- Ngươi, thật sự là Bạch Hà Sầu?
Chris vô thức nuốt nước miếng. Động tác này khiến Bạch Hà Sầu hiểu lầm, hắn lầm tưởng quái vật này muốn ra tay đối với mình.
Nhãn thần Bạch Hà Sầu rất lạnh, hắn đứng trên lưng rồng, một tay nhấc dây thừng lên, tay còn lại để sau lưng, nhàn nhạt nói:
- Ta chỉ nhận phó thác của người truyền lại một câu nói mà thôi… Nếu như ngươi muốn động thủ, ta cũng rất hứng thú.
- Không không không không không.
Cái đầu khổng lồ lắc lia lịa, động tác của Chris thật hoạt kê. Chẳng qua ngữ khí hắn lại rất kích động:
- Ngươi, quả thật là Bạch Hà Sầu? Ừ, nghe nói ngươi có thực lực cấp lĩnh vực?
Lần này đến lượt Bạch Hà Sầu nghi hoặc.
- Đừng hiểu lầm, ta chỉ là vừa mới nghe danh tự của ngươi xong.
Chris cười hắc hắc, mắt thấy thần sắc Bạch Hà Sầu tựa hồ giảm đi mấy phần địch ý. Lão ta lại gấp gáp thêm một câu:
- Đúng rồi, ngươi biết Đỗ Duy chứ?
Đỗ Duy?
Lĩnh vực! Lĩnh vực cường giả a!
Chris thậm chí muốn chảy nước miếng. Hắn phí rất nhiều tâm tư, muốn để cho Đỗ Duy có thể dung hợp với linh hồn của Aragon biến thành cường giả lĩnh vực – Muốn hoàn thành kế hoạch của mình, hắn phải có được lực lượng của cường giả cấp lĩnh vực trợ giúp mới được. Mà hiện tại, cái tên tiểu tử khốn kiếp kia lại đem trái tim vương giả hủy đi…
May mắn, nhờ ma thần phù hộ, khi không lại có một cường giả lĩnh vực đưa đến trước cửa!
Trong nháy mắt, Chris từ bỏ ý định chiếm lấy thân xác của Đỗ Duy.
Hắn quyết định nói ra sự thật với Bạch Hà Sầu.
- Nhân loại tôn kính, Bạch Hà Sầu tiên sinh.
Chris hắng giọng. Tận lực dùng ngữ điệu khách khí nói:
- Ngươi chuyển lời cho cái tên Solomonds kia, đúng không? Cái thân thể to lớn ngươi hiện đang nhìn thấy là bản thân của Solomonds… Chỉ bất quá, nó sợ rẳng đã không thể nghe được lời ngươi chuyển đạt. Mà ta, mời ngươi chú ý, ta không phải là Solomonds.
- Ngươi không phải?
Bạch Hà Sầu buông lỏng tay ra chỉ:
- Ngươi…
- Ta chỉ chiếm cứ thân thể của nó mà thôi, hoặc giả mà nói, ta là tù nhân bị giam cầm bên trong thân thể nó. Hiện tại, bởi vì một chút chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ, long thần Solomonds đại nhân đáng thương. Linh hồn nó đã bị phong ấn, sa vào hôn mê vô biên. Ta mới có thể thừa cơ đi ra hít thở không khí. A, đúng rồi.
Câu nói sau cùng của Chris đánh động Bạch Hà Sầu:
- Trợ giúp ta phong ấn Solomonds là một vị bằng hữu của ngươi, cái tên Đỗ Duy tiểu tử. Ngươi đến nơi này chính vừa kịp lúc, hắn gặp phải một chút phiền hà, có lẽ ngươi nguyện ý giúp hắn.
Con quái vật to lớn há to miệng, sau đó cả thân mình to lớn trở nên bất động cứng ngắc. Bạch Hà Sầu nhìn thấy trong cái miệng to lớn kia, rất nhanh thoáng hiện ra một bóng người. Mà cái bóng người kia, dưới ánh mặt trời, tựa hồ lại trong suốt, phảng phất như hư ảo, không ngờ lại là hình dáng của một lão nhân gầy còm, già yếu giống như bộ xương khô.
- Trước tiên, xin tự giới thiệu, ta tên là Chris.
- Đỗ Duy ở đâu?
Bạch Hà Sầu lành lạnh nói.
- Hiện tại…bên trong, mời theo ta đi.
Chris khẽ cười hắc hắc, chỉ vào trong miệng quái vật.
Bạch Hà Sầu hừ một tiếng, tuy hắn cũng có mấy phần nghi hoặc, chỉ có điều, kẻ tài cao thì gan lớn. Mà Bạch Hà Sầu cái người dám khiêu chiến thần linh này, thiên hạ sợ rằng không có ai lớn gan hơn so với hắn. Hắn tuy nghi hoặc nhưng căn bản không bận lòng việc đối phương có thể thiết lập cạm bẫy gì để hại mình. Sau khi nhè nhẹ hừ lên một tiếng, thân thể hắn từ một điểm trên lưng rồng, nương theo một trận gió, lại rơi vào trong cái miệng lớn của quái vật. Liếc mắt lành lạnh nhìn Chris:
- Dẫn đường đi.
Bộ dáng Đỗ Duy đang say ngủ tựa giống như một đứa trẻ. Mí mắt buông thỏng, biểu tình cực kỳ an tĩnh, chỉ có hô hấp chậm chạp mà trầm ổn.
Đến khi Bạch Hà Sầu cùng Chris tiếng vào bên trong cơ thể Long Thần, lúc đến bên mình Đỗ Duy, mắt vừa nhìn thấy Đỗ Duy, mặt lập tức hơi biến sắc!
Lấy thực lực của Bạch Hà Sầu lúc này, hắn đã được tính là “Bán thần” cấp. Mặc kệ là nơi nào, cơ hồ chỉ cần tâm niệm vừa động, liền có thể đem hết thay quy tắc không gian xung quanh nắm giữ. Bất luật là tiếng gió, tiếng hô hấp, tiếng tim đập hay là hết thảy những năng lượng dao động nhỏ bé xung quanh.
Khi hắn nhìn thấy Đỗ Duy, sắc mặt hắn hơi biến đổi là vì… Tuy Đỗ Duy đang nằm ở kia, nhưng Bạch Hà Sầu xem ra không cảm ứng được trên mình Đỗ Duy có một chút nào dấu tích của tinh thần lực dao động!
Không nói đến Đỗ Duy là một ma pháp sư cấp bậc cao thủ có thực lực siêu phàm, một con người rất bình thường, chỉ cần còn sống sót, tự nhiên sẽ có tinh thần lực lưu động.
Mà Đỗ Duy trước mặt – trên mình hắn, tựa hồ không có được nửa điểm dấu vết của tinh thần lực dao động. Trông giống như như có hiện trạng buồn thảm… hoặc là, một…. Người chết!
- Hắn…
Mặc dù Bạch Hà Sầu cả đời đều là loại người lạnh lùng như băng tuyết, nhưng khi trong miệng hắn thốt ra chữ đầu tiên, vậy mà nhịn không nổi, sắc mặt có chút vặn vẹo, thậm chí thân thể cũng có chút lắc lư. Hắn hít vào một hơi thật sâu. Liền sau đó. Một từ rồi lại một từ chậm rãi từ miệng đi ra:
- Hắn. Chết?
- Ách…
Chris nghĩ một chút:
- Hắn còn hô hấp, toàn thân từ trên xuống dưới không chút nào tổn thương.
- Nhưng hắn rất giống như đã chết rồi, trong đây…
Bạch Hà Sầu chỉ chỉ đầu mình:
- Trong đây, đã chết rồi.
- Được rồi. Hắn thụ thương rất nghiêm trọng.
Chris than thở:
- Hắn cùng tên Solomonds kia đánh nhau, kết quả, biến thành như thế này, ta nghĩ rằng, chỉ sợ không gian tinh thần ý thức của hắn bị tổn thương nặng.
Bạch Hà Sầu không nói gì nữa, hắn đến gần bên mình Đỗ Duy, chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn ra một ngón tay, đặt trên đầu trán của Đỗ Duy.
Nhưng mà khi một tia thần niệm của hắn vừa tiếp xúc, áo giáp ngũ sắc hình trăng khuyết trên thân Đỗ Duy lập tức phát ra một luồng ánh sáng, nhè nhẹ đem ngón tay Bạch Hà Sầu đẩy ra.
- Gì?
Bạch Hà Sầu nhịn không nổi nhíu mày:
- Áo giáp của hắn, giống như có ma pháp gia trì? Cái áo giáp này còn lại bảo hộ hắn.
- Ta đã thử qua.
Chris cười khổ:
- Ta không có cách nào cởi áo giáp của hắn ra – đây không phải là áo giáp bình thường, đây là áo giáp ngũ sắc hình trăng khuyết do chúng thần tạo ra. Là thần khí.
- Thần khí. Hừ.
Ngữ khí Bạch Hà Sầu rất khinh thường, hít vào một hơi thật sâu, đầu ngón tay hắn toát ra một tí hàn quang, lần nữa lại hướng vào trán Đỗ Duy đè xuống.
Lần này, Bạch Hà Sầu sử dụng lực lượng mạnh hơn, mà áo giáp ngũ sắc hình trăng khuyết lập tức có thể cảm ứng, lực lượng bảo hộ cũng theo đó tăng lên. Bất quá, Bạch Hà Sầu đã tấn cấp. Y vẫn mạnh mẽ đem thần niệm của mình xuyên qua thân áo giáp.
Bạch Hà Sầu thân mình khẽ rung, hiển nhiên cũng không dễ dàng gì. Lông mày hắn gắt gao nhíu lại, nhắm hai mắt…
Một tia thần niệm uyển chuyển nhẹ nhàng chuyển vào không gian ý thức của Đỗ Duy, mà phát hiện sau đó, khiến Bạch Hà Sầu cả kinh!
So với người bình thường, không gian ý thức của Đỗ Duy lúc này đã là một vùng tàn phá! Trong không gian ý thức của bất kỳ ai, cũng đều có một cái vùng xoáy trung tâm nho nhỏ, tùy theo thường ngày mà không ngừng xoay tròn tạo ra tinh thần lực mới (bất quá, ma pháp sư so với người bình thường thì mạnh hơn nhiều thôi.)
Mà lúc này, ý thức không gian của Đỗ Duy phảng phất như là một mảnh hư vô, mà những mảnh rách nát của nguyên bản tinh thần lực còn sót lại tựa hồ như bị một cây kéo cứng cắt vụn. Đông một mảnh, tây một mảnh, lộn xộn lung tung.
Mà bởi vì đã không có bản nguyên lực lượng tự xoay tròn, nên đến sau khi nguyên bản tinh thần lực của Đỗ Duy hao hết, cũng không có tinh thần lực mới sinh ra. Cái này khiến cho Đỗ Duy mãi không tỉnh lại.
Đạo lý này, tựu cùng với người bình thường mệt nhọc, khi đó tinh thần của mình bị hao hết. Cần phải ngủ một giấc, tiếng vào giấc ngủ sâu. Tại trạng thái lâm vào giấc ngủ sâu, tinh thần lực của não hải tự động xoay tròn sinh ra lực lượng mới bổ sung… Mà trong não hải của Đỗ Duy, bản nguyên xoay tròn đã vỡ nát, không có được lực lượng mới bổ sung, tự nhiên sẽ một mực lâm vào trạng thái ngủ sâu. Không cách nào tỉnh lại được.
Chỉ bởi vì, trong ý thức không gian, chỉ sợ một tia tinh thần lực hoàn hảo cũng không có, hoàng toàn là mộng mảng “Không”.
Cuối cùng, sau khoảnh khắc Bạch Hà Sầu nhắm mắt trầm tư, hắn nghĩ ra một chuyện. Một lần nữa, đem tinh thần lực của mình cắt xuống một phần…
Hành vi thế này, sinh vật đem tinh thần lực chính mình cắt nhỏ thành từng khối, là chuyện vô cùng thống khổ. Nhưng sắc mặt Bạch Hà Sầu lại như thường, không chút do dự làm vậy.
Sau đó, biểu tình của hắn ngưng trọng lên. Cẩn thận đem một tia tinh thần lực kia của mình rót vào không gian ý thức của Đỗ Duy. Lấy nó làm vật dẫn, thêm vào lực lượng tự thân hắn dẫn dắt, trong không gian ý thức Đỗ Duy, lần nữa rót vào một tia động lực. Lúc này mới khiến cho không gian ý thức của Đỗ Duy có dấu hiệu xoay tròn.
Cuối cùng, những mảnh tro tàn nguyên bản trong ý thức không gian, tụ lại trung tâm. Lần nữa chậm rãi chuyển động. Tuy nhiên chậm chạp, tuy nhiên rất nhỏ nhẹ…
Bạch Hà Sầu nới lỏng ngón tay. Khi hắn thu ngón tay về, một lần nữa đứng lên, đầu trán của hắn vậy mà lại thấm ra một chút mồ hôi lạnh.
Nhưng mà, sắc mặt hắn vẫn là nguyên một mảnh âm trầm.
Sau khi đứng lên, Bạch Hà Sầu liếc nhìn Chris, tựa hồ muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại ngậm miệng lại.
- Đáng tiếc a…
Chris chớp chớp mắt:
- Tu vi tinh thần lực nguyên bản của hắn vốn đã có cơ sở rất mạnh, nhưng hiện nay…
- Không phá không lập.
Bạch Hà Sầu chỉ nhàn nhạt nói một câu như vậy.
Từ cái liếc mắt của tên Chris này, miệng tuy không nói, nhưng tâm lại thầm nghĩ: “Nói nghe rất hay. Không phá không lập. Nhưng phá quá tới cực điểm, tưởng một lần nữa có thể “Lập” lại, chuyện đâu có dễ dàng như vậy?”
Lúc Đỗ Duy mơ hồ tỉnh giấc, hắn cảm giác không trong đầu mình phảng phất là một mảng trống không.
Mà, rõ ràng là mình mới tỉnh lại, nhưng sâu trong não hải, lại tuôn ra một cổ mệt nhọc khiến người khó sức kháng cự. Cái cảm giác mệt nhọc này khiến hắn rất không thích, tưởng như chỉ cần có thể nhắm mắt lại lần nữa, sẽ lâm vào ngủ say.
Mệt!
Đây là một loại mệt nhọc do tinh thần gần như hư thoát. Phảng phất như những thứ trong đầu đã bị kéo hết ra ngoài. Khiến cho người ta quay cuồng.
Sau khi hắn liều mạng hé mở mắt, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc…
Cái con người kia đứng chắp tay, đứng bên người mình, trên người là một cái trường bào màu trắng tựa hồ vĩnh viễn không thay đổi. Trắng như màu sắc của Tuyết Sơn nơi xa xôi kia.
Mà đôi con ngươi kia, giống như sao đêm, lạnh lùng mà cố chấp, lúc này nhìn mình, lại ẩn chứa một chút nhàn nhạt cảm giác ấm áp.
Đỗ Duy miễn cưỡng hơi mở miệng:
- Ta…chỉ sợ là, đang nằm mộng. Là ngươi…lão Bạch…
Chỉ một câu nói ngăn ngắn, Đỗ Duy phải liên tiếp thở dốc ba lần mới miễn cưỡng nói xong… Cái cảm giác thế này rất quái dị. Hắn rành rành cảm giác thân thể mình tựa hồ không mệt nhọc. Mà ngược lại, lại tràn đầy một cổ lực lượng dồi dào.
Nhưng là. Tinh thần lại cực độ suy nhược! Tựa hồ nói một câu như vậy lại khiến hắn hư nhược giống như mười ngày mười đêm không ngủ được.
Thân thể tràn đầy lực lượng cùng với tinh thần cực độ hư nhược, cái loại tương phản cực độ này, càng khiến cho người cực độ khó chịu.
- Đỗ Duy.
Bạch Hà Sầu ngó xuống Đỗ Duy, khóe miệng Vu Vương lộ ra một ý cười nhàn nhạt:
- Ta cứu ngươi một lần. Hiện tại, chúng ta hòa.
Đỗ Duy khóe miệng khẽ động, môi rung rẩy mấy cái. Bạch Hà Sầu khẽ nhíu mi, cúi mình xuống, lỗ tai áp vào miệng Đỗ Duy. Nghe hắn nói cái gì.
Lại nghe Đỗ Duy cười hư nhược nói:
- Bậy bạ, lần trước ngươi cùng giáo tông đại chiến một trường, ta cứu ngươi một lần. Sau đó, trên Tuyết Sơn, ta giải lời nguyền trói buộc ngươi… Ngươi tổng cộng thiếu ta hai lần, hiện tại… Ngươi vẫn còn thiếu ta một lần. Còn, còn…
Nói đến đây, Đỗ Duy hớp vào một ngụm không khí, bộ dáng cơ hồ lại muốn ngất.
Bạch Hà Sầu than thở, ngưng trọng giơ ra một ngón tay, dụng lực áp vào sau đầu của Đỗ Duy.
Một tia lực lượng của Vu Vương rót vào, Đỗ Duy cảm giác giống như luồng xung điện, trong mắt lộ ra vài phần thần thái.
Bất quá, sau khi nhìn rõ động tác Bạch Hà Sầu, tâm lý Đỗ Duy hơi nhảy lên:
Ta… ta làm sao?
- Ta không biết là nên chúc mừng ngươi hay là chia buồn với ngươi.
Âm thanh của Chris từ một bên truyền đến.