Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Duy ngay lập tức bỏ đi cái phỏng đoán điên cuồng ấy. Cứ xem Bạch Hà Sầu tuyệt đối là vô địch thiên hạ đi, cũng không có khả năng lấy sức mình chống lại trăm vạn hùng binh tội dân. Thứ nhất hắn không cần phải vì Roland đế quốc mà hiến thân, thứ hai hắn không phải cái loại trách trời thương dân tấm lòng Bồ Tát… thứ ba, vì Bạch Hà Sầu thông minh như thế, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, bởi vì rất đơn giản, kể cả là lĩnh vực cường giả, cũng tuyệt đối không có khả năng một người chống chọi trăm vạn hùng binh!


Lĩnh vực cường giả còn chưa phải là thần - kể cả là thần cấp đi nữa, cũng tuyệt đối làm không được chuyện một người đem giết trăm vạn đại quân này. Do Đỗ Duy đối với lực lượng tương đối hiểu rõ, hắn đương nhiên sẽ không như những người dân bình thường ngu ngơ mà tin rằng thần linh thật sự có thể khai thiên tích địa vĩ đại như vậy: Thần cũng chỉ là người, bất quá so với người bình thường thì cường đại hơn nhiều mà thôi.


Nhưng bất kể cường đại thế nào, cũng không có lực một chống trăm vạn.


Huống chi, Bạch Hà Sầu còn chưa phải là thần.


Chỉ là, ánh mắt hắn lại lần nữa rơi vào câu nói cuối cùng trên bức thư kia:


- Bằng hữu của ta không nhiều lắm, ngươi cũng xem là một người, nếu như ngươi chết, ta sẽ không thích...


Nhìn câu này, ngay cả Đỗ Duy áp chế thế nào đi nữa, cũng nhịn không được trong lòng sinh ra một tia kích động ấm áp.


Ừ, cái tên gia hỏa trái tim lạnh như dòng sông băng kia, có thể viết một câu như vậy cho mình, quả là khác biệt so với tính tình thường ngày của hắn đi.


Có thể làm cho Bạch Hà Sầu thừa nhận mình là bằng hữu của hắn... Ta thích!


***


Đỗ Duy cũng không hồ đồ lo lắng cho an nguy của Bạch Hà Sầu. Cái tên kia chính là một tên điên biến thái. Thay vì lo lắng cho hắn, còn không bằng lo lắng cho những tao ngộ thê thảm của đám tội dân kia còn thỏa đáng hơn. Bạch Hà Sầu không phải đứa ngốc, hắn so với tuyệt đại đa số người thông minh hơn rất nhiều rất nhiều. Hắn không phải là chịu chết, càng sẽ không đi tự sát.


Như vậy hắn đi tới phương bắc, hẳn là có dụng ý riêng của hắn.


Lo sợ rằng Bạch Hà Sầu sẽ chết?


Giỡn chơi! Dù người trên thế giới này chết sạch một nữa, hắn cũng chưa chắc sẽ chết!


Một khi không cần lo lắng cho cái tên điên biến thái kia nữa, cuộc sống lại tiếp tục trôi đi. Dù sao thì trong đế đô cũng có rất nhiều chuyện khiến cho Đỗ Duy phải bận tâm.


Tỷ như... Tỉ võ đại hội!


Tại vòng hai mươi lăm người, Đỗ Duy vì không có đối thủ, thuận lợi tiến vào vòng tiếp theo.


Mặt khác còn hai mươi bốn người kia quyết chiến, chọn ra mười hai người chiến thắng, cộng với Đỗ Duy một người, lại vừa đúng con số mười ba.


Mười ba... Cái con số này không được may mắn cho lắm.


Bất quá Đỗ Duy cũng không có vấn đề gì. Dù sao cái thế giới này cũng không có Cơ Đốc giáo. Không có bữa tiệc tối cuối cùng. Không có mười ba môn đồ của Chúa Jesus... cho nên cái con số mười ba này. Đối với cái thế giới này tuyệt không có gì không ổn.


Trái lại tại vòng số mười ba này. Đỗ Duy một lần nữa lại chọn được thăm “trống”!


Vận khí?


Đương nhiên không phải! Thân là ông chủ đứng sau của các trận đấu, Đỗ Duy đã nhồi vào rất nhiều kim tệ cho hầu bao của hội trưởng Hiệp Hội kỵ sĩ. Mà bốn giám khảo đều phải nhìn sắc mặt của Đỗ Duy... như vậy trong lúc rút thăm, động tay động chân một chút, cũng không phải là chuyện lớn gì.


Hoàn toàn trái ngược là Đỗ Duy thậm chí thấy mình chẳng qua chỉ lợi dụng rút thăm chiếm một chút tiện nghi. Cũng xem như là rất thanh liêm rồi!


Có chỗ dựa lớn như vậy, ta cũng không có thao túng kết quả trận đấu. Cũng đã xem như rất công chính vô tư!


Cho nên... hai mươi lăm cho đến mười ba, mười ba rồi đến bảy, bảy xong là bốn...


Đỗ Duy một mạch liên tiếp bắt được thăm trống, công khai tiến vào tứ cường của thiên hạ đệ nhất tỉ võ đại hội lần này!


Mặc dù trên khắp phố ở đế đô đều bàn tán về việc ngài công tước hoa Tulip đại nhân một mạch bắt được thăm trống, một mạch không đánh mà thắng. Lão nhân gia ngài chỉ việc ngồi trên khán đài uống rượu, miệng cắn hạt dưa. Bên cạnh ngoài ra còn có đấm chân bóp vai, nhìn những tuyển thủ trên lôi bài đấu sinh tử... cũng là có chút bất mãn. Nhưng dù sao thanh thế của công tước Hoa tulip bây giờ cũng không phải là nhỏ, mọi người nhiều nhất cũng chỉ là trong lòng oán thầm một phen. Không ai thực sự dám nhảy ra mà chỉ trích vị công tước đại nhân này làm rối kỉ cương.


Dù sao, trong thâm tâm mỗi người đều có một ý nghĩ: Bằng bản lãnh của vị đại nhân này. Cho dù là một mạch đánh tới, cũng là có thể dễ dàng vượt qua vòng kiểm tra thôi.


Đương nhiên. Cứ tiếp tục như thế, vào đến vòng tứ cường, lại làm cho mọi người đối với việc vị công tước đại nhân làm thế nào để hiển thị uy phong lần nữa đều hết sức chờ mong!


Cái này ngươi không thể không chiến mà thắng! Trận này ngươi bắt buột phải lên đài mà đấu đi!


Hơn nữa, căn cứ theo kết quả rút thăm, càng làm cho người ta đối với trận đấu kế tiếp này kích thích khẩu vị!


Tứ cường quyết chiến trận đầu tiên: công tước hoa Tulip quyết đấu với Nữ tuyển thủ thần bí “Tuyết”!


Cái kết quả rút thăm này, hiển nhiên cũng là được đưa ra dưới bàn tay tội ác của Đỗ Duy thao túng.


Sau khi Allu đến đế đô, liền một mực không chủ động cùng mình gặp mặt. Cái cô bé này thật là biết chịu đựng!


Mặc dù Đỗ Duy cũng biết mấy ngày nay Allu đều trốn ở tiểu viện của Lam Hải Duyệt...


Hừ. Bạch Hà Sầu cùng Lam Hải Duyệt giảng hòa sao? Phái nữ đồ đệ cưng của mình đến gặp vị sư huynh đệ Lam Hải Duyệt này. Muốn diễn tuồng gương vỡ lại lành chắc?


Xem ra cái tên Bạch Hà Sầu này, tâm tính thực sự thay đổi rất nhiều!


Allu có thể một mạch đánh thắng đến tứ cường, đa số trận đấu của nàng Đỗ Duy đều tự mình quan sát. Dưới ánh mắt khảo sát của Đỗ Duy, hắn đoán Allu thực lực hiện tại hẳn là so với đế quốc võ sĩ cấp bảy cấp tám cũng tương đương. Nói cách khác, nếu như vận khí kém, nàng có thể bị một đối thủ cấp bảy đánh bại. Vận khí tốt, nàng cũng có thể đem môt tên cấp tám đá văng khỏi lôi đài - Chỗ dựa lớn nhất của nàng, chính là cái thể thuật như quỷ mị kia của Đại Tuyết Sơn.


Rất hiển nhiên, sau khi trở lại Đại Tuyêt Sơn. Tên Bạch Hà Sầu kia xem ra đã dạy cho nữ đồ đệ này không ít công phu ruột của mình. Khiến băng sương đấu khí của Allu có tiến bộ nhảy vọt.


Đỗ Duy thậm chí còn hoài nghi Bạch Hà Sầu có hay không trực tiếp truyền công lực cho tiểu nha đầu này. Chứ nếu không nói tại sao mới ngắn ngủi mấy tháng, thực lực của nàng như thế nào có thể tăng lên hai – ba bậc đây?


***


Ngày mười bốn tháng hai.


Hôm nay là ngày thi đấu tứ cường, ngày thi đấu được chọn cũng có chút liên quan đến Đỗ Duy...


Mười bốn tháng hai! Ngày tốt lành a! Lễ tình nhân a!


Từ mấy ngày trước, Đỗ Duy đã vận dụng một ít lực lượng bí mật của mình. Hắn dẫn tới đế đô năm trăm thiết kỵ, trong đó dấu diếm mấy tên Deception kỵ sĩ đoàn. Chính tay hắn tại đế đô mua vài bó hoa hồng thượng đẳng, sau đó phái Deception không trung kỵ sĩ, một mạch chạy thẳng tới Lâu Lan thành ở tây bắc...


Lợi dụng Deception không trung kỵ sĩ đoàn, tại ngày lễ tình nhân đem tặng cho hai vợ yêu một bó hoa hồng. Đỗ Duy đối với việc này quả thật cũng tốn nhiều tâm tư.


Mặc dù... cái thế giới này căn bản là không có cái lễ tình nhân này.


Mà buổi trưa nay, Đỗ Duy rốt cục đứng trên lôi đài, đối mặt với nữ tù binh nhỏ bé của mình ngày xưa.


Allu vẫn thần thần bí bí mang theo cái mặt nạ màu bạc kia. Điều này làm cho Đỗ Duy trong lòng có chút ác ý thầm nghĩ: Con bé này không phải là mấy tháng nay ăn ngủ không ngon mặt mày hốc hác đi đấy chứ?


Trận đấu hôm nay, trên khán đài đều chật ních. Công tước đại nhân quyết đấu mỹ nhân, trận đấu lớn như vậy, đủ khiến cho tất cả mọi người chạy đến xem trận đấu này đều mang theo vài phần mập mờ phong lưu suy diễn.


Mà ngay cả “em dâu” của Đỗ Duy là Austria tiểu thư, cũng ngồi ở lầu ba trong phòng riêng của gia tộc hoa tulip.


Thuận tiện nói một chút… Austria tiểu thư gần đây cuộc sống rất là phong quang, bởi vì Đỗ Duy cùng nàng có mối quan hệ thân mật hơn, mà ngay cả Thần hoàng tử cũng yêu ai yêu cả đường đi, đối với vị tiểu thư này cũng thập phần thân thiện. Thậm chí có hai lần trên khán đài, dưới ánh mắt của vô số người xem, hắn còn cho người gọi Austria tiểu thư vào trong phòng riêng của hắn mà thảo luận một hồi lâu.


Ân sủng như vậy, không hề nghi ngờ, đều là vì nể mặt mũi của Đỗ Duy - điểm ấy mỗi người đều biết. Bởi vì cho dù là tài chính đại thần cũng cơ bản không có cơ hội cùng với Nhiếp chính vương cùng ngồi một chỗ uống trà cắn hạt dưa trò chuyện trên trời dưới đất.


Sau một tiếng la hưởng ứng vang lên, dưới đài bộc phát ra trận trận hoan hô - bất quá cũng rất rõ ràng, trong tiếng hoan hô này có chút mùi vị ồn ào. Trong suy đoán của tất cả mọi người, công tước đại nhân sẽ đối phó thế nào với tiểu mỹ nữ này đây? Có thể hay không thương hoa tiếc ngọc? Có thể hay không làm ra một màn kịch phong lưu mỹ nhân yêu anh hùng?


Đứng trên lôi đài, nghe thấy được những trận âm thanh động đất kia, Đỗ Duy nhàn nhã bước tới, ôm lấy trường cung của mình, mỉm cười nhìn trước mặt Allu. Sau đó đột nhiên cười nói:


- Ngươi chẳng lẽ cho rằng mang cái mặt nạ đó, ta liền thật sự không nhận ra ngươi?


Thân thể Allu run lên một cái, ánh mắt dưới tấm mặt nạ có chút khẩn trương nhìn Đỗ Duy chăm chú:


- Ta biết không thể gạt được ngươi.


- Vậy ngươi còn mang làm gì?


Đỗ Duy gãi gãi ót.


Allu có chút nghiến răng nghiến lợi:


- Ta, ta muốn mang!


Ngực nàng phập phồng, khiến cho cái bì giáp nhỏ màu đỏ tươi buộc vòng quanh đường nét càng đẹp mắt.


- Cái áo bì giáp này của ngươi cũng không tệ.


Đỗ Duy hì hì cười, bộ dáng phong tình nói:


- Mang từ trên núi xuống sao?


- Ta... tự ta làm!


Allu oán hận trả lời:


Ta đánh mấy con tuyết lang, sau đó dùng nước hoa Tường Vi đem da nhuộm đỏ...


Đỗ Duy tức cười, nhìn cô nàng đang có chút thu mình này, rất muốn nhắc nhở đối phương một chút, ngươi bây giờ đang đứng trên lôi đài a! Đây cũng không phải là nơi tốt đẹp để nói chuyện phiếm đâu.


Bất quá công tước đại nhân của chúng ta cũng không có chút bộ dáng động thủ nào, khiến cho đám khán giả bỏ tiền mua vé giá cao để tiến vào xem cho bằng được trận mỹ nữ đại chiến công tước, tiếp tục bất đắc dĩ phải nhìn hai người trên lôi đài bình thản nói chuyện phiếm.


- Trên núi sống có tốt không?


- Hoàn hảo!


- Ăn có ngon không?


- Không tệ!


- Ngủ có được không?


- Cũng tạm!


-...


-...


Khán giả dưới đài hoàn toàn câm nín.


Chúng ta đến đây là để xem đánh nhau! Kể cả ngươi là một mỹ nữ xinh đẹp như hoa, không nên đánh đến vỡ đầu chảy máu, nhưng ít ra cũng phải được thấy eo nhỏ xoay xoay, bắp đùi duỗi duỗi của mỹ nữ chứ! Nếu không chẳng lẽ là tiền bỏ ra không đáng sao?


Một hồi la ó vang lên.


Đỗ Duy da mặt dầy cứ vờ như mắt điếc tai ngơ, lại bước gần đến hai bước, đột nhiên ôn nhu nói:


- Mấy tháng không gặp, ngươi cao lớn hơn một chút.


Lời này quả thật không sai, dù sao Allu cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn, cô bé mười sáu mười bảy tuổi, kỳ thật vẫn đang còn phát dục.


Cả người hơi gầy một chút...


- À, bộ ngực cũng lớn hơn một chút.


Đỗ Duy gần như đùa giỡn nói ra một câu, rốt cục khiến cho Allu mất hết kiên nhẫn. Bởi vì ánh mắt của đối phương rất trần trụi nhìn thẳng chăm chú vào khe rãnh trước ngực của mình.


Ánh mắt như vậy, rất dễ dàng liền khiến Allu hồi tưởng lại khoảng thời gian tốt đẹp đó, ban đầu dưới địa lao trong phủ công tước, chính mình là tù binh...


- Hẳn là cỡ ba mươi sáu loại D đây


- Thật không rõ, trên Tuyết Sơn không có gì tốt để ăn uống, ngươi làm thế nào trưởng thành như vậy.


Nếu như người khác nói với mình như vậy, Allu đã sớm đánh cho hắn răng rơi đầy đất, nhưng lời như vậy lại từ trong miệng Đỗ Duy nói ra, Allu lại có cảm giác chính mình chân tay đều mềm nhũn. Rõ ràng trong lòng rất tức giận... nhưng, lại không thể giận được!


Vì vậy, dưới tiếng la ó và ánh mắt chờ mong của mấy ngàn người xem phía dưới, Đỗ Duy hết lần này đến lần khác đứng trước mặt Allu, hai người nói chuyện một hồi trên trời dưới đất, ân cần thăm hỏi sức khỏe của tất cả người quen: Allu ân cần thăm hỏi Vivian, Đỗ Duy thì ân cần thăm hỏi lão Bạch - quả là vô sỉ, Đỗ Duy cũng biết chính mình rất vô sỉ. Bởi vì hắn vừa mới nhận được thư của lão Bạch tự tay viết.


- Trả vé!! Trả vé!!!


Dưới đài người xem bắt đầu hò hét có tiết tấu.


Đỗ Duy bất đắc dĩ thở dài, tiếc hận liếc mắt nhìn Allu:


- Được rồi, chúng ta cứ tiếp tục trò chuyện như vậy, người xem phía dưới sợ sẽ không nhịn được nữa.


- Muốn... muốn động thủ sao?


Allu có chút không biết làm sao. Nàng đăng ký tham gia cái trận đấu này vốn dĩ chính là mang theo tâm lý đùa dai. Nhưng khi trên lôi đài thực sự nhìn thấy Đỗ Duy, đã có chút không biết phải làm thế nào.


- Không, ta không thích cùng đàn bà đánh nhau.


Đỗ Duy cười rất ngọt ngào, sau đó ôn nhu nói:


- Kỳ thật. Ta tính ở chỗ này làm một việc, là việc mà lúc đầu bắt ngươi ở trong địa lao đã muốn làm rồi.


Vừa nói, Đỗ Duy thực sự làm luôn!


Dưới mấy ngàn ánh mắt, công tước hoa Tulip của chúng ta, liền nghênh ngang đi tới trước mặt của Allu tiểu thư, sau đó ôn nhu vươn tay trái lên. Nhẹ nhàng gỡ mặt nạ màu bạc trên mặt Allu xuống...


Động tác của hắn rất thong thả nhẹ nhàng, hết lần này đến lần khác khiến Allu cứ như choáng váng đứng tại chỗ. Mắt thấy “móng vuốt” của Đỗ Duy sắp tiến tới đây, trong lần hết lần này tới lần khác một tia ý tứ kháng cự đều không thể sinh ra.


Tiếng la ó dưới đài nhất thời biến mất! Mấy ngàn người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mặt nạ của mỹ nữ bị công tước đại nhân lấy xuống...


Khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt câu hồn đoạt phách, mang theo đôi mày quyết rũ, ngoài ra một tia lạnh lùng trong trẻo từ Tuyết Sơn dưỡng thành - không hề nghi ngờ, chính là một khuôn mặt tuyệt sắc!


Sau khi yên tĩnh, toàn trường bộc phát ra một hồi hoan hô và kích động hò hét.


Mà lúc này, tay phải tội lỗi của Đỗ Duy đã vươn qua, dùng sức ôm lấy cái eo thon nhỏ của Allu...


Trên cái eo nhỏ lỏa lồ của Allu, da thịt trắng mịn, nàng thậm chí còn cảm giác được ngón tay của Đỗ Duy nhẹ nhàng ngắt mình một cái... động tác rất nhỏ này, nhất thời khiến cho bàn tay đang cầm kiếm của Allu buông lỏng, ném xuống đất nhẹ nhàng một cái.


Cánh tay của Đỗ Duy nhẹ nhàng dùng lực, liền đem thân thể Allu kéo về đây, gắt gao dán lên chính mình, tiếp đó, hắn từ trên cao nhìn xuống ánh mắt của cô bé đang trong lòng.


Trong ánh mắt có chút mờ mịt, có chút trốn tránh, có chút sợ hãi, có chút chờ mong... phảng phất như một con linh dương mới đẻ.


Đỗ Duy cười xấu xa, sau đó đưa đầu qua, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô bé...


- Đừng...


Thân thể Allu nhất thời cứng ngắc, đôi mắt lập tức trợn tròn, nhưng sau đó trong con ngươi toát lên một tia mê mang và say mê, dần dần mất đi ý thức, rất nhanh liền nhắm hai mắt lại.


Toàn trường người xem:


-...


- Đây là cái gì...


- Đây là cái gì?


- Đây là cái quỷ gì?


Rõ ràng là một trận đấu lôi đài sinh tử, như thế nào mà công tước đại nhân của chúng ta vẻ mặt xấu xa đi tới, tùy tiện liền đem mặt nạ của nàng gỡ xuống, lại tùy tiện nhìn đôi mắt của nàng, sau đó...


Sau đó liền hôn con mẹ nó luôn!


Mà ngồi ở trên khán đài quý tộc, có nhiều tên nhà giàu ăn chơi trác táng, lại nhao nhao đứng ngồi không yên nổi lên, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, ra sức vỗ tay, nhìn Đỗ Duy trên đài, vẻ mặt đều tràn đầy sùng bái.


Nhìn đi! Vị công tước đại nhân này, bản lãnh cua gái cũng quá là trâu bò đi! Cua gái cũng phải cua trên lôi đài mới chịu! Trước đây mỹ nữ trên lôi đài uy mãnh giống như một con cọp mẹ. Nhưng chỉ cần công tước đại nhân của chúng ta nhìn vào hai mắt nàng, liền...


Liền thu phục được ngay!


Rời môi.


Trong ánh mắt của Allu mới dần dần khôi phục vài phần thanh minh. Chung quanh hoan hô, ủng hộ, ồn ào các loại thanh âm truyền đến. Mới khiến cô gái nhỏ nhất thời đỏ mặt lên, chỉ sợ đụng vào liền chảy cả máu.


- Ngươi xem. Ta chỉ là làm chuyện mà đã rất muốn làm từ lâu.


Đỗ Duy mỉm cười nhìn cô gái nhỏ trước mặt này, hắn cảm giác được tim của đối phương lúc này đang đập như hưu chạy, nhẹ giọng nói:


- Mấy tháng trước, lần đầu tiên thấy ngươi, ta cũng rất muốn được sờ cái eo nhỏ của ngươi... ngoài ra còn có cái này...


Đỗ Duy nhẹ nhàng vươn tay chỉ vào môi của đối phương, sau đó trừng mắt nhìn:


- Hôm nay là ngày mười bốn tháng hai. Lễ tình nhân vui vẻ.


Lễ tình nhân?


Đó là cái gì vậy?


Còn nhớ chính mình bị đối phương giữ làm tù binh giam trong địa lao, cái tên nam tử ghê tởm này dùng móng vuốt ác độc của hắn cào trên ngực mình hai cái. Trước khi đi còn nói một câu đến tận bây giờ còn không hiểu “Ba mươi lăm D”.


Hôm nay là ngày “Lễ tình nhân” vậy là ý gì?


Rốt cục, âm thanh ồn ào xung quanh, khiến trong lòng Allu nỗi xấu hổ và giận dữ dần chiếm thượng phong. Nàng dùng sức cắn môi:


- Ngươi! Ngươi... Ngươi...


- Ta vừa mới hôn ngươi.


Vẻ mặt Đỗ Duy rất thành khẩn, nhưng trên ánh mắt lại phảng phất như tuyên bố: Ta mới vừa rồi làm như vậy rồi sao!


Đại khái là âm thanh ồn ào chung quanh khá kích động, hoặc là do bộ dáng của Đỗ Duy làm cho tức giận, bản năng của Allu rốt cục đã trở về!


Nàng hốt nhiên co rụt lại, giống như một con cá trắng mịn, từ trong ngực Đỗ Duy trượt ra, sau đó giơ đầu gối lên. Bắp chân liền hung hăng đá về phía Đỗ Duy...


Không thể không nói, nữ hài tử đang xấu hổ và giận dữ, xuất thủ thật là không có chừng mực. Chỗ mà nàng đá, nếu thực sự mà đá trúng, chỉ sợ sau này Vivian và Jojo đều phải thủ tiết mà sống quá.


May mắn là Đỗ Duy trên mặt lại toát ra một tia cười giảo hoạt. Thân thể phảng phất giống như là bị Đỗ Duy đá trúng, nhưng chỉ có Đỗ Duy và Allu mới biết được, một cước này của Allu, căn bản không có nửa phần lực.


Nhưng...


Kêu to một tiếng, thân thể của Đỗ Duy đã bị một cước này đá bay lên không, sau đó bay thẳng ra ngoài. Ước chừng hơn mười thước mới rớt xuống, lúc đó... đã nằm phía dưới lôi đài!


Đỗ Duy đứng trên mặt đất, bộ dáng vẻ mặt vẫn còn nghiêm nghị. Quay về phía Allu trên lôi đài, lớn tiếng nói:


- Các hạ vũ kỹ quả là lợi hại! Ta thật bội phục bội phục!


Mấy ngàn người xem đều trợn mắt muốn lọt tròng!


Cho dù là có thả, cũng không có đơn giản như vậy chứ!


Nhưng sau đó sắc mặt Đỗ Duy thay đổi, quay trên khán đài nhìn Allu cười hì hì một tiếng, ôn nhu nói:


- Buổi tối ta đi cái tiểu viện ở thành nam kia tìm ngươi nha.


Một câu này nói ra. Nhất thời trên mặt mỗi người đều lộ ra biểu tình giống nhau!


Thì ra là thế! Thì ra là thế!


Vị công tước này của chúng ta! Quả thật là một tên phong lưu mà!


Mà lúc này, Allu sau khi tức giận dậm chân, xoay người từ lôi đài hướng về thông đạo chảy thẳng ra ngoài. Cho tới Đỗ Duy, cũng quay về hướng người xem chung quanh gật đầu chào tứ phía, sau đó thì ung dung rời đi.


Một trận tỉ võ, biến thành một vở kịch tình cảm lãng mạn.


Ít nhất người xem không còn kêu gào đòi trả vé nữa. Bọn họ đã được nhìn thấy một tên gia hỏa đẹp trai, một cô nàng xinh gái. Còn được nhìn thấy kẻ tâm phúc của người đứng đầu đế quốc trên lôi đài ôm mỹ nữ thân thiết hun hít... cũng đáng đồng tiền mua vé rồi!


Từ tiết mục công tước Hoa Tulip lôi đài đại chiến mỹ nữ biến thành công tước đại nhân lôi đài chinh phục mỹ nữ. Cũng không có gì khác nhau lắm.


***


Trên phòng riêng ở lầu ba.


- Hổ báo! Hổ báo! Hết sức là hổ báo!


Mặc dù tiếp tục mắng chửi, nhưng trên mặt Thần hoàng tử lại mang theo nụ cười khoái trá.


Bên cạnh Cheek lại thở dài:


- Điện hạ, ta nghĩ công tước đại nhân làm vậy tựa hồ có chút quá đáng. Dù sao thì tỉ võ đại hội này cũng quan hệ đến uy vọng của Hiệp Hội kỵ sĩ, ngoài ra lần này Roland kiếm kỵ sĩ đoàn gây dựng lại, người vô địch sẽ là đoàn trưởng của kỵ sĩ đoàn! Đại nhân như thế tùy tiện để một nữ nhân tiến vào trận chung kết... Cách làm như trò đùa thế này, chỉ sợ sau này cái Thanh kiếm Roland kỵ sĩ đoàn được thành lập, người người đều sẽ có vài phần xem nhẹ!


- Rất khá!


Thần hoàng tử cười ha ha một tiếng:


- Cheek, ngươi càng ngày càng chịu khó động não tự hỏi. Bất quá còn chưa đủ, muốn nói về chuyện này, còn phải suy nghĩ thâm sâu hơn một chút nữa mới được.


Vừa nói, hắn vỗ vỗ vai tên thần tử trung thành này, xoay người rời khỏi phòng riêng.


Cheek vội vàng đi theo sau, mà tiểu hoàng tử Charlie lại mang theo một tia nhàn nhạt vui vẻ trên mặt.


Khi đang đi xuống lầu, đến khoảng sân rộng của Hiệp Hội kỵ sĩ. Một đội Ngự Lâm quân đã sớm đem nơi này canh gác cẩn thận đưa Nhiếp Chính vương lên xe ngựa, mà lúc này, hoàng tử Charlie cố ý đi sau cùng, lại cười nói với Cheek:


- Cheek sư phụ, ngài quả thật không hiểu. Đỗ Duy sư phụ làm như vậy, phụ thân lại càng cao hứng, sẽ không trách cứ người đâu.


Cheek là cung đình thủ tịch võ sĩ. Ngày thường cũng phụ trách dạy cho tiểu hoàng tử một ít vũ kỹ vỡ lòng. Cho nên Charlie hoàng tử kêu hắn một tiếng sư phụ cũng không phải là quá.


- Tiểu điện hạ, ý tứ của ngài là...


Charlie hoàng tử mỉm cười, thanh âm mặc dù có chút non nớt, nhưng thần sắc lại có vài phần của người trưởng thành. thấp giọng nói:


- Với bản lãnh của công tước Hoa tulip. Nếu vào trận chung kết, người tất nhiên sẽ trở thành vô địch! Mà nếu như người quả thật vô địch. Chẳng lẽ lại thật sự phải đi làm cái chức đoàn trưởng của Roland kiếm kỵ sĩ đoàn kia? Mặc dù gây dựng lại cái Hiệp Hội kỵ sĩ thủ hộ lực lượng này cũng chỉ là một trò đùa, nhưng trong đế đô này... với sự thông minh của công tước đại nhân, thế lực của người bây giờ đã khá lớn, nếu như người lại nắm được Hiệp Hội kỵ sĩ trong tay... Người là một thần tử, muốn có thế lực lớn như vậy để làm gì? Nhưng lại chỉ có được một kỵ sĩ đoàn trong đế đô! Về phía nhân tâm mà nói, chỉ sợ cũng không hợp với “vi thần chi đạo”! Công tước đại nhân hôm nay làm vậy, kỳ thật chính là nể mặt phụ thân của ta, đem chính bản thân mình từ trong cuộc chiến đi ra, tỏ vẻ như chính mình tuyệt đối không dính dáng đến với cái Hiệp Hội kỵ sĩ cũng như cái kỵ sĩ đoàn mới lập này. Đó chính là biểu lộ của sự trung thành và tự mình từ bỏ quyền lợi! Nếu không nói thế này... Trọng chấn Hiệp Hội kỵ sĩ là người, ý kiến gầy dựng lại Thanh kiếm Roland kỵ sĩ đoàn cũng là người, tối hậu nếu như cả hai cái thế lực này lọt vào tay của người... Phụ thân ngoài miệng không nói, trong lòng khẳng định cũng sẽ không vui! Sư phụ của ta hôm nay hành động như vậy, thâm ý sâu sắc a! Một bước này, lùi rất tốt! Lùi rất hay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK