Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm ấy, đế quốc phát sinh rất nhiều chuyện trọng đại. Bất kể xét từ góc độ nào thì những chuyện xảy ra đều cực kỳ đáng ghi nhớ trong lịch sử. Nhất là những chuyện này lại xảy ra ngay trước thời đại chiến tranh oanh liệt của đại lục Roland, lại càng thể hiện ra chỗ vi diệu của nó…


Trước hết, vào đầu xuân năm đế quốc thứ 963, vị danh tướng cuối cùng trong thời kỳ suy tàn của vương triều Augustine VI, người từng lập nên biết bao chiến công hiển hách cho đế quốc– bá tước Raymond tạ thế trên giường bệnh trong lâu đài tại quê nhà trên bình nguyên Rowling. Vị Tướng quân từng tham gia chiến trường Tây Bắc hơn hai mươi năm trước, hơn nữa còn từng đích thân thống soái quân đội hai lần viễn chinh Nam Dương, đã đi hết cuộc đời mình, tuy rằng đời ông cũng mang một vết nhơ: Chính biến. Nhưng như thế không có nghĩa là có thể phủ nhận hết công lao một đời của ông. Mà đời sau nhận xét về vị tướng quân này còn thêm một đoạn rất thú vị:


“Khái quát về những sự tích một đời của vị tướng quân này, bất kể là lần xuất hiện kiệt xuất đầu tiên trong chiến tranh Tây Bắc với thảo nguyên, hay là công lao trong những lần viễn chinh Nam Dương sau đó đều không thua kém bất kỳ một vị danh tướng nào trong lịch sử. Có điều đây không phải là cống hiến lớn nhất của vị tướng quân này cho đế quốc. Rất nhiều người cho rằng, đối với đế quốc Roland, đối với đại lục, với nhân dân, cống hiến lớn nhất của tướng quân Raymond chính là…. Ông đã sinh ra một người con trai xuất sắc.”


Chuyện thứ hai, khi thanh thế của đợt chiêu binh trên phạm vi toàn đại lục bắt đầu rầm rộ, đế quốc đã đầu tư một lượng lớn tài lực vật lực. Từ trong đội ngũ dự bị điều ra tinh nhuệ, hơn nữa còn lựa chọn trên quy mô lớn các chiến binh tinh nhuệ trong quân thủ bị địa phương để lập nên quân đoàn trợ chiến mới cho đế quốc. Nhưng lúc đó không một ai hay biết lý do vì sao? Còn ngôn luận công khai nói là để bổ sung cho tổn thất nghiêm trọng của Bạo Phong quân đoàn phía Bắc sau cuộc xâm nhập của ma thú. Có điều ai cũng biết đây chỉ là cái cớ.


Chuyện thứ ba, mùa xuân năm đế quốc thứ 963, tại đế đô diễn ra nghi thức rửa tội. Người thống trị trên thực tế của đế quốc, vị chúa tể tối cao của đại lục, Nhiếp Chính Vương Thần hoàng tử điện hạ sẽ được giáo hoàng St.Paul XVI tiến hành nghi thức tẩy lễ cho mình. Tuy rằng các đời đế vương đều phải tiếp nhận nghi lễ rửa tội mới được công nhận là hoàng đế hợp pháp, nhưng quá trình rửa tội của vị Nhiếp Chính Vương này lại cực kì hiếm gặp: Hắn bất ngờ tuyên bố trước công chúng rằng sau khi chấp nhận lễ rửa tội, giáo hoàng Paul XVI sẽ trở thành giáo phụ của mình! Ngày làm lễ vô cùng náo nhiệt, hàng vạn người dân đế đô tập trung trên quảng trường để theo dõi toàn bộ quá trình tẩy lễ. Chuyện này gặp phải sự phản đối kịch liệt của đông đảo hoàng thất quý tộc. Theo mọi người thấy thì đây tuyệt đối là một sự sỉ nhục lớn đối với hoàng thất, thậm chí là một thất bại mang tính chiến lược! Trong hơn một ngàn năm giáo hội và hoàng thất đối đầu, cho dù là khi đế quốc lâm nguy nhất trong lịch sử, hoàng thất vẫn luôn giữ gìn tôn nghiêm và sự kiêu ngạo của mình, chưa một lần cúi đầu trước giáo hội! Thế mà con người được xưng tụng là vị quân chủ trẻ tuổi anh minh này lại làm ra hành vi “ngu xuẩn” như thế, khiến cho tất cả mọi người đều cực kì khó hiểu. Rất nhiều người cho rằng đây là một vụ trao đổi: cực hiển nhiên, bởi khi chính biến nhận được sự ủng hộ từ phía thần điện nên Nhiếp Chính Vương vì chuyện đó mà báo đáp lại thần điện. Suy đoán này rất chính xác, có điều mọi người nhận thấy nếu cứ như thế sẽ khó tránh lưu lại trong đời Nhiếp Chính Vương một vết nhơ: Vì bản thân mình mà đem tôn nghiêm của hoàng thất đánh đổi lấy sự trợ giúp của thần điện. Như vậy thì hắn và đại hoàng tử, người gây chính biến có khác gì nhau?


Thế nhưng liền đó có hai chuyện xảy ra, lại một lần nữa làm tăng sự ủng hộ của mọi người với Thần hoàng tử! Đúng ngày thứ ba của nghi thức rửa tội, Nhiếp Chính Vương phát ra thông cáo: “Được sự đồng ý của Hoàng đế bệ hạ Augustine VI, lập hoàng tôn Charlie làm người kế vị hợp pháp thứ nhất của đế quốc. Khi hoàng tôn chưa thành niên, quốc vụ đế quốc vẫn do Nhiếp Chính Vương Thần Hoàng tử điện hạ chưởng quản. Đồng thời hoàng tử Thần được phong tước thân vương.” Hoàng Tử Thần dùng hành vi của mình, trên thực tế là chủ động từ bỏ hoàng vị…. Tuy rằng hắn kỳ thực đã là người thống trị đích thực của đế quốc.


Còn về phía thần điện lại gặp tổn thất, bọn họ không có được một người con đỡ đầu làm hoàng đế mà chỉ có con đỡ đầu là thân vương mà thôi. Ý nghĩa chính trị của lần rửa tội này đã mất đi phần lớn tác dụng. Đúng lúc ai cũng tưởng rằng thần điện hẳn rất bực tức, sẽ triển khai hàng loạt đòn phản kích lại hoàng thất thì thật bất ngờ, thần điện lại càng đoàn kết với hoàng thất hơn!


Giáo hoàng và Nhiếp Chính Vương đã nhiều lần gặp mặt bàn bạc và ký một loạt các hiệp nghị. Trong tương lai ba năm, thần điện tỏ ý sẽ từ bỏ thu thuế ở một vài giáo khu sau đó dùng hình thức tài trợ không hoàn lại để quyên góp cho quân đội đế quốc, biểu thị sự hỗ trợ về mặt quân phí cho đế quốc. Về phía đế quốc lại tuyên bố sẽ xây dựng trụ sở tôn giáo mới trên mười mấy địa phương, nhằm truyền bá giáo nghĩa Quang Minh nữ thần, trong đó bao gồm cả lãnh địa của công tước hoa Tulip – tỉnh Desa.


Đáng chú ý là, thực ra đã có người phát hiện, trên nghi thức tẩy lễ, giáo hoàng bệ hạ xuất hiện với vẻ già nua thấy rõ. Vị lãnh tụ tinh thần của đế quốc Roland này trông có vẻ rất già cả hư nhược. Nhiều tín đồ trung thành lo lắng, sợ rằng chẳng bao lâu nữa giáo hoàng bệ hạ sẽ đi theo tiếng gọi của nữ thần. Chỉ có Đỗ Duy sau khi được tin, trong lòng hiểu rõ, xem ra sau khi đánh một trận với Vu Vương Bạch Hà Sầu, vết thương của giáo hoàng còn lâu mới hồi phục.


Một chi tiết nhỏ khác nữa, lãnh tụ phái Ma Tát của Quang Minh thần điện, đại giáo chủ khu trung bắc, ngài Maximus cũng tham dự buổi lễ rửa tội hôm ấy. Khiến ai nấy kinh ngạc chính là người lãnh tụ phái Ma Tát này không ngờ lại khoác một tấm áo bào đỏ, điều này thể hiện sự thay đổi về địa vị của y trong giáo hội: Hồng y đại giáo chủ! Hơn nữa, trong quá trình diễn ra nghi thức rửa tội, vị hồng y đại giáo chủ tân nhiệm này từ đầu đến cuối đều đứng ở vị trí đầu tiên dưới giáo hoàng, cái này càng ám thị thân phận của y – “Thủ tịch đại giáo chủ” đã được giáo hoàng chỉ định. Mà thông thường trong giáo hội, thân phận “thủ tịch đại giáo chủ” còn mang một ý nghĩa đặc thù là người kế vị giáo hoàng! Lợi dụng buổi lễ công khai này, giáo hoàng Paul XVI không nghi ngờ gì nữa đã lặng lẽ tuyên bố nhân tuyển cho người kế vị. Phàm là những người nắm rõ nội bộ giáo hội đều biết, trong giáo hội thì Ma Tát phái đại biểu cho phái ôn hòa còn Diệp Ni phái lại là phái chim ưng. Hành động của giáo hoàng Paul XVI đã cho phái Ma Tát một sự quật khởi, đặt nền móng vững chắc. Lập lãnh tụ phái ôn hòa làm người thừa kế đã cũng biểu lộ rõ thái độ của thần điện trong tương lai: khôi phục quan hệ với hoàng thất đế quốc, chung sống hòa bình.


