Các chủng tộc bị lưu đày bày binh bố trận đông nghịt như thủy triều dâng, vô số Người Thú giương nanh múa vuốt gầm rú thét gào, gió lạnh thấu xương cũng không thổi nguội đi chiến ý ngút trời của chúng! Behemoth cự thú một lần nữa gõ ầm vang tiếng trống trận, tiếng vang “thùng thùng thùng thùng” kia giống như tiếng bùa đòi mạng. Theo tiếng trống vang lên, hàng vạn Người Thú ở hàng ngũ đầu tiên bắt đầu phát ra tiếng gào thét chỉnh tề, rất nhịp nhàng vang dội giống như vạn thú đồng loạt kêu gào, thẳng vút lên làm cho người ta nghe mà trong lòng phát lạnh.
Tộc trưởng Long tộc cùng với đám Tội Dân xâm lấn này đã đánh nhau suốt cả cuộc đời, nên đối với thói quen chiến đấu của bọn chúng đã quen thuộc từ rất lâu. Nghe một hồi gào thét chỉnh tề đó liền biết ngay kế tiếp sẽ là sự tấn công phủ đầu dữ dội của Người Thú. Mỗi lần phát động thế công thì cái thứ tộc nửa người nửa thú này đều phải gào thét như dã thú một hồi lâu như thế! Hừ...
Sau chốc lát, đại quân Người Thú bắt đầu từ từ chuyển động. Đội ngũ đầu tiên ước chừng có trên một vạn Người Thú, chậm rãi tiến bước. Bọn Người Thú này gồm nhiều chủng tộc khác nhau, thân thể cường tráng giương nanh múa vuốt, cứ như là một cơn ác mộng! Trên người bọn chúng đủ loại hình dạng áo giáp khác nhau, mới có cũ có, thậm chí còn có không ít áo giáp không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, đã bị rỉ sét ăn mòn, khiến cho người ta thật sự hoài nghi hiệu quả phòng ngự của nó. Quần áo của đội quân Người Thú này được trang bị lung tung khác nhau, nhưng là đối với chúng như vậy cũng đã đủ dùng. Còn vũ khí của chúng lại càng vô cùng kỳ quặc, rất ít có đao kiếm nào tinh xảo, vũ khí của Người Thú sử dụng đa số là những cây côn gỗ dài thô chắc đầu được vót nhọn hoắc, có một số thuẫn bài bằng gỗ lớn cỡ cánh cửa, nếu như là nhân loại e rằng phải hai ba binh sĩ hợp sức lại mới có thể nhấc lên nổi, nhưng bọn quái Người Thú này con nào con nấy chỉ cần dùng cánh tay cường tráng nhẹ nhàng giơ lên che trước người. Hàng vạn Người Thú bắt đầu chậm rãi tiến tới, khởi đầu động tác của chúng cũng không nhanh lắm, chỉ từng bước từng bước dài chầm chậm đi tới... Trên Băng nguyên, bọn chúng đạp vỡ nát những tảng đá rải rác trên đường, bước lên vùng cấm địa mà tổ tiên của bọn chúng hết đời này đến đời khác cũng chưa từng vượt qua được... Khi cách Long tộc không đầy ba trăm thước, bọn Người Thú này đột nhiên phát ra một loạt tiếng thét gào, tăng nhanh tốc độ, vũ khí giơ cao, trên mỗi mặt thú hiện ra vẻ hung ác dữ tợn, gào rú như điên cuồng, ào ào chạy đến!
Trong ánh mắt của tộc trưởng Long tộc có chút khinh miệt... đã qua mấy ngàn năm tới nay mà thói quen của bọn dã thú vẫn không thay đổi. Hừ, lão ta ngẩng cao đầu tiếp đó thét dài một tiếng!
Theo lệnh của tộc trưởng, lập tức ở phía sau một Hắc Long thân thể to lớn giương rộng hai cánh nhắm mặt đất phía dưới lao xuống, Hắc Long khổng lồ này là vị “đệ nhất trí giả” trong Thần sơn của Long tộc bị Đỗ Duy trêu chọc lúc trước. Thực sự sức mạnh của nó không dễ để cho người khác làm nhục, thân thể sức lực hùng mạnh cộng với vũ kĩ cao cường giúp nó xếp hạng thứ ba trong Long tộc. Là thị vệ trưởng của Thần sơn Long tộc, nó nhận lệnh liền đầu tiên lao xuống, lập tức theo sau có hơn mười Hắc Long khác gào thét lao nối theo... Hơn mười Hắc Long chỉ trong nháy mắt ngay tại trên bầu trời xếp thành hình cánh nhạn, nhắm đại quân Người Thú trên mặt đất đang xung phong ào ào lao xuống. Khắp bầu trời đều vang dội tiếng rồng gầm, hơn mười Hắc Long này đồng loạt dùng hết sức gầm lên phẫn nộ, hình thành một khí thế uy áp mãnh liệt, đúng là khi Long tộc đối mặt với bất cứ kẻ thù nào đều có ưu thế trời sinh: Long uy!
Bất kể là sinh vật nào khi đối mặt với Long tộc đều cảm thấy cách biệt về cấp bậc chủng tộc, không thể tránh khỏi bản năng sợ hãi tự nhiên đối với loại sinh vật cao cấp này. Giờ phút này giữa không trung hơn mười Hắc Long cùng nhau bổ nhào xuống dưới, giống như một đám mây đen lớn đè lên, long uy kia đâu chỉ mãnh liệt tăng lên gấp trăm lần? Tiếng rồng gầm thét truyền đến mang theo uy thế vô cùng áp bức, bọn Người Thú lao đến đầu tiên ngay lập tức bị khí thế này quét tan hơn nửa chiến ý mãnh liệt ban đầu. Không phải là bọn chúng không dũng cảm, mà là quy tắc: sinh vật thấp hơn có bản năng sợ hãi không thể chống lại được đối với sinh vật cao cấp!
Tốc độ tấn công lập tức đã bị ngăn cản lại, thị vệ trưởng Hắc Long kia đã dẫn theo hơn mười Hắc Long khác cấp tốc lao thẳng xuống dưới, đuôi cánh to dài nhằm vào hàng ngũ bọn Người Thú tiên phong quét qua, liền sau đó nó mở cái miệng rộng phun là luồng long tức đặc thù của Long tộc! Hơn mười Hắc Long phun ra đầy trời khí đen cuồn cuộn thổi xuống, tức thì nơi nơi tiếng kêu la thảm thiết truyền đến, đội ngũ bọn Người Thú chạy ở trước nhất thân mình chìm vào trong ngọn lửa cuồn cuộn, không ít Người Thú trên người tức thì bị thiêu đốt toàn thân cháy đen, ngã lăn lộn trên mặt đất một hồi sau đó không còn tiếng động gì nữa. Đám Người Thú còn lại tuy rằng không thiếu can đảm nhưng là Long tộc có được quyền khống chế bầu trời, bay vòng quanh trên bầu trời. Hơn mười Rồng Đen không cần phải hạ thấp độ cao, từng loạt từng loạt long tức phun tràn xuống làm sao đám Người Thú có thể chống trả lại? Dù rằng có một số đặc biệt hung hãn cố liều mạng vung lên vũ khí trong tay nhắm lên bầu trời phóng ào ào tới, nhưng đối với thân thể cực kỳ cứng chắc của Long tộc thì làm sao có thể gây được thương tổn!
Long uy thêm vào kỹ năng chiến đấu xuất sắc khiến cho đợt tấn công đầu tiên của Người Thú nhất thời tan vỡ. Bọn Người Thú này bị long tức thiêu cháy oa oa gào thét, có một số đã sớm vứt bỏ vũ khí quay đầu chạy trở về hướng phe mình. Đám Hắc Long bay vòng quanh giữa không trung đảo qua đảo lại, thỉnh thoảng vươn trảo ra chụp lấy một tên Người Thú lôi lên giữa không trung nhẹ nhàng xé toạt! Máu tươi cùng tim gan phèo phổi tung tóe rơi xuống. Hơn vạn Người Thú hỗn loạn ầm ĩ va chạm nhau dồn thành cục, hơn mười Hắc Long kia hình như đối với loại tình cảnh này rất có kinh nghiệm, lập tức tự động bay tản ra bốn phương tám hướng rồi quay lại bao vây, không ngừng tiếp tục phun ra long tức tràn ngập. Người Thú trên mặt đất xem ra thê thảm, bị Long tộc bao vậy phun lửa khắp nơi, chạy về hướng nào cũng chỉ là con đường chết... Nhưng suy cho cùng số lượng Người Thú ở đợt công kích đầu tiên có đến trên một vạn, chỉ với hơn mười Hắc Long dù có cố gắng đến thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể làm cho trận thế của bọn chúng rối loạn mà thôi. Nếu muốn tiêu diệt hết bọn chúng thì đâu có dễ vậy?
Cuối cùng sau một trận long tức, lượng hơi phun ra quá mức làm cho không ít Hắc Long mỏi mệt không chịu nổi, vẫy động hai cánh bay lên không trung.Trên mặt đất sớm đã cháy đen một vùng, không ít Hắc Long kiên nhẫn lao vào hàng ngũ Người Thú săn giết thêm, đồng loạt chụp lấy hoặc cắn tha lên không trung vứt xuống ở xa xa, khắp nơi tức thì lại vang đến hàng chuỗi tiếng kêu gào thảm thiết...
Số Người Thú còn lại tuy rằng cũng có một số rất can đảm, ý đồ bất ngờ tấn công phóng lên phía trước nhưng đáng tiếc hơn phân nửa Người Thú đều rối loạn. Đám Người Thú đó tuy rằng thân thể tương đối mạnh mẽ, nhưng là trong tác chiến toàn diện lại chỉ dựa vào dũng khí mạnh mẽ xông tới nên khi toàn cục rối loạn thì dũng khí cũng tiêu tan đi. Mà hễ khi thất trận thì bất cứ ai ai cũng đều nhanh chân, mắt nhìn thấy đồng đội thân ngập trong vòng lửa, tức thì liền cảm nhận được tình thế không hay, thêm vào đó dưới áp lực tự nhiên của long uy thành ra không ít tên đã quay đầu chạy trở về.
Tộc trưởng Long tộc ở xa xa trên không trung nhìn thấy hết thảy, lạnh lùng cười:
- Hừ! Bọn tội dân này, vẫn cứ kiểu cũ! Cho dù số lượng của chúng nhiều gấp mấy đi nữa thì có ăn nhằm gì!
Ở chốn xa kia, giữa đại quân của Tội Dân, đã có mấy ánh mắt sầm lại thất vọng khi nhìn thấy cảnh giết chóc trên chiến trường.
- Các vị, xem ra chúng ta hay là nên nghe theo lời của cái tên kia mới được!
Một tên quái vật to lớn thân cao ước chừng tới hơn ba thước ồm ồm thở dài. Dù chỉ là tiếng thở dài nhưng vang vọng giống như sấm rền. Trên cái đầu cực kỳ to lớn của quái vật, một cái sừng vừa thô vừa dày mọc ra giữa trán trên cái mũi bự. Toàn thân trước sau hay là tay chân đều thô kệch cứng chắc giống như là đá cuội. Xem hình dáng của nó ba phần lại giống như là tượng nhân (người voi), bảy phần giống tê giác.
Cách bên người nó không xa, một tên thể tích hơi nhỏ hơn so với nó một vòng ôm, phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ, tiếng gào giống như hổ gầm. Mà hình dáng của nó cũng mười phần chính là một lão hổ hình người, chính là bốn chân tỉ lệ lại gần gần giống với con người hơn. Trong cơ thể hùng vĩ của nó dường như ẩn chứa một sức mạnh vô cùng tận. Mà toàn thân da lông nó lại tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt, phía trên cái đầu hổ giữa trán chính là hoa văn hình chữ “Vương”, trong mắt hổ chớp lóe ra tia sáng màu xanh biếc hung tợn, trên người mặc một bộ áo giáp màu đen, chỉ sợ nặng không dưới một trăm ký! Và trên hai chân hổ, các móng vuốt hình thành một cái chuỳ to lớn, Hổ nhân này khi nghe lời của Tê giác nhân nói, không cam lòng gầm lên một tiếng:
- Nham Thạch! Chẳng lẽ Người Thú chúng ta nhất định phải nghe lời của bọn Tinh Linh ngạo mạn đó sao! Chết tiệt, ta mỗi lần gặp bọn khốn đó, trong lòng liền chán ghét! Cái thứ con nuôi của kỹ nữ này, chỉ cần chúng ta cúi đầu khuất phục với chúng nó một lần, sau này chúng sẽ đem Người Thú chúng ta biến thành nô lệ để mà sử dụng! Cái kiểu này, ta thật là chịu không được! Người Thú chúng ta thân thể so với chúng cường tráng hơn gấp mười lần, sức lực mạnh hơn chúng gấp trăm lần, vì cái gì phải nghe lời bọn chúng!
Tê giác nhân Nham Thạch dùng sức vỗ vỗ bả vai lão hổ, ồm ồm đáp:
- Ta cũng chán ghét bọn chúng, nhưng mà là người kia! Thế nhưng, Đồng Hổ thân ái của ta, chúng ta không thể không tạm thời hướng về chúng nó khuất phục... Ngươi biết đó, sau khi rời khỏi Roland đại lục, Thú nhân tộc chúng ta tổn thất vô cùng nặng nề, các chủng tộc trên không trung tổn thất hầu như không còn, hiện tại chỉ còn có bọn Ưng nhân đó có thể bay, nhưng bộ lạc Ưng nhân hiện giờ dân cư quá mức thưa thớt, không có cách nào chống lại Long tộc ở trên bầu trời. Vừa rồi ngươi đã thấy, dũng sĩ của chúng ta tuy rằng dũng mãnh, nhưng là chúng ta chỉ có một đôi chân mà không có cánh!
Vừa nói xong, ánh mắt của Nham Thạch vừa thoáng quét nhìn bên cạnh, trong giọng nói nguội lạnh chán chường hẳn:
-Ý của ngươi thế nào? Damines?
Cái tên được gọi là Damines hai người khoảng năm sáu thước, không giống như hai tên quái vật to lớn này,tên Người Thú đó thân thể nhỏ hơn rất nhiều, có điều là hắn giờ này đang cưỡi trên tọa kỵ của mình, mà nhìn đến tọa kỵ của hắn, thân hình dài ước chừng tới hai thước, toàn thân bờm lông màu đen, nằm tại đó cũng không yên lúc cào lúc cắn, hai chân trước trên mặt đất cào tới cào lui, trong cái miệng vừa dài vừa nhọn lộ răng nanh ra ngoài... tọa kỵ này lại là một con sói thật lớn!
Còn Damines cưỡi trên lưng sói, thân hình cường tráng vai rộng eo nhỏ, hiển lộ ra sức lực cực kỳ sung túc, mà áo giáp trên người nó, so với bọn Người Thú bát nháo lộn xộn kia có vẻ tinh xảo hơn rất nhiều, toàn thân mặc áo giáp màu đen hoàn chỉnh, thậm chí trên đầu còn đội một cái mũ giáp hình đầu sói.
Nghe Nham Thạch hỏi, Damines quay đầu qua, trên mặt đầy lông, trong cặp mắt lóe ra tia sáng xanh biếc, lại đúng là một tên Ngừơi Sói!
-Các ngươi thích làm sao thì làm vậy!
Damines tiếng nói khàn khàn nhưng trong giọng nói lạnh như băng đó lại không thể che dấu cái loại hứng thú khát máu kia chút nào:
- Các ngươi chỉ có hai chân thì đó cũng là chuyện của các ngươi. Lang Kỵ dũng sĩ kiêu hãnh chúng ta sẽ không nghe lệnh của những tên Tinh Linh ngạo mạn đó, ngoài ta ra bất cứ ai cũng đừng nghĩ sẽ điều khiến được Lang Kỵ của ta!
Nói xong, hắn dùng sức vỗ vào con sói lớn phía dưới một cái, con sói lớn lập tức ngẩng cao đầu, mắt lộ ra tia nhìn hung tợn lườm lườm nhìn bốn phía, sau đó mang chủ nhân của nó chậm rãi rời đi.
-Hừ!... Đừng để ý đến hắn.
Đồng Hổ nhìn bóng Damines rời đi, ánh mắt âm trầm:
Bọn Lang nhân này đáng ghét, chỉ là ỷ vào số lượng đông đúc thôi.
Nham Thạch gật gật đầu:
- Cũng may tên Damines kia tuy rằng đáng ghét, nhưng mà đầu óc coi như còn sáng suốt. Chỉ cần bọn Tinh Linh kia không chủ động chọc giận hắn thì hắn cũng sẽ không phản đối.
Tên thủ lĩnh Lang nhân Damines kia sau khi cưỡi cự lang rời khỏi, băng qua trận địa tới bên trái cách xa xa hàng ngũ đại quân tội danh đầu tiên, nơi này chính là một vùng đất thiên nhiên đầy hầm hố, hắn thúc động con sói lớn dưới thân, bỗng nhiên nhảy vọt lên trên một tảng đá cao hơn ba thước, Damines lộ ra răng nanh bén nhọn, sau đó rút ra trường đao chỉ lên không trung, cao giọng thét to:
- Các dũng sĩ Lang Kỵ! Thời điểm chiến đấu đã tới rồi!!
Hú! Hú!...
Ngay tức thì bên dưới truyền tới một tràng tiếng sói tru! Sau đó chỉ thấy trong vùng đất hầm hố chi chít dày đặc cũng không biết bao nhiêu con sói to lớn nằm phục tại đó! Trên lưng những sói lớn này đều trang bị một thứ đơn sơ giống như yên ngựa, mà ở bên cạnh mỗi con sói đều có một tên kỵ binh Lang nhân đứng đó, toàn thân mặc áo giáp, tay nắm chắc trường đao chỉ lên không trung, phấn khích ra sức gào hú.
Cả một vùng đen kịt có đến hàng ngàn tên đang đứng!