Trong quân lệnh “Chuyển hoán phòng ngự” của họ, quy định một lộ tuyến hành quân từ Tây Bắc tiến thẳng về phía Đông đến Bắc sơn, lệnh cho quân Tây Bắc nhất định phải nghiêm khắc tuân theo con đường hành quân của quân bộ mà đi trong thời hạn yêu cầu, nhưng không ai cho rằng Ruga sẽ thực sự tiếp nhận “mệnh lệnh” đó.
Nói trắng ra, đế quốc biết rất rõ trên thực tế, tên quân phiệt đã cát cứ một phương như Ruga này sẽ không dễ gì buông bỏ gia nghiệp và quyền lực. Vì thế cái lệnh chuyển hoán phòng ngự này chẳng qua chỉ là để bức Ruga mà thôi. Ruga phản trước, đế quốc theo đó mà có thể quang minh chính đại đi dẹp loạn. Ít nhất trên đạo nghĩa chiến tranh, trung ương đế quốc cần đứng về phe chính nghĩa. Đó cũng chính là lẽ thường bao đời nay.
Vì thế khi công văn Ruga nhận lệnh được truyền tới đế đô, đám mưu thần và tướng lĩnh trong bộ tư lệnh trung ương đều cho rằng mình đã nhìn nhầm.
Chẳng lẽ Ruga thực sự dễ dàng đầu hàng như vậy sao? Tên quân phiệt cát cứ Tây Bắc khiến đế quốc đau đầu hơn hai mươi năm, chỉ bằng một tờ quân lệnh đã giải quyết rồi sao? Thời gian một năm chiến bị, điều động quân đội trên quy mô lớn, chuẩn bị vũ khí trang bị vật tư… Toàn bộ đều không có chỗ dùng sao?
Lúc này người có vai trò chủ đạo cốt cán chân chính trong quân bộ không ngờ vẫn là vị quan hờ đại diện quân vụ đại thần- Lão tể tướng Rabosil.
- Ngẩn ra đó làm gì?_ Lão tể tướng tuy tuổi đã xế chiều nhưng ngữ điệu vẫn mang một phong thái uy nghi_ Lập tức phát thêm một bức quân lệnh, lệnh cho quân đoàn trưởng Tây Bắc Ruga mau chóng quay về đế đô nhận chức! Kỳ hạn mười ngày sau khi nhận được quân lệnh phải đến đế đô!
Lão tể tướng hừ một tiếng_ “Tưởng rằng như thế là có thể khiến ta không xoay sở được sao. Hừ, Ruga, mặc kệ ngươi muốn giở trò gì! Nhưng ngươi có dám một mình đi tới đế đô không? Nếu như ngươi không chịu đến, thế thì vẫn có thể phán ngươi tội bất tuân quân lệnh.”
- Nhờ ma pháp công hội giúp đỡ, dùng cách nhanh nhất đem quân lệnh này truyền đi!
Đó chính là quyết định của lão tể tướng. Quyết định xong, lão tể tướng lại mỉm cười nhìn Camille bên cạnh, nói giọng khách khí:
-Ngài Camille, chuyện này xin anh báo cho Nhiếp Chính Vương điện hạ. Sự tình khẩn cấp, ta nghĩ điện hạ nhất định sẽ đồng ý.
Mới đầu, giống y như những gì lão Rabosil dự liệu. Tên Ruga này lập tức đáp thư biện bạch, nói rằng tòan quân Tây Bắc đang bắt đầu triển khai chuyển hoán phòng ngự, quân vụ bề bộn. Hắn thực sự không sao rút ra được, thỉnh cầu được tạm hoãn lệnh trở về đế đô nhận chức.
Sau đó Rabosil lại viết một bức công văn lời lẽ cực kỳ nghiêm khắc, lệnh Ruga nhất định phải về đế đô, nếu không sẽ coi như kháng lệnh.
Cùng lúc đó, một sư đoàn nam hạ của quân đoàn Bạo Phong chỉ còn cách biên giới tỉnh Norin một trăm dặm, còn một sư đoàn đông tiến của cận vệ quân Vương thành đã đến thành TaiTo của tòa thành Tội Ác. Trên cục diện chiến lược, đã hoàn thành việc bao vây quân Tây Bắc.
Phía Tây quân Tây Bắc là quân đội của Đỗ Duy, phía Nam là quân của tổng đốc Bohan, phía Đông Nam là vương thành cận vệ quân, còn phương Bắc lại là một sư đoàn của Bạo Phong quân đoàn.
Đương nhiên, tất cả mọi sự điều động quân đội đều lấy một cái cớ hợp lý nhất: “Thao diễn mùa xuân”.
Ruga đấu võ mồm với quân bộ, thư từ văn kiện qua lại để kéo dài thời gian. Mỗi bức thư ngay sau khi quân phương nhận được thì hai giờ sau đều đã có bản sao đặt trên bàn Đỗ Duy, đây là văn kiện do ma pháp trận của ma pháp học hội đại lục gửi đến. Đỗ Duy là một trong những người gây dựng nên ma pháp học hội, ủy viên của ma pháp học viện, cho nên lần này đã lợi dụng triệt để mọi tài nguyên trong tay.
Tuy Nhiếp Chính Vương không hề lên tiếng nhưng lần này đối phó quân đoàn Tây Bắc, ẩn ý đã coi Đỗ Duy làm chủ đạo. Rabosil già quá rồi, hơn nữa cũng chỉ là một quan văn. Về phương diện quân sự, Nhiếp Chính Vương không hề chỉ định minh xác chủ soái mà chỉ nói rằng, mọi chuyện đều lấy công tước hoa Tulip làm đầu. Dù sao thì trên phương diện quân lực mà nói, quân đội mà Đỗ Duy khống chế đã chiếm quá nửa. Nếu như không phải do hắn kinh nghiệm còn quá nông cạn, chỉ e đã sớm đã hạ lệnh rõ ràng để hắn làm thống soái.
“Tên Ruga giảo hoạt này!”_Đây là nhận xét duy nhất của Đỗ Duy khi xem xong thư từ chối của Ruga.
Có điều ngay sau đó, Ruga lại có một động thái khiến người ta càng khó đoán.
Theo như quân báo mới nhất truyền đến từ quân Tây Bắc, quân đoàn trưởng Ruga cuối cùng cũng tỏ ý tiếp nhận quân lệnh, hơn nữa còn ngay một ngày sau thật sự lên đường về đế đô. Nhất là không ngờ hắn thực sự chỉ đem theo hai trăm kỵ binh hộ vệ. Cái tin này truyền ra làm cho đến cả Đỗ Duy cũng thấy bất ngờ.
Tin Ruga về kinh lũ lượt truyền về. Đoàn người của Ruga mở cờ gióng trống, men theo đại lộ tiến về đế đô, thậm chí sau khi hắn rời khỏi pháo đài Watt còn đi qua địa điểm đóng quân của quân cận vệ Vương thành, làm như không có chuyện gì khen thưởng tướng quân sư đoàn đó một hồi. Hắn điên rồi hả?
Tiếp đó đoàn người Ruga càng nghênh ngang lên đường, trên đường phàm là ghé qua thành trấn nào hắn đều khệnh khạng tiếp kiến trưởng quan thủ bị nơi đó. Trên đường dĩ nhiên là có thám tử của đế quốc đem tin nhất loạt truyền về đế đô.
Lão Rabosil ba ngày liền đều nhận được tin Ruga đến thành phố nào, gặp những ai, đi con đường nào… Mà phàm là thám tử đưa tin về đều viết rành rành trong mật báo rằng mình đã thấy Ruga bằng xương bằng thịt! Vậy là một bài toán khó đang bày ra trước mặt đế quốc… Đánh, hay là không đánh?
Ở đế đô có người lập tức chủ trương thừa cơ hổ rời hang, nhân dịp bên người Ruga chỉ có hai trăm hộ vệ, mau chóng phái người đi bắt hắn về. Bắt giặc bắt tướng trước, thế thì quân Tây Bắc tự nhiên sẽ thành quần long vô thủ. Nhưng kiến nghị này ngay lập tức bị phủ quyết!
Bắt? Cần thiết phải bắt sao? Giờ Ruga đã lật bài ngửa nghênh ngang đến rồi! Bên người đem theo vỏn vẹn có mấy trăm thân binh, hơn nữa còn đến thẳng đế đô. Hắn đã tự đâm đầu vào rọ, cần gì phái người đi bắt nữa? Để rồi đeo thêm cái tội “Hãm hại công thần”?
Đế đô không ngừng xác nhận nguồn tin, cũng điều tra tình hình pháo đài Watt- đại bản doanh của quân Tây Bắc. Trong pháo đài Watt, một sư đoàn chủ lực của quân Tây Bắc một ngày trước đã khởi hành, toàn quân ngoan ngoãn tuân theo lộ tuyến được quy định trong quân lệnh lên thẳng phía Bắc. Hơn nữa dưới sự giám sát của quân đoàn Bạo Phong, cũng không thấy có một chút động tĩnh khác thường nào. Các xe chở đồ, quân giới, ngựa chiến cũng đều đã lên đường. Dường như Ruga đã buông bỏ tất cả, quyết định đầu hàng đế đô, thành thật đem quân Tây Bắc “chuyển hoán phòng ngự” lên phương Bắc. Lúc này đến cả Rabosil và Thần hoàng tử đều có chút dao động: “Ruga, chẳng lẽ đầu hàng như thế này thật sao?”
Dù gì thì trận chiến thua chắc này, Ruga không việc gì mà phải liều cá chết phá lưới cả. Chỉ cần hắn đầu hàng trở về đế đô, bất kể ra sao, tuy rằng trước đây hắn có cát cứ Tây Bắc nhưng trên bề mặt vẫn giữ vẻ nhất trí với đế đô, chưa từng thực sự mưu phản. Hơn nữa kể ra thì hắn ít nhiều cũng có chút công lao, chỉ cần hắn giao ra quân quyền, từ đó an phận làm một thần tử thuần túy thì sau khi hắn về đế đô, bất luận thế nào Nhiếp Chính Vương cũng sẽ không giết hắn, ngược lại còn cho hắn quan cao lộc hậu, giữ một chức hờ, nhiều lắm cũng chỉ mất đi quyền thế nhưng tuyệt đối sẽ không có vấn đề về tính mạng. Nói không chừng chỉ cần hắn thành thực, còn có thể bảo đảm cả đời vinh hoa phú quý. Dù sao thì không có tội danh, đế quốc sẽ không công nhiên xử tử một tướng lĩnh cao cấp như tiền nhiệm quân đoàn trưởng.
Hơn nữa, bất kể ra sao, trong sâu thẳm nội tâm mọi người, có thể không cần đánh trận, không có người chết, hòa bình giải quyết vấn đề quân Tây Bắc là tốt nhất. Nhất là Nhiếp Chính Vương, ngài rất rõ tương lai sẽ phải đối mặt với cái gì, nếu như có thể không tử thương quân đội, không nghi ngờ gì đối với đế quốc có rất nhiều cái lợi. Thế nên, đến Nhiếp Chính Vương cũng dao động rồi, lập tức hạ một mệnh lệnh cho các nhánh quân đội trên tiền tuyến Tây Bắc: “Ở nguyên tại chỗ đợi lệnh!”
“Lệnh?”_Đỗ Duy sau khi nhận được mắng một câu, sau đó không thèm để ý tiện tay xé tan mệnh lệnh_ “Lão Rabosil già cả hoa mắt đã đành, Thần hoàng tử ngươi cũng hồ đồ rồi sao? Ruga là ai cơ chứ, làm sao có thể từ bỏ dễ dàng thế được? Hừ, Ruga ơi Ruga, ngươi lừa được người khác chứ không lừa nổi Đỗ Duy ta đâu!”
Khi Đỗ Duy nhận được lệnh, hắn đã rời khỏi thành Loran đến quân doanh đóng ở biên giới tỉnh Desa. Ở đây đóng hơn hai vạn tư quân gia tộc hoa Tulip cùng năm vạn tư quân gia tộc Rowling.
- Anh thấy thế nào?_ Đỗ Duy liếc nhìn Phillip.
- Đế đô mắc lừa rồi!_ Phillip không hổ là học sinh của Lam Hải, lập tức đáp_ Bây giờ tôi chỉ mong Ruga chọn phương hướng tấn công chính là chúng ta! Lúc này mà còn lệnh các nhánh quân ở nguyên chỗ đợi lệnh… Nếu quân Tây Bắc bây giờ bất thình lình đột vây, chỉ e mấy nhánh quân đó nếm quả đắng thôi!
- Lập tức truyền tin cho tổng đốc Bohan!_ Đỗ Duy thở dài một hơi, nhìn sắc trời_ Chỉ mong sẽ không quá muộn!
- Tôi chỉ hi vọng Ruga chọn phương hướng tấn công là chỗ chúng ta._ Phillip cũng mang vẻ âu lo.
Đế quốc năm 964, ngày 2 tháng 2. Ngày hôm đó được chi chép rành rành trong sách sử, bởi ngày đó được gán cho một cái tên: “Ngày nội chiến bùng nổ”.
Tin tức truyền về, đoàn người Ruga đến đế đô nhận chức đã lên thuyền ở bến cảng thượng du kênh đào Lan Thương, xuôi dòng về phía Nam. Rất nhiều người thở phào… Xem ra không phải đánh trận rồi. Đến cả những người luôn theo dõi sát sao hành trình của đám Ruga như tổng đốc Borin, tướng quân Andre- Sư đoàn trưởng sư đoàn thứ hai của quân đoàn Bạo Phong phương bắc, cả tướng quân của sư đoàn quân cận vệ Vương Thành điều tới cũng thở phào một hơi- “Ruga đi đế đô thật rồi!”
Mà cùng lúc ấy, một sư đoàn của quân Tây bắc đã nhổ neo lên phía Bắc, còn có cả lượng lớn xe chở vật tư, dưới sự giám sát của sư đoàn hai- Quân đoàn Bạo Phong do tướng quân Andre soái lĩnh, chậm rãi nghiêm cẩn hành tẩu theo lộ tuyến hành quân trong quân lệnh, không sai lệch một li. Có điều rất nhanh, Andre với kinh nghiệm phong phú liền phát hiện ra một điều không thỏa.
Dù sao cũng là mãnh tướng ưu tú trong Bạo Phong quân đoàn, Andre sau khi được biết quân Tây Bắc nhận lệnh lên phía Bắc liền phái ra hơn hai mươi nhóm trăm kỵ binh trinh sát giám sát chặt chẽ nhánh quân đầu tiên lên phương Bắc này, đồng thời lệnh cho tướng sĩ dưới quyền chuẩn bị sẵn sàng để có thể di chuyển bất cứ lúc nào. Nghi ngờ trong lòng Andre càng ngày càng lớn. Hắn thậm chí còn mạo hiểm gây nên tranh chấp, phái ra hai nhóm kỵ binh đi ngăn chặn nhánh quân Tây Bắc này, yêu cầu kiểm tra đội ngũ cũng như xe quân dụng của đối phương.
Yêu cầu dạng này nếu là ở ngày thường sẽ là rất quá đáng. Nhưng quân Tây Bắc không ngờ vẫn đáp ứng, hơn nữa sau khi kiểm tra cũng không hề có chút vấn đề nào. Trong xe quân dụng chất đầy lương thảo vũ khí quân giới, còn có có các loại vật tư … những thứ này không hề làm giả. Dường như Ruga thực sự quyết tâm đem quân tây Bắc dọn nhà lên phương Bắc.
Chính thức khiến Andre nổi nghi chính là thống soái của nhánh quân này! Andre rất nghi ngờ, quân đoàn Tây Bắc dù gì cũng là quân đoàn chủ chiến của đế quốc, nghe nói sức chiến đấu rất khá. Dưới tay Ruga mãnh tướng như mây. Thế nhưng sư đoàn trưởng của cái sư đoàn bắc thượng này không ngờ lại là một tên mập khiến người ta cảm thấy khinh tởm! Gã mập này tên là Tatara. Người do Andre phái đi quay về bẩm báo đã mô tả tên mập này thành một tên gian thương bỉ ổi, hơn mữa còn tham tài hám sắc.
Andre liền biết ngay là không ổn!
Đại quân lên đường, nhánh quân đi đầu đều là nhánh quân phụ trách đánh trận tiền. Bất kì một thống soái nào đều sẽ phái bộ tướng mình tín nhiệm nhất đảm nhận nhiệm vụ này. Nhưng cái tên mập Tatara đó tuyệt không giống một quân nhân ưu tú! Ruga tuy phản nghịch nhưng Andre cũng không thể không thừa nhận Ruga là một thống soái ưu tú. Nhưng mà phái cái thằng rác rưởi thế này lên đánh trận tiền thì…..
Andre lập tức đưa ra một quyết định mà ngày sau được cho là rất minh trí: “Toàn quân xuất phát, ngăn chặn bọn chúng!!”
Hai vạn quân rút ra từ quân đoàn Bạo Phong này đều là những kỵ binh tinh nhuệ nhất, hơn nữa còn là bộ hạ cũ của Andre. Hai vạn kỵ binh tinh nhuệ xuất phát, rất nhanh chóng một ngày sau đã đuổi kịp nhánh quân này, ngăn chặn họ bên ngoài một tòa thành thị. Sau đó Andre lập tức có quyết đoán, toàn quân chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, đồng thời phái người đưa lệnh cho đối phương, lệnh cho nhánh quân Tây Bắc này tức khắc buông bỏ vũ khí tiếp nhận tra hỏi.
Khi đưa ra quyết định này, Andre đã chuẩn bị sẵn sàng cho đánh trận, nhưng khiến hắn kinh ngạc chính là tên tướng quân dẫn binh Tatara ấy không ngờ không thèm nghĩ đến một khắc đã chấp nhận hoàn toàn cái yêu cầu không hợp lí đó của mình. Rất nhanh, hai vạn quân tây bắc buông vũ khí, Andre không phí một binh một tốt đã bắt được Tatara và bộ hạ của hắn làm tù binh. Tiếp theo sau khi thẩm vấn tên mập đáng thương này, Andre lập tức toàn thân toát mồ hôi hột! “Mắc lừa rồi!!!”
Tên Tatara này đích thực là tướng quân không sai, nhưng hắn chỉ là một tướng quân phụ trách hậu cần quân giới! Còn cái “đội quân dẫn đầu” lên phương Bắc này căn bản chẳng phải là sư đoàn chủ lực quân tây bắc gì, mà là một sư đoàn hậu cần! Một đám quân dự bị cộng thêm đám tạp binh lo hậu cần trong quân đội! Nhất là số lượng cũng không đủ một sư đoàn!!
Mà khi phát hiện ra chân tướng, khiến Andre toát mồ hôi là đối phương dùng một nhúm tạp binh này lại thành công cầm chân sư đoàn kỵ binh tinh nhuệ của mình, lãng phí mất của mình chẵn hai ngày!
“Mau! Lập tức truyền tin đi! Nhanh lên!!”- Andre hạ lệnh lưu lại ba ngàn quân ở lại quản lí đám tù binh, số còn lại tức khắc lên ngựa không ngơi nghỉ cấp tốc hành quân tiến về pháo đài Watt của quân Tây Bắc.Thế nhưng trong lòng hắn cứ xoay vần mãi một nghi vấn: “Có còn kịp không?”. Khi hắn toát mồ hôi lạnh đầy mình, tổng đốc Bohan tỉnh Norin cũng đã đầy đầu mồ hôi!!
Một ngày!
Tối hôm qua hắn nhận được tin tức khiến hắn chấn kinh! “Quân Tây Bắc phản rồi!”
Tiếp đó một vạn kỵ binh Tây Bắc tinh nhuệ đột nhiên xuống phía nam, phòng tuyến Bohan xây dựng bao năm gần như bị đột phá trong nháy mắt! Đám quân Tây Bắc bưu hãn đó đã đột phá sự ngăn trở của một sư đoàn bộ binh dưới trướng Bohan, không chút chần chừ mà nhanh chóng xông vào thủ phủ Norin. Một ngày sau đã tụ binh ngay dưới mắt tổng đốc Bohan!
Bất lực, Bohan đành phát ra tín hiệu cầu cứu!
Hắn rất tức giận, một sư đoàn bộ binh vốn dàn trên tiền tuyến không ngờ lại bị phá dễ dàng đến thế. Mà những thủ hạ chạy về rất là uất ức. Bởi bọn họ nhận được lệnh “Ở tại chỗ đợi lệnh”. Đối mặt với kỵ binh Tây Bắc bất thình lình đánh tới, bọn họ trở tay không kịp. Hơn nữa, khi quân Tây Bắc xông đến lại không hề giết chóc quá nhiều quân của Bohan. Bọn chúng dường như căn bản không muốn đánh trận vậy, mà trực tiếp lợi dụng ưu thế cơ động của kỵ binh, sau khi tập trung tại một điểm đột phá phòng tuyến liền trực tiếp xuống phía nam, mục tiêu là thủ phủ tỉnh Norin.
Bohan nhìn một vạn kỵ binh dưới chân thành, sau khi phát tín hiệu cầu cứu, đột nhiên rùng mình!
Liền đó hắn lập tức hạ lệnh mở cổng thành, phái quân đội của mình quyết chiến với đối phương. Sau một trận đánh, quân đội Bohan bồi dưỡng bao năm cuối cùng cũng không để hắn mất mặt. Quân đội tinh nhuệ nhất của hắn sau khi liều một trận sống mái với đối phương, huyết chiến cả nửa ngày, đám quân đó đột nhiên bỏ trận, toàn quân rút lui. Sau khi điểm rõ chiến quả, tổn thất đôi bên đại thể tương đương. Bohan nếm chút quả đắng, có điều vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được. Còn đám kỵ binh tàn dư của đối phương lại đưa ra một cử động gần như hoang đường!
Bọn chúng từ bỏ ý đồ công phá thủ phủ tỉnh Norin, tiếp tục xuống phía nam!
Bohan hạ lệnh phái tất cả kỵ binh của mình dọc đường đuổi theo bám riết mặt sau đối phương. Hai bên vừa đánh vừa chạy mất chẵn hai ngày. Nhánh quân Tây Bắc này rất ngoan cường, bất kể chịu tổn thất nhường nào, bọn chúng vẫn đánh đến khi chỉ còn lại ba nghìn người --- đến lúc ấy đã qua hai ngày rồi!
Sau đó, nhận được tín hiệu cầu cứu của Bohan, một sư đoàn của Vương thành cận vệ quân nhanh chóng đuổi tới. Hai bên hợp lực, cuối cùng cũng bao vây được nhánh kị binh này….
Mắt thấy thẳng lợi trước mắt mà Bohan không vui nổi, bởi vì hắn hiểu rõ mình đã mắc lừa!! Quân hậu cần mạo danh sư đoàn chủ chiến, hơn nữa còn đưa ra một lượng lớn xe quân giới làm mồi nhử kìm chân Andre của Bạo Phong quân đoàn, lại phái một vạn kị binh giả vờ đánh Bohan, còn khiến cho Bohan vốn khuyết thiếu kinh nghiệm quân sự phát ra tín hiệu cầu cứu, kết quả là một vạn kỵ binh này đã cầm chân được quân đội của Bohan và Vương thành cận vệ quân.
Vậy còn chủ lực chân chính của quân Tây Bắc thì sao?! Tung hoành khắp hoang dã – một khung cảnh tráng liệt nhường nào?
Kỵ binh đen sầm như một đám mây đen che khắp bầu trời! Tiếng vó ngựa vang như sóng biển!
Dưới tấm Hắc kì quân Tây bắc giương cao, Ruga thân mặc khải giáp cưỡi trên lưng ngựa!
Hắn sử kế kim thiềm thoát xác, thực sự cũng đã rất mạo hiểm, gánh chịu tổn thất càng lớn. Dù sao để lừa được Andre của Bạo Phong quân đoàn, hắn phái ra những chiếc xe quân dụng đó là hàng thật giá thật cả đấy. Số quân giới lương thảo vật tư ấy đều là vốn liếng hắn tích lũy bao năm. Thế nhưng Ruga biết, của cải mất đi có thể kiếm lại được, nhưng cơ hội thắng lợi chỉ có một lần này thôi! Còn về cái tên đi đế đô “Ruga kia”, chẳng qua chỉ là một kẻ thế thân mà thôi!
Người đế đô thủy chung vẫn là không muốn đánh trận, hừ….. muốn giải quyết hòa bình, làm gì có chuyện dễ dàng thế! Phương hướng chủ công chính thức của hắn là… Đỗ Duy!
Nhìn thuộc hạ như dòng nước lũ cuồn cuộn, Ruga đầy tự tin. Đỗ Duy cho dù có gây dựng thế nào chăng nữa, nhưng đánh trận phải dựa vào quân đội! Hừ, cái tên đó, hắn thì hiểu cái mưu lược rắm chó gì chứ! Quân đội gia tộc hoa Tulip sao bì được với quân Tây Bắc tinh nhuệ của ta! Cho dù cái tên Ron Barton dưới tay hắn có xem như là một nhân vật đi nữa, nhưng ngoài y ra, dưới tay Đỗ Duy làm gì có ai biết đánh trận!
“Truyền lệnh xuống! Vượt qua sườn núi trước mặt chính là pháo đài của Đỗ Duy! Không được dừng chân, quân đội chủ lực một mạch xông qua, không được luẩn quẩn với đối phương. Nếu như Đỗ Duy phái người ngăn trở thì để quân hậu bị đi ứng chiến! Chúng ta bây giờ đang chạy đua với thời gian! Xông qua phòng tuyến của hắn!”
Trong lòng Ruga còn có một kế hoạch khác chưa nói. Hiện giờ Bạo Phong quân đoàn đang bị mình lừa ở phía Bắc, cách nơi đây một nghìn bốn trăm dặm. Còn Bohan cái tên ngốc đó, đánh trận vốn không phải trong nghề, đã bị mình giả vờ công kích lừa xuống tận phía Nam, cách chỗ này một nghìm dặm!!! Chỉ cần tập trung lực lượng xông qua phòng tuyến của Đỗ Duy, một đường đi về phía Tây là có thể thoát khỏi vòng vây của đối phương! Sau này chính là trời cao biển rộng! mãnh hổ về rừng!!
Hơn nữa, trừ bảy vạn thiết kỵ này ra, sau lưng Ruga còn có hai sư đoàn hơn bốn vạn bộ binh tinh nhuệ đang theo phía sau. Nhiệm vụ của họ… “Nhiệm vụ của chúng chính là chịu chết.”_Trong lòng Ruga thở dài.
Kế hoạch của hắn là: không chút đình lưu, không luẩn quẩn với Đỗ Duy, đại quân trực tiếp xông qua pháo đài quân sự của Đỗ Duy. Sau đó bộ binh đằng sau đuổi tới, toàn lực công kích tòa pháo đài quân sự này. Đánh phá được cố nhiên là tốt, thế thì có thể lập tức chiếm lĩnh pháo đài quân sự này làm bảo luỹ đoạn hậu của mình, khi Bạo Phong quân đoàn và Bohan cùng với Vương Thành cận vệ quân phát hiện ra mắc lừa đuổi tới, quân đội đoạn hậu nơi đây cũng có thể cầm chân chúng được một đoạn thời gian. Kỵ binh của mình liền có thể quét qua tỉnh Desa như một cơn lốc, sau đó …. Tiến vào thảo nguyên Tây Bắc!- Đó mới là mục đích cuối cùng của Ruga.
Đoạn hậu cũng đều là trọng giáp bộ binh tinh nhuệ của quân Tây Bắc, mà phụ trách thống soái nhánh quân đoạn hậu này lại là Quattro Bajeena mà Ruga tín nhiệm nhất!
Vạn mã tung vó! Sau khi vượt qua sườn núi cuối cùng, ở nơi không xa, một tòa pháo đài quân sự ở ngay trước mắt! Ruga cưỡi ngựa đứng trên sườn núi, chỉ tòa pháo đài phía xa phát ra mệnh lệnh.
“Xông qua!!”
Hắc sắc Khải giáp, hắc sắc cờ trướng. Mấy vạn kỵ binh trong lúc xung phong chẳng khác nào một đợt sóng thần cuốn về tòa pháo đài.
Trên tường thành pháo đài, Đỗ Duy đứng đó, nhìn đợt sóng cuồn cuộn phía xa, phảng phất lại cực nhẹ nhàng, thở dài:
-Thật là một khung cảnh hoành tránh
Cờ trướng hoa Tulip trên đầu thành đã giương cao. Trên tường thành, cung tiễn thủ và binh lính đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thế nhưng Đỗ Duy lại lắc đầu:
-Không cần nữa, Ruga căn bản không muốn lập tức công thành…. Hừ. Hắn bây giờ đang lo tranh thủ thời gian, làm gì có tâm tình đánh với chúng ta.
Quả nhiên, khi làn sóng mấy vạn kỵ binh còn cách tường thành nghìn mét, quân thiết kỵ Tây Bắc được huẫn luyện nghiêm chỉnh liền tự động tách ra xếp thành đội ngũ, làn sóng khổng lồ phân làm hai, cứ như thế lách qua hai bên tường thành của Đỗ Duy.
Bọn chúng vòng ra từ xa, thậm chí còn ở ngòai tầm bắn của cung tiễn thủ!
Đỗ Duy không để cung tiễn thủ lãng phí tên, thậm chí cũng không hề hạ lệnh cho quân đội xuất thành ngăn trở.
Qua khoảng thời gian một bữa cơm, quân đoàn kỵ binh khổng lồ mới hoàn toàn vượt qua tường thành của mình. Đỗ Duy thậm chí còn trông thấy trong trận doanh của quân Tây Bắc phía xa xa, dưới một lá cờ đen to lớn, một tướng quân mặc khải giáp màu đen đang thúc ngựa phi qua dưới sự bảo vệ của đám đông, đó nhất định là Ruga rồi.
- Chạy gì mà gấp thế!_ Đỗ Duy mỉm cười_ Có điều khi kỵ binh của hắn chạy đến phía trước trông thấy quà ta tặng hắn, nhất định sẽ rất kinh hỷ!
Liền đó Đỗ Duy quay người, hạ lệnh cho bộ hạ sau lưng:
-Mệnh lệnh, sư đoàn bộ binh thủ thành toàn bộ lên tường thành chuẩn bị chiến đấu, sau đó lệnh cho sư đoàn kỵ binh của Ron Barton chuẩn bị sẵn sàng, nửa canh giờ sau mở cổng thành xuất phát truy kích….
Hít sâu một hơi, Đỗ Duy cười tà ác:
-Hạ lệnh, không trung kỵ sĩ đoàn toàn quân chuẩn bị bay … nói cho Ziege, đây là trận đầu tiên của hắn, đánh đẹp chút cho ta!
Lúc này Ruga rất ngạc nhiên và nghi hoặc: “Đỗ Duy cái tên khốn kiếp đó không ngờ lại không hề chạy khỏi thành ra ngăn trở! Chẳng lẽ hắn nhát gan sợ chiến, hay là hắn sau khi cân nhắc quân lực đôi bên cảm thấy không có cơ thắng, từ bỏ luôn?”. Có điều Ruga sẽ không nhận mối nhân tình này của Đỗ Duy đâu! Hắn đã nghĩ kĩ rồi, một khi xông qua phòng tuyến của Đỗ Duy, tiến vào tỉnh Desa, kỵ binh của hắn dọc đường sẽ đánh giết cướp bóc!
Dù sao thì tính cơ động của kỵ binh tuy cao nhưng lại không có cách nào mang theo quá nhiều lương thảo và đồ bổ cấp! Muốn xông qua tỉnh Desa tiến vào thảo nguyên với tốc độ nhanh nhất thì tất phải “Bổ sung tại chỗ”. Đây là biện pháp duy nhất.
“Đỗ Duy, ta nhất định sẽ cảm tạ ngươi đã để mặc cho quân ta đi!!!”_Ruga cười dữ tợn trên lưng ngựa, liền đó hắn lập tức trông thấy cảnh khiến hắn phẫn nộ!
Đại đội kỵ binh phía trước đột ngột giảm tốc độ, quân đoàn kỵ binh dong ngựa theo sau tốc độ cũng chậm dần, cuối cùng không ngờ ùn lại một chỗ, sau đó toàn bộ dừng hẳn lại.
- Có chuyện gì thế?_Ruga phẫn nộ gầm lên. Có người dám cãi lệnh của hắn! Lẽ nào đám khốn đó không biết bây giờ thời gian là thứ quý báu nhất sao?!!
- Bẩm báo đại soái … ngài…. ngài… ngài tốt nhất hãy lên phía trước mà xem!!_Một viên bộ tướng vội vàng thúc ngựa chạy lại, vẻ mặt có chút hốt hoảng.
Ruga nét mặt âm trầm, cố nhịn không quất cho tên này một roi, lập tức hạ lệnh cho kỵ binh phía trước tách ra, hắn đem người xông thẳng lên phía trước. Sau đó, Ruga liền trông thấy cái “kinh hỷ” mà Đỗ Duy dành tặng cho mình. Khi nhìn thấy quang cảnh trước mặt, phản ứng đầu tiên của Ruga chính là hít vào một ngụm khí lạnh!
“Trời ơi … đây, đây là thứ gì vậy?!”
Giữa một phiến hoang dã mênh mông trước mắt, một hào sâu dài không biết mấy trăm mét chắn ngang trước mặt! Mỗi con hào rộng đến hai mét, dài hơn trăm mét, hơn nữa nhìn phía trước, liên miên không biết có bao nhiêu con hào!
“Một nghìn?”
“Hai nghìn?”
“Gặp quỷ rồi! Gặp quỷ con bà nó rồi!”
Hơn nữa con hào che phủ một diện tích rất lớn, kéo dài mãi về hai phía thành một đường cong hình móng ngựa! Địa hình dạng chữ U này, trước mặt, hai bên mấy trăm mét đều là hào sâu! Dày đặc san sát, thế này thì kỵ binh xông qua thế nào được. Càng khiến Ruga tuyệt vọng chính là, nếu chỉ có mấy con hào này thì đã đành, dẫu có liều mạng tổn thất một bộ phận sĩ binh và chiến mã cũng có thể miễn cưỡng lấp bằng một khoảng để xông qua. Nhưng vấn đề ở chỗ, trên trận địa hào ngầm dày đặc không thấy đầu trước mắt còn phủ một thứ đồ cổ quái dài liên miên vô cùng.
Trên những cái giá sắt dài không ngờ lại chăng vô số những sợi dây thép nhỏ, tên mặt là những gai nhọn và mặt cắt tua tủa.
Không sai, những thứ này là thứ thường thấy nhất trong những bộ phim điện ảnh về chiến tranh ở kiếp trước cuả Đỗ Duy: “Dây thép gai!”. Từng sợi dây thép gai chi chít xoắn xuýt lấy nhau rộng đến vài trăm mét! Dài đến mấy km!Hai bên nhìn không thấy điểm đầu.
“Xông ư? Căn bản là không xông qua được!”
“Phái người đi mở đường?”
“Qủy tha ma bắt …. Mở thế nào? Lấp bằng hào sâu có lẽ không khó, nhưng đám dây thép gai này thì phải loại bỏ thế nào đây?”
“Bực nhất là …. Cái tên Đỗ Duy này, hắn rõ ràng có bản lãnh làm ra cạm bẫy này. Tại sao hắn không làm trước tường thành pháo đài? Các loại chiến tranh từ cổ đến giờ, ở đâu ra cái kiểu đào hào ở hậu phương của mình vậy?”
Đầu óc Ruga nhanh chóng tính toán, muốn dẹp dải dây thép gai cổ quái này để mở ra một con đường, chỉ e phải tốn mất một ngày!!
- Quay, quay đầu! Tìm đường đi qua từ hai phía!- Ruga tức tối mắng- Tên khốn kiếp Đỗ Duy đó, hắn sẽ không thể biễn cả tỉnh Desa thành cái bộ dạng này được!!
Nhưng hắn vừa mới hạ lệnh quay đầu đã nghe thấy phía sau lính truyền lệnh đưa tin về:
- Đại soái, kỵ binh gia tộc hoa Tulip đuổi lên từ phía sau!
Đây không phải là tin xấu duy nhất. Bất chợt có binh sĩ kinh hãi hô lên, chỉ lên bầu trời:
- Nhìn kìa! Đó là thứ gì vậy?
Trên không trung, từ phía pháo đài quân sự của Đỗ Duy ở phía sau một khoảng đen rậm rì như mây mù đang bay nhanh lại phía này!
Cự ly gần mới nhìn rõ, đó nào phải mây đen gì, căn bản chính là hàng trăm hàng nghìn chiếc khinh khí cầu! Số lượng nhiều chỉ sợ hơn trăm chiếc! Ùn ùn kéo đến, nhất thời che lấp cả vầng thái dương trên cao!
- Trước tiên không quân oanh tạc tấn công, sau đó quân đội dưới đất xông lên càn quét…_ Đỗ Duy đứng trên tường thành, mỉm cười tự nói với mình- “ Ông đây làm theo phương thức tác chiến của quân đội Mỹ. Hừ, ai bảo không được đào hào ở hậu phương chứ?”
Một tiếng rú phẫn nộ vang lên, đại đội khinh khí cầu lượt đầu tiên đã đến đỉnh đầu kỵ binh Tây Bắc. Sau đó là một trận hô hoán, phía dưới nhóm khí cầu đầu tiên, từng mảng từng mảng chấm đen từ trên trời rơi xuống…
Khi đã nhìn rõ những thứ đó, kỵ binh Tây Bắc mới nhận ra, những thứ đen đen đó nhìn tựa như bình sắt nhưng rất nhanh, bọn chúng liền biết đó là hung khí giết người!
Một loạt những cái bình sắt đen ngòm lũ lượt rớt xuống trận hình kỵ binh, lần phát nổ đầu tiên trong nháy mắt đã nuốt gọn mấy trăm kỵ binh.
Sau khói lửa, bên trong bình thuốc nổ “tán hoa đạn” đã được Đỗ Duy cải tiến là vô số những mảnh sắt, đinh sắt… dưới lực nổ mạnh bắn ra bốn phương tám hướng, lực sát thương càng tăng thêm gấp đôi! Kèm theo khí cầu đầy trời thả xuống vô số bình sắt, những điểm đen dày đặc từ trên trời rơi xuống ấy chẳng khác nào tiếng gọi của tử thần…..
Khói lửa ngùn ngụt bốc lên khắp bốn phương tám hướng, trong đám kỵ binh Tây Bắc đã ùn tắc vào một chỗ, tiếng kêu thảm và tiếng thét kinh hoàng không ngớt vang lên. Mà lúc ấy, bọn chúng đến chạy cũng không chạy được! Trước mặt và hai bên đều là hào sâu bất tận và hàng rào dây thép gai liên miên! Phương hướng duy nhất của bọn chúng chính là lui về phía sau!
- Lui! Mau lui! Hậu đội biến thành tiền đội! Toàn quân rút lui!!!!”_Ruga gầm lên, đám tướng quân quân Tây Bắc liều mạng ước thúc binh sĩ.
Binh lính có lẽ rất tinh nhuệ, rất dũng cảm, rất bưu hãn…. Nhưng rất đáng tiếc, chiến mã của chúng lại không phải sinh vật thông linh.
Trong tiếng nổ, hỏa quang, sóng khí, khói mù, không ít chiến mã đã mất đi khống chế, trở nên cuồng loạn. Binh sĩ không sao điều khiển nổi chiến mã, thậm chí rất nhiều người đâm sầm vào một chỗ. Mà loại trận hình ùn tắc này càng tăng hiệu quả cho việc oanh tạc. Nếu nói lần trước dưới chân thành Gileat, vẻn vẹn ba mươi người thuộc tiểu đội Deception chỉ đem đến cho người thảo nguyên một chút quấy nhiễu thì hôm nay, chẵn một ngàn cỗ khinh khí cầu đem đến … chính là một trận oanh tạc đích thực!
Chiến trường đã loạn thành một mớ, trong hỏa quang ngút trời, đâu đâu cũng mù mịt khói, thi thể kỵ binh bà chiễn mã ngã xuống đã chặn đứng đường lui của đại đội kỵ binh. Mà lúc này, người chen người, ngựa xô vào ngựa khiến kỵ binh Tây Bắc tinh nhuệ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hỗn loạn. Chỉ có một bộ phận nhỏ ở phía sau có thể quay đầu chạy, còn phần lớn thậm chí đã mất phương hướng trong biển khói dày đặc, đâm đầu khắp mơi như ruồi mất đầu.
Người ngã ngựa nhào!
Sau khi đợt ném bom đầu tiên kết thúc, khinh khí cầu trên trời đã bay ra tít xa. Lúc ấy lại nghe tiếng vun vút phá không truyền đến.
Phía xa, mấy trăm người cưỡi chổi bay vụt qua bầu trời! Đám người này cưỡi trên cán chổi, tốc độ nhanh không gì bì nổi! Hơn nữa, bọn họ nhanh chóng xẹt qua đỉnh đầu quân Tây Bắc đang hỗn loạn. Người ngồi trên cán chổi, một tay nắm cán chổi, tay kia đeo đoản nỗ, tên bắn loạn xạ, tận tình bắn giết kỵ binh đang hỗn loạn!
Tiểu đội Deception cuối cùng cũng ra trận rồi! Hơn nữa, bọn họ có vẻ như tạ thuật rất khá, mấy thành viên tinh nhuệ cũ của Deception do Ziege cầm đầu chuyên môn nhằm vào những tướng lĩnh mặc khải giáp trong quân Tây Bắc!
Không ít quân quan còn chưa kịp phản ứng đã bị tiểu đội Deception bay qua bay lại bắn chết, kỵ binh mất đi quân quan lại càng thêm hỗn loạn!
Đúng lúc ấy, Ruga cuối cùng cũng ra tay. Hắn gầm vang một tiếng, thân nhảy lên khỏi lưng ngựa, người ở bán không trung rút trường kiếm xông lên bổ một kiếm vào một cỗ khinh khí cầu ở phía xa.
Cỗ khinh khí cầu đó dưới nhát kiếm loang loáng bị chia làm đôi, sau đó dưới tác dụng của thuốc nổ và hỏa quang nổ thành từng mảnh nhỏ.
Ruga trong lòng nhỏ máu, gần như phát điên, nhắm chuẩn đại đội khí cầu phía xa, muốn xông lên liều mạng. Lúc này liền nghe thấy phía xa sau lưng một tiếng thét lạnh lẽo:
- Quân Tây Bắc- Ruga? Hay nên gọi ngươi là Xích Thủy Đoạn?