Vốn tưởng rằng chắc chết, mặc dù mang một bụng nghi vấn. Tuy nhiên địch nhân quay lui, toàn đội đều thở phào nhẹ nhõm.
Gã béo quay về quân doanh, tuy nhiên sau khi trở về liền hạ lệnh cấm túc, chuyện này không được kẻ nào tùy ý rời khỏi quân doanh.
Sau đó, đích thân viết một phong thư, mô tả những gì đã trải qua và lập tức chuyển cho một kị binh khẩn cấp quay về đế đô giao lại cho Đỗ Duy.
Sau khi đọc bức thư, Đỗ Duy trong lòng cũng tràn ngập nghi hoặc.
Cái tên Tinh Linh vương từng đuổi ta chạy đến mức
"thượng thiên vô lộ, nhập địa vô môn" (Không đường lên trời, hết cửa xuống đất) này không ngờ lại tặng cho mình một cái nhân tình a! Nếu tên mập Ron Brrton này mà chết đi, vậy tuyệt đối sẽ cấp cho mình một cái đả kích thật lớn. Ngoại trừ gã béo, quả thật tìm không ra một tướng quân lãnh binh cường hãn như thế.
Mà lời nhắn của Tinh linh vương:
"núi sông còn đó sau này sẽ gặp lại" rốt cuộc là có ý tứ gì? Bây giờ song phương đang chiến tranh, đã ở vào thế ngươi chết ta sống, không có chuyện hoà hoãn, thế thì lúc này tên Lạc Tuyết kia còn tính toán cái quỷ gì đây?
Đối với bản thân hắn có chỗ tốt gì? Làm như vậy, dụng ý là sao?
Đỗ Duy đang nghĩ tới xuất thần về hai lá thư nọ, vào lúc này, hắn mới loáng thoáng nghe được tiếng Nhiếp Chính vương ngồi ở ngai vàng trên cao, dùng lời nói mang theo hào khí bừng bừng, đọc phong thư từ tiền tuyến:
"tin thắng trận".
Rất hiển nhiên, tin chiến thắng này là do thống soái Bạo Phong quân đoàn, tuớng quân Rostock gửi tới.
Vị tướng quân Rostock này là người rất có lai lịch, tay cầm trọng binh nhiều năm, toạ trấn phương bắc đế quốc. Trong quân đội, hắn có tầm ảnh hưởng cực kì to lớn. Có thể ngồi tại vị trí này nhiều năm mà không ngã, nếu chỉ là một quân nhân có tư tưởng đơn giản thì tuyệt đối không làm được điểm ấy.
Đối với các loại quy tắc quan trường, Rostock cũng cực kì thuần thục.
Vị tướng quân già dặn này hiểu được: chiến tranh đã bắt đầu được một năm, mà vào thời điểm này cũng nên theo thông lệ mà gửi về đế đô một cái gì dó, coi như là lễ vật chúc mừng, cho mọi người cùng vui vẻ, thế mới là phải lẽ. nhưng gửi lễ vật gì mới làm cho các đại ca ở đế đô vui vẻ, về vấn đề này thì phải giảng giải một chút.
Chẳng lẽ lại gửi tiền tài làm lễ vật? Bản thân làm thống soái ở tiền tuyến, không sợ người ta nói mình tham ô quân lương sao?
Đánh lâu như vậy, giờ đây làm gì có lễ vật nào có thể so sánh với một hồi đại thắng để quân vương cùng các lão thần đại khai nhãn giới.
Tết năm nay, chỉ bằng một phong thư báo đã là một món quà tuyệt vời.
"Năm này trước, Bạo Phong quân đoàn, Sư đoàn 4, tổng cộng sáu ngàn tướng sỹ, cùng với 3 ngàn thần thánh kỵ sỹ đoàn của Quang Minh giáo hội trợ trận, quân ta khai thành xuất chiến, cùng địch quân chém giết sáu lần. Giết địch nhân ba ngàn, bắt hai tù binh thẩm tra, Tuy nhiên tù binh tuyệt thực, 3 ngày sau thì chết. Dưới đây là danh sách thần thánh kỵ sĩ đoàn lập chiến công cho đế quốc."
Hạ bút - Ronstock
Nhiếp Chính vương mỉm cười, đương nhiên vì tin thắng trận, khi vừa dứt lời, toàn triều hô lớn:
- Tuyền tuyến đại thắng, Đế Quốc Vạn tuế, Nhiếp Chính vương, Bệ hạ anh minh thần vũ.
Nhất thời tiếng hô đồng thanh trong đại sảnh như ngựa hí, cạnh đó có một số người âm thầm giận chính mình phản ứng trì độn, không phải là người thứ nhất mở miệng, đang nát óc suy nghĩ xem có thể tìm được câu vỗ mông ngựa thích hợp.
Nhiếp Chính vương cao cao tại thượng nhìn đại điện mỉm cười, trong ánh mắt có chút mừng rỡ.
