Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Đỗ Duy cùng Roland ra khỏi thành, hắn không mang theo bất kỳ tùy tùng nào. Việc này hắn cũng không nói cho tướng lĩnh trong thành, chỉ khẽ dặn Ga bảo hắn mang mẫu hạm chuẩn bị tùy thời tiếp ứng


Còn về mình, hắn không mang lấy 1 thị vệ, cứ thế 1 người 1 ngựa ra khỏi thành, cùng Roland tiến về phía bắc, đơn đao dự hội


- Đại nhân ….


Roland đi bên cạnh Đỗ Duy, sắc mặt lo lắng:


- Ta vẫn thấy ngài làm thế là quá nguy hiểm! Ngài là chủ tướng đại quân. Mười mấy vạn quân dân trong thành, còn cả chiến tuyến đông bộ toàn bộ đều trông chờ vào ngài!


Đỗ Duy khẽ cười, nhìn Roland nói:


- Yên tâm đi Roland, ngươi cũng đã được Lạc Tuyết tiếp đãi rồi. Hẳn là với gã này ngươi cũng hiểu biết được chút ít chứ. Mà ta…. Giao hảo với hắn nhiều hơn ngươi nhiều! Lạc Tuyết cực kỳ kiêu ngạo. Tuy là địch nhân, nhưng ta cũng không thể không thừa nhận nó là 1 người biết giữ lời


Roland nghĩ 1 chút, vẫn không nhịn được nói:


- Chỉ là, đại nhân, dù là thế, ngài cũng nên mang theo 1 ít hộ vệ chứ


- Hộ vệ?


Đỗ Duy cười lạnh:


- Nếu đã vào thẳng sào huyệt địch nhân, như vậy mang theo bao nhiêu người cũng không đủ. Mang ít, nếu thật sự xảy ra cái gì ngoài ý muốn cũng không đủ dùng. Mang nhiều…. Chả lẽ kêu ta mang mấy vạn người theo? Thế thì không còn là đi gặp mặt mà là mang quân đi đánh nhau rồi


Hắn còn 1 câu chưa nói: lấy thực lực hiện tại của mình, thân vệ ngày thường đã không còn tác dụng bảo hộ nữa rồi. Nếu quả thật có chuyện gì, 1 mình chạy trốn thoải mái, nhưng thân vệ lại trở thành gáng nặng


Hai người ra khỏi thành, Đỗ Duy 1 mình rời đi, không nói cho tướng lĩnh biết


Ngoài thành,đội lang kỵ binh kia vẫn còn đợi ở xa. Khi Đỗ Duy và Roland đến trước mặt, những lang kỵ binh kia từng người đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đỗ Duy, không che dấu địch ý tràn ngập, phảng phất tùy thời sẽ xông lên xé nát hắn


Đỗ Duy dừng lại, nhìn bầy sói cười nói:


- Đây là lần đầu tiên ta thấy lang kỵ binh đấy. Nghe danh đã lâu, quả thực rất bưu hãn


Roland ở địch doanh thời gian dài, cũng có thể miễn cưỡng nói vài câu tiếng tinh linh. Chỉ là ngôn ngữ của tinh linh và con người khác biệt, có nhiều âm Roland không sao phát âm được, nhưng mấy từ đơn giản cũng nói ra được, miễn cưỡng diễn tả ý mình


Hắn bước lên 2 bước, lấy thân mình che trước mặt Đỗ Duy, dùng ngôn ngữ của tinh linh nói với thủ lĩnh lang kỵ binh mấy câu. Thủ lĩnh lang kỵ binh là gã có vóc người cao lớn nhất, áo giáp của nó cũng là thuần 1 màu đen, chẳng qua Đỗ Duy nhận ra chuôi đao của nó có khảm bạc, mũ giáp cũng có tạo hình giống như phiến lá cây


Đội trưởng lang kỵ binh cẩn thận nhìn Đỗ Duy 1 lát, mới hừ lạnh 1 tiếng, sau đó quay đầu nói vài câu với đồng bọn. Tuy Đỗ Duy không nghe hiểu chúng nó nói gì, chẳng qua sau đó ánh mắt lang kỵ binh nhìn hắn lại ẩn ẩn vài phần xem thường


Đỗ Duy nhìn Roland, Roland cười khổ đáp:


- Đại nhân, chúng nó nói ngôn ngữ của tộc sói, ta cũng không hiểu. Ta chỉ miễn cưỡng nói được vài câu tiếng tinh linh thôi


Sau đó, Roland còn giải thích: trong tội dân, vì tộc sói cùng tinh linh tộc quan hệ thân mật nhất, nên không ít lang nhân là nói được tiếng tinh linh, nhưng các thú nhân khác thì chưa chắc


Đỗ Duy lúc này cùng các lang kỵ binh này lên đường. Hắn chỉ mặc 1 cái áo choàng đơn giản, bên trong có giáp nhẹ, cưỡi 1 con ngựa thượng đẳng, toàn thân đen tuyền chọn tử tây bắc – chỉ là tuy con ngựa này cao lớn khác thường, ngựa tốt hiếm thấy, nhưng bị bầy sói bao quanh cũng có chút sợ sệt. Nếu không phải Đỗ Duy tại tây bắc nhiều năm luyện khống chế cưỡi ngựa, có lẽ con ngựa này đã sớm tung vó chạy rồi. Hai mươi lang kỵ binh cũng vây Roland cùng Đỗ Duy vào giữa, mà Roland lúc tới là bộ binh, khi về Đỗ Duy cũng cho hắn 1 con ngựa. Hai người hai ngựa, bị 1 đám sói bao quanh cứ thế tiến về hướng bắc. Roland cũng không chịu kém, thử học theo Đỗ Duy thao túng ngựa, bất quá tại tây bắc hắn chỉ học kỹ thuật bay, kỹ thuật cưỡi ngựa lại không giỏi, đi được 1 chốc, ngựa dưới háng đột nhiên sợ hãi hí dài, thân hình giãy dụa muốn chạy trốn. Roland liều mạng kéo cương, vỗ về ngựa không có kết quả, cuối cùng bị ném từ trên lưng ngựa xuống đất. Ngựa của hắn lập tức tung vó chạy mất


Những lang kỵ binh xung quanh nhìn thấy cười lớn, những tên này tiếng cười nhọn như sói tru, cũng khiến Roland bực tới đỏ mặt


Đỗ Duy xuống ngựa nâng Roland dậy, nhàn nhạt nói:


- Cùng 1 đám súc sinh không đôi co làm gì. Lên, không cần để ý chúng coi thường


Hắn kéo Roland lên ngựa, 2 người cưỡi chung, tiếp tục hành trình


Trên đường, lang kỵ binh tùy ý cười lớn, tuy không hiểu ngôn ngữ của nó, chẳng qua cũng hiểu được chúng nó đang cười nhạo


Mãi cho tới lúc chạng vạng, đi được hai ba mươi dặm mới đến 1 rừng cây nghỉ ngơi. Đỗ Duy buộc ngựa trên thân cây cho nó tự ăn cỏ. Đáng thương cho con ngựa, thú cưới của lang kỵ binh xung quanh tựa hồ coi nó là thức ăn, không ngừng có sói lớn gầm gừ đe dọa, thậm chí còn có con mon men tới gần. Nếu không phải lang kỵ binh quát dừng đã sớm xé con ngựa thành mảnh vụn


Những lang kỵ binh kia tựa hồ cố ý mặc kệ thú cưỡi của mình đi dọa nạt Đỗ Duy, chỉ là không cho sói thực sự tấn công. Nhưng thế cũng đủ để con ngựa đi tới đi lui, toàn thân run rẩy


Đỗ Duy nhìn thấy, trong lòng cũng phát cáu, đi tới cạnh con ngựa, hai tay dùng sức, đẩy nó quỳ xuống, lại vuốt ve cổ ngựa. Hắn lại nhẹ nhàng lấy nước mắt sao chổi ngậm dưới lưỡi, sau đó hướng tới đám sói cố ý “Hừ! “ 1 tiếng!


Một tiếng hừ này cũng giống như tiếng rồng gầm, thanh âm tuy không lớn, nhưng trong đó có 1 cỗ long uy hùng mạnh


Những con sói xung quanh vốn đang nhe răng vừa nghe thấy thanh âm này, tức thì toàn bộ kêu ẳng ẳng, thậm chí còn nháo nhào bỏ chạy về phía sau. Còn có con sợ tới mức lấy 2 chân sau cụp đuôi, run lẩy bẩy


Đỗ Duy cố ý cười ha hả, thanh âm như rồng ngâm, tiếng rít truyền ra xa, khiến không chỉ sói, mà ngay cả lang kỵ sĩ cùng sắc mặt đại biến, lộ ra 1 tia sợ sệt. Còn có tên không chịu được long uy áp bức, sợ đến mức rút hẳn đao ra, khẩn trương coi chừng Đỗ Duy


Đội trưởng lang kỵ binh vội quát to một tiếng, kêu gào với đồng bọn thu đao lại. Sau đó nó lạnh lùng nhìn Đỗ Duy, thầm thì hai tiếng, khẽ vung tay, lúc này đồng bọn nó mới tản ra, thu gom chó sói thú cưới của mình, cũng cẩn thận trông chừng không cho chúng đi chọc ngựa của Đỗ Duy nữa


Đỗ Duy lúc này mới lấy lương khô ra, cùng Roland ngồi ăn, lại quan sát cẩn thận những lang kỵ binh kia


Lang kỵ binh…. Đỗ Duy lần đầu tiên lên tiền tuyến, cũng lần đầu tiên nhìn thấy binh chủng truyền thuyết này. Khi tại đế đô xem chiến báo, hắn có hứng thú lớn với loại binh chủng này của tội dân. Lang kỵ binh có sức chiến đấu bưu hãn, khiến nhân loại chịu khổ không ít


Đầu tiên là dưới tình huống dã chiến, kỵ binh của nhân loại gặp lang kỵ binh luôn là thua nhiều thắng ít. Có ngẫu nhiên thắng cũng là dưới tình huống quân mình hơn xa quân địch


Trong mắt người khác chỉ thấy lang kỵ binh đáng sợ, nhưng trong mắt Đỗ Duy thì khác


Chỗ đáng sợ của lang kỵ binh chính là thú cưỡi của nó!


Đích xác, lang kỵ binh bản thân đã có sức chiến đấu rất mạnh rồi. Tộc sói trong thú nhân cũng có tố chất thân thể rất tốt, gần giống nhân loại, nhưng lại có lực lượng dã man cùng giảo hoạt, tàn nhân cao hơn nhiều. Nhưng xét về tố chất bản thân kỵ binh mà nói, kỵ binh tinh nhuệ của nhân loại trải qua huấn luyện nghiêm khắc, chưa chắc đã thua bởi tộc sói của thú nhân


Nhưng kỵ binh nhân loại luôn luôn chịu thiệt, sở dĩ ở thú cưới của đối phương quá mức lợi hại. Ngựa của nhân loại lúc chiến đấu chỉ có tác dụng duy nhất là “ chở người “ mà thôi. Nhưng lang kỵ binh cưỡi sói lớn, lúc tác chiến có thể cùng kỵ sĩ công kích. Chó sói này cũng không chỉ là thú cưỡi của kỵ binh, chúng nó cũng có tiếng gầm rú thê lương, có răng nanh đầy miệng, có móng vuốt sắc bén, có lực lượng cường hãn, cùng năng lực nhảy vọt kinh người. Lúc tác chiến, thường thường lang kỵ binh sẽ dùng vũ khí công kích trước, mà chó sói sẽ nhảy phốc lên, vừa giúp kỵ sĩ tránh né công kích, vừa có thể dùng răng nanh và móng vuốt tấn công


Khi Đỗ Duy xem chiến báo, có kỵ binh từng giao chiến với lang kỵ binh báo về: cùng loại địch nhân như vậy chiến đấu, dù kỵ binh nhân loại có thể cùng lang kỵ binh đánh tương đương, nhưng thú cưỡi của đối phương lại có thể tấn công cắn xé, dưới tình huống công bằng, có thể nói sức chiến đấu của đối phương tăng gấp đôi!


Rất nhiều kỵ binh nhân loại tử vong không phải dưới đao của lang kỵ binh, mà là chết khi bị những chó sói này cắn xé. Còn có người bị chúng công kích ngã ngựa mà chết


Đỗ Duy nhìn chiến báo, trong lòng đối với sức chiến đấu của lang kỵ binh rất hứng thú … nếu như …


Nếu như nhân loại cũng có 1 chi kỵ binh đặc thù như vậy?


Hừ, ta cả Griffin cũng thuần hóa được, chả lẽ không thuần hóa được chó sói ư?


Nếu cho kỵ binh tinh nhuệ nhân loại cưỡi sói mà chiến, như vậy sức chiến đấu không phải tăng lên gấp đôi ư?


Ngồi dưới gốc cây nhìn những lạng kỵ binh kia nghỉ ngơi, không ít tên lấy ra thịt khô, không chỉ cho mình ăn mà còn tự tay mang cho chó sói mình cưỡi ăn. Thậm chí có lang kỵ binh còn lấy túi nước cùng uống với sói!


Xem ra … những lang kỵ binh này tuy hung hãn tàn nhẫn, nhưng lúc chiếu cố thú cưỡi của mình lại vô cùng thân mật


Tuy kỵ binh nhân loại cũng rất coi trọng chiến mã, cũng có kỵ binh coi chiến mã là chiến hữu thân mật, nhưng cũng có rất ít kỵ binh cùng chiến mã cùng ăn cùng uống


Thậm chí, Đỗ Duy còn thấy lúc lang kỵ binh nghỉ ngơi cũng nằm cạnh sói. Có tên còn đi bắt rận cho sói, thậm chí còn có tên thầm thì bên lỗ tai sói, tựa hồ đang nói chuyện gì đó …


Tất thảy mọi việc đều khiến Đỗ Duy rất ngạc nhiên


Trầm ngâm 1 lát, Đỗ Duy thấp giọng gọi:


- Roland!


- Đại nhân.


Roland lập tức trả lời


- Ngươi… đối với lang kỵ binh, hiểu biết đến đâu?


Đỗ Duy nhìn gã thanh niên này


Roland suy nghĩ 1 lúc:


- Đại khái cũng rõ. Khi tại địch doanh, tinh linh vương Lạc Tuyết chưa hề giấu diếm ta việc gì. Dù là 1 chút việc quân sự cơ mật, nó cũng nói cho ta


Đỗ Duy nhìn những lang kỵ binh kia, sáng mắt lên:


- Ngươi nói… chúng ta có thể không nhé, tóm 1 con sói mang về thuần hóa làm thú cưỡi cho kỵ binh của chúng ta? Nói thật nhé, ta đã cẩn thân nghiên cứu lang kỵ binh rồi, lợi hại của chúng không phải ở ưu thế cưỡi sói, mà là chủ yếu ở thú cưỡi cường hãn này


Roland nghe xong, cúi đầu suy nghĩ 1 lúc, chẳng qua sau đó hắn lắc đầu:


- Đại nhân, theo ta là không được


- Vì sao?


Đỗ Duy có chút thất vọng:


- Cho dù là dã tính của dã thú, cũng không phải không có biện pháp thuần hóa


- Ta hiểu ý ngài


Roland nhìn những lang kỵ nơi xa, nhỏ giọng nói:


- Chỉ là, đại nhân, ngài không biết, những con sói này … chúng nó không phải là dã thú! Chúng nó kỳ thực cũng là thú nhân!


- Cái gì?


Đỗ Duy có chút kinh ngạc


- Vâng. Chúng nó không đơn giản là dã thú hoặc thú cưỡi. Ta ở địch doanh, đối với lang tộc cũng biết một chút


Sau đó, Roland nhỏ giọng nói ra toàn bộ những gì mình biết


Những con sói này của lang tộc, không giống chiến mã của nhân loại do thuần hóa mà ra


Tình huống của lang tộc rất đặc thù. Dưới tình huống bình thường, ở các thế hệ, 1 cặp nam nữ thú nhân lang tộc có thể sinh ra bốn đến năm con. Nhưng đại khái là vì thiếu hụt thiên bẩm gì đó hay là nguyên tố di truyền, trong 4 đến 5 con này, luôn có ít nhất 1 con xuất hiện tình huống đặc thù: thân hình của chúng căn bản là không giống “ thú nhân “ mà càng giống tổ tiên của chúng: chó sói!


Một con đặc biệt này, từ lúc sinh ra đã thiếu trí tuệ, vô luận là cơ thể hay đầu óc đều giống chó sói hoang, chỉ là thân hình càng to lớn càng thêm tàn bạo hung hãn. Dạng thế hệ sau này, cho dù đến lúc trưởng thành trí lực vẫn y nguyên như thú nhân lang tộc thời trẻ con, không cách nào phát triển hơn được


Chủng hậu duệ đặc biệt này, bên trong thú nhân có xưng hô đặc thù, gọi là “ thú thân “ Những thú thân này cùng các thú nhân khác là cùng 1 mẹ sinh ra, nhưng cơ thể cùng trí tuệ lại không giống “ người “


- Đại nhân, ngài xem những lang kỵ binh kia, chúng nó với thú cưỡi đều rất thân mật, cũng không phải chỉ vì yêu thương chiến mã, mà thực tế nguyên nhân là: những thú cưỡi này đều là anh em của chúng nó! Kỵ binh lang tộc sở dĩ cường địa, chúng nó sở dĩ có thể cùng thú cưỡi tâm ý tương đồng, cho dù là kỵ binh tinh nhuệ của nhân loại cũng không cách nào thắng được, chính vì bọn chúng là cưỡi anh em của mình mà tác chiến! Đây không phải là thuần hóa ra, mà là liên kết huyết mạch trời sinh không cách nào dùng lời nói ra được.. Khi tác chiến, những con sói này sẽ thề chết bảo vệ kỵ binh trên lưng mình, bảo vệ anh em của chúng nó. Loại quan hệ thân mật này không cách nào dùng thuần hóa mà ra được


Roland nói xong, Đỗ Duy một mặt suy nghĩ, lại nhìn lang kỵ binh cười, cuối cùng đành chịu thở dài


Tình huống là thế… xem ra không có khả năng à!


Lúc này, nhìn những lang kỵ binh tay cầm thịt khô và túi nước, luân phiên cùng chó sói ăn uống, trong lòng Đỗ Duy sinh ra một tia xót thương


Trông thấy Đỗ Duy một lời không nói, Roland còn tưởng Đỗ Duy thất vọng, đang muốn an ủi vài câu, Đỗ Duy lại cười cười, dánh vẻ rất nhẹ nhàng:


- Tốt rồi, vậy thì quên đi. Chẳng qua, ngươi yên tâm, ta cũng không thất vọng lắm


Dừng một chút, Đỗ Duy vỗ vai Roland:


- Ta sớm biết lang kỵ binh lợi hại, nên mới muốn thử thuần hóa mà thôi. Chẳng qua nếu đã vậy thì thôi, cũng không chết ai. Ta có thể nói cho ngươi biết… hừ hừ, ta đã sớm chuẩn bị một chiêu khác! Trong thành Gilea tại tây bắc, ta đã sớm tạo ra chi kỵ binh tuy số lượng hiện giờ không nhiều, nhưng từ sức chiến đấu mà nói, ta tự tin sẽ tuyệt không yếu hơn lang kỵ binh!


Roland nhìn Đỗ Duy, trong lòng không khỏi chấn động, chẳng qua vị công tước đại nhân này vẫn thường làm ra kỳ tích, lần này không biết hắn làm ra cái gì


Lang kỵ binh rất bưu hãn, chỉ nghỉ ngơi một canh giờ sau đó tiếp tục đi thâu đem


Đến trưa ngày thứ hai, cuối cùng cũng đến phòng tuyến đông bộ


Đỗ Duy lần thứ hai đến đây, từ xa nhìn lại, phía nam tường thành ám khói, xem ra lúc kỵ sĩ Griffin Sterling đánh lén, khắp nơi đều cháy, sau đó địch nhân cũng không có sức tu sửa tường thành


Việc này khiến Đỗ Duy cảm thấy rất bất ngờ


Bởi vì, một tòa thành trọng yếu như vậy rơi vào tay địch nhân, đáng lẽ chúng nó càng phải cố sức gia cố tu sửa tường thành, làm tốt chuẩn bị chiến đấu!


Chỉ là bây giờ nhìn lại, phía nam tường thành không ít chỗ còn ám khói, có cả những chỗ tường thành bị phá vỡ cũng chưa tu sửa


Thậm chí… trên tường thành còn không có công cụ phòng chống. Đá tảng các loại đều không có bao nhiêu


Chẳng lẽ … tội dân không lo mình ở phương nam tập kết đại quân sau đó phản công ư?


Khi đến gần, Đỗ Duy lại càng ngạc nhiên. Dưới tường thành không ít thú nhân bận rộn, mà việc của chúng nó cũng không phải đào bới hào rãnh, hay vận chuyển đá đi sửa tường thành


Chỉ thấy những thú nhân cơ thể cường tráng chạy ngược chạy xuôi, đem từng bao cát đến tường thành, còn có cây gỗ, cỏ khô


Thậm chí có thùng gỗ! Mà những thùng gỗ kia, Đỗ Duy nhận ra là đồ vật tàn binh nhân loại vứt lại


Dầu lửa!


Đỗ Duy trong lòng hồ nghi, những thằng cha này đem nhiều dầu lửa như vậy đến dưới tường thành làm gì?


Khi hắn nhíu mày, xa xa trong của thành, một thân ảnh mang khải giáp bạc của tinh linh tộc, bên thân không có tùy tùng, nó đứng đó, phảng phất át cả ánh mặt trời …


Thanh âm quen thuộc vui tai truyền tới, vẫn y nguyên giống như trong ký ức: không vội vã, ưu nhã vô cùng …


- Công tước hoa tulip, Đỗ Duy, đã lâu không gặp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK