Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, tiểu hoàng đế Charless tự mình ra cửa thành đón công tước hoa tulip Đỗ Duy về kinh


Ít ra cũng cấp chút mặt mũi cho vị từng là lão sư của mình


Đỗ Duy nửa đêm về tới đế đô, tạt qua phủ công tước thay quần áo một chút, trời sáng lập tức cưỡi xe ngựa vào hoàng cung


Xa xa, Đỗ Duy nhìn Charles đứng ở cửa hoàng thành. Tuy vì thủ hiếu nên mặc tang phục màu đen, chẳng qua sau khi hắn lên nắm quyền, một chút tính cách bắt đầu lộ ra


Đỗ Duy thở dài trong lòng, sau đó xuống ngựa chậm rãi đi tới


- Lão sư


Charles đi tới mấy bước, cũng không cúi đầu như trước, chỉ mở miệng nói một câu này


Đỗ Duy khẽ cười thầm, cũng đoán được tâm tư Charles, không khiêu khích chủ động cúi đầu hành lễ


Trong mắt Charles lóe lên một tia hài lòng, sau đó mới kéo tay Đỗ Duy, cười nói:


- Ngài là lão sư của ta, sao có thể để ngài hành lễ với ta được


Đỗ Duy vẫn cười nhẹ nhàng:


- Bệ hạ bây giờ là người đứng đầu quốc gia, phương diện lễ nghi không thể loạn xạ được. Ta tuy từng làm lão sư của bệ hạ, nhưng cũng là thần tử của bệ hạ


Nói xong, hắn tiếp tục hành lễ xong mới ngẩng đầu nhìn tiểu hoàng đế


Charles hơi lúng túng, nhưng rất nhanh khôi phục lại như cũ, giọng nói tỏ vẻ bi thương:


- Phụ thân trước khi qua đời từng dặn ta, quốc sự cần lão sư phụ ta. Ta ngày đêm chờ mong, cuối cùng lão sư cũng đã trở lại!


Đỗ Duy lại thở dài trong lòng, miệng vẫn khách khí đối đáp mấy câu


Đột nhiên ánh mắt hắn dừng ở một cô gái mặc quần áo nam phía sau Charles, không khỏi sững người một cái


Ấn tượng đầu tiên của hắn là: Giống! Thật sự rất giống!


Phản ứng tiếp theo là nhìn Charles một cái thật sâu, trong lòng than thở: “ Quả nhiên là thế ”


Hắn vừa về tối qua, cả đêm đã gọi Jack tới hỏi cẩn thận sự tình đế đô gần đây. Cũng biết Contra chọn từ trong tộc ra một mỹ nữ tặng cho hoàng đế lấy lòng. Nói thực, thủ đoạn mỹ nhân kế này đã quá cũ, chẳng qua với một hoàng đế còn nhỏ lại đạt được hiệu quả không ngờ!


Hôm này vừa nhìn thấy cô gái phía sau Charles, Đỗ Duy đã đoán ra hết rồi!


- Lão sư … Muse đâu?


Đỗ Duy vừa bước lên một bước, Charles cười nói:


- Ta nghe nói Muse cùng ngài trở về cơ mà?


A, tiểu tử này cũng bắt tin nhanh đấy. Chỉ sợ trong phủ ta cũng có nội gián của hắn


Đỗ Duy trong tối nhíu mày, nhìn Charles nhẹ nhàng nói:


- Bệ hạ, ta đi viếng tiên vương trước đã


Cái cớ này phi thường quang minh chính đại, Charles cũng không thể vặn vẹo được, chỉ có thể gật đầu, lại chỉ cô gái phía sau:


- Lão sư … Đây là … người nhà bá tước Contra, cháu gái vương phi Daisy


Đỗ Duy gật đầu, nhìn cô gái kia trong lòng thấy không vui. Mặt hắn vẫn bình thường, chỉ cười nhạt, cố ý nhìn Charles, chậm rãi nói:


- Tiên vương vừa qua đời. Bệ hạ thân là chí tôn một nước, hành sự cũng nên thận trọng. Rút cục, rất nhiều người đang nhìn ngài đấy


Ngôn từ này có chút chỉ trích hoàng đế hành sự hồ đồ, phụ thân vừa chết đã nghĩ tới nữ nhân, thực cũng có chút to gan


Charles đối với Đỗ Duy vẫn có vài phần kính sợ. Hồi còn là lão sư với học trò, Đỗ Duy đã lưu lại trong Charles một chút uy nghiêm, lúc này bị giáo huấn cũng không dám phản bác. Chỉ là biểu tình cũng hơi ngượng ngùng


Đỗ Duy tiếp tục nhìn cô gái này, lại phát hiện nàng cũng rất to gan, dám nhìn lại mình. Phần kiêu ngạo này quả thật có chút giống Muse


Sớm biết mua chuộc hoàng đế dễ như vậy, tùy tiện tìm người thay thế… biện pháp tốt thế mà mình không nghĩ ra … tiếc thật!


Kỳ thật Charles cố ý bảo cô gái này cùng mình ra đón Đỗ Duy là để thỏa một mối tỵ hiềm nhỏ. Hắn dù sao cũng là thiếu niên, lúc trước tuy thích Muse nhưng cũng chưa có gì, nhưng đến lúc thấy Muse cùng Gabri hai người “ thân mật “ thì khác …


Lúc trước hắn là một hoàng đế hữu danh vô thực, Đỗ Duy uy danh hiển hách. Hắn cũng không tiện cùng Gabri tranh đoạt nữ nhân, nhưng trong lòng đã có chút đố kỵ. Hôm nay mang một cô gái giông Muse đi ra, kỳ thật là có vài phần ý tứ: các người không phải ngăn cản ta và Muse hay sao? Ta tìm được một người cũng gần như giống hệt Muse đây!


Chỉ là ánh mắt Đỗ Duy lại hoàn toàn không để ý, khiến Charles có chút nản lòng


Kỳ thật, cảm tính của hắn với Đỗ Duy cũng phức tạp. Đỗ Duy từng là lão sư của hắn. Mà khi Đỗ Duy dạy học, cách hành sự thiên mã hành không, phong cách độc đáo, lại ăn nói khéo léo càng khiến Charles ưa thích và kính trọng. Cộng với Đỗ Duy quyền cao chức trọng, tự nhiên có một cỗ uy nghiêm. Charles đối với Đỗ Duy lúc đầu là sùng bái, thậm chí về sau hắn cảm thấy vị lão sư này năng lực rất phi phàm, rất có vẻ không gì không làm được. Cho dù là ứng phó với thần điện hay đem mình lên ngôi, đều có thể làm được


Có thể nói, trừ phụ thân ra, trong lòng hắn kính sợ nhất là Đỗ Duy


Nếu không, cũng sẽ không có chuyện lần trước hắn tới tìm gặp Đỗ Duy, hi vọng Đỗ Duy hiệu trung với hắn


Nhưng Đỗ Duy luôn dùng lời lẽ đùn đẩy, khiến trong lòng Charles nảy sinh biến hóa: lão sư rành rành có bản lĩnh lớn như vậy, lại không chịu ra sức vì mình, chả lẽ vì mình không có năng lực gì sao?


Cứ thế, nguyên bản tôn kính cũng dần dần biến thành vài phần oán hận


Còn “Muse ” đằng kia thì có chút khó chịu. Vị công tước hoa tulip này vừa rồi dùng ánh mắt giễu cợt nhìn mình, lại ẩn ẩn vài phần không chấp. Ánh mắt tuy không mãnh liệt, nhưng phảng phất có thể xuyên thấu người khác! Nàng không khỏi có chút vì thế mà mất tự nhiên. Chính mình giờ đã là nữ nhân của hoàng đế, mà tiểu hoàng đế vừa hứa phong mình làm hoàng phi. Thế mà công tước hoa tulip không nghe không hỏi mình lấy một câu, cứ thế đi qua ….


- Được rồi, dẫn ta đi gặp tiên vương


Đỗ Duy thở dài, giọng nói lần này tràn ngập thương cảm


Charles không dám nói thêm gì, dẫn Đỗ Duy đi tới hoàng cung


Lễ nghi hoàng thất của đế quốc Roland ghi rõ: sau khi đế vương qua đời, thi hài sẽ lưu lại trong cung, bày biện linh đường. Chờ đủ 1 tháng tế lễ rồi mới hạ táng


Thần hoàng tử không có danh hiệu hoàng đế nhưng có quyền lực hoàng đế, cho nên tang lễ này hết thảy đều theo quy cách dành cho hoàng đế mà làm


Linh đường được bố trí rất trang nghiêm. Phía trên treo rèm đen, bên trong trống không, xung quanh mấy lò lửa đốt cháy cả ngày lẫn đêm. Trên đầu là một ảnh ảo ma pháp hình Mặt trời, mặt trăng và sao, đại diện cho anh vĩnh hằng bất diệt


Mà chõ cao nhất là một ma pháp trận dùng thủy tinh thạch bố trí


Ma pháp trận này là do cung đình ma pháp sư hợp lực bày ra, ánh sáng ma pháp chói mắt. Ở giữa là một quan tài thủy tinh đặc chế. Thần hoàng tử yên lặng nằm trong đó


Dưới tác dụng của ma pháp, thi hài trong quan tài có thể bảo trì nhiều ngày mà không hỏng. Lúc này đến gần, từ xa nhìn lại, Thần hoàng tử giống như vẫn ngủ say. Thậm chí trên mặt hắn vẫn ẩn ẩn màu sắc của sự sống, phảng phất tùy thời có thể mở mắt ra


Đỗ Duy đi tới, nhìn thấy Thần hoàng tử nằm ở đó, đột nhiên trong lòng sinh ra một tia đau xót


Phảng phát cảnh năm xưa, tại ma pháp công hội đế quốc, Thần hoàng tử tuổi trẻ một thân trường bào, mỉm cười nói với mình ….


- Ta là Thần. Thần Augustine.


Còn có ngày chính biến, đứng trên tường thành. Một khuôn mặt trầm lặng, đối mặt với phản quân đao kiếm như rừng vẫn mỉm cười tràn đầy tự tin mà nói:


- Ta phong ngươi làm công tước, công tước hoa tulip! Chỉ cần lá cờ hoa bụi gai của hoàng tộc còn bay, cờ hoa tulip cũng sẽ không ngã xuống!


Đỗ Duy nghĩ miên man, thần tình có chút lơ đãng mà bước tới quan tài kia, im lặng nhìn vào trong đó


Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên vươn tay ra chạm vào quan tài …


Hành động này của hắn đương nhiên là không hợp lễ nghi. May mắn là Charles phía sau không mở miệng nói gì. Chỉ là hai thị vệ bên cạnh lại đồng thời biến sắc, đang muốn mở miệng Charles đã khoát tay, lắc đầu.


Trông lên, Đỗ Duy thân hình run rẩy, đột nhiên chuyển thân, nhìn thẳng vào tròng mắt Charles:


- Bệ hạ. Ta có một thỉnh cầu hơi vô lý, mong ngài đáp ứng


- Lão sư.. Mời nói


Đỗ Duy hít sâu một hơi, lắc đầu miễn cưỡng cười nói:


- Ta … Ta muốn ở đây một mình. Ta có vài lời muốn nói riêng với tiên vương


Thị vệ bên cạnh sắc mặt đại biến. Thỉnh cầu này đã không phải vô lý, mà là loạn!


Hắn là ngoại thần, sao lại có thể cho hắn ở một mình với thi thể tiên vương?


Ai ngờ Charles không chút do dự đáp ứng, nhẹ nhàng nói:


- Được. Ta biết lão sư cùng phụ vương giao tình rất đặc biết. Ta hiểu tâm trạng của lão sư, nên giờ ta ra trước, lão sư một lát nữa xin tới thư phòng tìm ta


Nói xong, cũng không quản ánh mắt thị vệ bên cạnh, Charles vẫy tay, lạnh lùng nói:


- Tất cả ra ngoài


Hoàng đế đã ra lệnh, ai dám mở miệng? Chỉ là sau khi đi ra, “ Muse “ lại thấp giọng nói:


- Vị công tước hoa tulip này … Hừ!


Charles dừng lại, nhìn nàng nhíu mày:


- Ngươi câm mồm


Thấy “Muse” sắc mặt hơi biến, Charles lại than thở:


- Ngươi không hiểu. Phụ thân ta cùng lão sư cảm tình rất đặc biệt, người khác không hiểu nổi. Cả ta cũng không hiểu, huống hồ là ngươi


Nói xong kéo nàng một đường đi ra


Trong đại điện, Đỗ Duy tùy ý ngồi cạnh quan tài, thân hình dựa hẳn vào vách áo quan. Tay hắn đặt lên nắp quan, trầm mặc hồi lâu.. cuối cùng …


- Thần.. Ngươi … Ngươi … Thật sự đi rồi … Thật sự đi rồi..


Rất lâu sau đó, Đỗ Duy mới than thở như vậy


Một câu này rất nhẹ nhàng, lại phảng phất ẩn chứa đầy hàm ý ….


Nói xong, Đỗ Duy gõ lên nắp áo quan hai cái, trên mặt cười bi thương có chút đắng chát. Hắn nói rất bình thản nhẹ nhàng, giống như đang nói với bằng hữu


- Thành thật mà nói, vừa rồi trong lòng ta vẫn còn 3 phần hy vọng, mong ngươi chưa chết thật. Ta cảm thấy người như ngươi sao có thể dễ dàng chết đi như vậy ….


Đỗ Duy lắc đầu, vành mắt có chút đỏ, lại đưa tay lau khóe mắt, cười nói:


- Ta luôn nghĩ tới mấy năm trước, trên quảng trường hoàng cung, ngươi … Hết ám chiêu này đến ám chiêu khác, cuối cùng ép đại hoàng tử anh trai mình tới tuyệt lộ … Ngươi … vạn sự đều thích lưu lại một cái ám chiêu, trước đây chưa từng lộ ra cho người khác toàn bộ. Cho nên ta trên đường vẫn hy vọng lần này là ngươi giả chết rồi lừa ta thôi …


Đỗ Duy miễn cưỡng cười gượng, thấp giọng nói:


- Này, ngươi từ trước luôn thích gạt người. Sao lần này.. không gạt ta? Ngươi….ta thật hy vọng ngươi gạt ta đi. Ngươi …ngươi vì sao không gạt ta … Ngươi…


- Kỳ thật, nhiều lúc ta nghĩ, hai người chúng ta rất đặc biệt. Trong lịch sử đế quốc, rất ít có một đôi quân thần như chúng ta! Ha ha! Nhưng! Hiện giờ ta cảm thấy không tốt như thế. Ngươi biết tâm tư của ta. Ta cũng biết tâm tư của ngươi. Ngươi đem một tên tiểu quý tộc như ta đẩy thẳng lên công tước, ngắn ngủi vài năm thời gian thành thượng tướng đế quốc. A… ngươi biết không … Lời này lúc ngươi còn sống ta không dám nói. Nghe nói, quý tộc đế đô lúc ấy còn suy đoán ngươi chỉ thích nam nhân, thậm chí còn có tên đoán giữa 2 chúng ta phát sinh chuyện gì bí mật. Ha ha ha. Ngươi nói, có buồn cười không


Dừng một chút, mắt Đỗ Duy đã rơi lệ:


- Chỉ là. Chúng ta đều biết, ngươi tín nhiệm ta, ta tín nhiệm ngươi. Ngày đó trên hoàng thành, trước mặt vô số phản quân ngươi vẫn cười nói với ta. A … ngươi thực ra không biết, ngày đó ta chút nữa đã muốn động thủ giết ngươi rồi. Chỉ là … ngươi lại cười cười cầm một bình nước ma pháp cho ta uống … À, ta rất muốn hỏi, ngày đó ngươi có phải đã sớm nhìn ra ta đã động sát tâm không? Cố ý cầm bình nước tới để làm ta cảm động? Ngươi …. Lúc nào cũng giảo hoạt như thế … Ha ha! Ta đoán ngươi nhất định là cố ý rồi! Ha ha ha ha ha …


Đỗ Duy tuy cười, nhưng mắt hắn vẫn đẫm lệ


Sau đó, hắn mới chậm rãi đứng lên, nhìn Thần hoàng tử trong quan tài


- Mẹ nó! Ta ngày thường rất ít khóc, hiện tại vì ngươi mà khóc a! Ngươi mà nhìn thấy, nhất định sẽ cười ta!


Nói xong, Đỗ Duy lau mắt, thu lại nét mặt cười cợt, nhìn người trong quan tài, cuối cùng hắn mới chậm rãi đứng lên, trịnh trọng nói một câu:


- Ta có một câu muốn nói với ngươi ….


Hít sâu một hơi, Đỗ Duy nhìn gương mặt Thần hoàng tử, ngữ khí rất chân thành


- Ngươi chết rồi … Ta thấy khó quá.. Thật lòng đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK