Nếu không thì đám võ sĩ thảo nguyên tùy tùng thô lỗ hung hãn thủ hạ của hắn sau cơn kìm nén tức giận sợ rằng sớm đã đi đánh nhau với thị vệ phủ công tước rồi.
Bây giờ dưới mệnh lệnh nghiêm khắc của Hãn Mục Da, mấy tên người thảo nguyên này còn coi như an phận. Chỉ có điều, đường đường sứ giả một nước không ngờ lại còn phải tự mình móc hầu bao ra để hàng ngày phái người ra ngoài tới các quán ăn chung quanh mua đồ ăn …… Việc đối xử như thế, có lẽ từ xưa đến nay, cũng là lần đầu mới thấy.
Đến lúc các quán ăn chung quanh phủ sau khi nhận được ám chỉ của ngài công tước, đối mặt với những con dê béo được đưa tới tận cửa này đều tăng giá cả lên gấp ba, cũng xem như là kiếm được một khoản tiền nhỏ.
- Hai ngày nay bọn chúng rất ngoan ngoãn a.
Đỗ Duy đứng ở trên lầu tháp, nấp phía sau bục cửa sổ quan sát mấy lều vải phía dưới. Võ sĩ thảo nguyên thì canh giữ ở bên ngoài lều vải còn Hãn Mục Da thì rất ngoan ngoãn, mỗi ngày chỉ yên lặng trong lều vải, nhưng mỗi ngày theo thông lệ vẫn phái người tới hỏi Marde: -Ngài công tước rốt cuộc đã thí nghiệm ma pháp xong chưa, phải chăng có thể bắt đầu tiến hành đàm phán?
Mỗi lần đối phương hỏi như vậy, Marde đều cũng trả lời qua loa một câu: sau khi ngài công tước xong việc đương nhiên sẽ đến gặp ngài.
Chỉ có điều sau đó cũng sẽ cố ý giả vờ bổ xung thêm một câu:
-Ngài công tước đã nói rằng trước khi thảo ra phần hiệp nghị đó còn mời ngài cân nhắc nhiều hơn chút. Dù sao gần đây cũng không có chuyện, nếu ngài có ý kiến mang tính xây dựng nào đó nếu không ngại thì có thể hiến kế rõ ràng, đợi sau khi ngài công tước có thời gian gặp mặt thì có thể đề xuất ngay lập tức, cũng không để lãng phí thời gian hai bên.
Ý tứ đó chính là: chúng ta ra giá ngất trời, ngươi còn tiền là được, chỉ là cuối cùng ngươi vẫn phải đưa ra điều kiện hợp lý mới được.
Thế nhưng xem dáng vẻ cũng không nóng nảy cho lắm của Hãn Mục Da, dường như quyết tâm định kéo dài dây dưa lề mề với Đỗ Duy.
-Xem ra muốn chọc giận hắn cũng không có hiệu quả quá lớn. Đỗ Duy thở dài, nhìn Phillip bên cạnh:
-Ngươi còn có cao chiêu gì không?
Phillip suy nghĩ trong chốc lát, cười nói:
- Thưa ngài, chẳng qua chúng ta chỉ đang thăm dò đối phương mà thôi. Quan sát hai ngày nay thật ra thành quả cũng không tệ rồi.
Đỗ Duy vuốt vuốt mũi, gật đầu nói:
-Ngươi nói rất đúng. Nếu như nói người thảo nguyên thật sự cương quyết. Chúng ta thất lễ như vậy thì hắn sớm đã chịu không nổi rồi. Xem ra bọn chúng cũng không muốn gây chiến.
- Đánh thì chắc là không muốn nhưng chuyện lần này dù sao cũng là bọn chúng đuối lý, quân đội của bọn chúng xâm nhập lãnh địa của chúng ta, bất kể như thế nào thì đều là lỗi của bọn chúng. Chỉ có điều, dường như bọn chúng lại không muốn chịu bồi thường cái gì. Đánh rồi lại không muốn đánh, thế nên tiếp tục dây dưa lằng nhằng như vậy cũng là mong muốn của người thảo nguyên.
- Vậy …… Chúng ta không ngại quyết liệt một chút chứ?
Đỗ Duy xoa xoa cằm. Bộ dáng hắn cười thực sự rất gian xảo.
- Ta thấy không sai lệch nhiều lắm.
Phillip nói có chút lo lắng:
- Dù sao chúng ta bây giờ cũng chưa có thực lực tuyên chiến. Nếu thật sự trêu chọc đối phương phát cáu lên ……
-Nhưng cuối cùng vẫn phải lấy được một chút lợi ích và bồi thường mới được.
Đỗ Duy lắc đầu.
Việc này trợ lý Philip cũng không có biện pháp gì hay cho lắm. Bí quyết kéo dài này cũng là một sách lược không tồi. Dù sao phía mình không muốn đánh, đối phương cũng không muốn đánh. hơn nữa mình còn đưa ra một cái điều kiện "ngặt nghẽo", cũng xem như thực sự cương quyết rồi, đến lúc giải thích với bên ngoài, bất kể là phái chủ chiến phái và phái chủ hòa, đều không phản đối Đỗ Duy.
Nếu không ……tiếp thu ý kiến lợi ích tập thể đi?
Đỗ Duy cũng hiểu được ba gã thợ giày thối tha, còn hơn đạo lý của Gia cát lượng. Philip mặc dù phát triển khiến người ta kinh hãi, nhưng dù sao suy nghĩ tới vấn đề vẫn còn nghiêng về chính thống, suy nghĩ nghiêng theo phương diện không chính đáng không phải là sự am hiểu của hắn.
Bất đắc dĩ, đỗ Duy dứt khoát đi tìm vài vị đại tướng thuộc hạ của mình tới thương lượng.
Ron Patton, Dardanelle, thậm chí còn có cả vị Al-Qeada anh dũng trong cuộc chiến ở thành Gileat (bây giờ đã thăng chức làm phó tướng cho Ron Patton rồi), chú Alfa, trưởng thị vệ Raoen...vv...
-Hôm nay tìm mọi người đến đây chính là thương lượng một chút làm thế nào đối phó tên Hãn Mục Da này.
Đỗ Duy quan sát vài vị võ tướng bộ hạ, cười nói:
-Ta biết, mưu lược chính trị không phải là sở trường của các vị, chỉ có điều …… tiếp thu ý kiến lợi ích tập thể thôi, nói không chừng cách suy nghĩ của chúng ta là theo đường lối cũ quá mức, nhưng các vị có thể có cách nghĩ hiếm thấy độc đáo thì sao.
Mấy vị võ tướng thô lỗ suy nghĩ một lát, trái lại vị Al – Qeada lại là người thứ nhất mở miệng.
Vẻ mặt người này đầy hung ác, hạ giọng nói:
- Ngài công tước…… bọn họ không phải mỗi ngày đều phái người vào trong thành sao, chúng ta có thể phái người giả trang thành bọn trộm cắp hoặc cường hào ác bá ở đây, ra sức dạy dỗ người của chúng một trận, đánh bị thương mấy người, nếu cần thiết giết vài người, xem xem chúng nó còn có thể bình tĩnh hay không!
Đỗ Duy liếc mắt nhìn vị Al- qeada này, bất đắc dĩ thở dài, cầm lấy một cái bút đưa cho hắn:
- Tướng quân Qeada, cầm cái bút này, bên kia là góc tường, ngươi đến đó ngồi xuống vẽ nghịch thử vài vòng tròn đi….
Sau đó Đỗ Duy nhìn về phía Ron Patton:
- Tướng quân thân mến, ngài có đề nghị gì sao?
- Nếu không thì tìm người đóng giả thích khách tới ám sát tên Hãn Mục Da này, hạ độc cũng được, ám sát cũng được …… tên đó thực sự rất khó đối phó, cho dù không giết được hắn, khiến hắn trọng thương hoặc là bệnh nặng, người thảo nguyên phái một người sứ giả khác, nói không chừng sẽ dễ đối phó hơn nhiều.
Đỗ Duy nhìn chằm chằm Ron Patton một lát, cũng đưa cho hắn một cái bút, chỉ vào góc tường:
-Tướng quân thân ái, ngươi tới giúp Qeada cùng vẽ tranh đi ……
Đợi khi đỗ Duy nhìn về phía Raoen, Raoen đã không đợi đỗ Duy mở miệng, trực tiếp cười khổ nói:
- Thưa ngài …… Làm phiền ngài cũng cho ta một cái bút đi.
Dardanelle suy nghĩ một lát, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Hay là …… ta lại có một biện pháp. Chỉ có điều, có lẽ cần tướng quân Ron Patton phối hợp một chút.
-Ồ?
Ánh mắt Đỗ Duy sáng lên.
Sau đó Dardanelle nói ra một chủ ý quái dị:
-Bây giờ Hãn Mục Da dù chết cũng không chịu mở miệng, tất cả mọi người đang so đấu sự kiên nhẫn. Sách lược thờ ơ của công tước ngài đối với hắn là đúng đắn. nhưng mà Hãn Mục Da cũng không phải đứa ngốc, điều quan trọng là bây giờ trong tay chúng ta không đủ lợi thế, hắn cũng hiểu được đế quốc không muốn tuyên chiến. Cho nên chúng ta tiếp tục thờ ơ hắn, hắn cũng không có sợ hãi. Hơn nữa kéo dài thêm một ngày đối với chúng ta cũng không có chỗ tốt.
- Thưa ngài, thứ lỗi cho ta nói thẳng. Đàm phán lần này, tất cả mọi người không muốn đánh, vậy ít nhất trên phương diện này hai bên đúng là thống nhất ý kiến. Vậy vấn đề lớn nhất gồm hai chuyện.
Thứ nhất là, chúng ta không thể đắc tội phái chủ chiến của đế đô! Cho nên, đàm phán hòa bình là bắt buộc nhưng tốt nhất dể đối phương nói ra 'hòa', mà không phải chúng ta. Nếu chúng ta chủ động yêu cầu hòa, vậy thì phái chủ chiến của đế đô e rằng sẽ trách cứ ngài là kẻ nhu nhược bán nước, khiến sự nghiệp chính trị trong tương lai của ngài lưu lại một vết đen. Tốt nhất là đối phương chủ động đưa ra 'Cầu hòa'. Cứ như vậy, chúng ta giả vờ cương quyết một phen rồi sau đó nhận. Trên dư luận, cũng sẽ nhận được sự ủng hộ. Đối phương đã cho chúng ta một cái thang thì chúng ta cứ thuận thế mà xuống, phái chủ chiến của đế đô cũng không có lời để công kích chúng ta nữa.
Trong ánh mắt Đỗ Duy hiện lên vẻ mỉm cười, liếc mắt nhìn thật sâu Dardanelle nói:
- Nói tiếp.
Dardanelle ho khan một tiếng, tiếp tục nói:
- Vừa rồi là cai thứ nhất, bây giờ nói cái thứ hai ……Ôi, cái thứ hai này là một vấn đề khó giải quyết. Chính là vẫn có chỗ tốt! Theo đạo lý ban đầu mà nói, chuyện lần này là đối phương làm không đúng đạo lý. Nếu nói đàm phán hòa bình thì chắc là đối phương sẽ chi ra một khoản chi phí bồi thường. Đối phương chi ra bồi thường càng nhiều thì đại nhân ngài thân là sứ giả đàm phán mới càng có thể diện. Nói ra, khiến người thảo nguyên cúi đầu bồi thường thì ngài cũng có thể kiếm được thanh danh và chiến tích. Nhưng vấn đề hiện tại chính là đối phương hình như lại không muốn đưa ra giá nào, một mặt lại muốn kéo dài. Hắn biết chúng ta không đánh cho nên chúng ta giả bộ cương quyết, hắn cũng sẽ không sợ hãi. Ý định của tên Hãn Mục Da này có lẽ là bồi thường gì cũng không muốn chi ra, chỉ muốn lấp liếm cho qua chuyện này. Nhưng cứ như vậy, ngài thân làm sứ giả lại bồi thường gì đều không nhận được, có thể nói quá là mất hết. Làm thế nào cũng phải khiến đối phương trả giá lớn. Chúng ta không kiếm được chỗ lợi nào là điều tuyệt đối không được phép xảy ra.
Đỗ Duy cười lại càng thêm kì quái:
-Ừm, hai vấn đề ngươi nói kỳ thật là một chuyện: làm sao mới có thể khiến người thảo nguyên nhân chủ động cầu hòa hơn nữa đưa ra bồi thường.
Dardanelle cười cổ quái, gãi gãi đầu suy nghĩ. Cười nói:
-Nói ra thì đúng là ý này. Chỉ là…. có được tất có mất. Chuyện này chúng ta nếu chỉ đơn thuần kiếm cớ đòi bồi thường thì tất nhiên là bọn chúng không chịu. Bằng không …… dùng phương thức trao đổi! Cùng đối phương thực hiện một giao dịch, chỉ cần nội dung giao dịch chúng ta chiếm tiện nghi, có được ích lợi thực tế là được rồi.
Đỗ Duy gật đầu, nhìn Dardanelle rồi nói:
-Ngươi không cần giấu giấu giếm giếm nữa, nói thẳng đi. Rốt cuộc biện pháp ngươi nghĩ là cái gì?
-Đức ngài! Ngài quên rồi sao, trên thảo nguyên còn có một sư đoàn kị binh đế quốc mà. Đội quân hai vạn kị binh này mặc dù không tính là nhiều nhưng cũng không tính là ít! Hàng năm đế quốc tổn hao cung cấp nhiều tiền nuôi dưỡng một đội kị binh như vậy. Nhưng chi phí sử dụng chủ yếu đều lãng phí trên việc tiếp tế vận chuyển đường dài. Mà đối với người thảo nguyên mà nói, đội quân đóng trên thảo nguyên này cũng là cái gai trong mắt, đinh trong thịt của chúng. Nhưng theo ta quan sát … Đội quân này thật sự không có nhiều ý nghĩa tồn tại! Không bằng …rút lui đi.
Vừa mới nói tới những lời này, Ron Patton lập tức đột nhiên hét lên. Quay về phía Dardanelle trợn mắt nhìn:
-Ngươi nói cái gì! Rút lui toàn bộ?! Ngươi đang đùa kiểu gì vậy! nếu không có đội quân hai vạn người này, đám người trên thảo nguyên muốn làm chuyện gì sẽ càng không kiêng nể gì nữa!
Dardanelle cười, nhìn Ron Patton không chút hoang mang nào nói:
-Tướng quân, nếu là năm đó khi ngài chỉ huy đội quân đó trên thảo nguyên, người thảo nguyên có lẽ sẽ còn cố kị dưới sự uy phong của ngài…Nhưng mà bây giờ căn cứ theo tin tức của ta, hiệu quả mang lại của đội quân hai vạn người này rất có hạn! Bản lãnh của tướng quân kế nhiệm sau ngài so với ngài lại kém quá xa. Ngoại trừ việc khiến người thảo nguyên chán ghét ra thì thật sự không có tác dụng gì quá lớn, hơn nữa hàng năm còn tiêu hao chi phí quân sự cực lớn! Chi phí quân sự dùng để nuôi dưỡng một quân đoàn, nuôi dưỡng đội kị binh hai vạn người…cách làm như vậy, chẳng lẽ không phải thực sự buồn cười sao? Nếu là ngài đảm nhiệm chỉ huy hai vạn người này, dùng thủ đoạn và cách quản lý quân đội của ngài thì ta sẽ không chút do dự tán thành tiếp tục nuôi dưỡng hai vạn người này! Cho dù tổn hao chi phí quân sự cho một quân đoàn như thế ta cũng thấy đáng giá! Nhưng mà bây giờ…. Đã không đáng giá nữa rồi!
Ron Patton trầm lặng một hồi, mặc dù trong lòng hắn có chút thật sự không thừa nhận nhưng mà hắn không thể không thở dài:
-Lời của Dardanelle nói quả thực chính xác.
- Loại chuyện đàm phán này không thể chỉ kiếm cớ theo mặt cương quyết, muốn làm cho đối phương đi một bước lớn thì trước hết chúng ta sẽ đi một bước nhỏ. Chúng ta hiện đang chờ đối phương cho chúng ta một cái thang, nói không chừng Hãn Mục Da cũng đang chờ chúng ta cho hắn một cái thang đấy.
Dardanelle nghĩ tới đây, suy nghĩ một chút rồi nói:
-Thật ra ta thấy chuyện này là một cơ hội cực kì tốt cho ngài công tước! Chúng ta có thể đưa ra điều kiện: rút hai vạn người này ra khỏi thảo nguyên! Đương nhiên….. Việc giao dịch rút quân tuyệt đối không thể công khai! Loại chuyện này chỉ có thể là âm thầm giao dịch. Bằng không khi nói ra việc này thì dân chúng và dư luận ở thủ đô không rõ chân tướng e rằng đều sẽ chửi đại nhân của chúng ta là tên giặc bán nước đấy! Chúng ta có thể âm thầm đưa ra đề nghị rút quân với đối phương. Mà trên mặt danh nghĩa yêu cầu bọn họ sẽ bồi thường chi phí là được rồi.
- Còn gì nữa?
Đỗ Duy cười tủm tỉm nhìn Dardanelle.
- Còn nữa….. ta nghĩ rằng nếu có thể nhân cơ hội này nắm hai vạn kị binh này trong tay…. Đó chính là điều tốt nhất! Chỉ có điều, ta nghe nói mấy lão già cao tuổi chỉ huy ở thủ đô, thực ra đã có ý muốn rút đi toàn bộ hai vạn kị binh này trước từ rất sớm. Dù sao hao tốn chi phí quân đội quá mức khổng lồ. Hơn nữa hiệu quả thực tế lại thấp…Nếu chúng ta nhân cơ hội này đề xuất….do chúng ta đến tiếp nhận hai vạn người này….
- Không được không được!
Al - Qeada liền lắc đầu:
-Nhìn tổng quát lịch sử ngàn năm của đế quốc. Chỉ có quân đội tư nhân bị thu nạp trở thành quân đội chính quy! Làm sao có giáng quân đội chính quy xuống thành quân đội tư nhân chứ! Loại chuyện này quân đội trung ương sẽ tuyệt đối không đồng ý đâu!
Dardanelle cười nói:
-Cho nên ta nói chuyện này muốn dựa vào tướng quân Ron Patton mà! Đối với thủ đô chúng ta đương nhiên không thể nói thẳng sẽ tiếp nhận hai vạn người này. Dù sao đường đường là một đội quân chính quy bị giáng xuống thành quân đội tư nhân của lãnh chúa. Sự việc này trên danh nghĩa cũng là quá nhục nhã rồi. Các lão già ở quân đội trung ương tuyệt đối sẽ không bằng lòng chịu mất mặt thế đâu. Vì thế cho nên chúng ta không ngại nói với thủ đô: Công tước Hoa Tulip trung thành vì đất nước sẵn sàng gánh chịu chi phí cho đội quân hai vạn người này! Đồng thời, xin đề xuất với quân đội trung ương. Nói rằng lực lượng quân đội của tỉnh Desa không đủ, lại là vùng biên giới nên lực lượng quân đội thiếu thốn. Cho nên mong bọn họ hạ lệnh để đội quân hai vạn người này đóng quân tại tỉnh Desa của chúng ta.Biến thành quân đội chính quy bảo vệ biên giới! Đại nhân, ngài nghĩ xem, chỉ cần đội quân hai vạn người này ở lại trên địa bàn của chúng ta. Việc ăn mặc ở sinh hoạt của bọn họ đều là chúng ta cung cấp nên đều bị chúng ta nắm chắc. Một thời gian sau dần dần sẽ bị chúng ta khống chế. Mặc dù trên danh nghĩa là quân đội chính quy nhưng trên thực tế lại biến thành quân đội tư nhân.
Trong ánh mắt của Đỗ Duy càng lộ ra vẻ kín đáo.
Cuối cùng Dardanelle nhìn thoáng qua Ron Patton, cười khổ nói:
-Còn có một chi tiết….. có lẽ tướng cần quân Ron Patton hy sinh một chút rồi.
- Cái gì….
- Ta biết tướng quân căm thù bộ chỉ huy quân đội trung ương thủ đô. Từng thề vĩnh viễn không trở về quân đội trung ương.Chỉ có điều là….vì có thể trợ giúp ngài công tước hoàn thành sự nghiệp lớn ở Tây bắc. Lần này ngài không thể không phá bỏ lời thề một lần rồi.
Dardanelle quay đầu nhìn Đỗ Duy rồi nói:
-Ngài công tước. Ngài chỉ cần đề xuất nói ngài gánh chịu tất cả chi phí quân đội, đồng thời ngài lại dùng danh nghĩa của ngài viết một bức công văn. Trên thư chỉ nói ngài trung thành vì đất nước, vì đế quốc mà không tiếc cắt bỏ ái tướng thân tín của mình. Cố gắng hết sức tiến cử hiền tài là tướng quân Ron Patton làm chỉ huy đội kị binh này. Quân đội trung ương ở thủ đô sớm đã bị việc chi trả phí dụng cho đội quân này làm cho sứt đầu mẻ trán nên lẽ tất nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu của ngài! Đến lúc đó….hai vạn người ở đây, lương bổng và lương thực binh lính có được là do chúng ta cấp….Vả lại, tướng quân Ron Patton vốn chính là chỉ huy cũ của đội quân, dùng uy tín của hắn rất nhanh có thể khống chế một lần nữa hai vạn người này! Cho dù cờ hiệu của họ là hoa gai….. Nhưng trong tim đã là hoa Tulip rồi.
Cuối cùng Dardanelle kết luận:
-Thực ra chúng ta làm như vậy. Quân đội trung ương ở thủ đô và Nhiếp Chính Vương khẳng định đã biết dụng ý của chúng ta.Chỉ có điều… Thứ nhất, Nhiếp Chính Vương cực kì tin tưởng ngài công tước, lần này lại nói rõ bảo ngài toàn quyền phụ trách. Gánh nặng hai vạn người này quân đội ở đế đô sớm đã nghĩ cách thoát ra! Cho nên, thu nạp trá hình như vậy, bộ chỉ huy quân đội trung ương ở đế đô không mất mặt mũi, lại có thể vứt bỏ một gánh nặng lớn, quá nửa là sẽ đáp ứng! Mà người thảo nguyên ở đây, chúng ta lấy rút quân làm điều kiện lại khiến bọn họ thỏa hiệp. Trên hiệp ước đàm phán kêu bọn chúng trích ra nhiều lợi ích hơn cho chúng ta một chút. Nghĩ đến đây đã dễ dàng hơn nhiều! Mà ngài công tước lại hoàn thành đàm phán, không hạ thấp thanh thế của đế quốc. Đồng thời còn chiếm được một đội thiết kị hùng binh hai vạn người! Một hòn đá hạ ba con chim! Việc đáng vui mừng như thế làm sao mà không làm chứ?
Hắn một phen thao thao bất tuyệt khiến tất cả mọi người chung quanh đều là trợn mắt há mồm! Ngay cả Philip cũng mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dardanelle.
Gã Dardanelle này vào thường ngày chẳng nói chẳng rằng cũng chẳng ngó ngàng tới cái gì, mặc dù giữ chức thủ thành rất tận tâm, nhưng cũng chỉ là làm việc chín chắn mà thôi. Nhưng nghĩ không ra hắn không ngờ còn có tài năng mưu lược có thể nghĩ ra mưu kế này?
Ngược lại Đỗ Duy lại cười hai tiếng hắc hắc, thản nhiên nói:
-Nếu đã như vậy, không ngại thì thử một lần đi. Philip, ngươi cũng nên giúp ta viết sơ qua một phong thư cho đế đô…Ừm, những người khác đều giải tán đi, Dardanelle lưu lại, chúng ta thảo luận lại vấn đề này cho thật hợp lý.
Đợi tiễn mọi người đi ra, lúc này trong phòng chỉ còn lại có hai người Đỗ Duy và Dardanelle. Đỗ Duy thở dài, tập trung nhìn vào Dardanelle, thấp giọng nói:
- Bạn của ta…kế sách này e rằng không phải do ngươi nghĩ ra!
Dardanelle cười hắc hắc, nói:
-Ngài công tước nói chính xác. Dardanelle ta cũng không có đầu óc giỏi như vậy. Ừm….. kế sách này là do hầu tước phu nhân nghĩ ra. Nàng biết sự phiền não của ngài gần đây quá nửa là vì chuyện đàm phán. Cho nên tối hôm qua đã cố ý gọi ta tới, nói cho ta biện pháp như thế, khiến ta tìm cơ hội trình bày lên cho ngài. Nàng nói nàng dù sao là người ngoài, lại là phái nữ. Sự việc lớn cỡ quốc gia như thế không tiện trực tiếp mở miệng.
Đỗ Duy dường như có chút không yên lòng. Chỉ ậm ừ một tiếng cũng không nói thêm điều gì.
Dardanelle bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt hơi thay đổi. Bỗng nhiên liền quỳ một bên gối:
-Đại nhân. ngài oán trách ta sao? Ta đã thuần phục ngài. Cho nên truyền đạt những lời này cũng không phải ta còn có lòng quyến luyến đối với dòng họ Listeria, đơn thuần cảm thấy kế sách này của hầu tước phu nhân rất tuyệt diệu, mới bằng lòng truyền đạt. Dardanelle đã thuần phục ngài rồi thì tuyệt đối sẽ không phải là kẻ ba lòng hai ý!
Đỗ Duy chạy nhanh tới đưa hai tay đỡ ông bạn già này lên, thành thật nói:
-Bạn của ta. Ngươi hiểu lầm rồi. Tình bạn của hai người chúng ta đã trải qua sinh tử. Làm sao ta có thể sinh ra mảy may hoài nghi nào đối với ngươi được? Vừa rồi ta không yên lòng chỉ là đang xúc động đối với sự thông minh của hầu tước phu nhân, một cái kế sách như vậy thật lợi hại. Nàng mặc dù là phái nữ nhưng làm cho người ta vô cùng bội phục! Với phận nữ giới nàng lại có thể đưa dòng họ Listeria kinh doanh đến quy mô như bây giờ. Hầu tước phu nhân…..khiến cho người ta không dám coi thường a!
Dừng một chút. Đỗ Duy nhìn Dardanelle rồi nói:
-Ừm, như vậy đi. Hầu tước phu nhân cho ta một cái ý kiến hay như vậy. Ta cũng không thể không tỏ vẻ gì. Ngươi giúp ta đi cám ơn nàng, hỏi nàng có chuyện gì ta có thể giúp đỡ không. Ừm …… từ nay về sau sự buôn bán của dòng họ chúng ta ở phương bắc sẽ mua bán cùng với dòng họ Listeria. Tất cả giá cả giảm 1/10 đi.
Dardanelle mỉm cười:
- Thật ra ta cảm thấy. Đa phần là hầu tước phu sẽ không để ý lắm vào những khoản tiền này. Dòng họ Listeria vốn có nhiều tiền …… Ừm. đại nhân. Nếu ngài muốn bày tỏ ý định tạ ơn, không ngại thì tự mình đi gặp mặt hầu tước phu nhân."
- Hắc hắc!
Đỗ Duy cười gượng hai tiếng:
-Dardanelle, ngươi cũng muốn tạo mối quan hệ thông gia hai nhà chúng ta sao?
Dardanelle nghiêm mặt nói:
-Ta thật sự là nghĩ như vậy, chỉ có điều cũng không phải bởi vì ta xuất thân từ nhà Listeria, cho nên tồn tại tư lợi gì. Ta chỉ là nghĩ đơn thuần. Ngài tài năng ngút trời, thế gian hiếm thấy mà hầu tước phu nhân xinh đẹp có một không hai …… Ôi. Mặc dù trên phương diện tuổi tác có chút chênh lệch, chỉ có điều ta xem hầu tước phu nhân rất có thành ý, hơn nữa còn trợ giúp nhiệt tình đối với ngài. Nếu giả sử hai nhà thành thông gia đối với sự nghiệp vĩ đại của ngài cũng sẽ có nhiều lợi ích hơn.
Đỗ Duy vỗ vỗ bả vai của Dardanelle:
-Ta hiểu. Ngươi không phải có lòng tư lợi, ta biết. Ừm …… Chỉ có điều. Hôn sự của ta ư …… Ta còn không nghĩ quyết định sớm như vậy mà thôi. Hơn nữa …… Loại chuyện thông gia chính trị này, trong lòng ta thực không quá thích. Thực ra …… ngoại trừ quan hệ thông gia, ta thực sự bằng lòng nguyện ý cùng dòng họ Listeria hợp tác kết minh toàn diện. Chẳng lẻ nhất định chỉ có một con đường quan hệ thông gia duy nhất như vậy sao?
Dardanelle lại lắc đầu. Rõ ràng không đồng ý lắm quan điểm của Đỗ Duy, nghiêm mặt nói:
-Mặc dù đây là việc riêng của ngài nhưng bản thân ngài là công tước, thân phận hoàn toàn khác. Việc hôn nhân tự nhiên liên quan rất lớn! Thứ lỗi ta nói thẳng, nếu ngài chỉ là giới bình dân, muốn kết hôn… Ôi, tự nhiên là việc riêng của ngài. Nhưng mà bản thân ngài là lãnh chúa đại nhân, việc hôn nhân của ngài đã không hề là việc riêng đơn thuần nữa. Nhìn vào hiện tại, ngài và dòng họ Listeria làm thông gia, thật sự là lựa chọn tốt nhất …… Thật ra, không dối gạt ngài, các vị đồng liêu, mặc dù ngoài miệng chưa nói nhưng thực ra phần lớn đều là tán thành quan hệ thông gia của ngài và dòng họ Listeria. Ta từng cùng tiên sinh Philip nói chuyện phiếm, ngay cả hắn cũng mơ hồ lộ ra vài phần ý kiến tán thành. Chỉ là tất cả mọi người biết tình cảm của ngài đối với pháp sư Vivian …… đều không có ý nói ra thôi. Hơn nữa …… Đại nhân, nói thật nhé, ngài đã trải qua lễ trưởng thành, trong đế quốc, hễ là thân phận quý tộc, phần lớn kết hôn sớm, sau lễ trưởng thành, hơn phân nửa sẽ kết hôn. Cho dù không kết hôn, cũng sẽ quyết định hôn ước trước. Mà ngài có thân phận hiển hách, nhưng đến nay cả một cái hôn ước đều không có …… Điều này thật sự có chút không quá thích hợp đấy.
Đỗ Duy im lặng.
Dardanelle phía trước vẻ mặt thành khẩn rõ ràng đều là lời nói từ đáy lòng.
Chỉ là chuyện của bản thân Đỗ Duy thì chỉ trong lòng hắn mới biết.
Hắn không thiếu tình cảm trong sáng của một cậu con trai. Đối với phương diện nữ nhân hắn cũng không ngại quan hệ vài lần một đêm, lại càng không phải mẫu người bảo thủ. Phu nhân Listeria xinh đẹp động lòng người, hắn đương nhiên là động lòng. Chỉ có điều, quá nửa chỉ là vì sự xinh đẹp, thuần túy là dục vọng thân xác mà động lòng với hầu tước phu nhân mà thôi. Nếu cả hai chơi trò chơi mập mờ, dùng tình nhân làm thế chấp cũng có thể tạm chấp nhận được.
Kết hôn? Vậy thì quên đi.
Ý niệm duy nhất trong đầu khiến hắn muốn bên nhau trọn đời chỉ có thể là cô gái nói lắp bé nhỏ thiện lương kia mà thôi.
Còn như tối hôm qua, khi suýt chút nữa đã ‘hành quyết’ nữ tù binh Elune thì lúc then chốt lại buông tay rời đi. Cũng là do một loại tình cảm không sao nói rõ được đối với cô bé Vivian này.
Quan trọng hơn chính là, Đỗ Duy mặc dù không phải theo kiểu tình yêu trong sáng gì, nhưng cũng không phải loại người không quản được phần cầm thú nửa thân dưới của mình.
Tối hôm qua ở với ả nữ thích khách kia, dù có đạp đổ cũng không xem là gì. Nhưng vấn đề là …… Sau khi lật đổ, phiền toái sau đó sẽ giải quyết như thế nào?
Đối phương dù sao là người của Đại Tuyết Sơn, còn là đệ tử của Vu vương. Bây giờ phiền toái của bản thân đã quá nhiều rồi, nếu "làm nhục"một người đệ tử của Vu vương, đến lúc đó phiền toái đem đến cũng không nhỏ!
Con mẹ nó …… người khác xuyên qua dị giới đều có thể có mỹ nữ như mây, hết lần này tới lần khác ông đây đơn thuần chỉ tới mức đùa cợt tình cảm. Kể ra thực có chút buồn cười.
Phu nhân Listeria ……phu nhân Listeria ……
Đỗ Duy nghĩ rồi lại nghĩ, bỗng nhiên cười:
- Như vậy đi, nếu ta nhờ ngươi giúp ta chuyển lời cảm ơn đích thực không đủ thành khẩn. Thế này nhé, phiền ngươi đi gặp hầu tước phu nhân, nói ta đêm nay muốn mời nàng cùng ăn tối."