Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muse thực tế cũng chưa từng đi tới đại tuyết sơn. Chẳng qua nàng ở lãnh địa gia tộc hoa tulip mấy năm, cũng biết được ít nhiều. Hơn nữa từ bé nàng đã giả trai, so với con gái cùng tuổi thì ít nhu nhược hơn nhiều, lại thêm vài phần phóng túng. Cũng vì thế mà nàng bị Đỗ Duy ném đi làm thuộc hạ cho Roline


Trong dịp đó, nàng cũng đã gặp không ít dong binh đoàn, cũng từng cùng đám dong binh ấy trốn vào thảo nguyên chơi


Cho nên Muse cũng không hoàn toàn mù tịt về thảo nguyên. Đại tuyết sơn trên thảo nguyên không ai không biết, tuy nàng chưa từng đi qua, nhưng phương hướng đại khái cũng nắm được


- Ngươi dẫn chúng ta đi?


Tinh linh kia nhíu mày


- Ta đẫn các ngươi đi!


Muse ngang nhiên đáp trả


- Ngươi biết? Thật sự biết?


Muse không nói, im lặng nhìn đối phương


Đỗ Duy nhè nhẹ đá hòn đá dưới chân sang một bên, sau đó rút trường kiếm bên mình ra đào một lỗ, rất nhanh tìm thấy thứ hắn đang mong đợi!


Trong hố chôn một chút lông thú cùng xương cốt bị gặm nát, còn cót một chút tro tàn sau khi đốt lửa


Nhìn những thứ này, Đỗ Duy cau mày, cũng không ngại bẩn ngồi xuống cầm một cục xương đưa lên mũi ngửi


Hắn đứng lên, nhìn đồng bạn nói:


- Chúng vừa mới rời khỏi đây không quá 6 ngày


Đây là một thung lũng, chính là nơi 3 ngày trước nhóm thú nhân hạ trại


Lúc này xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nhất là chỗ thung lũng này không một tiếng chim kêu.


Bên thân hắn có một đồng đội duy nhất – đó là một nam nhân cao ráo, sau lưng đeo một thanh trường kiếm hình chữ thập, tóc vàng quăn dày dặc, tuy có một mắt bị che đi, nhưng vẫn không làm giảm bản chất cương nghị của hắn


Hussein nhìn Đỗ Duy một cái, giọng nói bình thản:


- Ngươi xác định?


- Đương nhiên


Đỗ Duy đứng thẳng lên, cười nhạt nói:


- Ngươi đừng quên, khi trước ta ở rừng rậm đóng băng đã sống cùng với tuyết lang dong binh đoàn đấy


Dừng một chút, hắn nhìn vật dưới chân, chậm rãi nói


- Những thứ kia là do lang nhân ăn mà thừa lại, chỉ là chúng vẫn chưa có thối nát. Dựa trên nhiệt độ của nơi này mà đoán, thời gian sẽ không vượt quá 6 ngày


Hussein gật đầu, hắn nhảy lên một tảng đá nhìn xung quanh nói:


- Chúng nó nhất định nghỉ ngơi ở đây một lúc, đội ngũ mấy ngàn người vượt qua ngọn núi này khẳng định là vô cùng mệt mỏi, thể lực đặt tới cực hạn rồi. Nếu không nghỉ ngơi, tuyệt không có khả năng tác chiến được


Đỗ Duy gật đầu:


- Vậy chúng ta hẳn là tới kịp


Dừng một chút, hắn mới tiếp tục nói:


- Hiện tại vấn đề của chúng ta là phải nhanh chóng tìm được hai con ngựa, không thì hai người chúng ta dùng bắp chân chạy theo quá thiệt


Ron Barton gặp đại nạn mà không chết, sau khi trở về lập tức báo cáo Đỗ Duy. Dựa theo báo cáo, lần đột kích này nếu không phải mập mạp xui xẻo trên đường đụng phải một đội lang kỵ lớn như vậy có thể nói là hoàn mỹ


Mà về phần chia ra mà chạy, kỳ thật tổng tổn thất của bọn họ cũng không lớn. So với lần tác chiến này, tổn thương nằm ở mức có thể chấp nhận được


Chỉ là Muse mất dấu, tin tức này khiến mập mạp cảm thấy vô cùng hổ thẹn


Tin tức đưa đến nơi, Đỗ Duy mặc kệ tất thảy lập tức rời khỏi phòng tuyến, chạy tới trung bộ gặp mập mạp, sau đó hắn kéo luôn Hussein hai người đuổi theo!


