- Tinh linh tộc lại là đối tượng bị chèn ép nhất, rừng rậm mà chúng sinh tồn bị tàn phá từng mảng lớn. Ải nhân tộc thì lại là thợ mỏ, bất kể ngày đêm đều phải chui rúc trong các hầm mỏ mà khai thác khoáng sản, đã vậy dưới đồ đao của Ma tộc, hết chín mươi phần trăm khoáng sản khai thác được đều phải giao nộp ra!
- Nhân loại là nô bộc, là người làm trong nhà và cũng là những thằng hề mua vui cho Ma tộc.
- Còn Long tộc ư?
- Chỉ là sủng vật mà thôi.
Trong ánh mắt Chris mang theo một tia tàn nhẫn nhàn nhạt:
- Ngươi có biết về đấu thú trường chứ? Ta có nghe Aragon nói qua, nhân loại các ngươi rất thích xem trò, bắt một đám dã thú lại rồi nhốt chúng trong một cái lồng hoặc cho chúng vào trong đấu thú trường, xem bọn nó tàn sát lẫn nhau. Cái loại trò chơi máu tanh này chính là thú vui giải trí của đám tầng lớp cao cấp trong nhân loại…
Đỗ Duy hơi hé môi nhưng vẫn không nói câu nào.
- Không sai, lúc đó Long tộc chính là đảm nhận vai trò này. Cũng giống như hiện tại nhân loại các ngươi đã làm. Ma tộc đem mấy con rồng nhốt lại, rồi cho chúng vào trong đấu thú trường xem bọn nó đánh giết lẫn nhau, lấy thế làm vui. Trong đấu thú trường rộng lớn, mỗi trận đấu đều sẽ hấp dẫn vài vạn quý tộc Ma tộc đến xem!
Ma tộc dần thoái hóa, chúng trở thành những tên quý tộc cao cao tại thượng, những tên quý tộc chân chính thật sự!
Chúng tàn nhẫn đến độ mất luôn lý tính!
Thời đại đó, một quý tộc Ma tộc có thể có vài ngàn thậm chí là vài vạn nô dịch, trong đó bao gồm đủ mọi loại chủng tộc! Phòng ốc kiên cố bọn họ ở là do thú nhân khổ cực kiến tạo ra, các viên đá ma pháp khảm nạm trên đồ chơi của họ là do những ải nhân công tượng cật lực đào được, thức ăn xa hoa và quần áo lụa là họ mặc là do nô bộc nhân loại chế tạo. Còn giải trí thì cho mấy đầu Long đến tàn sát lẫn nhau để giết thời gian.
Một chủng tộc khi đã cường đại đến mức cực hạn, nó cũng sẽ bắt đầu biến thành … Ngu muội!
Sự ngu muội này được che đậy bởi một tầng văn minh huy hoàng, mang theo là vô hạn máu tanh và tàn nhẫn.
Bình dân phổ thông trong ma tộc cũng là hạng người thượng đẳng, có thể tùy ý giết chết bất kỳ sinh vật nào không phải là Ma tộc. Làm như vậy chẳng những không bị trừng phạt mà còn được cho là một việc làm rất hợp tình hợp lý.
Sinh hoạt của tầng lớp cao đẳng Ma tộc quả là vô cùng thối nát. Theo như lời kể của Chris, trong sinh hoạt hằng ngày của quý tộc Ma tộc, chúng xem Long não là một loại bổ phẩm thượng đẳng, quý tộc tranh nhau sử dụng Long não để bồi bổ. Chúng xem Tinh linh tộc là một loại sủng cơ tốt nhất, thế là Tinh linh tộc bị bức bách phải cống hiến ra số lượng lớn nhân khẩu định kỳ để làm cung phụng - đương nhiên, ngươi có thể không giao người, nhưng nếu ngươi làm vậy thì Ma tộc sẽ mang theo đồ đao tới thăm hỏi.
Thậm chí, có một đoạn thời gian vì bọn chúng đã chán ngán những y phục hoa mỹ, cho rằng da thú phổ thông chỉ được xem là đồ hạ đẳng! Chúng cho rằng chỉ có giết chết thú nhân, lột lấy da của họ làm y phục mới là loại y phục cao quý nhất - có thể tưởng tượng được, lối suy nghĩ này đối với thú nhân mà nói là một hồi vận mệnh bi thảm cỡ nào.
Về phần Ải nhân… tạ ơn trời là họ không bị lột da ra làm y phục, cũng không có bề ngoài đẹp đẽ. Nhưng bất quá Ải nhân tộc lại có một thứ khiến Ma tộc ưa thích … khai khoáng thiên phú.
- Ngươi cho rằng ải nhân thích sinh sống trong các sơn động tối tăm không thấy mặt trời sao?
Chris cười lớn:
- Tất cả sinh linh trên thế giới này, đại bộ phận đều thích ánh mắt trời. Ải nhân phải sinh hoạt trong sơn động cũng không phải vì chúng ưa thích, mà là do chúng bị bức bách thôi. Cho dù có ưa thích khai khoáng đi nữa, cũng không có ai nguyện ý sinh hoạt suốt năm suốt tháng trong những cái huyệt động tối tăm không ánh mặt trời như thế. Nhưng nhu cầu về quáng thạch của Ma tộc lại phi thường to lớn. Sau khi ải nhân tộc bị chinh phục triệt để, không thể không gánh chịu việc lao dịch không ngừng nghỉ.
Ma tộc bê tha, đọa lạc, cũng không phải là trong thời gian ngắn vài chục năm hay mấy trăm năm, mà kéo dài cả một thời đại.
Mỗi một tòa tháp cao và thành thị chúng kiến tạo, đều là dùng xương trắng và máu tươi của các chủng tộc khác đổ ra mà xây lên.
Vậy thì địa vị của các chủng tộc khác còn thấp đến mức nào nữa?
- Cho dù là tộc trưởng một bộ lạc của Tinh linh tộc khi đối mặt với một bình dân Ma tộc, cũng phải cúi đầu xuống mà đi! Còn nếu như đối diện là một quý tộc Ma tộc, thì tinh linh tộc trưởng kia sẽ phải quỳ xuống hôn chân hắn.
Ngoài ra Ma tộc còn có một hoạt động lễ hội rất đáng sợ.
Hoạt động này là ngày đại lễ của Ma tộc, nhưng lại là cơn ác mộng khủng khiếp đối với các chủng tộc khác!
Phong tục lưu hành lúc đương thời chính là: tế thần - Huyết tế!
Trước mỗi một tòa tháp cao đều sẽ có một quảng trường thật rộng lớn. Tại trung tâm của những quảng trường đó đều sẽ có một tế đài thật to … Ở giữa tế đài là một cái ao lớn, phía dưới được thiết kế vô số ống dẫn.
Cả phía dưới quảng trường trông giống như một cái ao lớn bị người ta đào bới lên.
Trong các buổi huyết tế, bất kể các địa phương lớn nhỏ đều như nhau, nội dung cụ thể chính là đồ sát những sinh linh thuần khiết của các chủng tộc khác - Cái được gọi là sinh linh thuần khiết ở đây là những xử nữ và thiếu niên nhân loại, hoặc là những tinh linh vừa mới thành niên của Tinh linh tộc, ngoài ra còn có trẻ sơ sinh của Thú nhân tộc nữa.
Là sinh linh bị huyết tế, tất cả đều phải dùng máu tươi của mình đổ đầy huyết trì!
Loại huyết tế lễ này có quy mô lớn nhỏ không đều. Căn cứ theo ghi chép để lại, trong một lần lễ hội lớn nhất được cử hành trong đô thành của Ma tộc, lần đó đã đồ sát tổng cộng một vạn bốn ngàn nhân loại, sáu ngàn thú nhân và bốn trăm tinh linh.
Huyết tế như thế này được cử hành mỗi năm hai lần. Mà lúc đương thời trên đại lục, thành thị của Ma tộc có rất nhiều, tháp tế thần cũng không hề ít! Có thể tưởng tượng, con số này đại biểu cho mỗi năm có bao nhiêu sinh mạng bị đồ sát bên trong tháp tế thần đó.
Còn về phần sinh tế… đây chính là một nghi thức tiễn đưa khi một quý tộc Ma tộc qua đời.
Căn cứ theo truyền thống của Ma tộc, lúc một vị quý tộc chết đi, điều đó cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ nô bộc mà họ có được khi còn sống đều sẽ bị bồi táng theo!
- Điên cuồng trước khi diệt vong.
Đỗ Duy đưa ra một lời bình như vậy.
Câu nói này của hắn cũng được sự tán thành của Chris:
- Ngươi nói rất đúng, lúc đó cả ma tộc đều đã trở nên điên cuồng, chúng đã không còn mục tiêu, không còn lý trí, cả thảy chủng tộc đều đã hoàn toàn sa vào điên loạn.
- Như vậy, còn Thần thì sao?
Đỗ Duy hỏi một câu rất sắc bén:
- Theo lời ngươi nói, tựa hồ ngươi cũng không đồng tình với việc làm của Ma tộc lắm, thân là thần của Ma tộc, chẳng lẽ Ma thần lại không biết những việc này? Hắn chẳng lẽ không biết đây sẽ là nguồn gốc mang đến sự diệt vong ư?
- Hài tử của ta, ngươi trước hết phải hiểu rõ một việc… trên cái thế giới này, không có cái gọi là ‘Thần’.
Chris cười nói:
- Cái được gọi là thần hiện tại, cũng chẳng qua chỉ là những sinh vật cường đại hơn rất nhiều so với những sinh linh phổ thông bình thường thôi. Thần của nhân loại là như vậy, thần của Ải nhân, Thú nhân, Tinh linh, Long tộc cũng vậy và ngay cả Ma thần cũng chính là như vậy.
Vừa nói, Chris nhìn vào Đỗ Duy mà hỏi:
- Trước tiên chúng ta giả sử, nếu như ngươi là một người lãnh tụ, con dân của ngươi nghiền ép các chủng tộc khác. Các ngươi ăn thịt bò dê, mặc áo da thú, khi tế lễ giết rất nhiều thú vật… Ngươi sẽ vì những việc này mà trách tội con dân của ngươi ư? Ngươi sẽ vì sự sinh tồn của trâu bò mà quay sang giết con dân của chính mình ư?
- Đương nhiên là không.
Đỗ Duy lắc đầu.
Hắn đột nhiên nhớ đến một câu nói của mình lúc trước: Nếu quả như ta phải đứng trước lựa chọn sự sinh tồn của người trong thiên hạ và người của mình… Như vậy thì hãy nhường người trong thiên hạ đi chết đi!
- Thần cấp cường giả, trở thành thần được các chủng tộc thờ phụng, đặc biệt là những chủng tộc bị nô dịch kia. Chúng bắt đầu cuồng nhiệt sùng bái thần, chúng hy vọng sự cường đại của thần sẽ bảo hộ cho chúng, dẫn dắt chúng thoát khỏi vận mệnh bi thảm. Loại nguyện vọng mãnh liệt cùng tín ngưỡng mạnh mẽ này khiến cho những thần cấp cường giả của các chủng tộc có thể hội tụ đầy đủ được ‘Thần cách’.
Ma thần là thần thủ hộ của ma tộc. Có lẽ ngươi sẽ có cảm giác việc Ma tộc nô dịch các chủng tộc khác là một loại tội ác, nhưng vấn đề ở đây là trong mắt Ma tộc lúc đó căn bản không xem các chủng tộc khác là sinh linh bình đẳng ngang hàng với chúng! Cái cách chúng đối xử với các chủng tộc khác cùng với cách đối xử hiện tại của các ngươi với trâu bò đều là cùng một dạng!
Nhân loại các ngươi đương nhiên sẽ nghĩ là: ngựa thì phải dùng để cưỡi, bò dê thì phải dùng để ăn! Chó thì dùng để trông nhà! Rừng rậm thì phải bị san bằng! Sẽ không có nhân loại nào xem việc đó là tội ác chứ?
Mà Ma tộc đương thời đại khái cũng có cách nghĩ này. Các chủng tộc khác trong mắt Ma tộc, chính là trâu bò chó ngựa trong mắt nhân loại các ngươi.
Bởi vì ngươi là nhân loại, ngươi sẽ không đồng tình với những trâu bò chó ngựa bị nhân loại nô dịch. Nhưng hiện tại ngươi sinh ra phản cảm với Ma tộc, đó là bởi vì ngươi là nhân loại! Cho nên ngươi không chịu được việc nhân loại bị nô dịch. Nhưng cũng là chính ngươi sẽ không bao giờ nói lên những câu như ‘A, những con bò con dê bị làm thịt kia thật bi thảm. A, những con ngựa kia bị cỡi lên người thật đáng thương…’ và những câu vô ích đại loại như thế!
Ngữ khí của Chris rất sắc bén và tàn khốc.
Nhưng mà Đỗ Duy lại không cách nào phản bác lại được - bởi vì đây chính là chân lý!
- Tốt lắm, tiếp theo, chúng ta hãy nói về câu chuyện xưa ‘Ma vương cùng thiếu nữ’ kia.
Chris cười khan hắc hắc hai tiếng:
- Câu chuyện mà ngươi nghe được, ta không phủ nhận nó là thật, bất quá trong đó lại thiếu mất hai đoạn nội dung.
Đỗ Duy lập tức tập trung tinh thần lại!
- Thứ nhất … Nữ thần nhân loại đem thân cống hiến cho Ma thần, việc này không sai. Nhưng ngươi không cảm thấy kỳ quái ư? Ma thần cũng là Ma tộc, vì cái gì mà hắn lại đi ưa thích một nữ nhân nhân loại chứ? Đây là một sự tình rất khó lý giải… Phải biết địa vị lúc đó của nhân loại chẳng khác nào trâu bò heo chó! Lãnh tụ nhân loại của các ngươi sẽ đi lấy một con dê cụ giống cái ư? Kể cả khi con dê cái đó rất là... hấp dẫn?! Hừ!
Đỗ Duy sửng sốt.
Đây tựa hồ là một vấn đề đã bị bỏ lơ đi!
Đúng vậy, bất cứ một lãnh tụ nào của nhân loại đều cũng sẽ không bao giờ thích một con dê cái xinh đẹp cả!
Trong giai cấp chủng tộc đương thời, nữ thần nhân loại dưới con mắt của Ma tộc chỉ sợ địa vị cũng không hơn một con dê cái mỹ lệ bao nhiêu!
Khả năng này có thể xảy ra sao?
Thử làm một ví dụ không thỏa xem: Ngươi có thể tưởng tượng được việc tổng thống nước Mỹ đi lấy nữ vương của một tiểu quốc nào đó ở Châu Phi không?
- Sự phản kháng đã tồn tại từ rất sớm.
Chris bắt đầu giải thích:
- Bất quá, Ma tộc rất cường đại đã nhiều lần thành công đem những cơn phản kháng đầy máu tanh này áp bức xuống. Các chủng tộc khác đều bất kể làm gì cũng đều không có chút thành quả nào… Nhưng mà, Ma thần rất có trí tuệ, hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng kết cục của ma tộc - cũng như ngươi đã nói, Đỗ Duy, đó là một trường điên cuồng sau cùng trước khi diệt vong!
- Tuy Ma thần là ma thần chí cao vô thượng, nhưng hắn cũng không có cách nào ngăn cản được sự điên cuồng của cả tập thể Ma tộc, trừ khi hắn đem toàn bộ Ma tộc ra giết cho bằng hết! Hắn không phải là ‘Thần’ vạn năng chân chính! Hắn chẳng qua cũng chỉ là một cường giả mà thôi. Một cường giả được xem là thần thoại.
- Hắn không đành lòng chính mắt nhìn thấy chủng tộc của mình đi vào con đường hủy diệt. Như vậy, hắn chỉ có cách phải làm điều gì để sửa lại con đường đó! Đem hết sức mình ra giảm sự nô dịch của Ma tộc với các chủng tộc khác. Hoặc là đem địa vị của các chủng tộc khác đề cao lên một chút. Để đạt được mục đích này, còn có cái gì có thể so sánh với biện pháp lấy một Nữ thần của nhân loại chứ? Ngươi có thể tưởng tượng, nếu như Nữ thần của nhân loại trở thành nữ nhân của Ma thần, như vậy địa vị của nhân loại sẽ được đề cao không ít.
Sau đó, Chris nói ra một sự tình mà Đỗ Duy không biết:
- Nội dung mà đoạn thứ nhất còn thiếu: Ma thần không phải bởi vì yêu thích nữ thần nhân loại mà lấy nàng! Trên thực tế, Ma thần đại nhân đã đưa ra yêu cầu với cả Tinh linh tộc và Nhân loại. Bất quá Tinh linh tộc cố chấp với truyền thống của mình, thà chết chứ không chịu, bất kể việc đó có thể dẫn đến một trường đồ sát máu tanh diệt tộc. Mà Nữ thần của nhân loại, lại đáp ứng.
- Nếu phải nói đến, trong cái câu chuyện cổ tích “Ma vương và thiếu nữ” này, thật sự có việc ai yêu ai mà nói. Như vậy chí ít từ lúc bắt đầu, Ma thần đại nhân căn bản đã không hề yêu thích gì nữ thần nhân loại kia! Ta thậm chí còn hoài nghi, ngược lại chính là Nữ thân của nhân loại đã thầm yêu Ma thần đại nhân của chúng ta. Cho nên, Ma thần đã lấy một con dê cái xinh đẹp.
Đỗ Duy rất tức cười, nhưng lại có cảm giác hoang đường cười không nổi.