Ngựa chiến và cừu hoặc là một số thứ như vậy, thảo nguyên ở phía trên nhất định là rất nhiều, tiêu tốn một ít tiền là có thể chuẩn bị sẵn sàng. Hắn là chú của vua thảo nguyên, cũng là nhân vật trung tâm của vương đình. Hắn đối với chính sách của vương đình với đế quốc Roland tự nhiên phải hiểu rõ. Về lâu dài, thảo nguyên sớm hay muộn sẽ phải có một trận chiến với đế quốc khổng lồ này. Cuộc chiến tranh hai mươi năm trước đã làm cho người trên thảo nguyên chảy rất nhiều máu tươi. Thù hận này không thể tan biến theo thời gian được.
Mặc dù đế quốc khổng lồ này nhìn rất cường đại, nhưng vấn đề làm cho người trên thảo nguyên vui mừng chính là, đế quốc mặc dù cường đại nhưng sau khi cẩn thẩn xem xét thì không khó nhìn ra đế quốc chỉ mạnh mẽ phía bên ngoài. Mặc dù đế quốc Roland nói rằng có binh lực hai trăm vạn, chủ chiến quân đoàn có một trăm vạn, địa phương các nơi cũng có một trăm vạn, còn có một hạm đội hải quân vô cùng cường đại. Đồng thời bên trong đế quốc còn có các tư quân của các lĩnh chủ.
Nhưng mười mấy năm qua, Hãn Mục Da đã nghiên cứu kĩ càng người Roland, đối với nhược điểm của người Roland hắn cũng rất hiểu rõ. Hoàng đế của đế quốc thì ngày càng ngu ngốc, hơn nữa việc tăng cường các cuộc nam chinh đã làm cho tia nguyên khí cuối cùng của đế quốc bị lãng phí, mà đội quân khổng lồ này cũng mang đến cho đế quốc một khoản quân phí khổng lồ, buồn cười là viễn chính phía nam… không thể mang đến lợi ích cho đế quốc mà ngược lại còn là cái miệng thật lớn cắn vào tài chính của đế quốc. Một hoàng đế ngu ngốc, một tập thể quý tộc tham lam, một hệ thống quan địa phương quan liêu khiến cho con quái vật này giống như một gốc cây đại thụ khô héo… muốn đạp đổ hắn, chỉ cần kiên nhẫn!
Mối quan hệ giữa Tây Bắc quân đoàn và trung ương đế quốc nhìn qua thì tựa như vững vàng. Thực sự các lĩnh chủ quý tộc ở đây trên thực tế đã biến thành một dạng tồn tại giống như là hoàng đế địa phương. Một đế quốc to như vậy, nhìn thì thật cường đại nhưng kỳ thật bên trong có rất nhiều vấn đề
Còn có đơn vị hạm đội hải quân khổng lồ kia… hừ, dù là hải quân mạnh đến như thế nào, chẳng lẽ có thể chạy đến đất bằng sao! chẳng lẽ có thể chạy đến thảo nguyên sao? Nói đùa!
Hôm nay đến nói chuyện hoà bình mặc dù tốn không ít nhưng nếu có thể trì hoãn được chiến tranh với đế quốc một thời gian. Không cần quá lâu, tốt nhất là năm năm còn nếu không ít nhất là ba năm. Khi đó trẻ con trên thảo nguyên sẽ trưởng thành. Khi những con sói con này có thể giương nanh múa vuốt thì là lúc đạp đổ cây đại thụ này!
Nếu so sánh khoảng thời gian trì hoãn này với một ít ngựa và cừu thì có đáng gì chứ?
Công tước Hoa Tulip này… hừ, xem ra cũng chỉ có thế. Ban đầu tưởng rằng hắn thực sự thông minh, hoá ra chỉ là một gã tham lam. Một vạn miếng da trâu, mấy ngàn nô lệ liền có thể mua chuộc được hắn.
Chỉ có điều nếu muốn người của thảo nguyên chủ động yêu cầu cùng với điều kiện này, Hãn Mục Da có chết cũng không mở miệng. Mặc dù hắn hiểu rằng đế quốc cũng cần có chút mặt mũi, dù sao cũng là một đế quốc nếu như chủ động cầu xin một thảo nguyên nho nhỏ thì thật mất mặt. Nhưng mà, Hãn Mục Da lại rất muốn cái điều kiện này để có thể đánh bại người Roland.
Đúng lúc hắn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một thanh âm mơ hồ tiếng quát của bọn thị vệ:
-Kẻ nào đó!
Sau đó lại nghe một tiếng kêu đau đớn!
Hãn Mục Da mặc dù không giỏi vũ kỹ, nhưng cũng là sinh ra tại thảo nguyên. Vừa nghe xong liền phán đoán là có người thừa dịp đêm đánh lén, âm thanh ngắn ngủi phát ra từ thị vệ của mình hơn phân nửa là bị người đánh ngã.
Hắn cả kinh, trong đầu hiện ra ý nghĩ đầu tiên đó là: phải chăng công tước hoa Tulip muốn giết ta? người Roland định trở mặt chăng?
Ý nghĩ này chỉ vừa loé lên trong đầu, tấm rèm của lều vải đã bị đẩy ra. Hai cái bóng đứng ở phía ngoài cửa. Hãn Mục Da vừa thấy như vậy không khỏi biến sắc mặt!
Dưới ánh trăng, bên ngoài lều vải hiện ra hai bóng người một cao một thấp, khoảng cách cũng không xa. Có thể nhìn ra được đây là một nam và một nữ. Cách ăn mặc của hai người này mới là lí do làm cho Hãn Mục Da biến sắc mặt!
Khi hai tên thị vệ bảo vệ bên ngoài ngã xuống trên mặt đất, chung quanh đã nghe thấy được động tĩnh liền có các võ sĩ thảo nguyên đi tới. Chỉ có điều, đám võ sĩ này cũng ngây dại đứng nhìn hai người này. Loan đao đã rút ra được phân nửa, nhưng lại âm thầm trở về, lẳng lặng đứng ở chung quanh. Tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Đơn giản bởi vì, trong hai người khách, nữ tử kia dùng ngôn ngữ thảo nguyên thấp giọng nói một câu: Người Đại Tuyết Sơn tới, yêu cầu phải yên lặng!
Phàm là người của thảo nguyên, dù ở nơi đâu thì trong lòng họ địa vị của Đại Tuyết Sơn là chí cao. Phạm vi hoạt động của Đại Tuyết Sơn là ở thượng tầng thảo nguyên, tạo phúc vô số, cách ăn mặc mọi người đã sớm quen thuộc.
Trước mặt một nam một nữ này, người nữ mặc một bộ áo bào màu xám. Hiển nhiên là cách ăn mặc của Vu sư Đại Tuyết Sơn ở tại phía trên thảo nguyên. Người dân của thảo nguyên bình thường rất ít mặc áo bào, chủ yếu là mặc quần áo bó cho nên loại áo bào rộng thùng thình này rất bắt mắt.
Nhất là vị nữ Vu sư này, trên áo bào còn có mấy dấu hiệu, vừa thấy là biết dấu hiệu của Đại Tuyết Sơn không thể nghi ngờ!
Vu sư ở trên Đại Tuyết Sơn, cũng có phụ nữ. Chỉ có điều trong các Vu sư xuống núi thì phụ nữ không nhiều lắm.
Càng làm cho mọi người kinh ngạc hơn là Vu sư đứng ở phía sau nữ Vu sư nửa bước, tuy rằng cũng là cách ăn mặc của vu sư, tuy nhiên…
Áo bào trắng!
Vu sư áo bào trắng có địa vị tôn quý ở Đại Tuyết Sơn, điều này mọi người ở trên thảo nguyên đều biết! Trông thấy một Vu sư áo báo trắng bỗng nhiên đêm khuya lặng lẽ đến đây, người nào còn dám ồn ào? Từ sớm không khí đã tĩnh lặng cực độ, đều đứng yên hai tay buông thõng không dám nhìn vào hai vị khách. Còn có người lúc nãy rút dao ra, trong lòng càng hối hận chính mình đã có hành động vô lễ, chỉ mong không chọc giận hai vị Vu sư đại nhân.
-Tất cả yên lặng.
Vị nữ Vu sư này thấp giọng nói một câu, làm cho tất cả mọi người trong lòng chấn động. Hãn Mục Da biến sắc, kinh ngạc nhưng hắn nhanh chóng nhìn quanh bốn phía sau đó cung kính xoay người thi lễ, thấp giọng nói:
-Hoá ra là khách quý từ Tuyết Sơn! Vu sư tôn quý. Xin hỏi…
-Hãy vào trong trướng bồng nói chuyện để tránh tai mắt.
Âm thanh của Elune có chút non nớt nên làm cho Hãn Mục Da không khỏi có chút nghi hoặc vì nữ Vu Sư này còn trẻ như vậy. Hơn nữa Elune luôn mang một cái khăn che mặt nên không rõ được tướng mạo. Bất quá với tập tục tại thảo nguyên này thì việc mang khăn che mặt cũng là việc bình thường.
Người đàn ông đứng đằng sau là một vị Vu sư áo báo trắng, hắn đối với nhân vật trọng yếu này quả thực không dám chậm trễ. Vu sư áo bào trắng, nếu như hắn có tới vương đình thì thảo nguyên vương cũng phải khách khí với hắn một chút!
Đỗ Duy cũng mang mặt nạ chỉ lộ ra cặp mắt, hắn e sợ Hãn Mục Da sẽ nhìn ra sơ hở nên đã cố ý sử dụng một chút mẹo nhỏ để lừa gạt. Hắn dùng diện đoàn để thay đổi hình dáng gương mặt và cải biến một chút ánh mắt, như vậy sau khi hắn mang mặt nạ vào thì đối phương không thể nhận ra được. Nhất là tại buổi tối, đối phương lại không dám cẩn thận dò xét chính mình nên muốn lừa hắn cũng không quá khó khăn.
Hãn Mục Da trong lòng rùng mình, nửa đêm lại có Vu sư thần bí đến thì chắc chắn là ở trên Đại Tuyết Sơn có ý chỉ xuống, hắn không dám chậm trễ thấp giọng ra lệnh cho bọn võ sĩ thảo nguyên bảo vệ chung quanh, lúc này mới chạy nhanh tới khom người dẫn hai người vào trong lều vải.
-Không cần ngồi.
Tại trướng bồng, Hãn Mục Da vừa muốn tự mình dâng tặng trà thì Elune đã ngăn hắn lại:
-Thân vương Hãn Mục Da, xin mời tiếp nhận ý chỉ của Vu Vương.
Hãn Mục Da quả nhiên biến sắc. Thần sắc nghiêm túc, thành thật làm lễ tiết tôn quý nhất trên thảo nguyên, quỳ gối trên mặt đất.
-Vu vương nói: sự tình không có lợi nếu kéo dài. Hãy tận lực đáp ứng các điều kiện của công tước Hoa Tulip, chú ý không thể đắc tội với hắn! Ngươi đã rõ chưa?
Oái?
Hãn Mục Da nghe xong những lời này của Elune, không khỏi phải ngây dại một lúc. Một thoáng ngây dại, trong đầu hắn đã chuyển qua mấy ý niệm, Vu Vương rất ít khi đưa ra ý chỉ mà lần này còn đưa ra ý chỉ không thể giải thích được làm cho người ta khó hiểu. Hắn đã sinh ra mấy phần nghi hoặc trong lòng nhưng dù sao địa vị của Đại Tuyết Sơn quá cao nên hắn cũng không dám hoài nghi hai vị Vu sư này là giả mạo.
-Vu sư đại nhân… Ý chỉ này của Vu Vương…
Hãn Mục Da không dám đứng dậy, ngẩng đầu lên nói.
Elune trầm mặc một chút, sau đó thấp giọng nói:
-Đây là ý chỉ của Vu Vương.
Hãn Mục Da trong lòng càng nghi hoặc hơn, trong lúc đó đã ẩn ẩn sinh ra một tia ý niệm nghi hoặc, mặc dù không dám hoài nghi nhưng hắn vẫn e dè nói:
-Xin hỏi, hai vị Vu sư đại nhân pháp danh là gì…
-Ta gọi là Lina Elune, ngươi chắc chưa nghe qua tên của ta nhưng trù hợp gian thì chắc ngươi đã nghe qua chứ.
Hãn Mục Da trong lòng phát lạnh! Trù hợp gian? Hắn đương nhiên biết, trù hợp gian ở trên tuyết sơn chuyên phụ trách một gian, địa vị có thể nói là một trong 3 vị trí đứng đầu, nữ Vu sư này có thể nói đến tất nhiên không giả!
-Vu Vương là sư phụ của ta, lần này ta phụng mệnh xuống núi là có công việc với người Roland. Ah…
Elune ngừng lại một chút, rồi mới nói:
-Sư phụ lo lắng người Roland có ma pháp sư nguy hiểm nên sợ ta một người không ứng phó được, cho nên đã mời vị pháp sư áo bào trắng này hộ tống ta.
Học trò của Vu Vương sao?
Hãn Mục Da chỉ cảm thấy trán của mình đầy mồ hôi lạnh! May mắn vừa rồi mình cũng không nói gì sơ suất, đắc tội với học trò của Vu Vương, nếu không đối phương trách tội xuống thì ngay cả Thảo Nguyên Vương cũng không bao che được cho mình!
Hắn không dám dò xét vị nữ Vu sư này nữa, chỉ cảm thấy đối mặt với học trò của Vu Vương mà giương mắt nhìn vào đối phương đều là một loại bất kính, quay đầu nhìn Đỗ Duy liếc mắt:
- Không biết vị Vu sư áo bào trắng này là…
May mắn Đỗ Duy sớm đã có chuẩn bị, sớm chỉ đạo từ phía sau của Elune, Elune nghe vậy lập tức liền nói:
-Vị pháp sư áo bào trắng Ngột Nha chết trận tại thành Gilear, Vu Vương rất là không hài lòng cho nên phái người đi theo ta chính là sư đệ của Ngột Nha tiên sinh, cũng là nguyên lão trong trù hợp phòng. Người này pháp lực vô cùng, lần này ta đến Tây Bắc trên đường đều là nhờ sự trợ giúp của ngài.
-Vậy à! Thì ra là nguyên lão của trù hợp gian!
Hãn Mục Da liên tục gật đầu, cũng không dám hỏi tên của Đỗ Duy nữa.
Đỗ Duy vẫn chắp tay đứng, sắc mặt nghiêm trang nhìn đi nơi khác. Hắn không thể nói được ngôn ngữ của thảo nguyên nên chỉ có thể làm ra bộ kiêu ngạo hống hách, thực sự không có gì sơ hở.
Sau đó Hãn Mục Da trầm ngâm một chút, rồi nói:
-Không biết ý chỉ của Vu Vương, không được đắc tội với công tước Hoa Tulip… vậy…
-Hừ!
Elune cố ý lộ ra vẻ tức giận nói:
- Hãn Mục Da, ý chỉ của sư phụ ta, ngươi cũng dám hoài nghi sao?
-Không dám, không dám!
Hãn Mục Da liên tục cúi đầu, phảng phất còn thấp hơn bình thường, chỉ là vẻ mặt khổ sở:
-Nhưng điều kiện của người Roland đòi hỏi thật hết sức ngặt nghèo…
-Hãn Mục Da.
Elune trầm giọng nói:
-Ngươi đã biết, ý chỉ trước đây của Vu Vương, sư phụ của ta bị mất một con thú cưng vô cùng quan trọng, bây giờ đã xác nhận là ở trong tay người Roland. Hơn phân nửa là ở trong tay của tên công tước Hoa Tulip kia! Thú cưng kia quan hệ trọng đại đến tu vi pháp lực của sư phụ ta, không phải chuyện đùa! Nếu chọc giận tên công tước Hoa Tulip, hắn quá giận mà giết thú cưng kia… hừ, thú cưng của sư phụ ta thì trên trời dưới đất chỉ có một con, ngươi liệu có thể đi tìm một con khác về đây hay không!
Hãn Mục Da trong lòng càng sợ hãi!
Vu Vương Bạch Hà Sầu có pháp lực thông thần, ở phía trên thảo nguyên kia có địa vị ngang với thần linh! Vấn đề quan hệ tới sức mạnh của thần linh, khó trách Vu Vương tức giận đưa ra ý chỉ?
Hãn Mục Da đương nhiên biết chuyện phái người lẻn vào tỉnh Desa để tìm kiếm thú cưng của Vu Vương, theo như lời nói này thì khả năng ý chỉ của sứ giả này không phải là giả!
Vì thú cưng của mình, Vu Vương trực tiếp đưa ra ý chỉ để cho vua của thảo nguyên xuất binh, vậy bây giờ ra cái mệnh lệnh này mặc dù có chút cổ quái nhưng cũng không tính là gì.
Nghĩ tới đây hắn liên tục gật đầu:
- Vậy ta sẽ tuân theo ý chỉ của Vu Vương! Nhất định không đắc tội với vị công tước Hoa Tulip kia. Ngoài ra còn có chuyện gì của Vu Vương mà ta có thể dốc sức không? Nếu thú cưng của Vu Vương thật sự bị tên công tước Hoa Tulip kia bắt đi. Ta bây giờ cũng đang ở thành Lâu Lan, mang theo rất nhiều võ sĩ tùy tùng có thể tìm hiểu…
-Không cần!
Elune từ chối rõ ràng:
-Sư phụ ta đã xác định, lần trước sai các ngươi đi làm. Không nói đến chuyện tổn hao binh tướng, còn làm thiệt hại một vị Vu sư áo báo trắng! Sư phụ ta đối với các người thật sự thất vọng, sự tình lần này, ngươi hãy làm tròn trọng trách của ngươi! Ngươi chỉ cần thõa mãn các điều kiện của công tước Hoa Tulip, rồi mau chóng trở về! Việc tìm kiếm thú cưng kia sẽ do ta đảm nhận không cho người ngoài nhúng tay vào.
Vâng,vâng, vâng …
Giọng nói của Elune lúc này mới dịu đi một chút:
-Sư phụ nói, đối với người Roland. Lúc trước ta đã đối đãi cường ngạnh với họ, kết quả là không hiệu quả. Vậy bây giờ chúng ta sẽ sử dụng mềm yếu, cùng với đối phương hòa hoãn mới là giải pháp đúng đắn nhất.
Lời nói này lung tung không chính xác, bất quá Hãn Mục Da không dám cãi Sư phụ nói? Vị sư phụ này chính là Vu Vương chí cao! Hắn nhanh chóng liên tục gật đầu.
Đứng lên đi!
Elune phất tay:
-Chúng ta còn có chuyện quan trọng, ngươi không cần phải tiễn.
-Vâng!
Hãn Mục Da tận lực lấy lòng:
- Ở đây dù sao cũng là vùng đất của công tước Hoa Tulip, có nhiều thủ vệ của bọn họ. Hay là để thủ vệ của ta che giấu hai vị rời đi…
-Hừ. Chúng ta đã có thể đến thì cũng có thể đi. Có vị Vu sư áo báo trắng này thì thị vệ của công tước Hoa Tulip là cái gì chứ.
Elune không kiên nhẫn được phất phất tay, liền cùng với Đỗ Duy đi ra khỏi lều vải.
Bên ngoài trướng bồng, võ sĩ thảo nguyên vẻ mặt khẩn trương đề phòng xung quanh, nhưng vẫn cẩn thận cách lều vải khoảng cách bảy tám thước, mỗi người đều vẻ mặt nghiêm nghị, không dám nghe âm thanh bên trong.
Elune xoay người nhìn Hãn Mục Da liếc mắt:
-Ý chỉ của sư phụ ta, ngươi không được nhắc tới với bất kì kẻ nào, nếu không phá hỏng đại sự gì… ngươi tự mình suy nghĩ đi!
Hãn Mục Da thân thể run lên, chạy theo thì nghe một câu vọng vào: Ngươi hãy cố gắng làm cho tốt, ngoài phần thưởng của vương đình. Nếu như Vu Vương cao hứng có thể sẽ thưởng thêm cho ngươi.
Trong lòng Hãn Mục Da mừng rỡ!
Trong vương đình ở thảo nguyên, hắn mặc dù cũng là nhân vật trung tâm nhưng vì không giỏi võ nên nhiều người coi thường hắn, cho rằng hắn ngồi được vào vị trí đó là dựa vào huyết thống vương tộc mà thôi. Mặc dù Thảo Nguyên Vương đối với hắn không tệ nhưng chung quanh có nhiều người không ưa hắn. Nếu hắn có thể được phần thưởng của Vu Vương, sau này liệu còn ai dám cười hắn thiếu vũ dũng chứ? Ai dám đùa cợt hắn tại vương đình chứ?
Nghe đến đó, Hãn Mục Da lại muốn hành đại lễ một lần nữa nhưng Elune đã nhàn nhạt nói:
-Không cần, chậm trễ sẽ sinh biến, chúng ta đi ngay.
Hãn Mục Da chạy nhanh theo sờ soạng trong ngực một chút, lấy trong người ra một cái bố nang màu đen nhanh tay dâng lên:
-Xin đại nhân dừng bước…thứ này là tại đế quốc Roland ta đã trả giá cao mới mua được, chính là một ma pháp bảo thạch pha lê. Ma pháp sư Roland tất nhiên là không thể bằng được Vu sư của chúng ta. Nhưng ma pháp sư Roland chế tạo đạo cụ quả thật có chỗ bất phàm. Ta biết Vu sư đều là các vị ẫn sĩ vĩ đại, tự nhiên sẽ không để ý đến các tục vật này, tuy nhiên miếng pha lê này nếu dùng để luyện chế pháp khí thì tốt nhất. Xin dâng tặng…
Elune vừa nghe liền trầm giọng quát:
-Hãn Mục Da, ngươi quả là có lá gan lớn đấy! Hay là ngươi đã quên luật của Tuyết Sơn, Vu sư xuống núi hành tẩu nếu nhận một đồng bạc thù lao thì sẽ nhận được trừng phạt như thế nào! Ngươi tận lực hối lộ Vu sư. Ngươi biết sự trừng phạt như thế nào chứ!
Hãn Mục Da trong lòng run lên. Nghĩ chuyện này không xong liền thay đổi tâm tư nói:
-Không, không! Xin các vị đừng hiểu nhầm. Miếng pha lê này là ta dùng mấy vạn đồng vàng mới mua được định dành tặng cho Vu Vương vĩ đại! Ta không dám hối lộ cho các vị đại nhân, xin mời các vị đại nhân thay mặt chuyển trình cho Vu Vương là được rồi. Hãy cho ta biểu lộ một chút trung thành với Vu Vương vĩ đại.
Elune mới vừa muốn cự tuyệt, bên cạnh Đỗ Duy nhẹ nhàng lôi kéo một chút, Elune lập tức hiểu ý. Tay áo đưa lên liền nhận nói:
-Tốt, lòng thành của ngươi ta sẽ bẩm báo lên sư phụ.
-Còn có…
Hãn Mục Da có chút khó xử khi nhìn thấy hai võ sĩ nằm trên mặt đất:
-Hai người này đã theo ta nhiều năm, mặc dù vừa rồi bọn họ đối với hai vị vô lễ nhưng cũng là làm theo chức trách không cố ý mạo phạm… kính mong hai vị tha thứ…
Elune gật gật đầu, bên cạnh Đỗ Duy bỗng nhiên cố ý khàn giọng nhẹ cười, nhẹ nhàng nâng tay hướng tới hai võ sĩ thảo nguyên đang bất tỉnh bắn ra hai đạo sương mù màu xanh biếc. Đỗ Duy bỗng nhiên thấp giọng ngâm xướng:
đặc tang lạc tể…
Tuy chỉ là mấy chữ ngắn ngủi nhưng khi Hãn Mục Da nghe được cũng thấy thần sắc buông lỏng.
Hắn nguyên là thầy của thân vương. Ở tại thảo nguyên phía trên cũng đã từng thấy qua Vu sư thi triển pháp thuật. Đỗ Duy ngâm xướng một chú ngữ quả nhiên là vu thuật đến từ Tuyết Sơn, chút nghi hoặc cuối cùng trong lòng hắn rốt cục cũng bay biến hết.
Bên cạnh đó Elune nghe xong, đột nhiên ánh mắt phát ra một tia cực kì kinh dị nhưng may mắn trên mặt mang mặt nạ, người ngoài không thể nhìn thấy vẻ mặt của nàng. Vừa lúc nàng không xoay người sang chỗ khác xem Đỗ Duy nên lúc này không lộ ra chút sơ hở nào.
Đỗ Duy bắn ra hai luồng sáng xanh biếc vào hai tên võ sĩ trên mặt đất làm chúng nhất thời rên rỉ một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.
Kỳ thật cái này chẳng phải là vu thuật gì cả, căn bản Đỗ Duy dùng thuốc bắn ra giả dạng như sương mù. Vừa rồi hắn đem hai người này đánh thuốc mê, bây giờ cũng chỉ là thuốc giải mà thôi.
Hai tên võ sĩ này đứng lên liền nhảy dựng lên, hoàn toàn không biết tình hình. Khi nhìn thấy có người ngoài nên phản ứng đầu tiên là rút đao ra. Hãn Mục Da chạy nhanh lại thấp giọng nhắc nhở:
-Khốn kiếp, dừng tay!
Hai tên võ sĩ sửng sốt, nhìn thấy trang phục của Đỗ Duy và Elune, trong nháy mắt đã lộ ra sắc mặt sợ hãi.
-Hai tên thuộc hạ ngu xuẩn của ta… xin mời…
Nghe Hãn Mục Da nói, trong đầu Đỗ Duy liền hiện ra một ý niệm!
Đêm nay giả dạng thành Vu sư ở Tuyết Sơn để lừa gạt được Hãn Mục Da, mặc dù nhất thời thực hiện được, nhưng sau khi hắn trở về tìm hiểu chỉ sợ chuyện này chắc chắn lộ ra…
Vu oan giá hoạ à?
Nhưng chính mình đã làm bộ thi triển ra vu thuật, có thể vu oan cho ai đây? Lam Hải thì không được, dù sao Lam Hải bây giờ cũng là đồng minh của mình.
Vậy…
Tướng quân Ruga, Thiếu tướng Sybaster, lại phải đắc tội với hai vị rồi!
Đỗ Duy hừ một tiếng, bỗng nhiên chậm rãi bước tới bên người hai tên võ sĩ kia. Hai tên võ sĩ thấy Vu sư áo bào trắng đi bên cạnh, thần sắc càng sợ hãi hơn chỉ biết cúi đầu không dám nhìn Đỗ Duy.
Xoát!
Đỗ Duy bỗng nhiên vươn hai tay ra rút loan đao của hai người. Hai tên võ sĩ này biết rằng chính mình vừa rồi đắc tội với Vu sư, thấy Đỗ Duy rút đao của chính mình, chỉ sợ mạng mình khó giữ được, sắc mặt trắng bệnh đều quỳ gối trên mặt đất.
Người trên thảo nguyên đối với Vu sư cực kì tôn trọng, nếu hiện giờ Đỗ Duy giết hai người, hai người cũng tuyệt đối không có dám phản kháng.
Đỗ Duy cầm hai thanh loan đao, niệm ra một ma pháp chú ngữ, là một ma pháp của đại lục Roland, đồng thời đem hai thanh loan đao đặt ở phía trên tay áo, trong tay áo kia đã có sẵn khối sắt từ, sớm đã đem hai thanh loan đao này vô thanh vô tức huỷ đi.
Sau đó thi triển ra một băng hệ ma pháp, phía trên hai tay toát ra hai luồng hàn khí. Trong nháy mắt đã tạo nên một tầng băng trên hai thanh loan đao.
Lập tức cổ tay Đỗ Duy run lên, vang lên vài tiếng đinh đinh thanh thuý, sau khi hai thanh loan đao bị đông kết lại đã bị Đỗ Duy âm thầm dùng sắt từ phá hỏng rớt ra thành từng khúc. Từng khúc nhỏ rơi ra, vẫn bị bao bởi một tầng băng như cũ.
Hãn Mục Da bên cạnh nhìn thấy điều này, không khỏi trợn tròn ánh mắt, chợt nhớ tới một cái truyền thuyết ở phía trên tuyết sơn. Hắn nhịn không được liền thốt ra một câu:Băng sương đấu khí?!
Đỗ Duy cười lạnh một tiếng, cố ý liếc mắt về phía Hãn Mục Da, ánh mắt như đang nói với hắn: ngươi cũng có kiến thức đấy chứ!
Kết quả, Đỗ Duy ném hai cái chuôi đao xuống. Chậm rãi đi tới bên người của Elune. Vừa rồi Elune cả kinh, hàm hồ nói:
-Ta nể mặt ngươi tha cho chúng, chỉ huỷ đi đao của chúng coi như một sự trừng phạt nho nhỏ.
Sau đó không để ý tới hai tên võ sĩ đang quỳ trên mặt đất, hai người lặng yên đi xa. Không tới hai mươi bước, Đỗ Duy đã thi triển một cái thần chú, nhất thời thân ảnh hai người biến mất.
Mọi người ở phía sau, trong lòng tán thưởng: Vu sư áo bào trắng kìa, quả nhiên bất phàm…
Đỗ Duy trong lòng muốn cười phá lên:
Băng sương đấu khí à?
Tốt lắm, tốt lắm! Ngươi nhận định đây là băng sương đấu khí, ở tại vùng Tây Bắc này sử dụng băng sương đấu khí, tự nhiên là Sybaster! Đến lúc đó, nếu Vu Vương Bạch Hà Sầu truy đuổi tên Vu sư giả mạo kia. Khả năng là tìm tới Ruga tính sổ…
Hai người vô thanh vô tức rời khỏi thành. Đỗ Duy đã sớm hạ lệnh cho thị vệ quanh phủ công tước mở cửa. Như vậy hai người khi ra khỏi thành bảo không có ai theo dõi, mới từ một hướng khác đi tới hướng phủ công tước. Sau khi bay nhanh tới địa lao của Elune, sau khi đóng cửa thì Đỗ Duy xé bỏ cái mặt nạ của mình rồi xoa xoa vào gương mặt vài cái. Hắn sau khi tới thùng nước rửa sạch mặt mới quay lại nhìn Elune cười nói: Không tưởng được ngươi phối hợp lại tốt như vậy. Mặc dù đầu óc ngươi đơn giản nhưng may mắn có ta phối hợp từ sau lưng. Ta thấy rằng tên Hãn Mục Da khẳng định là sẽ rút lui.
Nói xong hắn lại nhìn Elune thấy nàng không nói một lời nào, đang ngồi ngây dại nhìn phía sàn nhà, sau đó vô lực ngồi trên giường. Bỗng nhiên áo bào Vu sư của nàng rớt xuống, trong mắt chảy ra dòng nước mắt.
-Ta… ta phản bội Tuyết Sơn, phản bội lại sư phụ. Cả đời này là phản đồ của tuyết sơn.
Tiếng nói của Elune có một tia tuyệt vọng:
-Ta… ta cũng không hiểu tại sao ta lại đồng ý giúp ngươi làm ra loại việc phản nghịch này…
Nàng bỗng nhiên nhảy dựng lên rồi bất ngờ hướng tới bức tường đập mạnh.
Động tác của nàng ta rất nhanh, may mắn trình độ ma pháp của Đỗ Duy đã có chút thành tựu. Hắn thấy có chút không ổn, tâm niệm vừa động liền nhẹ nhàng thuấn di đi tới trước người của Elune. Bịch một tiếng, Elune đâm đầu vào ngực của Đỗ Duy rất mạnh, xem ra cô gái này thật lòng muốn chết, vừa rồi nàng ta đã sử dụng tất cả khí lực toàn thân.
Ngươi… Elune thân thể run lên. Nhưng khi cảm giác mình đụng vào ngực của Đỗ Duy có chút tư vị phức tạp: Ngươi vì cái gì mà không cho ta chết… ta đã là phản đồ. Đã không còn muốn sống nữa!
Đỗ Duy trong lòng thở dài, miệng nói:
-Việc này là ta ép ngươi làm, là ta có tội. Đối với ngươi không có quan hệ. Ngươi hiện giờ đang ở trong tay ta, đương nhiên là không thể phản kháng được rồi.
Nhưng chính là… Elune bỗng nhiên hai má đỏ lên:
-Ngươi … ngươi không đánh ta, cũng không mắng chửi ta, lại càng không tra khảo ta…. Ta chẳng biết mình sao lại liền… nói tới đây, giọng nói càng thấp xuống: Liền ngu ngốc theo ngươi, ngay cả một ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có…
Bất quá Đỗ Duy giờ này cũng cảm thấy áy náy trong lòng, nhìn thấy một nữ hài tử trong sáng thơ ngây vậy, mình lại sử dụng thủ đoạn để đối phó ép nàng ta thành phản đồ, cảm giác thấy mình dùng loại thủ đoạn này để đối phó với một cô gái yếu đuối như vậy, có phải là có chút quá đáng hay không?
Ngoài miệng liền nói:
-Nói đến phản loạn, ngươi đã sớm phản lại Tuyết Sơn chứ không phải đợi đến hôm nay. Ngươi ngày đó ám sát Ruga, không phải là cũng là trái mệnh lệnh của sư phụ của ngươi đó sao? Đêm nay, ngươi bất quá là gia tăng thêm tội mà thôi cho nên ngươi cũng không cần quá áy náy. Sự tình đã tới tình trạng như vậy… từ này về sau ngươi định thế nào….
Đỗ Duy suy nghĩ:
-Chỉ cần ngươi đi theo ta, trung thành với ta thì ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.
Dừng một chút, Đỗ Duy bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện:
-Ngươi vừa rồi cùng nói chuyện với Hãn Mục Da, tại sao ngươi lại nói tên thật là Elune Lệ Na? Ta không phải đã bảo ngươi hãy nói một cái tên giả hay sao? Sao ngươi lại báo tên thật, về sau Bạch Hà Sầu tra ra liền biết là ngươi.
Elune buồn bã lắc đầu:
-Việc phản nghịch ta cũng đã làm thì ta còn sợ cái gì, dù sư phụ biết sớm hay muộn thì long ta cũng sợ hãi áy náy không thôi. Nói hay không nói tên thật cũng có gì khác nhau.
Đỗ Duy suy nghĩ, cảm thấy ngày đấy Elune ám sát Ruga đã bị rất nhiều người bắt gặp, sự tình có lẽ không giấu được nữa. Đến lúc đó Bạch Hà Sầu truy tìm người giả mạo, nghe được tên của Elune sẽ đem chuyện của Ruga liên lạc lại, cũng sẽ hiểu rõ.
Nghĩ tới đây, liền không chú ý tới vấn đề này nữa.