Quan quân ra sức hô gào, dưới tường thành Asian, từng khung xe bắn đá được chuyển tới. Binh sĩ mang vô số khúc gỗ đi tới đi lui, hết đẩy từng khung nỏ pháo nặng nề lên tường thành lại đem các dãy xe bắn đá chuyển tới bên dưới.
Binh lính hậu cần đi tìm toàn bộ tấm gỗ trong thành có thể tháo ra được, chế thành từng khối khiên gỗ lớn đơn giản.
Binh sĩ cũng biến chiến đấu có thể nổ ra bất cứ lúc nào, mất đi phòng tuyến đông bộ, thành Asian nằm ngay dưới đường tiến của quân địch. Lang kỵ binh, còn có thú nhân chiến sĩ có thể hành quân trên bình nguyên không gặp chút trở ngại 1 đường xuôi nam, chỉ cần 2 ngày có thể giết tới chân thành!
Tuy địch nhân chậm chạp không có động tĩnh, nhưng công tước hoa tulip nói không sai: vận mệnh của mình phải do mình nắm giữ trong tay mới được. Không thể chỉ ngồi cầu khẩn địch nhân không xuôi nam, hiện tại phải chuẩn bị nhiều 1 chút mới được.
Cho nên, quan quân giám công tuy là gần như hà khắc, nhưng đại đa số binh lính không có gì oán thán. Rút cục đây cũng là để bảo vệ cái mạng của mình a.
Ngoại vi thành Asian có 1 tòa núi nhỏ, Đỗ Duy đã sớm phái người lên núi đem toàn bộ gốc cây sườn núi chặt xuống, lại chế thêm 1 cái đài quan sát, từ độ cao này có thể nhìn xa vài dặm, rất có tác dụng cho việc hộ thành – tuy có kỵ sĩ Griffin tuần tra, nhưng kỵ sĩ chỉ có trăm người, lúc tuần tra cũng không thể nào đủ được.
Toàn bộ thành Asian bừng bừng khí thế, quân dân 1 lòng toàn tâm toàn lực chuẩn bị nghênh chiến. Vô số người ôm lấy cọc gỗ mang làm hàng rào chắn ở tường thành, cửa thành gia cố. Vì tùy thời có thể chiến đấu, cửa thành còn xếp sẵn 1 nhóm lớn khúc cây. Thợ mộc trong thành mấy ngày liền không được ngủ đủ giấc
Tại phủ thống soái lâm thời trong thành Asian, Đỗ Duy ở cùng 11 đệ tử học viện quân sự, ngoài ra còn vài thống lĩnh thủ quân các nơi bị rút về, còn có mấy quan quân cấp trung trốn từ Bạo Phong quân đoàn chạy được
Tiền tuyến tan vỡ, tướng lĩnh cao cấp cơ hồ là bị quét sạch. Phàm là ai võ kỹ giỏi 1 chút đã là tướng lĩnh cao cấp rồi, mà đa số loại này trong lúc kháng cự long tộc vì nước ngã xuống. Còn về phần mấy gã trốn ra được, nói thật, trong lòng Đỗ Duy không coi bọn này vào đâu
Binh sĩ phổ thông chạy trốn, có lẽ còn chấp nhận được, dù sao lúc đó loạn cào cào như vậy, ai ai cũng chạy như vịt hết
Chỉ là tướng quân chạy trốn thì khác! Thân là tướng lĩnh, trên chiến trường không thu gom nổi quân đội của chính mình, không thể làm ra chỉ huy hữu hiệu quyết đoán – Đỗ Duy chỉ gặp mấy tên tướng trốn về, kết quả lúc đầu còn mong thu được tướng giỏi, cuối cùng hoàn toàn thất vọng.
Xem ra … dù là Bạo Phong quân đoàn, ngoài sồ sư Finke tráng liệt còn có loại vớ vẩn a. Mấy thằng cha trốn ra được kia, có tên thậm chí còn mặc quần áo ngủ. Còn có tên thậm chí vắt chân lên cổ mà chạy, ngay cả thủ hạ cũng vứt bỏ luôn
Càng tức cười hơn là, chạy tới thành Asian gặp Đỗ Duy còn có gã lớn tiếng yêu cầu quay lại chỉ huy quân đội của mình – Đỗ Duy lúc này trả lời hắn: quân của ngươi đã không tồn tại nữa rồi. Khi ngươi chạy trốn, thân là tướng lĩnh là vứt bỏ cả quân đội của chính mình, giờ lại chạy tới gặp ta muốn xin về?
Đùa hả?
Kết quả, Đỗ Duy mặc kệ ảnh hưởng, đem toàn bộ lũ tướng lĩnh bỏ chạy đuổi đi làm bộ đội hậu cần
Hắn được làm chủ tướng chiến tuyến đông bộ là thật, nhưng nếu bình thường, hắn cũng không có quyền miễn chức nhiều tướng lĩnh như vậy. Chẳng qua may mà đây là lúc chiến bại, hết thảy đều loạn cào cào, cũng chả có ai rảnh rỗi đến mức tìm hắn truy cứu xem làm vậy có hợp lệ không
Ngược lại, quân bộ gửi gấp tới vài phong thư. Nghe nói khi tin tức phòng tuyến đông bộ thất thủ truyền tới đế đô, cả quân bộ đều chấn động, nhiếp chính vương cũng đập bàn. Sau đó vài kiện thư hỏa tốc đi tới thành Asian, tóm lại nói rằng: Đỗ Duy ngươi muốn người ta cho người, muốn tiền ta cho tiền, muốn cái gì ta cho cái đó! Đế đô thỏa mãn mọi yêu cầu của ngươi! Nhưng phải giữ chặt thành Asian, không thể lui thêm 1 bước!
Bởi vì phía sau, từ phương bắc đến trung tâm đế quốc cơ hồ toàn bộ là bình nguyên chống trải
- Chúng ta có mấy vấn đề
Gabri dùng khăn xoa xoa mặt, tuy vẫn có vẻ mệt nhọc nhưng ánh mắt còn rất tốt, lần đầu tiên lên tiền tuyến đã gặp biến cố như vậy, Gabri lại càng phát ra tinh lực dồi dào. Hắn ném khăn lông đi, nhìn Đỗ Duy nói:
- Đại nhân, nỏ pháo trong kho toàn bộ đã lên tường thành, nhưng chúng ta có vài vấn đề là: thứ nhất, chúng ta thiếu pháo thủ! Nỏ pháo muốn tạo thành sát thương hữu hiệu phải có pháo thủ lão luyện cùng quan sát viên. Chúng ta thiếu nhân viên dự trữ cả hai loại này.Bây giờ cho người của mình lên sử dụng nỏ pháo, ta sợ là bắn 1 con trâu cách có 20 thước cũng trượt. Đây là vấn đề thứ nhất. Vấn đề nghiêm trọng thứ 2, trong nhà kho tuy có không ít tên, nhưng mà tên chuyên dụng cho nỏ pháo lại thiếu. Hiện tại bình quân mỗi nỏ pháo chỉ có 2 mũi, đến lúc khai chiến sợ rằng sau khi dùng hết, đống nỏ pháo này chỉ có thể làm cảnh mà thôi.
Gabri nhìn đồng bạn, lớn tiếng nói:
- Nếu là tên thông thường, còn có thể bảo thợ trong thành chế ra thêm. Nhưng loại tên đặc biệt này phải thợ chuyên rèn vũ khí quân đội mới làm ra nổi. Chúng ta bây giờ hoàn toàn không có cách nào chế tạo được.
Đỗ Duy gật gật đầu, hài lòng nhìn em mình, thằng nhóc này quả không hổ danh là nhà Rowling, di truyền của lão phụ thân Raymond thể hiện rõ ràng. Vừa lên chiến trường hắn liền lập tức biến thành 1 con trâu non, khí lực toàn thân xài hoài không hết. Nhìn mắt Gabri có chút đỏ, Đỗ Duy biết tiểu tử này đã 3 ngày không ngủ.
- A, 2 vấn đề ngươi nói ta đã phái người đi hậu phương xin thêm, còn người đi chiến tuyến trung tâm báo lại, Rostock tướng quân nói hắn sẽ rất nhanh chuyển vật tư đến cho chúng ta.
Gabri vừa xong, không đợi Đỗ Duy nói tiếp, Knight lập tức lớn tiếng:
- Đại nhân, ta thị sát tường thành phát hiện, tường thành Asian đã qua tu sửa rất phù hợp tiêu chuẩn, chẳng qua hướng thành tây có 1 ngọn núi cách không xa, ta sợ 1 khi chiến sự nổ ra địch nhân trước sẽ chiếm ngọn núi này rồi từ đó nhìn toàn bộ hoạt động của chúng ta trong thành. Chỉ là thời gian quá cấp bách, chúng ta không có thời gian đào ngọn núi này đi..
Đỗ Duy nhíu mày gõ gõ bàn:
- Đây là 1 vấn đề phức tạp, các ngươi thử động não xem có cách gì không. Nếu không có, mời ma pháp sư trợ giúp. Chỉ lo đấy là núi dốc, sợ không dễ dời đi như thế. Nếu quả thật không được, an bài vài xe bắn đá tại hướng thành tây.
Knight hồi báo xong, theo sau là 1 quan quân tuổi trẻ tóc đen. Đỗ Duy nhìn gã này 1 cái – Kira? A, đúng là đệ tử học viện quân sự của mình, 1 trong 2 vai chính của Gundam
- Đại nhân, quân doanh có thể nói là tạm ổn, chúng ta rút nhóm lớn quan quân theo phân phố của ngài, đem quân đội tan vỡ trong Bạo Phong quân đoàn chỉnh đốn lại. Chẳng qua …
Nói tới đây, gã này có chút khó nói.
- Chẳng qua cái gì?
Đỗ Duy hừ 1 tiếng
- Mấy ngày nay, có vài quan quân tan vỡ từ tiền tuyến lục đục chạy tới, yêu cầu tiếp quản lại quyền chỉ huy quân đội bọn họ.
Rầm!
Đỗ Duy đập bàn, phẫn nộ quát:
- Hỗn trướng! Bản thân vì giữ mạng mà vứt bỏ đồng đội, sau đó lại chạy về muốn làm tướng tiếp à?
- Vâng, đại nhân!
Kira trầm giọng:
- Bọn họ có vài người cấp bậc thống lĩnh, lại tự xưng là biên chế Bạo Phong quân đoàn. Ngài tuy là chủ soái đông tuyến, nhưng cũng không có quyền miễn chức tướng lĩnh Bạo Phong quân đoàn. Còn có người muốn mời Rostock tướng quân tới …
- Cho chúng mời!
Đỗ Duy cười lạnh:
- Những thằng cha chết nhát này, đố chúng dám đi tìm Rostock! Phòng tuyến tan vỡ, Rostock bây giờ bụng đầy lửa giận không biết phát vào đâu, ngươi là bại quân đi tìm Rostock tướng quân? Hừ!
Hắn đột nhiên nhỏ giọng, trừng mắt nhìn Kira quát:
- Ta cho ngươi 1 quân lệnh, chỉ là không biết ngươi có gan làm hay không!
Nói xong, ánh mắt Đỗ Duy lóe lên quang mang kỳ dị, khóe miệng cười lạnh.
- …
Kira nhìn Đỗ Duy, hít sâu 1 hơi:
- Dám!
- Tốt!
Đỗ Duy ngồi xuống:
- Nếu có người dám tới quân doanh gây náo loạn, ngươi đuổi đi cho ta! Nếu đuổi mà không đi, lấy quân côn ra đánh! Nếu quân côn mà còn dám làm loạn …
Đỗ Duy nói tới đây cố ý dừng lại, sau mới lạnh lùng tiếp:
- Ta cho ngươi đặc quyền: người dám làm loạn quân doanh, vô luận là ai, vô luận quân hàm cao thấp thế nào, giết! Xảy ra chuyện gì, ta gánh!
Nói xong, Đỗ Duy ngồi trên bàn cầm giấy bút, rất nhanh soạn 1 phong thư đặc quyền, sau đó đưa cho Kira, hắn cố ý lạnh lùng nhìn xem tên này có dám làm chuyện này không – dù sao làm việc này, tuy Đỗ Duy nói hắn gánh hết nhưng thân là người chấp hành, nếu quả thật giết chóc khẳng định là sẽ đắc tội rất nhiều người
Kira trầm mặc không nói, nhận lấy quân lệnh, hành quân lễ sau đó ra ngoài.
Đỗ Duy gật đầu hài lòng – tuy ấn tượng của mình với hắn cũng chỉ là 1 vai chính của Gundam, nhưng xem ra tên này thực sự là mầm non tốt!
Đỗ Duy ngồi xuống xoa xoa đầu. Mấy ngày bận rộn, hắn cũng có chút mệt. Nhìn chúng tướng trong sảnh, hắn tự lên tinh thần 1 chút, nghe quan quân tiếp tục hồi báo sự việc thành phòng quân doanh các loại
Mà lúc này, phía ngoài đột nhiên xuất hiện bóng người. Rầm 1 tiếng cửa bị đẩy ra, sau đó tiếng bước chân tới gần.
Người đến tựa hồ có chút lỗ mãng, chẳng qua thần sắc vẫn còn bình tĩnh, chỉ là 1 đường chạy tới có vẻ vẫn đang thở phì phò
- Athrun, có việc gì khẩn cấp vậy!
Knight nhỏ tiếng nhắc 1 câu
Đỗ Duy vừa nhìn, đã thấy đây cũng là 1 trong “ vai chính của Gundam “, Athrun Zala
- Đại nhân!
Athrun lập tức hành lễ, nói nhanh:
- Ngoài thành có 1 đội lang kỵ binh tiếp cận!
Vụt!
Vừa nghe lời này, toàn bộ tướng lĩnh trong phòng đứng thẳng dậy, có người còn trực tiếp đặt tay lên chuôi kiếm
Athrun lúc này mới gấp gáp nói tiếp:
- Đối phương chỉ có chừng 20 lang kỵ binh, trạm gác cẩn thận theo dõi xung quanh không có chi bộ đội nào khác, khẳng định chúng nó hoàn toàn cô độc. Hơn nữa … tựa hộ chúng nó không phải tới công thành, mà là tới đàm phán!
- Đàm phán?
Đỗ Duy hừ 1 tiếng
- Vâng, đại nhân!
Athrun đứng thẳng trả lời:
- Theo sau đội lang kỵ binh này còn chừng 300 nhân loại. Xem bộ dạng, tựa hồ là lính của ta, chắc là tù binh!
Ngày thứ 15 sau khi phòng tuyến đông bộ tan vỡ, cuối cùng đến giờ ngọ, kỵ sĩ Griffin báo về tin tức có 1 đội lang kỵ binh giơ cờ của đế quốc, từ phòng tuyến 1 đường xuôi nam. Đội lang kỵ binh này chỉ có 20 tên, mang theo chừng 300 binh sĩ nhân loại bị bắt làm tù binh
Chúng nó dưới sự giám sát của Griffin kỵ sĩ, 1 đường tới thành Asian, tự xưng là giúp chuyển 1 phong thư của thống soái tội dân cho thống soái nhân loại.
Lúc đội lang kỵ binh này tới dưới thành, thủ quân tức thì cảnh giác hắn lên. Binh sĩ nắm chặt vũ khí đứng trên tường thành, gắt gao nhìn địch nhân cách không xa
Mà đội lang kỵ binh này đến cách thành hơn 200 bước thì dừng lại không đi tiếp, 20 lang kỵ binh dừng ở xa, những thú nhân cầm trường đao cưỡi sói, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tường thành cùng thủ quân nhân loại.
Đỗ Duy tự mình dẫn người tới. Sau đó, 300 tù binh nhân loại bắt đầu chậm rãi xếp hàng đi tới cửa thành
300 người đi theo đích xác đều là binh sĩ, chỉ cần nhìn cách họ xếp hàng cũng thấy được
Những người này nửa thân trên cũng có vết thương, áo giáp cùng vũ khí đương nhiên là không còn. Ai ai cũng mang 1 bộ quần áo nhẹ, cúi đầu uể oải.
Càng khiến Đỗ Duy ngoài ý muốn là, trong 300 tù binh lang kỵ binh dẫn tới, có 1 người hắn nhận ra!
Roland!
Khi Roland dẫn các tù binh khác về thành, lập tức được binh sĩ chuyển đi. Còn Roland gặp mặt Đỗ Duy, tự tay mang 1 phong thư của Lạc Tuyết giao ra.
- Ngươi… không chết?
Đỗ Duy không nhìn qua thư, mà cẩn thận nhìn thiếu niên từ bình nguyên Rowling này, nét mặt lộ ra 1 tia hớn hở
Sau đó hắn đi tới vỗ vai Roland, lớn tiếng cười nói:
- Roland! Ha ha, tiểu tử này, ta nhớ ngươi quá! Ngươi hóa ra không chết! Quá tốt rồi! Ngươi biết không, khi mọi người đều cho là ngươi chết rồi, Ziege còn khóc lớn 1 trận đấy!
Roland lui lại 1 bước, nhìn Đỗ Duy với vẻ mặt kích động nhưng sau đó lại ảm đạm trở lại:
- Đại nhân, cám ơn ngài ưu ái … Mời ngài nhận phong thư này, sau đó … ta phải quay về, đem câu trả lời của ngài cho tinh linh vương.
- Cái gì? Ngươi còn muốn quay về?
Đỗ Duy nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc:
- Đã về tới đây thì đừng quay về nữa! Ngươi là ngôi sao của Phách Thiên Hổ không kỵ sĩ, lần trước khi ngươi suýt chết ở tiền tuyến, bọn Ziege lẫn ta đều rất đau lòng! Nếu ngươi đã về, sao còn có thể cho ngươi …
- Đại nhân..
Roland cười khổ 1 tiếng, đột nhiên quỳ 1 gối xuống, ngẩng đầu nhìn Đỗ Duy trịnh trọng nói:
- Đại nhân, mong ngài tin tưởng, lòng trung thành của ta chưng từng dao động! Chỉ là tinh linh vương có vẻ cực kỳ hiểu rõ ngài. Lần này nó bảo ta đi đưa tin, cũng vì lang kỵ binh không biết nói tiếng của chúng ta. Ta ngồi trong doanh trại của chúng mấy ngày, cũng học được chút ít ngôn ngữ, cho nên ta phải đi phiên dịch. Mà Lạc Tuyết còn yêu cầu ta trở về. Bởi vì trong doanh trại của nó còn 2000 tù binh nhân loại chúng ta. Lạc Tuyết nói nếu ta không quay về …
Ánh mắt Roland rất ảm đảm
- Ý ngươi là, Lạc Tuyết bảo ngươi quay về đưa tin, nếu ngươi không trở lại…. Hắn lấy tính mạng 2000 tù binh uy hiếp ngươi?!
Roland trầm trọng gật đầu
Đỗ Duy cũng trầm mặc. Hắn nhìn thiếu niên trước mặt, chỉ ở địch doanh có mấy ngày mà nhìn Roland, so với thiếu niên nhiệt huyết tại quân doanh tây bắc có thêm vài phần thành thục cùng cẩn trọng. Nguyên bản khuôn mặt non trẻ đã biến thành dánh vẻ nam tử thành thục kiên nghị
- Vì cái gì?
Đỗ Duy nhỏ giọng hỏi:
- Vì cái gì mà nó xem trọng ngươi như vậy?
- Ta không biết...
Roland lắc đầu:
- Ta mấy ngày liền đều ở cạnh Lạc Tuyết, ta cảm thấy … nó đối xử với ta, so với tù binh khác hoàn toàn bất đồng. Ta nghĩ mãi cũng không ra mình có giá trị đặc thù nào. Ta chỉ là 1 quan quân cấp thấp, cũng chả biết được chút tình báo có giá trị nào.
Đỗ Duy nhíu mày. Sự tình có chút cổ quái
- Chỗ này không nói chuyện được
Đỗ Duy mang Roland về thành, dọc đường Roland 1 lời không nói, tùy tùng xung quanh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tên “ tù binh “ trở lại này. Mà dọc đường Roland nắm chặt 2 tay, tựa hồ trên mặt có chút ngượng ngùng
- Ngươi không cần áy náy.
Đỗ Duy đột nhiên quay đầu, hòa nhã nói:
- Bị bắt làm tù binh không phải sai lầm của ngươi! Thân là chiến sĩ, ngươi đã hoàn thành toàn bộ chức trách của ngươi rồi! Ngươi anh dũng tác chiến, thành cổng yểm hộ đồng đội rút lui, sau khi kịch chiến bị bắt, đây cũng không phải việc gì bất ngờ! Roland, bị bắt không phải là sỉ nhục, ngươi không cần phải cúi đầu.
- Chỉ là … ta đáng lẽ nên tự sát..
Roland đột nhiên rơi lệ
- Đó là lời ngu xuẩn!
Đỗ Duy lắc đầu:
- Trên chiến trường bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh tình huống bất ngờ. Chẳng lẽ cứ bị bắt lấy tự sát để biểu thị lòng trung thành? Đó là khái niệm ngu xuẩn!
Dừng 1 chút, Đỗ Duy cười khổ 1 tiếng:
- Huồng hồ, tuy không biết vì sao Lạc Tuyết coi trọng ngươi, nhưng nếu lấy bản lĩnh của nó, nó không muốn ngươi chết, ngươi cũng không tự sát nổi, cái này ta rất rõ ràng.
Nói ra lời này, tảng đá trong lòng Roland mới hơi nhẹ đi. Đỗ Duy mang hắn về phủ, đuổi người hầu ra ngoài, 1 mình nói chuyện
Roland lập tức kể lại mình bị bắt như thế nào, sau đó đến bên cạnh tinh linh vương ra sao. Sự việc phát sinh hàng ngày, hắn đều cẩn thận kể lại, cũng không dấu diếm chút nào việc Lạc Tuyết đối đãi với mình khác thường, không quan tâm Đỗ Duy có vì thế mà sinh nghi hay không
Sau cùng nói đến trận chiến ở phòng tuyến đông bộ, Roland nói:
- Từ lúc sông đào thất thủ đến chiến tranh vây thành, toàn bộ kế hoạch tác chiến đều là tinh linh vương Lạc Tuyết tự mình chỉ huy. Ngày đó chiến 1 trận trên sông, chúng nó cố ý bày ra thế muốn qua sông để hấp dẫn đội thuyền của chúng ta, sau đó dùng hà mã thú nhân tập kích 1 ngụm nuốt sạch chiến thuyền, tiêu diệt lực lượng mạnh nhất của chúng ta trên mặt nước, dọn sạch trở ngại lớn nhất lúc vượt sông….
Nói đến đây, Roland lại rơi lệ:
- Đại nhân, ta ở doanh trại của địch, mỗi lần nhìn thấy những đồng bào bỏ mình, bản thân thì lại sống tạm, trong lòng lúc nào cũng thấy áy náy!
Đỗ Duy hỏi tiếp 1 chút, khi Roland nói đến phần Lạc Tuyết chỉ huy tác chiến ra sao, từng biến hóa trên chiến trường thế nào, gã này đều trả lời gọn gàng rành mạch từ đầu tới cuối
Đỗ Duy trong lòng kinh ngạc, cố ý thăm dò thêm 1 chút, lại phát hiện tiểu tử đầy nhiệt huyết này vào doanh trại Lạc Tuyết có mấy tháng phảng phất biến thành 1 người hoàn toàn khác, nói đến chiến tranh, vô luận là cách nói chuyện hay tầm mắt đều cao hơn trước rất nhiều!
- Ngươi… mấy ngày này, ở bên Lạc Tuyết học được không ít nhỉ
Đỗ Duy đột nhiên than thở
- Vâng … không ít
Roland rũ đầu xuống:
- Không rõ vì sao, tinh linh vương rất ưu đãi ta, thậm chỉ chủ động cùng ta nói chuyện rất nhiều vấn đề. Sau này ta nghĩ lại, có vẻ nó cố ý truyền cho ta những tri thức này, thậm chí, nó còn thường xuyên cùng ta nói chuyện lịch sử.
Đỗ Duy trầm mặc 1 chút, mới cười gượng:
- Tốt rồi, ngươi không cần bận tâm, ta tuyệt không hoài nghi ngươi. Chỉ là nhất thời ta nghĩ không ra Lạc Tuyết vì sao lại làm thế mà thôi
- Đại nhân.
Tròng mắt Roland đã có chút đỏ:
- Ta ở địch doanh, đã sớm chuẩn bị chết đi bất cứ lúc nào, hoặc là…. Hy vọng có 1 này có thể trở lại.Chỉ là hiện tại …
Roland nói tới đây, rút cục nghẹn ngào không tiếp được
Đỗ Duy vỗ vai hắn, thấp giọng nói:
- Ta rất hiểu tâm trạng của ngươi. Thật không dễ trở lại chút nào. Về đến bên người mình rồi, lại còn muốn quay về bên đó với quân địch không thể cùng huynh đệ tụ tập, trong lòng ngươi rất thổng khổ. Cái này ta hiểu được.
Ngừng 1 chút, Đỗ Duy thở dài nhìn Roland:
- Ngươi… khi mọi người tưởng ngươi đã chết, đã phái người đến nhà ngươi. Cha mẹ ngươi thân thể đều tốt cả, anh chị em trong nhà cũng bình an. Tuy nhiên ngươi cũng không cần thương tâm, người nhà ngươi đã là người Rowling, tự nhiên sẽ có người trông nom. Ta sẽ an bài cho em gái của ngươi đến thành Rowling làm việc, sau này sẽ chiếu cố cho nó …
Roland vội lau nước mắt, hít sâu 1 hơi, trong mắt chớp lên 1 tia, ngang nhiên nói:
- Đa tạ đại nhân! Chẳng qua, thời gian cấp bách, không nói việc nhà ta được …. Đại nhân, ta mang tới thư của Lạc Tuyết, mời ngài xem. Nó dặn ta phải mang hồi đáp của ngài về. Trước khi mặt trời lặn ngày mai ta phải về, nếu không….
Đỗ Duy gật đầu, tiếp lấy phong thư đó, mở ra
Chỉ thấy chữ viết rất bay bướm, không nghĩ Lạc Tuyết là tinh linh tộc lại còn giỏi chữ viết Roland như thế, mà bút pháp của nó còn cực kỳ hoa lệ, rất xứng đáng với câu “ rồng bay phượng múa “
Chữ viết nhẵn nhụi mà hoa mỹ. Nếu cẩn thận mà nói, mỗi chữ 1 vẻ khác hẳn nhau. Loại thư pháp này cả Đỗ Duy cũng phải tự thẹn không bằng – thường ngày hắn vốn rất ít viết chữ, thực sự là viết rất vụng, thỉnh thoảng có ký tên của mình mà thôi – dù sao hắn cũng là quyền cao chức trọng, thường thường cũng cần ký tên nhiều thứ
Mà nhìn cẩn thận, nội dung phong thư không ngờ là “ Thư gửi công tước hoa tulip, Đỗ Duy Rudolf Rowling
Thấy thư như gặp mặt!
Từ lần cùng các hạ đi săn nơi tây bắc, thoáng cái đã hơn 4 năm. Ta tại vùng cực bắc giá lạnh, ngày ngày đều tưởng nhớ phong thái của các hạ. Nhớ khi xưa, 2 người chúng ta bàn luận cổ kim, tranh luận việc thiên hạ, tây bắc độc hành vạn dặm, thảo nguyên mơn mởn, tuyết sơn tốt tươi, hết thảy vẫn như còn rành rành trong mắt, vô cùng sảng khoái!
Tiếc rằng hôm nay ngươi và ta là địch, không còn có thể tọa đàm, đáng tiếc!
Chỉ là nhớ năm xưa chúng ta từng hẹn ước, các hạ có lời, ta cũng có chí!
Nay, ta tự lãnh binh vài chục vạn, 1 đường nam hạ, đã thành chí xưa vậy. Thấy phong cảnh Roland vẫn như cũ nhưng không gặp cố nhân, trong lòng không khỏi cảm khái
Hôm qua nghe tin các hạ cũng đã bắc tiến, trong lòng rất mừng. Tuy không thể cùng ngồi mà đàm đạo, nhưng có thể cùng các hạ lãnh binh cùng ở sa trường, nhân sinh như thế thực vô cùng sảng khoái!
Lần này thế của hai ta đã thành nước lửa bất dung. Nhưng ta cũng muốn tìm lại cảm giác xưa, đàm đạo 1 lần. Vì thế mới viết thư này mới các hạ đến gặp mặt. Tuy không tránh khỏi gặp mặt bằng đao thương trên chiến trường, nhưng nếu có thể đi trước 1 bước, dùng rượu nói chuyện trước khi dùng đao, hào kiệt xưa nay vẫn nên làm như vậy!
Nếu các hạ có ý, xin nhận lời mời của ta! Ta biết tâm tư các hạ rộng rãi, năm xưa tại tây bắc tung hoàng, dũng cảm hơn ngươi, tất sẽ không cười nhạo ta làm trò trẻ con!
Tâm tư của ta đều ở trong thư. Nếu các hạ quả thực tài năng phi phàm, sẽ không cho là ta nói suông!
Nếu các hạ nhận lời mời, ta tuyệt sẽ không làm hại mảy may. Nếu không nhận, mời cười mà đem thư này đi đốt.
Lạc Tuyết viết “
Chữ viết thanh tú đến đây thì kết thúc, chỉ là Đỗ Duy xem xong vẫn đứng im khoảnh khắc, lại đọc lại 1 lần nữa
Roland thấy sắc mặt Đỗ Duy không vui không buồn, lại ẩn ẩn như cười 1 cách cổ quái ….
Cuối cùng, Đỗ Duy buông thư, vỗ nhẹ lên bàn, sau đó phá lên cười!
- Ha ha! Hay! Hay cho 1 tên Lạc Tuyết! Hay cho 1 tên tinh linh vương!
Đỗ Duy đứng lên, ánh mắt lóe sáng:
- Vào lúc này lại mời ta đi gặp mặt 1 lần! Nếu là người khác viết, ta nhất định là cho đối phương bị điên.. nhưng nếu là nó…. Hừ, quá nửa là chỉ có nó mới viết ra thứ này!
Nói xong, hắn đứng lên đi đi lại lại vài vòng trong phòng. Roland vừa nghe biến sắc, cũng không đợi Đỗ Duy phản ứng cầm thư lên đọc, đột nhiên sắc mặt đại biến:
- Đại nhân! Theo như trong thư viết… Ngài! Ngài! Ngài tuyệt đối không thể đi!!
Đỗ Duy lúc này đã dừng lại, chắp tay cười lạnh:
- Vì sao không thể đi. Ta mà không đi, há không phải bị coi là nhát gan hay sao? Hừ hừ ….
Nói xong, Đỗ Duy nhìn Roland mặt đầy lo lắng, an ủi:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không gặp nguy hiểm đâu. Cái gã tinh linh vương này … hắc hắc!!