Đỗ Duy chuyển ánh mắt nhìn trên khuôn mặt Nhiếp Chính vương, hắn từ khuôn mặt thần hoàng tử suy ra, trong chiến báo có vấn đề…
Ra khỏi thành dã chiến ư? Ronstock luôn trầm ổn, thế nào lại làm ra chuyện mạo hiểm, Nếu hắn lúc trước mạo hiểm không tập thì đã không làm Đỗ duy giận đến đánh gãy bàn.
Người trong nghề… thật hiểu nhau a…
Đột nhiên có tiếng ho khan bên cạnh, kèm theo tiếng hỏi khẽ:
- Công tước đại nhân, tiền tuyến thắng lớn, nhìn qua hình như thấy có vẻ ngài không hân hoan a…
Đỗ Duy liếc lão quan này thần sắc thong dong, lạnh nhạt đáp:
- Đánh thắng trận đương nhiên là cao hứng, nhưng cũng không cần phải thể hiện trên mặt, sợ gì người khác không biết. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đỗ Duy không nhịn được xúc động, nghĩ trong lòng, châm chọc đối phương một câu.
"Lão già Ronstock ở tiền tuyến dũng kháng địch quân, cuống quýt lập công, nhưng ông, thân là Tướng quân tây bắc lại không có động tĩnh gì à?"
***
Trong buổi yến tiệc.
Điểm bất đồng năm nay, vì Nhiếp chính vương muốn tạo cho nhi tử của mình chút mặt mũ, nên để hắn chủ trì điệu nhảy đầu tiên.
Vị tiểu hoàng đế có chút hài lòng, đứng lên trong tiếng nhạc êm dịu. Xung quanh vô số ánh mắt chờ mong của các tiểu thư quý tộc.
Chính hắn là hoàng đế a, hơn nữa mới mười hai tuổi, chưa từng có vị hôn phối, nếu như… thì chẳng phải là trở thành… nữ nhân cao quý nhất ư... ?
Trước đây, những ánh mắt này Đỗ Duy đã từng được hưởng thụ giờ đến phiên tiểu hoàng đế này a…
Nhưng cuối cùng, Vị tiểu hoàng đế này lại trực tiếp đến chỗ Đỗ Duy, hắn hướng tới em gái phu nhân Listeria, cô gái có trang phục kỵ sĩ. Khiêm tốn cúi chào, hữu thủ vươn ra, rất có phong đô, ngữ điệu nhẹ nhành.
- Xin mời!
Cùng lúc đó, Đỗ Duy và Garbi, hai người không tự chủ được, nhíu mày.
Garbi có chút khó chịu, tiểu tử này hoa tâm thật lớn,
Đỗ Duy nhìn thấy ý tứ trong ánh mắt tiểu hoàng đế càng chứng thực nghi vấn trong lòng. Xem ra tâm tư của đệ đệ mình với Muse không thể là hảo sự a.
Không nghĩ tới trong lúc đó, cùng mang trong lòng tâm tư, còn có Listeria phu nhân.
Vị quý phụ kiều diễm của đế quốc, thanh danh vượt xa cả chồng này, nhìn thấy bệ hạ đối với muội muội của mình mời khiêu vũ, trong lòng đã có chút lo lắng đứng lên. Người đàn bà thông minh này đã sớm nhìn ra tình ý của Gabri đối với Muse. Bản thân Trong lòng nàng cũng cực kỳ tán thành cặp đôi này.
Gabri chính là thân đệ đệ của Đỗ Duy, hai người có mối quan hệ rất thân thiết. Dựa vào quyền thế của Đỗ Duy, hơn nữa Gabri sắp thừa kế Rowling gia tộc, nhất định tiền đồ rất là sáng lạn. Tự nhiên là một hôn phối tốt của Muse. Hơn nữa, cùng với Đỗ Duy thành người một nhà, đã là lộ tuyến Listeria phu nhân đặt ra cho gia tộc mình.
Nhưng đây là bệ hạ...
Mặc dù hoàng đế có thân phận so với bá tước càng cao quý hơn nhiều. Nhưng đối với sự thông thái của Listeria phu nhân, đây vị tất đã là chuyện tốt.
Vị Listeria phu nhân này cũng là một người rất thông minh. Đỗ Duy sớm đã nhìn ra trong hoàng tộc, với Charlie vẫn còn quá nhỏ để có thể lên ngôi, mà Nhiếp Chính vương thì vẫn còn tại vị, đã để lại một mối nguy hiểm tiềm ẩn trong tương lai về tranh đoạt hoàng quyền.
Thông minh như Listeria, sao lại không nhìn ra mối nguy hiểm tương lai này? Trong hoàn cảnh này, tốt nhất là không nên thân cận quá với hoàng tộc. Kính nhi viễn chi, đó mới là thượng sách. Tránh cho trong tương lai tranh đoạt hoàng quyền, gia tộc mình không bị cuốn vào dòng suối đó.