắt được lúc trước cấp Đỗ Duy. Những chiến mã này trong tay bọn chúng cũng không có nhiều tác dụng, thú nhân không biết cưỡi ngựa, những chiến mã này lớn nhất tác dụng là lương thực )


Sau đội hình là vài ngàn người, đều là binh sĩ nhân loại không khải giáp, không vũ khí, những người này tốc độ không nhanh không chậm, bảo trì nghiêm chỉnh đội ngũ, không ít người trên thân còn mang theo vết thương


Đỗ Duy nhìn thấy cờ hiệu phía xa, nhận ra quân mình tới tiếp ứng, hắn mới dùng ngựa lại, cười với một vài quan quân phía sau:


- Phía trước là người của chúng ta…Các vị, hiện tại chúng ta chân chính về đến nhà


Lúc này, trong đội ngũ, một tướng lĩnh thụ thương nghiêm trọng nhất miễn cưỡng thúc ngựa đến trước Đỗ Duy, cúi người thật sâu hành lễ tiết cung kính nhất


- Đại nhân


Tên tướng lĩnh này nguyên vì thụ thương mà sắc mặt trắng bệch lúc này cũng đã đỏ:


- Ngài đích thân vào địch doanh đem chúng ta cứu ra…Ân đức này ta một đời không quên! Chỉ cần ta sống một ngày ta sẵn sàng vì lệnh của ngài mà chết!


Hắn người thứ nhất mở miệng, theo sau rất nhiều quan quân từng người từng người đi đến trước mặt Đỗ Duy, có người quỳ xuống, có người hành lễ với Đỗ Duy, có người xuống ngựa hành lễ, Tuy những người phía sau không nói gí nhưng biểu tình cùng nhãn thần mỗi cá nhân đều nói lên một chút


Đỗ Duy minh bạch, những người này sau này, bọn họ tâm can đã phát thệ vì chính mình liều chết


Chỉ cần 3 ngàn người này trở về, một lần nữa dung nhập vào quân ngũ phân tán ra, theo biểu hiện của bọn họ cùng chính mình chiếu cố một chút, làm 1 chút nâng đỡ, rất nhiều người sẽ trở thành quan quân, sau đó …Uy vọng mình sẽ vững vàng trong mười mấy vạn quân đội


Mà xa tại đế đô, thông minh như Nhiếp Chính Vương hắn cũng không thể nghĩ đến đem chính mình ra tiền tuyến, ném vào mười mấy vạn quân đội xa lạ, dạng này kế tuy cao minh nhưng dưới tình huống đặc thù đã phát sinh dị biến


Nhưng mà, vô luận Đỗ Duy ngoài mặt hay là nội tâm hắn, đều không có một điểm vui sướng…


Khi nhìn đến Knight cùng Gabri, Đỗ Duy tịnh không nói gì thêm, sắc mặt hắn rất nghiêm túc làm Gabri, Knight ôm một bụng oán giận không do dự ngậm miệng lại, thu lại lời oán trách


Tù binh cùng kỵ binh rất nhanh dung hợp lại, binh sĩ bắt đầu hoan hô, nhảy nhót


Đỗ Duy cùng đệ đệ nhìn nhau một lát rồi mới mở lời:


- Bọn họ đều là chiến sĩ bị bắt, đối đãi tốt với bọn họ, họ đều là dũng sĩ.


Knight cùng Gabri kinh nghi. Gabri lúc này mới mở miêng:


- Anh…ngươi đem toàn bộ tù binh cứu trở về?


- Không phải toàn bộ.


Đỗ Duy nói tới đây khóe miệng nhếch lên:”Không phải toàn bộ”


Người trẻ tuổi Roland kia trước lúc mình ly khai, hắn vẫn ở lại với Lạc Tuyết


Lạc Tuyết khẳng khái đem mấy ngàn tù binh này trả lại mình nhưng lại kiên quyết lưu lại một người Roland mặc cho Đỗ Duy mở miệng yêu cầu hắn cũng kiên quyết cự tuyệt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK