Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vậy phương pháp đó là…


Đỗ Duy vừa muốn hỏi nhưng lập tức thấy vẻ mặt trẻ trung của Kakalot lộ vẻ kiên định. Kẻ thông minh như Đỗ Duy đương nhiên hiểu ngay ý của Kakalot. Bí mật này mang tới bất hạnh cho sư phụ hắn vậy Kakalot nào thể tùy tiện nói cho người khác được?


- Vì sao ngươi lại tham gia thi đấu lần này?


Đỗ Duy hỏi sang chuyện khác.


- Ta muốn trở thành kỵ sĩ, muốn có địa vị, muốn có quyền lực và của cải…


Kakalot xiết chặt nắm tay:


- Tên đó là thống lĩnh phòng thủ địa phương, hắn có quyền có thế ở nơi đó… Ta, ta một thân một mình không cách nào báo thù cho sư phụ. Vì vậy khi ta nghe nói nơi này có cơ hội bèn tới đây. Trên thông cáo chỉ cần tham gia thi đấu, tiến vào năm mươi người đứng đầu thì cho dù thân phận ngươi là gì cũng có thể có được danh hiệu kỵ sĩ! Ta muốn có một thân phận thật tốt, nếu không, là con của nô lệ, ta cả đời không có cơ hội để trở nên nổi bật ngoại trừ… vô địch thi đấu, trở thành một đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn, lại còn ở đế đô nữa. Ta nghĩ có lẽ đây là một cơ hội…


- Ngươi muốn báo thù?


Đỗ Duy gật đầu, hắn nhìn ra ngọn lửa thù hận trong mắt Kakalot.


- Sư phụ bị tên đó giết chết.


Hốc mắt Kakalot đột nhiên đỏ lên, hai hàng lệ chực trào ra:


- Tên thống lĩnh phòng thủ ở đó có thù oán với sư phụ, tên đó chuyên môn tới tìm những dong binh xuất ngũ làm phiền vì bình thường dong binh xuất ngũ sẽ mang theo tiền của tích lũy trong cả đời mạo hiểm, trong tay cũng có không ít. Tên gia hỏa đó nhiều lần hại chết không ít dong binh xuất ngũ ẩn cư, hơn nữa hắn luôn gán tội cho những người đó. Những năm trước đây theo pháp luật dong binh là phạm pháp nên hắn có thể dùng danh nghĩa luật pháp, không chút kiêng nể bắt những dong binh xuất ngũ này, sau đó tịch thu gia sản của bọn họ. Sau này dong binh được hợp pháp hóa nên con đường tài lộ của tên thống lĩnh cũng bị chặn lại, nhưng sau hắn nghe được sư phụ ta từng là người trong dong binh đoàn Hồng Tuyết tiếng tăm lừng lẫy, cũng nghe được dong binh đoàn Hồng Tuyết trong một lần mạo hiểm bị diệt toàn quân, tên thống lĩnh tham lam đó hình như nghĩ sư phụ của ta là người duy nhất còn sống nhất định đã đem tiền của do dong binh đoàn tích lũy nhiều năm làm của riêng. Thế nên hắn liền theo dõi sư phụ của ta…


- Nhưng sư phụ của ngươi xem ra không có bao nhiêu tiền.


Đỗ Duy thở dài.


- Tất nhiên là người không có.


Kakalot sắc mặt âm trầm:


- Sư phụ năm đó bị người trong dong binh đoàn phản bội, bị đuổi giết khi ở dong binh đoàn. Người làm sao có được đống tài sản đó cơ chứ? Mấy năm đó luôn là người tằn tiện chắt bóp từng ngày, thời gian đó chúng ta rất gian khổ. Nhưng, không ngờ là tên thống lĩnh đó lại không tin, tên gia hỏa lam tham đó luôn cho rằng sư phụ nhất định đã lặng lẽ đem lượng lớn tiền bạc chôn ở nơi nào đó cho nên hắn an bài hành động mưu hại sư phụ ta. Hắn âm thầm uy hiếp sư phụ ta hai lần mà không được bèn phái người hạ thuốc vào trong rượu ở quán mà sư phụ hay uống. Sau đó… hắn lại phái hộ vệ hóa trang thành bình dân… Sư phụ ta khi phản kháng bị bọn chúng đánh chết, tên hỗn đản đó… Hắn cuối cùng tùy tiện lôi vài tên ma men trên đường gánh tội thay!


Nước mắt của Kakalot cuối cùng cũng chảy xuống.


Đỗ Duy biết giờ không cần nói gì.


Hắn đi tới bên người Kakalot, nhìn thanh niên này:


- Tâm nguyện lớn nhất của ngươi là báo thù sao?


- Đúng vậy, ngoại trừ báo thù ta không còn yêu cầu gì khác.


- Được.


Đỗ Duy thần sắc lẫm liệt:


- Ta giúp ngươi báo thù, bất quá… ngươi hẳn cũng biết ta muốn gì.


Kakalot mở to đôi mắt nhìn Đỗ Duy:


- Đại nhân, nếu ngài có thể giáp ta báo thù ta sẽ nói bí mật đó cho ngài… Hơn nữa, mạng của ta trong tương lai cũng là của ngài!


***


Tháng hai, ngoại thành đế đô, đất hoang hai bên đại lục đã nhú lên vài loài hoa dại sức sống mạnh mẽ. Mặc dù lúc này trời mới chỉ vừa vào xuân nhưng những loài thực vật hoang dã đó cũng đã không chờ được biểu lộ ra sức sống mạnh mẽ của mình.


Ven đường thi thoảng điểm vài đóa hoa nhỏ màu trắng mang tới vài sắc màu tươi sáng cho người đi đường.


Thực tế, trong tháng hai này khí trời đều không tồi, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời xua tan chút rét lạnh cuối cùng còn lưu lại của mùa đông, có thể nói mùa xuân năm nay tới sớm hơn mọi năm.


Phía tây ngoài đế đô, một đội nhân mã vừa mới ra khỏi cửa thành, tối hôm qua bọn họ ở lại trong thành một đêm, mà giờ phút này kỵ sĩ hộ vệ toàn thân giáp nặng, lá cờ mang biểu tượng của gia tộc hoa Tulip khiến người người trên đường nhường lối, ánh mắt cung kính nhìn theo.


Vài cỗ xe ngựa lớn được đội kỵ binh bảo vệ ở giữa, mà cỗ xe ngựa đi đầu đẹp đẽ quý giá tới mức người ta khó có thể tưởng tượng nổi, nếu không biết công tước hoa Tulip giờ vẫn ở trong thành.. có lẽ mọi người đều cho người ngồi trong xe là bản thân Đỗ Duy.


Đương nhiên, cũng như danh tiếng thiên tài vang dội của Đỗ Duy, vị công tước hoa Tulip này cũng nổi tiếng là thích hưởng thụ - Điểm đó khiến rất nhiều người sùng bái thực lực của Đỗ Duy cũng không khỏi nổi lên một chút ghen tị: những cường giả khác đều phải liều mạng khổ luyện, thậm chí gần như tự ngược, từ bỏ tất cả những khoái lạc trong cuộc sống. Chỉ có những người khổ tu như vậy mới có thể có thực lực cường đại.


Nhưng vị công tước đại nhân này của chúng ta, thiên tài cả ma pháp và vũ kỹ, lại là một quý tộc cực kỳ yêu thích rượu và thức ăn ngon, thích những thứ xa xỉ trong cuộc sống… Một người như thế không ngờ lại có thể luyện cả ma pháp và vũ kỹ tới trình độ cao cường như vậy. Có lẽ ngoài thiên tài ra, vận khí của công tước đại nhân của chúng ta hẳn cũng được nữ thần chúc phúc qua.


Quả thực… quá không có thiên lý!


Rất nhiều võ giả đều nghĩ thầm như vậy trong lòng: ta ngày ngày đều khổ luyện vài canh giờ, đi sớm về muộn nhưng giờ mới có x cấp mà thôi, còn tên công tước kia, hắn ôm mỹ nữ, uống rượu ngon, ngủ giường mềm, mặc áo đẹp, cưỡi ngựa săn thú, rất nhàn nhã, vậy mà lại dễ dàng đạt tới hàng ngũ võ giả cao cấp.


Đây không phải không có thiên lý thì là gì?


Nhìn cỗ xe ngựa này xe,! Bánh xe tinh xảo còn có ma pháp văn lộ (nét vẽ) nhàn nhạt, vật liệu là gỗ thượng đẳng, còn dùng cả tuấn mã kéo xe. Tất cả đều chỉ để cho lúc đi xe ngựa bớt xóc nhất có thể.


Tuy nhiên lúc này ngồi trong xe ngựa đương nhiên không phải Đỗ Duy.


Công chúa Louise dựa vào cửa sổ nhìn vào bức tường thành của đế đô xa xa, nàng có chút thất thần, từ biểu tình của công chúa điện hạ hiển nhiên nàng có tâm sự. Ánh mắt thấp thỏm bất an lộ ra nỗi phiền muộn trong lòng. Trong thành Syria làm “y tá” được mấy tháng, cứ lần lữa mãi rồi công chúa điện hạ cũng phải lên đường trở về đế đô - Dù sao nàng cũng là một công chúa của đế quốc, cho dù có lưu luyến nơi đó đến đâu nàng cũng không thể ở lại thành Syria mãi được.


Mà quay về đế đô thì… Người đó…


Công chúa còn dang âu sầu lo lắng thì một kỵ sĩ mặc áo giáp màu bạc cưỡi ngựa đi tới bên xe ngựa, nhẹ nhàng gõ vào cửa sổ xe.


- Bang!!! Bang!!! Bang!!!


Ba âm thanh thanh thúy vang lên.


Louise lập tức chấn chỉnh lại tinh thần, khuôn mặt thoáng hiện vẻ nhu tình, nàng mở cửa sổ nhìn kỵ sĩ cưỡi ngựa ở bên ngoài.


- Chúng ta sắp tới rồi.


Giọng nói của kỵ sĩ có hơi khàn khàn song ngữ điệu vốn lạnh lùng trước mặt vị công chúa này lại không tự chủ được thêm vài phần nhu tình không dễ phát hiện.


Hussein ngồi trên xe ngựa ngắm khuôn mặt mỹ lệ trong xe, ngay cả ánh mắt của hắn cũng trở nên nhu hòa hơn vài phần


Lúc này vị thánh kỵ sĩ của chúng ta không mặc chiếc áo choàng đen thường thấy ở Tây Bắc!


Hắn mặc một bộ giáp kỵ sĩ sáng bóng màu bạc, trước ngực đeo một huân chương kỵ sĩ cửu cấp (Đương nhiên tấm huân chương này là do Đỗ Duy mua từ tay tên Deron kia rồi cho người đưa tới Tây Bắc.


Bộ râu trước kia cũng được Hussein cạo sạch, vẻ ngoài anh tuấn hoàn toàn hiển lộ. Thánh kỵ sĩ của chúng ta vốn là một nam tử anh tuấn lạnh lùng, giờ phút này không hề che dấu dung mạo lại khôi phục vài phần phong thái của “đại lục đệ nhất kỵ sĩ” trong lòng các thiếu nữ năm đó.


Bộ giáp kỵ sĩ màu bạc hoa lệ đẹp mắt, áo choàng đỏ tươi, dáng người cao ngất ngồi thẳng trên lưng ngựa, khuôn mặt anh tuấn… Đương nhiên, ngoại trừ con mắt độc nhất khiến người ta cảm thấy không được hòa nhã ra. Bất quá một vết sẹo dài từ trên mắt xuống lại khiến hắn ngoài vẻ anh tuấn càng thêm vài phần bưu hãn!


Mặc lại bộ giáp kỵ sĩ rực rỡ, bỏ đi chiếc áo choàng đen che giấu thân hình, cảm giác này khiến sự u ám trong lòng Hussein giảm đi rất nhiều, dường như thoát khỏi áp lực đè nặng trên mình mấy năm nay.


Hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn trở về từ khi phản bội giáo hội!


Tất cả những điều này đều phải cảm ơn Đỗ Duy.


Sau ngày Đỗ Duy luận võ, trong hành lang phía sau lôi đài uy hiếp giáo hoàng, giáo hoàng bệ hạ nhanh chóng thực hiện lời hứa của mình. Ngày thứ hai sau đó tin tức về Hussein đã được công bố ra, nhanh chóng truyền khắp những con đường của đế quốc.


Nội dung của tin tức đó rất đơn giản, là giáo hội xác nhận phản đồ lớn nhất của thần điện, là Hussein đã tử vong. Giáo hoàng tự tay viết lệnh hủy bỏ truy nã hắn. Như vậy, về mặt “pháp luật” Hussein đã là một người chết.


Cho nên giờ Hussein mới dám đi dưới ánh mặt trời như vậy…


- Chúng ta đi nhanh đi.


Hussein nhìn ánh mắt công chúa Louise, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhu hòa.


Louise mỉm cười, hiển nhiên trong lòng thiếu nữ này đang ngập tràn vị ngọt của tình yêu, nàng liếc mắt nhìn thánh kỵ sĩ, đột nhiên khuôn mặt ửng đỏ:


- Ngươi định nói gì với ta?


- Không.


Hussein vẻ mặt chân thành:


- Ta chỉ muốn ngắm ngươi một chút.


Một câu nói rất đơn giản, không nồng nhiệt nhưng lời nói từ miệng nam nhân lạnh lùng đó vẫn khiến Louise hài lòng.


Ở chung trong thành Syria mấy tháng, Louise đã sớm yêu tha thiết vị thánh kỵ sĩ kiên cường bất khuất này.


- Ngươi… có muốn… vào đây ngồi một lát không?


Công chúa ngượng ngùng hỏi.


Hussein lắc đầu:


- Không cần, ta chỉ muốn ngắm ngươi một lát.


- Nhưng ta hơi lo, nơi này dù sao cũng là đế đô.


Công chúa Louise đột nhiên hơi hoảng sợ:


- Thân phận của ngươi…


Nàng là công chúa trong hoàng thất đương nhiên biết rất nhiều chuyện tàn nhẫn dã man trong Thần Điện, nàng lo là trong đế đô đột nhiên xuất hiện một nhóm thần thánh kỵ sĩ lớn bắt Hussein đi sau đó cột vào cọc và… thiêu sống…


- Mọi chuyện đều đã được giải quyết.


Hussein nở nụ cười ẩn chứa ba phần trào phúng:


- Ta hiểu giáo hội mà, bọn họ nếu đã tuyên bố ta tử vong như vậy có nghĩa là chuyện này đã qua. Cho dù giờ ta xuất hiện trước mặt bọn họ bọn họ cũng sẽ không thừa nhận với ta là “Hussein đã chết”. Nếu không như vậy chẳng phải thừa nhận mệnh lệnh của giáo hoàng là một trò cười sao? Thần Điện là một đám “yêu” sĩ diện tới cực điểm, chuyện này Đỗ Duy làm rất tốt.


- Ta rất cảm kích hắn.


Louise công chúa từ đáy lòng nói:


- Ngươi biết không? Hussein, khi tin tức truyền tới ta có thể cảm giác được tâm tình ngươi tốt hơn rất nhiều… Khuôn mặt ngươi cũng bắt đầu cười trở lại.


Lúc này, vì thánh kỵ sĩ, nam tử kiên cường hơn ba chục tuổi của chúng ta khuôn mặt lại đột nhiên lộ vẻ ôn nhu hiếm thấy, khi hắn cười cả những góc cạnh trên khuôn mặt cũng như nhu hòa hơn nhiều.


Do dự một lát, Hussein nhìn ánh mắt công chúa, lúc này tòa núi băng trong mắt thánh kỵ sĩ đã sớm bị hòa tan:


- Không, ngươi sai rồi, ta thay đổi không phải vì tin tức kia… Mà là vì ngươi.


Là vì ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK