Trời đã bắt đầu tối, ánh mặt trời tà tà chiếu rọi xuống nền đất
Đây cũng là 1 trấn nhỏ, cũng là trấn gần thành Asian nhất. Từ lúc phòng tuyến phía bắc thất thủ đến nay, rất nhiều cư dân trong vùng đã dời xuống phương nam để tránh ngọn lửa chiến tranh, mà lúc này đã là chạng vạng, trấn lại càng tịch mịch hơn. Từ xa nhìn lại, thôn trấn chí có lưa thưa vài cụm khói bếp, đại đa số các nhà đều trống không, nhìn rất hoang tàn
Vì ứng chiến, nguyên bản thôn trấn có một hai ngàn người cũng xây dựng một vòng tường bao – chỉ là vòng tường này quá mức đơn giản, chỗ cao nhất cũng chỉ có 2 thước mà thôi. Còn chỗ thấp nhất, chỉ sợ kỵ binh cũng có thể phóng ngựa vọt qua được
Rất khó tưởng tượng loại công sự đơn giản này một khi có chiến sự có thể có được bao nhiêu tác dụng
Chẳng qua đối với cư dân trong trấn, vì có một vòng tường đơn giản mà tăng thêm cảm giác an toàn, trong lòng cũng tự an ủi – có còn hơn không
Mà hiện tại, vì vị trí đặc thù của thôn trấn, Đỗ Duy từ lúc lên tiền tuyến, phái ở đây 300 bộ binh
Từ lúc tập kết ở thành Asian, trấn nhỏ phía nam này dưới lệnh của đế quốc đã xuất hiện lão binh xuất ngũ, còn có thanh niên trai tráng kết hợp với dân địa phương. Bởi vì đây là đường chính để đến rừng rậm đóng băng, chính là khu vực dong binh hoạt động mạnh nhất, trong số đó không ít người cũng có năng lực. Những người này sẽ chủ yếu trợ giúp thủ quân ở đây duy trì trật tự, cùng gáng vác trách nhiệm khi bị tấn công
Lúc này, mặt trời đã xuống núi. Tại cửa nam của thôn, hai dân binh mặc giáp da đứng gác – từ giáp da của họ cũng có thể nhìn ra, hai người này đã từng làm dong binh, sắc mặt cũng không bình tĩnh
Từ lúc phòng tuyến tan vỡ, thành Asian trở thành cứ điểm cuối cùng chắn ở phía trước. Toàn bộ những chỗ khác là bình nguyên trống trải. Dưới tình huống này, địch nhân mặc dù có thể không hạ được thành Asian, nhưng vẫn có thể phái nhóm nhỏ lang kỵ binh đi quấy rối được. Thậm chí vài ngày trước, nghe nói đã có người nhìn thấy lang kỵ binh quanh đây
Tuy tin tức đó không được kiểm chứng, cũng có thể chỉ là dân chúng trông gà hóa quốc, nhìn sói thành lang kỵ binh. Nhưng loại tin tức này cũng khiến mọi người khẩn trương hơn
Đúng lúc này, hai dân binh nghe thấy phương nam truyền đến một loạt tiếng vó ngựa trầm trọng. Chỉ thấy đường chân trời mờ mịt bụi đất, khiến hai người có chút khẩn trương. Cuối cùng, khi họ nhìn thấy rõ cờ xí, mới thả lỏng ra được
Là quân đội của chúng ta
Đánh nhau cùng những chủng tộc quái vật phương bắc, chí ít việc phân biệt địch ta rất đơn giản. Nếu là con người, đương nhiên sẽ là quân mình, còn bọn quái vật kia tướng mạo bất đồng, muốn trà trộn vào nhân loại tuyệt đối không dễ
Trên đường lớn, móng ngựa dồn dập, bụi đất tung bay dần dần tiến tới. Một đội chiến mã toàn thân mang giáp trụ, thủ lĩnh cầm cờ đi tới. Trên lá cờ là hình bông hoa tulip trên nền lửa
- Xem ra, là kỵ binh của công tước hoa tulip
Hai dân binh lập tức cười ha hả, còn giơ tay lên múa may chào đón
Mà đội kỵ binh này chỉ có không đến trăm người, khi họ đến gần, thủ lĩnh dân binh mới cảm thấy vài chỗ khác biệt!
Một đội kỵ binh trăm người đi tới, chỉ thấy tiếng vó ngựa đều tăm tắp. Đi tới trước mặt, đội ngũ đột nhiên dừng lại nhưng vẫn bảo trì đội hình không hề hỗn loạn, chứng tỏ kỹ thuật khống ngựa rất cao siêu. Mà mỗi người trên ngựa không chỉ là thân mặc giáp da, còn đeo cả mũ giáp đen sì chỉ lộ ra đôi mắt. Những kỵ binh này ngồi trên lưng ngựa, dừng lại rồi vẫn hoàn toàn im lặng, tuyệt không một ai mở miệng. Thậm chí đối mặt với hai dân binh cũng vẫn bảo trì tư thế đồng nhất: một tay nắm dây cương, một tay nắm chuôi kiếm! Đây là một tư thế tùy thời có thể đảm bảo cảnh giác cao nhất
Trăm kỵ trước mặt dừng lại. Ngựa không hí, người không nói, ẩn ẩn một cỗ sát khí bức người!
Cự ly chỉ có mấy chục bước, mà trăm kỵ binh này vẫn bảo trì tư thế mặt sắt lạnh lùng. Dân binh bị dọa tới lạnh run người, nhất thời sửng sốt quên cả nói chuyện
Cuối cùng, một kỵ binh đi trước tiến tới, sau mặt nạ sắt phát ra một câu:
- Chúng ta là kỵ binh gia tộc hoa tulip phụng mệnh lên phía bắc. Xin mở cửa đi!
- A… À!
Hai dân binh lúc này mới bừng tỉnh
Sau đó kỵ binh kia ném ra một quyển trục, ở trên có con dấu thông hành của đế quốc. Hai dân binh bắt lấy nhìn thoáng qua, sau đó nghiêm mặt lại, miễn cưỡng cười nói:
- Quá tốt! Chỉ cần có thể giúp đỡ được là chúng ta hoan nghênh! Các ngươi hẳn là đi thành Asian, qua cái trấn này đi chừng 40 dặm là tới!
Nói xong, hắn vung tay lằm một cái thủ thế với cung thủ phía sau. Sau tường đất, một ít binh sĩ đứng trên thang tò mò nhìn ra ngoài
Cửa trại từ từ mở, bộ binh đế quốc đóng ở đây đi ra nghênh tiếp
Mà khi đội kỵ binh này đến gần, dân binh cùng binh sĩ trong trấn mới phát hiện ra một tình huống cực không bình thường:
Những kỵ binh từ gia tộc hoa tulip này … ngựa của bọn họ…. Cao lớn quá!
Tuy gia tộc hoa tulip dựa vào tây bắc, có ưu thế địa lý mua ngựa tốt từ thảo nguyên, tố chất kỵ binh hẳn là rất tốt, nhưng mọi người cũng không ngờ lại có thể tốt tới mức này!
Kỵ binh đế quốc phổ biến dùng loại ngựa có chiều cao chừng 1m50. Mà chiến mã có chiều cao chừng 1m80 đã là tiêu chuẩn cho kỵ binh tinh nhuệ đế quốc
Còn có loại chiến mã đặc biệt, có thể cao tới 2m – chẳng qua loại này chỉ có tướng lĩnh cấp cao mới có thể dùng
Mà đội ngũ trăm người này, từ vũ khí cùng trang phục mà nói, hiển nhiên chỉ là quân đội phổ thông, nhưng mà ngựa của bọn họ ….
Ông trời ạ!
Mọi người trong trại đều đa số trợn mắt cứng lưỡi nhìn!
Lũ chiến mã này, con thấp nhất chỉ sợ cũng phải 2m trở lên! Còn có con to nhất sợ rằng phải đến 2m5! Cơ thể thô tráng khỏe mạnh, cơ thịt như đúc bằng đồng, bốn chân phảng phất chứa lực lượng cuồng bạo. Từ thân hình khổng lồ cùng bắp thịt đầy sức mạnh, lũ chiến mã này vô luận là chở nặng hay xung phong đều là cực phẩm!
Càng cổ quái là, lũ chiến mã khổng lồ này còn mang cả giáp ngựa. Giáp ngựa này là trang bị hoàn chỉnh, tại chỗ mồm ngựa còn một tấm bịt mõm che kín. Lúc chiến mã chậm rãi qua cửa, dân binh rõ ràng nghe thấy tiếng hô hấp thô dày như gió gào thét. Mà tròng mắt chiến mã ẩn ẩn có màu đỏ!
Không còn nghi ngờ gì nữa, đội kỵ binh trăm người này, mỗi con đêu là cực phẩm chiến mã. Loại ngựa này trong quân đội, chỉ có mãnh tướng mới dùng! Mà trong gia tộc hoa tulip … cả lính trơn cũng có ngựa tốt thế này ư?
Dân binh trong trấn, có người xuất thân từ dong binh, đối với ngựa cũng không qua xa lạ. Vừa nhìn qua, lại ẩn ẩn thấy những chiến mã này có một cỗ khí tức cổ quái … nói thể nảo nhỉ? Tuy những con ngựa không kêu không hí, nhìn như an tĩnh, nhưng cặp mắt đỏ rực kia vẫn ẩn ẩn một cỗ khí thế hung bạo!
Phảng phất phía trước không phải 100 con chiến mã, mà là 100 con sư tử, 100 con hổ!
- Chúng ta chỉ là đội tiên phong, đại quân còn ở phía sau
Đội trưởng kỵ binh nhảy xuống, đi tới trước mặt một viên quan quân đế quốc hành lễ
Quan quân đóng tại đây toàn bộ ngây ngốc
Một trăm người xuống ngựa, mỗi người đều cao gần 2m, tiêu chuẩn nam nhân cao lớn khỏe mạnh
Một trăm người trầm mặc không nói, chỉ dùng ánh mắt sắc bén như nước nhìn ra xung quanh, khiến người ta không rét mà run
- A… a, chúng ta biết rồi
Quan quân lúc này mới phản ứng, lại hỏi 1 câu:
- Có cần cỏ hay không?
- Không, nhưng xin cho chúng ta chút nước, ngựa của chúng ta cần uống nước, cỏ thì không cần
Thanh âm đội trưởng kỵ binh lạnh lùng:
- Chúng ta còn phải đi đường
Thanh âm cứng nhắc, phảng phất như hắn không thích nói nhiều những lời như vậy. Cuối cùng, bật ra thêm 2 tiếng: “ Đa tạ “
Chỉ là khi quan quân ở trấn muốn bảo mã phu đi chăm sóc ngựa, đối phương lại cự tuyệt
- Đa tạ, chẳng qua không cần. Chiến mã của chúng ta bất đồng, chỉ có thể do chính kỵ binh chúng ta chăm sóc
Khi người trong thôn nhìn những kỵ binh này cho ngựa uống, bọn họ bỏ mũ giáp xuống, cùng ngựa uống trong máng nước – những kỵ binh này bỏ mặt nạ đi, tướng mạo cũng không có gì bất thường, chẳng qua đại đa số đều còn trẻ. Nhưng những người này lại toàn thân tỏa ra sát khi! Từng người trầm mặc như đá, khí thế kinh người, khiến người ta từ xa đã cảm giác được, không dám tới gần.
Nhưng mà, tràng kinh ngạc này còn chưa kết thúc
Khi quan quân trong trấn đang chuẩn bị lượng lớn nước cùng rơm cỏ, sau chừng một canh giờ kể từ lúc đội tiên phong tới, phía xa, tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới!
Tiếng vó ngựa ầm ầm phảng phất rung cả đất. Quan quân giàu kinh nghiệm lập tức nhận ra đây là kỵ binh số lượng lớn hành quân mới có thể được như vậy
Tối đó, trên đại lộ, từng đội kỵ binh tiến tới. Bụi đất hai bên đường bị hất lên khiến nhìn không rõ đường chân trời. Kỵ binh giống như một hành dài đen kịt theo đại lộ mà tới. Móng ngựa đập như sấm rền, mặt đất run rẩy!
Đây là một chi kỵ binh vạn người, vô luận là cờ hiệu hay giấy thông hành đêu dành cho tư quân của công tước hoa tulip điều từ tây bắc tới. Giấy thông hành có con dấu của đế quốc, thủ tục đầy đủ
Nhưng khi một vạn ky binh này đến nơi, vẫn dấy lên một trường chấn động không nhỏ
Cái trấn nhỏ này ở phía nam thành Asian, quân đội đi qua đi lại không ít. Cơ hồ cứ vài ngày lại có quân đội các nơi phụng mệnh lên thành Asian tập kết, quân dân ở đây thấy không ít quân đội các nơi, nhưng chưa từng thấy chi quân đội nào như kỵ binh gia tộc hoa tulip!
Một vạn kỵ binh, một vạn chiến mã, không một ngoại lệ, đều là loại ngựa cực kỳ cao lớn! Ngay cả mấy người đi nhiều biết rộng cũng phải thốt lên: trên đại lục từ lúc nào có nhiều chiến mã hạng mày như vậy?
Những chiến mã vóc người to lớn này, nguyên bản mọi người cho là đối phương có trăm con đã đủ chấn kinh lắm rồi, lại không nghĩ tới, có tới cả vạn con! Mà toàn bộ tố chất cùng thể hình còn có phần cao hơn!
Có con ngựa cao hơn 2m5, tiếng thở phì phò như dã thú gầm gào
Quân đội trong trấn cũng có trăm con ngựa, chỉ là khi kỵ binh gia tộc hoa tulip đi tới, chiến mã của họ uống nước xong. Thủ quân lúc đó mới kinh ngạc nhận ra ngựa của mình giống như gặp đại địch, có con co đầu rụt cổ, có con nôn nóng bất an, có con sợ hãi bất an, còn có con như chuột thấy mèo …
Binh lính huy động toàn lực, mang từng thùng nước tới
Những kỵ binh gia tộc hoa tulip này, tựa hồ mỗi người đều lạnh lùng cứng ngắc, thái độ hoàn toàn khác biệt quan quân đế quốc
Ngay cả lúc binh sĩ thôn trấn đưa nước tới, ngẫu nhiên có người không cẩn thận đến gần chiến mã, lập tức bọn họ lạnh lùng tiến tới ngăn cản
Những thằng cha này. … thật thô lỗ mà cũng không lịch sự
Một ít binh sĩ thủ quân bắt đầu thấy bất mãn trong lòng
Phía sau chi bộ đội này còn một chuỗi xe ngựa chở nặng. Xe chở gì thì không biết, nhưng có tới gần 200 xe
Chỉ có một chiếc xe lúc tiến tới trấn, những kỵ binh lạnh như băng đó mới thay đổi, từng người đều cúi đầu chủ động nhường đường, tỏ ra cung kính dị thường
Chiếc xe ngựa này tạo hình rất cao quý, khắc hoa văn của gia tộc hoa tulip cầu kỳ cẩn thận
Khi xe dừng lại ở quảng trường, cửa xe mở ra, bên trong đi ra một lão nhân cao tuổi
Marde đi ra, xoay xoay người một chút. Áo khoác của hắn cởi ra một nữa, chỉ là hình như không được thoải mái lắm
- A. Hồi trước toàn ngồi ở vị trí phu xe phục vụ thiếu gia. Lần này ngồi trong xe sao lại khó chịu thế. Xem ra Marde ta không có số hưởng phúc a
Hắn đi ra, mỗi kỵ binh gia tộc hoa tulip ít nhất cũng cao hơn một cái đầu. Chỉ là mỗi người đều cực kỳ tôn trong hắn, từ xa dừng việc trong tay lại, đứng nghiêm hành lễ
Quan quân chỉ huy vội chạy tới cung kính nói:
- Các hạ … Xin hỏi, ngài là quan chỉ huy chi quân đội này ư?
- Ta?
Marde sững ra một cái, rồi cười nói:
- Ngài nhận nhầm người rồi, ta không phải quan quân. Ta chỉ là một lão bộc thôi. À, ngài muốn gặp quan chỉ huy ư?
Nói xong, hắn xoay người dùng một tư thế rất mất hình tượng, vươn cổ gọi lớn:
- Này! Gọi tiểu tử Al-Queda tới đây. Có người muốn gặp hắn!
Không lâu sau đó, một quan quân thống soái, chính là thân tín của Ron Barton, 250 nhỏ Al-Queda chạy tới. Al-Queda thân cao hai thước, mấy năm này càng tráng kiện hơn, chỉ là thân mình bắt đầu có chút phát tướng giống Ron Barton – có lẽ là ở tây bắc ăn uống quá tốt. Tuy huấn luyện gian khổ, nhưng thân mình bắt đầu không thể khống chế nổi
Hắn bước lên, một thân cao hai thước mập mạp, xem ra dáng đi vẫn nhanh nhẹ, cười ha hả nói:
- Marde tiên sinh, ngài tìm ta?
- A… quan quân ở đây muốn gặp ngươi
Marde lắc đầu
Chỉ huy thủ quân nhìn tướng lĩnh gia tộc hoa tulip còn cao hơn mình một cái đầu, mở miệng nói:
- À, chỉ là chút thủ tục mà thôi…. Vâng, chỉ là lệ quen của quân đội ấy mà
Al-Queda gật đầu, trả lời:
- Đã biết, chốc cho ngươi …
Hắn quay lại nhìn Marde:
- Marde tiên sinh, ngài còn gì phân phó không?
- À… đúng rồi, ta cần chút rượu
Marde chớp mắt, nhìn bên trong xe ngựa của mình:
- Bên trong…
- Rượu?
Al-Queda nhíu mày, xoa tay nhìn thủ quân:
- Các ngươi có không?
Không lâu sau đó, trong trấn có người gánh rượu tới, không ít người nhìn Marde nghĩ thầm: không hổ là đệ nhất gia tộc a! Cả hành quân đánh nhau còn uống rượu được. Nếu là quân đội đế quốc, cũng không ai dám làm trắng trợn như vậy
Marde chỉ lấy đầy một túi da, sau đó quay về trong xe
- Chúng ta sẽ không ở lại đây qua đêm. Binh sĩ nghỉ ngơi xong thì lên đường. Cho đội tiên phong lên trước thành Asian. Còn có…
Al-Queda nói với chỉ huy thủ quân vài câu, gã này cười khổ đi tới, lấy ra một văn kiện:
- Cái này, lúc ngài ký tên, trong này không ghi …
Hắn nuốt nước bọt:
- Phiền ghi rõ phiên hiệu của ngài, không thì thủ tục….
Al-Queda nhìn qua một cái, cầm văn kiện viết 1 dòng
“Tư binh gia tộc hoa tulip. Thân vệ kỵ binh độc lập – Lôi kỵ! “
Lôi Kỵ?
Tên này thật cổ quái …
Thủ lĩnh quan quân âm thầm lắc đầu, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với mấy gã mặt lạnh như băng này, gật đầu ly khai
Marde vào trong xe, cẩn thận đóng cửa lại
Trong xe cực kỳ rộng rãi thoáng mát, mà ở trong cùng, một bóng người nửa tựa vào đây. Dù là nửa tựa, nhưng thân thể tráng kiện kia cũng rất kinh người
Người này một đầu tóc dài rối tung, nửa thân trên lõa lồ lộ ra thân thể như sắt thép, da thịt cũng ẩn ẩn có một tia màu kim loại
Nhìn qua cũng thấy hắn có một cỗ dã tính tràn ngập
Có có đôi mắt, dưới lớp tóc rối vẫn chớp lên quang mang. Giống như dã thú, khi Marde đến gần, trong miệng hắn phát ra vài tiếng nức nổ. Chỉ là tiếng này không giống người, mà giống dã thú
- Tốt rồi, đến đây đi Cybaster. Uống chút rượu đi, đây chính là thứ ngươi thích nhất đấy
Marde đi qua, Cybaster nguyên bản đang muốn giãy dụa, vừa nghe thấy rượu tức thì yên tĩnh ngay. Mặc cho Marde đến gần, đoạt lấy túi da đổ vào miệng
Marde ngồi bên thân hắn, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Cybaster, than thở:
- Thật là một đứa bé nghe lời
Cybaster tựa hồ không thích, xoay thân vặn mình phát ra tiếng đinh đinh đang đang – nguyên bản cổ tay cùng mắt cá chân hắn đều có dây đai – Dây dai này phảng phất là da mà lại như xích. Dù sao, dây mềm làm sao phát ra âm thành như xích sắt được?
Chỉ là trên dây còn vài miếng kim loại đang phát ra tiếng đinh đang, Cybaster lập tức yên tĩnh đi …
- Nhanh thôi, nhanh thôi
Marde vỗ về Cybaster, như đang giỗ dành trẻ con, ôn tồn cười nói:
- Đến chỗ đó, ngươi có thể xuống xe ngựa hít thở không khí. Ta biết, một đường này, ngươi khó chịu lắm rồi