Cũng cần phải nói rõ là: Đỗ Duy không phải chỉ có đi cứu Muse


Thân phận của hắn là chủ soái chiến tuyến đông bộ, hắn không thể vì một cô gái mất tích trên chiến trường mà quẳng vài chục vạn quân đội cùng địch nhân cách bờ sông nhìn nhau được


Nếu chỉ đơn giản là Muse mất tích, vậy cho dù gia tộc Listeria cùng Đỗ Duy quan hệ tốt thề nào, dù Gabri thích Muse đến đâu, hắn cũng tuyệt đối không bỏ đi! Không phải hắn máu lạnh hay là tàn khốc, mà là thân chủ soái, hắn không thể dễ dàng vứt bỏ quân sĩ được!


Nhưng hắn cuối cùng vẫn đi


Nguyên nhân là do hồi báo của Ron Barton có điểm không hợp lý!


Đỗ Duy rất nhạy bén bắt được chỗ đó: mấy ngàn lang kỵ, đột nhiên xuất hiện ở phía tây …. Chạy đi đâu?


Hắn từ Roland mà biết được tình huống của tội dân: lang tộc là tộc duy nhất có kỵ binh, chủng tộc này có sức chiến đấu mạnh mẽ giảo hoạt, tác chiến dũng cảm, lại cực kỳ trung thành với tinh linh vương Lạc Tuyết! Thậm chí từ một mặt nào đó mà nói, trừ tinh linh chiến sĩ ra, chúng nó cũng là bộ đội của Lạc Tuyết


Càng trọng yếu hơn, theo Roland nói ra, số lượng lang tộc cũng không quá nhiều. Lần này tội dân dẫn đại quân quay về, căn cứ hiểu biết của Roland, cơ hồ toàn bộ thanh niên lang tộc đã bị rút sạch, thế mà chỉ có chừng vạn tên!


Tổng số hơn 1 vạn, ở chiến tuyến đông bộ Đỗ Duy đã gặp 2 3000. Hắn rất hoài nghi, một lực lượng mạnh như vậy, lại là quân của Lạc Tuyết, chúng nó chạy đâu rồi?


Hiện tại từ mập mạp có được tin tức trọng yếu: vài ngàn lang kỵ, toàn bộ yên lặng chạy tới phía tây!


Tin tức này làm Đỗ Duy rất coi trọng! Vì thế, hắn không tiếc rời đi, tự mình tới gặp Ron Barton, sau đó lại mang một nhóm kỵ sĩ Griffin cùng Hussein chạy tới chỗ mà Ron Barton gặp địch tìm kiếm manh mối


Kết quả, tại phía sau cánh rừng, càng khiến Đỗ Duy ngoài ý muốn là dấu vết lưu lại quả thật có lượng lớn quân đội đóng tại đây – có điều số lượng không phải 2 3000 như Ron Barton báo cáo, mà là tới hơn 5000!


Càng khiến hắn hoài nghi là 5000 lang kỵ này tập kết ở một chỗ hoang vu hẻo lánh xong cũng không xuôi nam tiến công phòng tuyến nhân loại, mà là một đường đi về tây!


Đuổi theo dấu vết, rất nhanh hắn cùng Hussein tới rặng núi Cirimaro, cuối cùng hiểu ra đối phương đã vào núi!


Phát hiện này càng khiến hắn ngạc nhiên, trong lòng có dự cảm sự việc không đơn giản!


Nguyên bản hắn chỉ định tự mình xem một chút rồi quay về, nhưng hắn đổi ý quyết định tiếp tục đuổi!


Cái này lại gặp phải vấn đề khác: núi dài mênh mông thế, bộ đội nhân loại muốn vượt qua là không thể được! Nghĩ kỹ chỉ sợ cũng chỉ có loại cho sói mới có thể bảo trì sức chiến đấu trong dãy núi này được


Cho nên Đỗ Duy không có khả năng dẫn quân đuổi theo, chỉ có thể ….


Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định không mang theo quân đội, thậm chí cả kỵ sĩ Griffin cũng không! Hắn hạ lệnh cho kỵ sĩ Griffin lui lại phòng tuyến đông bộ tiếp tục phòng ngự. Chí ít có kỵ sĩ Griffin ở đó, nếu tinh linh tộc tiến công còn có thể đánh trả được


Đỗ Duy quyết định chỉ mình hắn cùng Hussein tiến vào núi đuổi theo


Đây cũng là hành động có tính toán: đối phương 5000, chính mình mang ít thì chả để làm gì, mang nhiều cũng chả đi qua nổi. Nhưng mình cùng Hussein đều là cường giả thánh cấp – nếu phải đánh cũng quá đủ rồi. Cho dù đối phương thực lực cường đại, cao thủ chờ sẵn – Đỗ Duy cũng biết trong tội dân ngoại trừ Lạc Tuyết còn có cường giả thánh cấp khác – nếu quả thật đánh thua, hắn cùng Hussein muốn chạy cũng chả ai cản nổi


Chính vì thế, Đỗ Duy cùng Hussein hai người đuổi theo, một đường cẩn thận nhìn vết tích địch nhân để lại


Mặc dù tại nơi hoang dã thú nhân có thiên phú, trong hoàn cảnh này còn mạnh hơn nhân loại nhiều. Kể cả trong núi chúng nó cũng có thể di chuyển rất nhanh


Nhưng may mắn số lượng đối phương quá nhiều, 5000 lang kỵ có che dấu cỡ nào cũng không thể không có chút vết tích gì được


Cứ thế, Đỗ Duy cùng Hussein đuổi theo, cuối cùng vượt qua dãy núi Cirimaro!


So thời gian thì chậm hơn lang kỵ chừng 7 đến 8 ngày


Mà vượt qua rặng núi, Đỗ Duy xác định là đi tới thảo nguyên, trong lòng lại càng nghi hoặc


Thảo nguyên … lang kỵ chạy tới thảo nguyên làm gì? Nếu chạy vào trong đế quốc còn có lý do …chỉ là thảo nguyên…. Thảo nguyên có cái quái gì đáng để Lạc Tuyết bỏ phí 5000 lang kỵ liều lĩnh vượt núi?


Đây cũng không phải là nói quá – vượt núi Cirimaro, kể cả là lang tộc cũng không dễ. Rặng núi to lớn, vừa cao vừa dốc, còn có tuyết và gió lạnh buốt đều cực kỳ nguy hiểm!


Trong núi có vô số nguy hiểm: hết lương, lạc đường, sụt đất … thậm chí … nếu gặp tuyết lở thì 5000 lang kỵ sẽ hóa thành thịt đông hết!


Ra khỏi thung lũng, Đỗ Duy cùng Hussein đi hẳn một ngày, tuyệt không gặp một bộ lạc du mục nào


Việc này càng khiến Đỗ Duy lo lắng


Hắn ở tây bắc, đã sớm nghiên cứu người thảo nguyên cẩn thận. Hắn tính toán đang là mùa chăn thả ngựa. Theo bản đồ, chỗ này là đông bắc thảo nguyên, nguồn nước dồi dào, ở đây hẳn là có rất nhiều bộ lạc du mục mới đúng


Chỉ là đi một ngày một đêm, ngay một cái bóng cũng không thấy!


Mục dân đi đâu cả rồi?


Chả lẽ bị lang kỵ giết sạch rồi?


Cuối cùng, tối ngày thứ hai, Đỗ Duy cùng Hussein tìm được một đội ngựa!


Đây là một đội kỵ binh thảo nguyên chừng ngàn người. Đỗ Duy nhận ra cờ hiệu của nó thuộc về một bộ lạc có quan hệ giao dịch với mình, nên cũng đi tới


Đối phương lúc đầu còn có địch ý, chẳng qua sau khi nhìn thây huy chương gia tộc hoa tulip thái độ cũng khác hẳn


Qua nói chuyện, Đỗ Duy thu được tin tức trọng yếu!


Nguyên lai lang kỵ đi lại vài ngày, diệt vài bộ lạc, đã có nhiều bộ lạc chạy đi chỗ khác


Mà có bộ lạc nhằm báo thù đám địch nhân tàn khốc từ trên trời rơi xuống, liền tổ chức kỵ binh, tiến hành tìm kiếm đan xen


Nhóm kỵ binh ngàn người này chính là có nhiệm vụ tiếp tế ngựa


Đỗ Duy không xưng thân phận, chỉ nói mình thuộc về một thương đội, trên đường bị những quái vật đáng ghét kia tập kích, cùng đồng bạn chạy thoát được


Đối mặt với huy chương bằng vàng của gia tộc hoa tulip, bộ lạc này cũng thể hiện tôn trọng, thậm chí còn cấp vài con ngựa cho hai người, còn khuyên lập tức rời đi tìm đến bộ lạc nào lớn lớn mà trốn tránh


Căn cứ tìm kiếm nhiều ngày, người thảo nguyên đã nắm giữ chút tìn báo về lang kỵ. Thứ nhất, quân địch không phải là nhân loại. Thứ hai, số lượng chừng vài ngàn. Trước hết là tập kích bộ lạc nhỏ, có vẻ để đoạt lương thực. Bọn chúng sau khi cướp đủ rồi, lại bắt đầu ẩn náu


Đỗ Duy lấy ra một tấm bản đồ thảo nguyên, sau đó đánh dấu vị trí vài bộ lạc bị tập kích trên đó ….


- Ngươi xem đi


Đỗ Duy vứt bỏ thanh than trong tay, nói:


- Từ thứ tự bị tập kích của những điểm này, ta phán đoán bọn chúng nhằm hướng tây bắc mà đi. Mấy điểm đầu thì tán loạn, sau đó bốn bộ tộc liền bị tập kích đều là một đường về hành lang tây bắc …


Hussein vẻ mặt hờ hững:


- Tây bắc… chỗ đó có cái gì?


Đỗ Duy trầm mặt, sờ cằm nói:


- Đây là việc ta thấy kỳ quái nhất …. Tây bắc chỉ có một thứ!


Hắn nhìn Hussein, đáp:


- Đại Tuyết sơn!


Nghe thấy tên đại tuyết sơn, Hussein cũng nhíu mày. Tuy hắn chưa từng trực tiếp giao chiến với người của đại tuyết sơn, chẳng qua từ miệng Đỗ Duy cũng đã biết không ít


Thậm chí, Hussein cũng biết, khi diệt phản quân tây bắc, khi đó hắn cùng Rodiguez hai thánh kỵ sĩ vây công đánh quân đoàn trưởng Ruga cũng chỉ ngang tay. Sau đó mới biết Ruga thực sự là đệ tử đại tuyết sơn, Xích Thủy Đoạn!


- Đại tuyêt sơn, chính là thánh địa của người thảo nguyên? Còn có vu sư, vu vương?


Hussein lắc đầu:


- Lang tộc đi đó làm gì? 5000 lang kỵ chẳng lẽ muốn diệt đại tuyết sơn?


- Cái này ta cũng không biết


Tròng mắt Đỗ Duy đảo liên hồi, cười khổ:


- Nói thật, tinh linh vương Lạc Tuyết từng lên đại tuyết sơn một lần, cuối cùng gặp vu vương thảm bại. Chỉ là … lấy phong cách của Lạc Tuyết, hắn tuyệt không phải là loại đánh thua lén phái người đi đốt nhà đối phương. Huống hồ … Lạc Tuyết biết thực lực của Bạch Hà Sầu, chả lẽ nó cho là 5000 lang kỵ…


Nói tới đây Đỗ Duy đột nhiên ngậm miệng lại, sắc mặt biến đổi!


Hắn nhảy dựng lên:


- Không tốt!


- Cái gì?


- Bạch Hà Sầu hiện không có trên đại tuyết sơn!


Vẻ mặt Đỗ Duy đắng chát:


- Môn hạ của đại tuyết sơn, không cần phải là lão Bạch Hà Sầu. Tùy tiên cho Xích Thủy Đoạn hay Lam Hải Duyệt cũng được, chỉ cần có một trên núi tuyệt đối 5000 lang kỵ chỉ có đường chết. Chỉ là, giờ 3 lão quái vật này đều không có trên đại tuyết sơn! Vu vương hiện tại rất có thể đã biến thành con bé Allure kia! Con bé này tuy thiên phú không thấp, bản lĩnh cũng không kém – nhưng nếu 5000 lang kỵ giết tới tận cửa thì nàng cũng không ngăn được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK