Đối diện với bộ mặt âm trầm của Đỗ Duy, trong lòng Ron Barton đã có chút hối hận.
Trên thực tế trong việc thằng nhóc Mose này nửa đêm đi lên núi ít nhiều cũng có một phần công lao của Ron Barton, bởi vì hắn sắp đặt mấy tên thủ hạ âm thầm cho tên nhóc con không biết trời cao đất dày này nếm thử một chút “đau khổ”.
Đám kia mặc dù không thật sự dám làm chút gì với vị khách ngay bên người Đỗ Duy, chỉ có điều vào lúc Mose phụ trách gác đêm, sau nửa đêm thay ca(trong lúc gác đêm, sau nửa đêm rất vất vả) đã đùa cợt một vài chuyện cực kì chua cay đau xót. Với thân phận của Mose thì làm sao chịu nổi? Trời còn chưa sáng đã tìm một cái cớ nào đó chạy đi. Người của hắn qua một lúc mà không thấy trở về mới tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm được dấu chân hướng về phía ngọn núi.
- Người của anh rốt cuộc nói gì với hắn?
Giọng nói của Đỗ Duy nhìn qua thì bình tĩnh nhưng hiển nhiên đã chạm đến bên bờ của sự tức giận rồi.
Ron Barton cười khổ:
- Bọn họ nói với thằng nhóc kia: “ngươi đã có dũng khí cười nhạo đức ngài công tước không có dũng khí, vậy ngươi thấy chính mình dũng cảm sao? Đức ngài công tước nhà ta từng đi vào rừng rậm Đóng Băng mà còn không sợ, ngươi thì tính cái gì…”. Kết quả là hình như tên nhóc này bị kích thích liền một mình chạy vào trong núi tìm ma thú.
Đỗ Duy có kìm sự tức giận trong lòng:
- Gọi mọi người lại ngay lập tức! Lục soát ngọn núi!
Mặc dù Đỗ Duy thực sự chán ghét tên nhóc này, nhưng hắn cũng không thể không đối mặt với một sự thật: Tên Mose kia không thể xảy ra chuyện gì! Ít nhất là không thể xảy ra chuyện trong tay mình! Trước mắt quan hệ của mình với Listeria đang trong thời điểm nhạy cảm, không nói tới chuyện xấu hổ là Listeria phu nhân kia cầu hôn, chỉ đơn giản nói đến chuyện làm ăn ở phương bắc thôi đã phải chịu rất nhiều trợ giúp từ gia tộc Listeria. Một đồng minh gần như giàu có nhất đại lục đối với Đỗ Duy cực kì quan trọng…
Mà tên Mose đáng ghét này chính là người thừa kế duy nhất của gia tộc Listeria! Nếu đem người thừa kế duy nhất của gia tộc người ta gặp phải chuyện ngoài ý muốn, dù cho quan hệ giữa hai nhà bây giờ có tốt hơn nữa..cũng chỉ có trở mặt!
Không nói tới tài lực của gia tộc Listeria, chỉ vị hầu tước phu nhân kia thôi, Đỗ Duy tuyệt đối không cho rằng cô ta là một địch nhân dễ đối phó! Một người đàn bà thông minh như vậy, còn rất nổi tiếng trong giới quý tộc tại đế quốc, người như vậy làm đồng minh đương nhiên rất tốt, nhưng nếu là kẻ địch mà nói…nếu Mose chết trong tay mình, vậy gia tộc Listeria khẳng định sẽ coi mình là tử địch!
Tất cả mọi người bị gọi khẩn trương lên núi. Còn dựa theo kế hoạch tối hôm trước chia làm bốn đội tìm khắp núi nhưng bán kính truy tìm đã lớn gần gấp đôi. Đỗ Duy đã bỏ qua mục tiêu đầu tiên là truy tìm ma thú thay bằng đi tìm tên nhóc đáng chết nhà Listeria kia.
- Bất kể tình huống gì cũng phải cam đoan tên nhóc kia an toàn! Đây là mệnh lệnh tối cao!
Ngoài ra Đỗ Duy còn đem đội thị vệ của mình chia ra cho những người tìm kiếm trên núi. Nhất là trong đó có một thị vệ có “bản lĩnh đặc biệt” vốn là thợ săn trong núi, hắn am hiểu nhất là tìm đường đi, nguồn nước trong núi cùng với tìm dấu vết dã thú.
Vốn Đỗ Duy định đích thân vào núi nhưng mấy tên thủ hạ này đều kiệt lực can ngăn. Đỗ Duy dù sao cũng là công tước nếu cái gì cũng tự mình làm, vậy còn cần đám thủ hạ này để làm gì?
Hơn nữa nếu Đỗ Duy vào núi cũng chẳng giúp được việc gì. Mặc dù hắn là một gã ma pháp sư, mặc dù cũng có bản lĩnh thiêu trụi một rừng cây nhưng nếu muốn từ một ngọn núi rộng lớn tìm ra một người cũng không phải là việc hắn có thể làm được.
Thực ra hắn muốn gọi về người cây để đi tìm nhưng là cái kèn kiệu sinh mệnh nhỏ xíu của Đỗ Duy cũng chỉ có thể thức tỉnh đồng bạn của người cây cấp thấp nhất, đám ngu ngốc này cũng chỉ có thể nghe Đỗ Duy là một vài chuyện đơn giản nhất, nhưng chúng không có trí tuệ của người thì không thể tìm người được.
Mà chính Đỗ Duy sau khi đã cân nhắc một chút, ngay lập tức đã có quyết định: Có lẽ Husssein so với chuyện ở đây quan trọng hơn.
Hắn quyết định ở lại nửa ngày trong thị trấn Trâu, nếu sau nửa ngày mà trong núi còn không có tin tức gì, vậy thì hắn chỉ có thể đem việc ở chỗ này giao cho Ron Barton đi làm, bản thân phải trở về thành Lâu Lan.
Tên nhóc con Mose đáng chết kia…nếu có thể tìm được hắn nhất định phải hung hăng cho hắn ăn mấy roi! Đỗ Duy nghiến răng nghĩ.
Gia tộc Listeria tất nhiên là một đồng minh mà Đỗ Duy không muốn bỏ qua nhưng Hussein quan trọng hơn!
Vì một tên nhóc mà mình căm ghét mà không để ý đến đồng bạn cùng mình từng trải qua sinh tử hoạn nạn, lại đang bị thương nặng, Đỗ Duy cũng không ngốc như vậy.
Thực tế Đỗ Duy cũng không đủ kiên nhẫn đợi đến giữa trưa. Lúc buổi sáng khi mặt trời đã lên đến đỉnh, trong lòng Đỗ Duy đã sốt ruột không chịu được! Mặc dù Sandy nói cho Đỗ Duy rằng Hussein cũng không có vấn đề gì quá lớn, đã ở trong thành trị thương nhưng Đỗ Duy vẫn bị tin tức Hussein bị thương nặng mà về cảm thấy rung động. Cái vảy rồng kia…lão thằn lằn ở long tộc kia chẳng lẽ còn muốn đến chỗ mình tính sổ? Trận chiến thảm liệt trên băng nguyên ngày trước, cường đại như Hussein mà mù một mắt, Medusa phát ra thạch hóa thuật, thậm chí Gandalf vì che chở nhóm người chạy trốn mà hi sinh tính mạng. Mà cuối cùng tộc trưởng long tộc cũng bị buộc phải dùng tuyệt chiêu mới may mắn giữ mạng.
Tuy nhiên cừu hận của hai bên đã lớn rồi, mặc dù Đỗ Duy hoài nghi tộc trưởng long tộc không phải là loại phản bội lời thề…Năm đó mặc dù hắn cực kì hận Aragon nhưng vẫn giữ vững lời thề của mình gần ngàn năm. Từ đó có thể nói lão già này mặc dù ác độc, đáng ghét nhưng cũng làm cho Đỗ Duy không thể không bội phục một chút.
Nhưng bây giờ…
Trong lòng Đỗ Duy rối loạn cực kì, đối thủ là long tộc thì không phải dễ đối phó! Đầu tiên không nói đến tộc trưởng long tộc vốn có thực lực mạnh mẽ, Đỗ Duy gần như có thể khẳng định cường giả số một bây giờ trên đại lục quá nửa là kẻ đã sống lâu đến buồn chán, lại từng cùng Aragon giao thủ - tộc trưởng long tộc. Ngày trước bên mình tập hợp ma đạo sư số một đại lục, thánh kị sĩ, Medusa, cường giả nhiều như vậy mới có thể miễn cưỡng cùng đối phương lưỡng bại câu thương, mà bây giờ…tộc trưởng long tộc đã khôi phục lại nếu quyết tâm tìm mình báo thù…hắn còn thống soái một nhóm long tộc dưới tay đó!
Mặc dù trong lòng Đỗ Duy đã sớm có lời thề tương lại nhất định sẽ tìm cơ hội báo thù cho Gandalf nhưng…không phải bây giờ! Lấy một chút thực lực bây giờ của Đỗ Duy mà đối địch lại với toàn thể long tộc…đúng là chết lúc nào cũng không biết.
Nhìn trời đã sắp trưa, Đỗ Duy nhịn không được nắm chặt lấy roi ngựa, trầm giọng nói:
- Không đợi nữa! Chúng ta lập tức trở về!
Hiện tại bên người Đỗ Duy chỉ có Raoen và hai tên thị vệ ngoài ra còn có thêm tên nhóc Sandy. Raoen nghe thấy lời này không khỏi chau mày, dù vào vốn xuất thân là ngự lâm quân, Raoen cũng có một chút kiến thức, nhỏ giọng nói:
- Thưa ngày…ta thấy không hay đâu, cậu chủ Mose dù sao cũng là người thừa kế của gia tộc Listeria, bây giờ cậu ấy chạy đi mất…ngài không đợi có tin tức đã trở về, hầu tước phu nhân mà hỏi tới chỉ sợ khó trả lời.
Đỗ Duy đương nhiên biết Raoen nói là đúng, nhưng bây giờ trong lòng hắn lo lắng là chuyện của Hussein, dù sao Raoen cũng không biết, cho nên chuyện long tộc ở phương bắc sao có thể dễ dàng nói ra.
Sắc mặt hắn âm trầm, cắn răng nói:
- Tên nhóc con khốn khiếp hay gây chuyện kia…Hừ, tìm không thấy cũng đáng đời…không phải vì loại nhóc con này mà lãng phí thời gian!
Chỉ có điều mặc dù nói cứng nhưng câu sau lại hiện rõ lo lắng trong lòng:
- Hừ…nếu ta có thể tìm được hắn…ta mà không làm hắn mười ngày không ra khỏi giường được thì từ nay về sau tên ông mày sẽ viết ngược.
Nói xong, Đỗ Duy với vẻ mặt hậm hực lên ngựa, Raoen thở dài, đức ngài công tước đã quyết định hắn cũng không nói thêm gì nữa. Đang muốn xuất phát, Đỗ Duy ở trên ngựa trợn tròn mắt, hướng về phía con đường phía nam của thị trấn nhìn lại…
Tại một chỗ khác của núi Kirimanjaro, trên con đường phía nam của thị trấn, một con ngựa chậm rãi tiến tới, mà người trên lưng ngựa mặc một bộ quần áo võ sĩ của quý tộc vẻ mặt cười cười ngồi trên lưng ngựa như nhàn nhã đi chơi, một tay tùy ý nắm dây cương mà trên miệng còn vênh vênh ngậm một cây cỏ đuôi chó thật dài…
Khuôn mặt kia thanh tú như con gái nhưng nụ cười lại làm Đỗ Duy không nhịn được tức giận…không phải Mose thì ai?
Tên nhóc con này, mọi người vì tìm hắn mà lên núi hắn lại từ hướng nam, ngược lại hướng lên núi mà trở về?!
Đỗ Duy nhìn dáng vẻ nhàn nhã ngồi trên lưng ngựa của hắn mà không nhịn được tức giận trong lòng, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn thật sự là muốn xông lên đánh chết tên khốn kiếp này!
Ý nghĩ thứ hai là đem tên lính buổi sáng phát hiện dấu chân Mose hướng về phía núi quất cho vài roi!
Đương nhiên…hiện tại việc Đỗ Duy muốn làm nhất là chuyện đầu tiên.
Ngay cả Raoen bên người cũng cảm giác được trên người đức ngài công tước toát ra hàn khí! Raoen hiểu rõ, sợ rằng lần này đức ngài công tước thực sự đã nổi giận.
Mặc dù ngày thường đức ngài công tước đối với mọi người rất hiền lành, nhưng Raoen mơ hồ cảm giác được, nếu như vị thiếu niên hiền lành này giận lên, có lẽ…
Khuôn mặt Đỗ Duy đã lạnh lại, con mắt vốn trợn trừng đã khép lại, hắn chậm rãi cưỡi ngựa tiến tới, hai tay để sau người, ánh mắt vốn nheo lại đã bắn ra vẻ sắc lạnh, bao phủ khắp người Mose.
Mose hình như đã cảm thấy Đỗ Duy không được bình thường, tuy nhiên hình như hắn còn có chút đắc ý. Nhẹ nhàng cưỡi ngựa trước mặt Đỗ Duy, hơn nữa còn dùng một động tác cực kì nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, lúc đứng trước mặt Đỗ Duy còn hất cằm lên một chút như một con cáo nhỏ kiêu ngạo.
Raoen lại thở dài…tên nhóc này đúng là không biết sống chết a.
- Ngài Mose, mời ngài giải thích một chút, tối hôm qua ngài đã đi đâu?
Đỗ Duy cũng không lập tức nổi giận như Raoen tưởng, hoàn toàn khác biệt, giọng nói hắn hình như rất bình tĩnh-bình tĩnh đến dọa người!
Mose hình như còn chưa cảm thấy nguy hiểm, nụ cười đắc ý vẫn còn trên mặt, còn dùng giọng đùa cợt nói:
- Chà! Ngươi thực sự quan tâm đến ta sao? Hừ, không phải sợ ta chạy đi đâu đó chứ…
Tuy hắn chỉ đắc ý được đến đây thôi.
Bốp!!!
Một âm thanh vô cùng rõ ràng!
Đỗ Duy không đợi hắn nói xong, một cái tát liền hung hăng quất trên mặt trái hắn!
Mà một cái tát này của Đỗ Duy không lưu tình chút nào, thật sự tát rất mạnh lên mặt Mose! Mose hình như bị đánh đến ngơ ngẩn, trên khuôn mặt vốn thanh tú của hắn nhanh chóng hiện ra năm vệt ngón tay đỏ đỏ cực kì rõ ràng!
Vẻ đắc ý cùng đùa cợt trên mặt thiếu niên này ngưng lại trong nháy mắt, vô ý thức đưa tay lên che mặt, trợn to mắt nhìn Đỗ Duy---với thân phận của hắn, gần như từ nhỏ tới giờ cũng không nghĩ tới lại còn có người dám tát hắn?! Ngay cả chị hắn đều chưa đánh hắn dù chỉ là một ngón tay!
Thiếu niên này nhanh chóng tỉnh lại, trong nháy mắt trên mặt tràn đầy lửa giận, rồi đột nhiên gào lên:
- Ngươi dám đánh ta!!!
Từ nhỏ đến lớn Mose có bao giờ phải nếm loại nhục nhã cùng đau khổ này? Hắn sớm đã đem thân phận Đỗ Duy ném ra ngoài não, xoảng một tiếng rút kiếm ra, nổi giận gầm lên một tiếng cố gắng hướng ngực Đỗ Duy đâm tới!
Nhưng Đỗ Duy vẻ mặt khinh thường, mặc dù hắn là ma pháp sư, võ thuật không phải là thứ hắn am hiểu nhưng dù sao mấy động tác trụ cột để nhập môn tinh không đấu khí mà Hussein dạy hắn đã luyện được hơn một năm. Cường giả mạnh nhất dưới bầu trời sao - Aragon truyền xuống tinh không đấu khí là tuyệt kĩ thần kì đến mức nào? Mặc dù Đỗ Duy chỉ luyện động tác nhập môn nhưng sự mạnh mẽ và linh hoạt của thân thể sớm đã vượt qua người thường, không còn là thiếu niên yếu ớt ngày xưa nữa rồi. Huống chi Mose cũng không phải là thiên tài luyện võ, cùng tuổi với Đỗ Duy thì bản lĩnh có bao nhiêu?
Đỗ Duy chỉ nhẹ nhàng nghiêng người liền tránh thoát một kiếm này, sau đó ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng, trả lại một bạt tai vào mặt hắn!
Bốp!!!
Cái tát này so với lúc trước còn mạnh hơn, đánh cho nửa bên mặt Mose cũng sưng lên, thậm chí miệng hắn còn chảy ra một dòng máu tươi.
Mose bị đánh đến lảo đảo, tay không khỏi lỏng ra, kiếm đã rơi xuống đất. Hắn vừa tức vừa giận, gần như sắp ngất xỉu, đang muốn đi nhặt kiếm nhưng Đỗ Duy đã tiến tới từng bước, tiện tay bắn ra, một quả cầu ánh sáng nhỏ liền bao phủ khắp người hắn. Sau đó Mose lập tức cảm thấy toàn thân mình như bị giam lại, lưng dần dần cúi xuống, sức lức trên người có mười phần thì đã mất đi chín phần, cả người mềm nhũn dường như không còn một chút sức lực nào.
Hắn hình như còn muốn giãy dụa để nắm lấy chuôi kiếm, Đỗ Duy bước lên một bước, nhấc chân dẫm lên lưỡi kiếm, từ trên nhìn xuống lạnh lùng nhìn tên nhóc này.
Vẻ mặt Mose đầy tức giận, dùng sức rút kiếm, nhưng sao có thể rút được? Nhất thời thở gấp, giận dữ nói:
- Đỗ Duy! Ngươi dám vô lễ với ta! Chị ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!!
- Chị à?
Đỗ Duy không hề che dấu vẻ mặt khinh thường, hắn chậm rãi cúi xuống, ánh mắt quyết liệt nhìn chằm chằm con mắt Mose, cười lạnh nói:
- Chà! Bây giờ ngươi chỉ biết dùng chị ngươi đến uy hiếp ta sao? Hừ, đúng là một tên nhóc con lông còn chưa mọc! Chỉ bằng bản lĩnh chó má ấy của ngươi cũng dám làm dáng trước mặt người khác? Giả bộ nhiều dũng cảm lắm, bị khi dễ liền như trẻ con đem người lớn trong nhà ra dọa?
Mose tức giận đến mặt mũi đỏ lừ, vừa thẹn vừa giận, bị Đỗ Duy kích đến một câu cũng không nói được.
- Người, nếu muốn kiêu ngạo cũng phải có tiền vốn!
Đỗ Duy vẫn tiếp tục đả kích thằng nhóc này không lưu tình chút nào:
- Ngươi sao? Ngươi thì là cái gì? Ngươi có bản lĩnh gì? Chỉ là một tên nhóc con thối dựa vào thế lực của chị mình mà cuồng vọng thôi! Ngươi có bản lĩnh gì mà cuồng vọng? Ngươi không có! Một chút cũng không có! Bằng vào vài trò của ngươi, bên cạnh ta tùy tiện gọi ra một tên thị vệ đều có thể đánh ngươi đến tám lần mười lần! Nếu ngươi không có một người chị như vậy…ngươi ngay cả rắm cũng không bằng!!
Mose bị mắng đế ngẩn ra, hắn mở miệng muốn phản bác:
- Đỗ Duy ngươi dám…
Bốp!
Trả lời hắn là một cái bạt tai!
Đỗ Duy đánh rất mạnh, Mose bị một cái bạt tai này khiến cho mặt cũng nghiêng đi.
- Ta đương nhiên dám!
Trên mặt Đỗ Duy không che giấu cười ác:
- Ông mày dám đấy! Thế nào? Bởi vì ông mày mạnh hơn ngươi! Mạnh hơn ngươi gấp trăm lần. Cho nên nếu ta muốn đối phó với ngươi, ta muốn chà đạp ngươi thế nào cũng được! Ngươi thì sao? Ngươi ngoại trừ khua khoắng cái vỏ cậu ấm của ngươi, ngươi có bản lĩnh gì chống lại ta sao?
- Ta…
Mose vừa mới mở miệng nói một tiếng, một bạt tai của Đỗ Duy lại đánh ra!
Bốp!
Bốn cái tát rất kêu này như một thanh khoái đao đem vẻ ngoài kiêu ngạo của Mose cắt nát thành mảnh nhỏ, hiện tại ánh mắt tên nhóc nhìn Đỗ Duy tràn đầy sợ hãi, đâu còn một chút kiêu ngạo nào?
Hắn không biết chuôi kiếm đã buông lỏng từ lúc nào, hai tay che mặt, ánh mắt lộ ra giữa ngón tay tràn đầy sợ hãi.
- Nói đi!
Đỗ Duy quát to một tiếng, thân thể Mose không kìm được run run, hắn vừa muốn mở miệng, Đỗ Duy nâng tay lên ra vẻ chuẩn bị đánh tiếp, dọa Mose đến mức ngay cả thanh âm lúc nói chuyện không kìm được như sắp khóc:
- Đừng…đừng có đánh ta…
Hừ! Đỗ Duy hừ mạnh một tiếng, buông tay xuống:
- Biết vì sao ta đánh ngươi không?
Mose nhanh chóng lắc đầu.
- Ôn con, nghe cho rõ đây.
Đỗ Duy hung tợn nói:
- Bây giờ ngươi đi theo ông thì phải chịu ông quản chế! Chúng ta đang hành quân, ngươi nhanh chóng thành thành một chút cho ta…đặc biệt nhớ kĩ một chút, bắt đầu từ bây giờ lúc nói chuyện với ta phải nói “thưa ngài”! Hiểu chưa!
Mose rốt cuộc không dám không nghe, hình như đã khuất phục dưới sự tàn ác của Đỗ Duy, không kìm được nhỏ giọng nói:
- Được…được rồi.
- Ngươi nói cái gì.
Đỗ Duy nghe xong câu này lại trừng mắt. Mose cực kì hoảng sợ, nhanh chóng nói:
- Vâng..thưa ngài.
Nói xong ánh mắt hắn đỏ lên, cuối cùng bắt đầu khóc. Hắn vừa khóc đã làm Đỗ Duy nhíu mày, không thể tưởng tượng được tên nhóc con của gia tộc Listeria này yếu đuối như vậy. Vốn Đỗ Duy tưởng rằng hắn vẫn còn rất kiêu ngạo, không nghĩ rằng với loại thủ đoạn bạo lực này cư nhiên khiến hắn khuất phục như vậy. Hơn nữa còn khóc ô ô như đàn bà càng khiến cho Đỗ Duy sinh ra một chút coi thường.
- Khóc lóc cái gì!
Đỗ Duy quát lên:
- Ngươi đứng lên cho ta! Bây giờ nói cho ta biết tối qua ngươi đi đâu!
Mose ôm mặt, sợ hãi né tránh ánh mắt Đỗ Duy:
- Ta chỉ đi ra ngoài, ta không chịu được lời của bọn chúng, ta muốn đi vào núi xem xem, không cho bọn chúng coi thường ta…
- Vậy thì làm sao ngươi trở về từ hướng nam?
Đỗ Duy nhíu nhíu mày.
- Ta…ta không biết.
Ánh mắt Mose hiện lên một chút không thành thật:
- Trời tối đen, ta cưỡi ngựa một lúc thôi đã không phân biệt được phương hướng, không biết vì sao lại đi đến phía nam, sau đó ta bị lạc...liền ngủ trên lưng ngựa, lúc ta tỉnh lại mới biết mình ở trên con đường phía nam, không thấy được núi ta phải hỏi người trên đường mới về được…
Đỗ Duy cười lạnh:
- Nhìn ngươi một đường cưỡi ngựa đi tới dường như là hình dáng nhàn nhã đi chơi mà! Có phải ngươi nghĩ rằng ta không tìm thấy ngươi sẽ rất lo lắng? Cho nên cố ý chậm rãi trở về?
Mose thực sự sợ hãi loại ánh mắt âm trầm này của Đỗ Duy, cũng không biết vì sao vừa mới nếm qua bốn cái tát rất mạnh mà cả đời chưa từng nếm qua, hắn thực sự bị đánh đến sợ hãi, đối mặt với Đỗ Duy trong lòng không nhịn được run sợ, không tự chủ được liền nói:
- Đúng…đó!
- Hắc hắc!
Đỗ Duy cười lạnh:
- Ngươi nghĩ đúng rồi đấy, sau khi ta không thấy ngươi thực sự rất gấp gáp, hơn nữa còn đem tất cả thủ hạ vào núi tìm ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới không, vì sao ta phải gấp gáp? Ngươi có nghĩ tới sau khi ngươi xảy ra chuyện sẽ có hậu quả gì không?!
Mose không trả lời.
- Nếu ngươi thực sự xảy ra chuyện trong tay ta…
Giọng nói Đỗ Duy lành lạnh:
- Vậy thì ta cùng với gia tộc của ngươi, bởi vì hành động ngu ngốc của tên nhóc ngu ngốc là ngươi, sẽ phải trở mặt, từ nay về sau biến thành tử địch…mà ta, sẽ không tiếc bất cứ giá nào hoàn toàn hủy diệt gia tộc của ngươi! Đừng hoài nghi ta dám làm như vậy! Ta sẽ không để một gia tộc Listeria đối địch với mình tồn tại trên thế giới! Hơn nữa…ta sẽ dùng tất cả thủ đoạn đem gia tộc của ngươi phá hủy triệt để! Nghĩ lại đi, nhóc con, bởi vì sự ngu xuẩn của ngươi, nếu ngươi tối hôm qua gặp phải mã tặc trên đường hoặc là mấy loại dã thú ma thú gì đó mà chết, vậy thì chị của ngươi, người trong họ của ngươi đều sẽ bị hành động ngu xuẩn của ngươi mà mất đi tính mạng! Bây giờ ngươi cảm thấy rất đắc ý phải không?
Mose có thể rõ ràng cảm giác được tiểu ác ma đáng sợ này tuyệt đối không phải nói khoác! Nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn Mose có một loại cảm giác: Hắn thật sự dám làm như vậy! Hơn nữa hắn thật sự có thể làm được!
Nhìn ánh mắt đáng sợ của Đỗ Duy, trong lòng Mose chợt sinh ra một nỗi sợ hãi sâu sắc!
- Còn đứng đấy làm gì~ Chờ ta tới đỡ ngươi sao!
Đỗ Duy ra lệnh một tiếng, Mose vẫn câm như hến, nhưng đã nhanh chóng bò dậy, lùi mấy bước ra xa.
- Hừ, cũng chỉ là một tên nhóc mặt trắng vô dụng thôi.
Trong lòng Đỗ Duy thở dài, trong miệng ngâm nga:
- Có đao không luyện, ngươi luyện kiếm(hèn), kiếm vàng không luyện, ngươi luyện ngân kiếm(cực hèn)!
Lửa giận trong lòng hắn được giải tỏa một chút, quay đầu nhìn lại Raoen đang có vẻ mặt cổ quái, còn có Sandy đang nhìn mình vẫn đang toát ra một chút sợ hãi. Đỗ Duy phẩy phẩy tay nói:
- Đốt phân chó sói cho tỏa khói lên! Để cho người trên núi trở về đi.
Hai tên thị vệ ngay lập tức chạy đi. Nhưng mới đi được hai bước Đỗ Duy bỗng nhiên nghe thấy phía sau một cái chòi truyền đến một tiếng rống to kinh thiên động địa!
Sau đó liền thấy một cái bóng to màu đỏ từ phòng phía sau bắn ra rồi nhanh chóng quấn quanh người Mose…cái thứ dài dài đỏ đỏ gì đó, Đỗ Duy đã nhìn rõ…không ngờ lại là một cái …đầu lưỡi thật dài!
Đáng thương là tên nhóc Mose này còn chưa hết sợ hãi, không có một chút phản ứng, thân thể đã bị cuốn lấy. Sau một tiếng hô sợ hãi ngắn ngủi, cả người đã bị cuốn đi, bay về phía chiếc chòi…
Đỗ Duy mới sửng sốt một chút mà Mose đã bay vào trong chiếc chòi không thấy tăm hơi rồi! Đỗ Duy kinh hãi, phản ứng đầu tiên là chạy nhanh về phía chiếc chòi. Mới chạy được hai bước đã có một luồng sóng nhiệt cuốn tới, Đỗ Duy liền thấy trước mặt là một mảnh đỏ rực, một luồng lửa mãnh liệt từ bên trong phun ra…