Chuyện thứ tư, tin tức ma thú phương Bắc xâm nhập đã truyền khắp đại lục, sau đó đế quốc phát ra một mệnh lệnh động trời, chính thức tuyên cáo: tất cả các đoàn đội mạo hiểm, lính đánh thuê tư nhân trên khắp đại lục, kể từ sau ngày mệnh lệnh phát ra đều có thể lên phương bắc săn ma thú. Đế quốc thậm chí còn làm một bản danh sách cực kì tỉ mỉ, các loại ma thú có ghi rõ tiền thưởng cụ thể, hễ săn được ma thú đều có thể đến lĩnh thưởng. Thông báo này được phát ra, những người khứu giác mẫn cảm lập tức nhìn ra tính chất thực tế bên trong.


Dong binh đoàn của đế quốc Roland từ đây đã hợp pháp hóa!


Sau khi thời đại của kỵ sỹ tàn lụi nhiều năm, thông báo này phát ra mang một ý nghĩa đặc biệt. Nó kích thích các tổ chức dong binh mạo hiểm khắp nơi phát triển, mà một số lớn những kỵ sỹ bậc thấp đã xuống dốc đến mức không có công việc kiếm cơm cuối cùng cũng tìm được lối thoát cho mình, rất nhiều dong binh đoàn mới thành lập ở phương bắc đang phát thông báo triệu tập thành viên mới. Có tin tức nói rằng ở một Kỵ Sỹ hiệp hội trong một thành thị nào đó ở khu vực bị ma thú xâm nhập, sau khi thông báo được phát ra một ngày đột nhiên nhận được hơn ba trăm đơn xin tiến hành khảo hạch đẳng cấp võ sỹ, mà so với ngày thường con số này tương đương với khối lượng công việc trong một năm!


Do các dong binh đoàn trỗi dậy trên quy mô lớn, cộng thêm cái lợi từ việc săn ma thú, tuy rằng ma thú rất đáng sợ nhưng dưới ảnh hưởng của lợi ích, vẫn có rất nhiều người bước lên con đường mạo hiểm. Rất nhanh chóng, tình hình ma thú xâm nhập được phổ biến. Đại lượng ma thú chạy đến từ phía Bắc, đối mặt với cả đống người bị tiền vàng làm mờ mắt săn bắt nhờ vậy đế quốc không tốn một binh một tốt mà đã giải quyết hiệu quả vấn đề ma thú xâm nhập. Hơn nữa đế quốc về phương diện tài chính cũng không thiếu những khoản thu nho nhỏ. Tuy rằng săn ma thú phải trả tiền nhưng đế quốc cũng không phải không có thu nhập. Bất kì dong binh đoàn nào đều phải đăng ký danh sách với đế quốc, đế quốc thậm chí còn lập một bộ phận chuyên môn quản lý dong binh, hơn nữa mỗi dong binh đoàn để duy trì thân phận hợp pháp của mình thì hằng năm đều phải nộp thuế cho đế quốc. Pháp lệnh này có người ủng hộ, cũng có kẻ phản đối. Kẻ tán đồng nhận thấy làm như vậy có thể giải quyết hiệu quả vấn đề ma thú phương Bắc xâm nhập, còn kẻ phản đối lại lo rằng một khi để cho dong binh đoàn trở thành hợp pháp, chỉ e sau này vấn đề trị an trong dân gian sẽ để lại mầm họa! Mọi người không hi vọng thấy tình huống số người thiệt mạng tăng cao.


Đỗ Duy sau khi nhận được tin chỉ cười cười bởi hắn xem như là người ủng hộ. Thái độ của hắn là: “Dù gì thì nếu đế quốc không có điều lệnh này đi nữa, phương Bắc đã sớm tồn tại các loại dong binh đoàn rồi. Đây là một bí mật công khai, nếu đã giấu không được thì chẳng thà giải cấm cho xong nhờ đó còn thu thêm được ít thuế.”


Chuyện thứ năm, Đế quốc quân phương tuyên bố: bọn họ sẽ xây dựng một pháo đài quân sự cỡ lớn cách mạn nam khu rừng rậm đóng băng phía bắc đế quốc mười dặm. Vị trí của pháo đài quân sự này đã trải qua lựa chọn nghiêm khắc, cuối cùng chọn một địa điểm vô cùng quan trọng, chính là con đường tất yếu đi từ khu rừng rậm đóng băng xuống phía Nam. Khu vực này hai bên đều là vùng núi non hiểm trở khó đi lại chỉ có dải đất ấy tương đối bằng phẳng, hơn nữa trong sự kiện ma thú xâm nhập lần trước thì nơi này là phương hướng chủ yếu ma thú xông đến. Theo cách nói của quan lại đế quốc, lần này đế quốc chuẩn bị chi một lượng lớn quân phí để xây dựng pháo đài quân sự to lớn kiên cố chưa từng có này để từ đây cắt đứt hoàn toàn khả năng ma thú xâm nhập. Chỉ cần có tòa pháo đài này án ngữ phương Bắc thì sau này một vùng rộng lớn lãnh địa phương Bắc của đế quốc và ở phía Nam sau pháo đài đều được đảm bảo an toàn.


Dưới sự lãnh đạo của lão tể tướng Rabosil, đế quốc quân phương đã vạch ra một kế hoạch khổng lồ.


“Pháo đài quân sự này sẽ trở thành sản phẩm kiệt xuất nhất trong lịch sử.”_ Tất cả các chuyên gia quân sự đã xem qua kế hoạch này đều có cùng một cảm nhận như vậy, khác biệt duy nhất là có người không khỏi kêu ca_ “ Chi một số quân phí lớn như vậy để tạo nên một cứ điểm quân sự gần như kì tích này mà chỉ để ngăn chặn lũ ma thú vô tri… có lãng phí quá không?”_


Vào thời điểm ấy, vẫn chưa có ai biết tương lai ba năm tới phương Bắc sẽ có đại địch xâm nhập.


Để xây dựng pháo đài quân sự này, quân phương và đại thần tài chính lại cãi nhau một trận. Mấy ngày sau đó vẫn là công tước hoa Tulip giải quyết nan đề của họ, đức ngài công tước hoa Tulip một lần nữa lấy danh nghĩa tư nhân quyên góp quân phí mười triệu đồng vàng. Động thái này khiến ai nấy kinh thán không thôi, lại đoán già đoán non …. “Ngài công tước hoa Tulip này rốt cuộc giàu có đến cỡ nào?”_ Hành động quyên góp năm ngàn vạn đồng vàng lúc trước sớm đã không còn là bí mật. Và dưới sự mở đầu của công tước hoa Tulip, Mats Dransa cũng tỏ ý muốn quyên một số lượng vũ khí trị giá ba triệu đồng vàng để trang bị vũ trang cho quân đoàn chủ chiến sắp thành lập. Còn đám quý tộc bá tước Bilia ai nấy cũng quyên từ mấy chục đến vài trăm ngàn đồng vàng.


Mùa hè năm ấy, vào dịp sinh nhật Đỗ Duy mười sáu tuổi, hắn nhận được một món quà nhỏ đến từ quân phương. Quân phương phái sứ giả đến nói rằng, bởi vì pháo đài quân sự này đều là do đức ngài công tước quyên tiền xây dựng nên để bày tỏ sự tôn kính với ngài công tước hoa Tulip, bọn họ muốn mời ngài công tước đặt tên cho pháo đài tương lai này.


Trên thực tế, Đỗ Duy sớm đã xem qua bản thiết kế pháo đài quân sự, tuy đó là chuyện cơ mật nhưng với quan hệ giữa Đỗ Duy và Nhiếp Chính Vương thì chẳng còn gì gọi là bí mật nữa. Hơn nữa….rất nhiều nội dung xây dựng, thậm chí đều là kiến nghị do Đỗ Duy đưa ra.


Ví dụ như tường thành hình thoi cực kì kiên cố, trên tường bố trí những chông nhọn tua tủa. Còn nữa, cứ cách mỗi mười mét trên tường thành lại có một chòi canh, bên trên lắp một máy bắn tên quân dụng cỡ lớn. Còn bên trong pháo đài quân sự khổng lồ đủ chứa hơn hai mươi vạn quân, thậm chí nhiều hơn! Phía trong pháo đài có đào một căn hầm lớn để trữ lương thực, cộng thêm khí hậu lạnh giá của phương Bắc, thực vật không dễ gì hư hại. Nếu như chứa đầy hầm thì lương thực đủ cho thủ quân duy trì một thời gian rất dài. Thậm chí Đỗ Duy còn tự tay thiết kế mấy mẫu máy bắn đá … Hơn nữa đạn bắn cũng không phải là đá tảng mà là thuốc nổ loại mới được cải tiến do nhà máy thành Gileat sản suất ra. Tất cả những ai đã xem kế hoạch này đều nhất trí cho rằng: “Đây là một phòng tuyến vĩnh viễn không thể bị công phá!”


“Vĩnh viễn không thể bị phá ư?”_ Đỗ Duy sau khi nghe cách nói này đột nhiên trong lòng máy động, một suy nghĩ độc đáo lại nảy sinh trong đầu. Thế là, đối mặt với sứ giả do quân phương phái tới, Đỗ Duy múa bút trên văn kiện, đặt cho thiết lũy phòng tuyến trong tương lai này một cái tên:


“ Kaspersky …”


Chuyện lớn thứ sáu, mùa xuân năm ấy, theo truyền thống thao diễn mùa xuân của quân đội đế quốc, hai sư đoàn tân binh khoảng năm vạn của tư quân gia tộc Rowling trên bình nguyên Rowling phía nam đế quốc (thực ra cũng chẳng phải tân binh gì, đều là binh lính cũ sau khi giải tán tập hợp lại) sau khi lựa chọn kỹ càng, chỉnh biên hoàn tất, lấy danh nghĩa “Thao diễn mùa xuân” hành quân đường dài từ bình nguyên Rowling đến thẳng Tây Bắc. Sau đó, nhánh quân này sẽ đóng ở biên giới tỉnh Desa. Tuy nhánh quân này trên danh nghĩa là tư quân của dòng họ Rowling, nhưng ai cũng biết với thân phận cậu chủ lớn của Đỗ Duy trong gia tộc Rowling, hơn nữa tộc trưởng còn là em trai chưa thành niên của hắn thì nhánh quân này thực tế cũng do Đỗ Duy chỉ huy huống hồ đến quân lương cũng là hắn móc hầu bao ra trả. Như vậy, cộng thêm hơn bốn vạn nhân mã vốn có dưới trướng gia tộc hoa Tulip, trong tay Đỗ Duy tổng cộng có hơn mười vạn quân, còn tổng đốc Borin láng giềng trải qua đợt trưng binh lần trước, binh lực đã vượt qua bốn vạn. Cục diện khu vực Tây Bắc lại một lần nữa phát sinh biến hóa to lớn. Đến thằng ngốc cũng nhìn ra động thái này của Đỗ Duy rõ ràng là chĩa về quân đoàn Tây Bắc.


Trên đại lục, người người đang trông ngóng không biết trong tương lai Tây Bắc sẽ xảy ra biến hóa thế nào. Tây Bắc giống như một quả bom có thể phát nổ bất kỳ lúc nào, giờ chỉ cần một chút thay đổi nhỏ thôi liền có khả năng kéo theo chiến tranh trên quy mô lớn trong mấy chục năm tới. Hơn nữa còn là nội chiến!


Chuyện lớn thứ bảy, khi chuyện này xảy ra không có ai chú ý đến nó, đến tận khi chuyện đã kết thúc người ta mới trợn mắt há mồm. Có thể nói, thế cục đại lục đã bị một con người cực kỳ nhỏ bé, thậm chí không đáng nhắc đến đã xoay chuyển hoàn toàn.


Thành Loran tỉnh Desa, Tây Bắc, phủ tổng đốc công tước hoa Tulip.


Đỗ Duy nhíu mày, ngón tay hắn khẽ xoa trán như muốn đuổi hết những ưu lo ẩn hiện giữa chân mày. Hắn đang xem một văn kiện, đích xác mà nói là một bản báo cáo. Mưu thần đệ nhất dưới trướng Đỗ Duy hiện nay trong gia tộc hoa Tulip, cũng là tổng quản chính sự Phillip đang đứng trước mặt Đỗ Duy. Dáng vẻ chàng thanh niên này càng thêm chững chạc, ánh mắt toát lên một vẻ trầm ổn. Hai tay hắn theo thói quen cuộn lại trong ống tay áo, lặng im đứng đó, khắp người toát lên một vẻ thâm sâu khó dò.


Đỗ Duy xem xong văn kiện trước mặt rồi khẽ gập lại. Trên phong bì ghi một hàng chử lớn rõ ràng: “Tuyệt mật! Kế hoạch quân sự trong ba năm tới của Tây Bắc.”


Đỗ Duy trầm tư giây lát, liếc nhìn Phillip:


-Những nội dung này là do một mình anh viết ra?


Phillip cười:


-Không, tôi nghe một vài ý kiến của tướng quân Ron Barton, cả kỵ sỹ Roline cũng cho tôi một chút linh cảm.


“Roline sao?”_ Đỗ Duy khẽ nhướn mày.


Một năm nay Roline làm khá tốt. Từ sau chuyến đi Nam Dương triệt để khai phá thiên phú quân sự của Roline, Đỗ Duy điều luôn nữ kỵ sĩ này về quân đội dưới trướng mình. Ban đầu Đỗ Duy để nàng thống soái một đại đội kỵ binh, nhưng một năm nay, nhờ biểu hiện xuất sắc cộng thêm sự cất nhắc có ý của Đỗ Duy, Roline đã trở thành một thống lĩnh của một doanh trại kỵ binh với ba ngàn nhân mã. Nếu không có gì ngoài ý muốn, trong tương lai chức vị nữ tướng quân đầu tiên dưới trướng gia tộc hoa Tulip quá nửa là của nàng.


Đến cả QQ, gã này trong lúc ngẫu nhiên nói chuyện với Đỗ Duy, nhắc đến Roline đều không khỏi một phen tán thưởng:


“Vị nữ kỵ sĩ này khiến ta nhớ đến Messiah năm xưa.”


“Vợ của Aragon sao?Thủ tịch kỵ sĩ đoàn St. Roland?”


“Chính là bà ấy!”


Mà biểu hiện của Roline khiến cho đám kỵ binh kiêu ngạo vốn do Ron Barton dạy dỗ cũng không thể không phục. Nữ kỵ sĩ này sau khi trải qua rèn giũa, đẳng cấp võ kỹ đã thăng lên cấp bốn- Tuy không tính là cao nhưng cũng đã khá rồi. Đỗ Duy sau khi cân nhắc khá lâu, sau khi trưng cầu ý kiến Hussein liền đem những động tác cơ sở nhập môn Tinh Không đấu khí truyền cho Roline, nhờ đó thực lực Roline lập tức tăng vọt. Trong thời gian ở Tây Bắc, Roline ngoài làm việc trong quân đội, toàn bộ thời gian rảnh đều đến học hỏi hai vị cường giả Hussein và Rodrigez.


Rodrigez nhận xét về Roline: “Cô ấy rất giống ta …hàng khủng nhưng trưởng thành muộn!”


Có thể nói, kẻ hậu duệ của gia tộc Moon này, tuổi trẻ mà trải qua nhiều sóng gió đã tôi luyện nên một Roline sắc sảo và bén nhọn.


Đỗ Duy nhìn Phillip rồi thở dài:


-Kế hoạch khá lắm…. Nhưng thực tế tiến hành sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nhiều lắm… Phillip này, chúng ta giờ đây trông thì nhà lớn nghiệp lớn đấy, mười vạn hùng binh…. Nhưng anh phải hiểu, quân đội của chúng ta cả về số lượng và chất lượng đều không được như quân đoàn Tây Bắc của Ruga! Hai mươi vạn quân của hắn, ai nấy đều là tinh nhuệ, tướng lĩnh dưới tay người nào cũng thuộc dạng lão thành.


Trong lòng hắn vẫn còn một câu chưa nói: “Thân phận thực sự của Ruga là đệ tử Đai Tuyết Sơn- Xích Thủy Đoạn! Nếu đánh nhau thật, chỉ e Hussein với Rodrigez, đơn độc đều không phải đối thủ của hắn.


-Hơn nữa, chúng ta còn phải đề phòng người thảo nguyên!_ Đỗ Duy thở dài.


“Tuy mình và Tuyết Sơn Vu Vương Bạch Hà Sầu dường như đã thiết lập được một quan hệ cá nhân khá tốt, Bạch Hà Sầu cũng đã đồng ý trong vòng mười năm không bước chân vào đại lục…. Nhưng lão đồng ý không bước vào đại lục là một mình lão! Lão có hứa không để người thảo nguyên xâm nhập đâu! Bước tiếp theo…”


Đỗ Duy không phải trẻ con! Việc trọng đại liên quan đến tồn vong thế này, hắn sẽ không đặt lòng tin vào lời hứa đầu môi.


“Ba năm … Sự việc ba năm sau… Giờ đã qua nửa năm rồi, thời gian càng lúc càng cấp bách mà chuyện cần làm thì lại rất nhiều.”


- Ý ta là …. Tây trước đông sau! _ Đỗ Duy gõ nhẹ lên bàn_ Phía quân đoàn Tây Bắc, theo dõi cho sát, hơn nữa chúng ta còn có minh hữu Borin bên cạnh quân Tây Bắc, cho dù có chuyện gì xảy ra thì hắn cũng là người gánh trước. Mục tiêu của chúng ta là, trước khi quân đoàn Tây Bắc khai chiến, trước tiên phải xử lý cho xong người thảo nguyên. It nhất phải nắm chắc một điểm…. Chính là trong tương lai khi chúng ta đối phó với Ruga, người thảo nguyên sẽ không chĩa đao sau lưng!


Phillip cười, sau đó nhàn nhã nói một câu:


-Nếu đã như vậy… Thưa ngài công tước, chú Alfa cũng nên trở về thôi!


Thị vệ trưởng tiền nhiệm Alfa- Chú Alfa nửa năm nay không hề ở bên cạnh Đỗ Duy, thậm chí không ở Tây bắc. Trên dưới trong phủ công tước hoa Tulip, phần lớn mọi người đều không biết vị kỵ sĩ Alfa này đi đâu mất. Chỉ có Đỗ Duy cùng một số ít nhân vật then chốt mới biết Alfa đã đến thảo nguyên. Nói một cách chuẩn xác, thời gian gần đây hắn luôn ở trên thảo nguyên. Ánh mặt trời thảo nguyên nhuộm ngăm ngăm làn da hắn. Cuộc sống uống sữa ngựa, ăn thịt cừu gần như đã triệt để biến hắn thành một người thảo nguyên, thậm chí mái tóc hắn cũng bị Đỗ Duy dùng một loại thuốc đặc biệt nhuộm thành màu nâu điển hình của dân du mục. Hơn nữa trên mặt hắn còn cố ý ngụy tạo một vết sẹo dài, khiến hắn có thể đường hoàng mà bịt một tấm sa trên mặt để không lộ ra mặt thật - như thế có thể che đi cái mũi. Dù sao mũi người Roland thẳng, còn mũi người thảo nguyên lại khá khoằm. Thân phận công khai hiện thời của Alfa là mãnh tướng đầu đàn bên cạnh Shaladin, tên của hắn là Igor, theo ngôn ngữ thảo nguyên, cái tên này có nghĩa là “Cánh chim ưng trên thảo nguyên”


Shaladin, tên nhóc Shaladin ban đầu được Đỗ Duy thả về, cũng chính là con trai thứ mười ba của Thảo Nguyên Vương, một kẻ do nữ nô lệ người Roland sinh ra. Lần đó chiến bại quay về, ban đầu hắn chịu không ít khổ. Vì chiến bại, Thảo Nguyên Vương trút giận lên tất cả những binh lính may mắn đào thoát chạy về. Sau khi xử tử mấy trăm tên, Thảo Nguyên Vương dưới cơn lôi đình xém chút nữa đã giáng con trai mình xuống làm nô lệ. May mà lão được người bên cạnh khuyên ngăn: “Dù sao cũng là huyết mạch của ngài, nếu thành ra nô lệ, chẳng phải sẽ khiến cho uy nghiêm của ngài bị tổn hại sao?”


Thảo Nguyên Vương không hề hay biết, đám người xin xỏ này thực ra đã nhận của Shaladin không ít lợi lộc, đương nhiên bỏ tiền ra là Đỗ Duy.


Shaladin sau khi may mắn thoát tội, bị phạt rời khỏi vương đình, phái đến vùng cực tây cách thảo nguyên vương đình xa lắc xa lơ chăn gia súc, thực tế là để cho hắn tự sinh tự diệt.


Sau đó, thị vệ trưởng Alfa đem theo hơn hai nghìn nô lệ do Đỗ Duy giao cho đến thảo nguyên- đám nô lệ này, một nửa là do Đỗ Duy mua từ khắp nơi trên đại lục về, một nửa lại là của tên thảo nguyên thân vương tặng hồi còn đàm phán. Trong hai nghìn nô lệ, Đỗ Duy lại chọn ra vài tên biết nghe lời, sau đó để Alfa đưa vào thảo nguyên, liên hệ với Shaladin.


Đỗ Duy bảo Alfa chuyển lời đến Shaladin: “Ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi! Nếu ngươi vẫn không làm nên chuyện, vậy chỉ có thể đổ tại ngươi vô dụng”


Thực tế đã chứng minh tên Shaladin này không hề vô dụng chút nào, hắn cực kỳ có bản lĩnh!


Hắn dùng thủ đoạn cao siêu, nhanh chóng hàng phục hai nghìn nô lệ, sau đó biên chế họ thành các đội kỵ binh. Trước tiên là cá lớn nuốt cá bé, cướp bóc mấy nhóm mã tặc nhỏ lẻ trên thảo nguyên, bộ hạ của hắn nhanh chóng gia tăng lên đến bốn ngàn người. Không đầy nửa năm, hắn lại thôn tính thêm một bộ lạc nhỏ, cuối cùng công khai thoát ly vương đình, tự mình trở thành tù trưởng một tiểu bộ lạc.


Mấy chuyện này không hề dẫn đến sự chú ý của vương đình. Dù sao bộ lạc mà Shaladin thôn tính chẳng qua chỉ là một bộ lạc nhỏ nhân khẩu không đến một vạn, mà già yếu bệnh tật lại chiếm phần đông. Nhưng liền sau đó, thế lực của Shaladin nhanh chóng lớn mạnh lên như một quả cầu tuyết!


Alfa trở thành người liên lạc giữa hắn và Đỗ Duy. Có Alpha dẫn dắt, Đỗ Duy cung cấp cho hắn không ít vũ khí chất lượng cao của đế quốc!


Thảo nguyên khan hiếm khoáng sản, kỵ binh thảo nguyên tuy dũng mãnh nhưng lại thiếu thốn vũ khí và khôi giáp tốt, điều này luôn là nhược điểm của chúng. Nên sau khi Shaladin nhận được sự giúp đỡ về vũ khí từ Đỗ Duy càng như hổ mọc cánh. Hắn vốn đã là một tên rất có năng lực, lại thêm một năm nữa, dưới tay hắn đã nắm mấy vạn nhân khẩu, binh lính hơn hai vạn. Bất kể thế nào, con số này, ở trên thảo nguyên đã đủ xứng với một bộ lạc bậc trung rồi! Huống hồ, Đỗ Duy vì giúp hắn gia tăng thực lực, thậm chí còn phái đi hai học viên ma pháp thủ hạ của mình!


Vương đình cuối cùng cũng chú ý đến đứa con trai bị vứt bỏ này của Thảo Nguyên Vương, Thảo Nguyên Vương một mặt ngạc nhiên trước thế phát triển kinh người mà đứa con trai lão không ưa này biểu hiện ra, mặt khác lại thoáng chút bất mãn. Có điều rất nhanh, Shaladin đưa ra một động thái.


Hắn chủ động đầu hàng vương đình, tỏ ý mấy vạn nhân khẩu và hai vạn kỵ binh dưới quyền mình nguyện nghe theo mệnh lệnh của Thảo Nguyên Vương, đều là những chiến sĩ trung thành nhất của thảo nguyên vương. Hắn chỉ đề ra một điều kiện duy nhất thậm chí khiến người ta thấy đây vốn chẳng phải là điều kiện gì! Yêu cầu của hắn là: “Ta chỉ khẩn cầu phụ thân hãy đối đãi với ta như một đứa con trai! Dù sao ngài cũng là cha đẻ của ta.”


Thảo Nguyên Vương rất vui. Hắn chẳng mất gì mà liền có được mấy vạn nhân khẩu cùng hai vạn kỵ binh loại chuyện này ai lại từ chối chứ.


Trong một tháng tiếp đó, Shaladin phái người cống cho vương đình không ít trâu bò dê ngựa… Tuy Thảo Nguyên Vương không thiếu những thứ này, nhưng thấy đứa con mà mình từ bỏ có hành động hiếu thuận như thế vẫn khiến lão rất hài lòng.


Hơn nữa, Shaladin thậm chí còn không đem theo bất kì tùy tùng nào, một thân một mình đến vương đình. Hôm ấy, trong vương đình, trong lều của Thảo Nguyên Vương, trước mặt các vị đầu lĩnh dưới trướng Thảo Nguyên Vương, cả mười mấy đứa con trai khác của lão cùng không ít tù trưởng các bộ lạc, tên Shaladin đó không ngờ lại quỳ xuống trước đám đông, sau đó làm một cái lễ long trọng cung kính nhất trên thảo nguyên:


Hôn chân Thảo Nguyên Vương!


Thái độ cung thuận như vậy đã làm lay động Thảo Nguyên Vương. Lão thậm chí còn cảm thấy chính mình đối với đứa con này có phần hà khắc quá. Dù sao, tuy hắn là con của nô lệ sinh ra nhưng hắn vẫn là dòng giống của mình. Hơn nữa, trông có vẻ rất có bản lãnh, lại hết lòng cung kính mình.


Tiếp theo phát sinh một chuyện khiến tia hoài nghi cuối cùng của Thảo Nguyên Vương với Shaladin hoàn toàn tiêu biến. Chuyện là thế này: do hai vạn kỵ binh của Kim Lang Đầu chiến bại khiến cho một bộ lạc vốn dĩ hiệu trung với vương đình sinh ra phản cảm. Bộ lạc này quyết định di cư thật xa, không tiếp tục nghe theo mệnh lệnh của vương đình nữa. Điều này chọc giận Thảo Nguyên Vương. Lão hạ lệnh đi chinh phạt bộ lạc không nghe lời này mà Shaladin lại hùng hổ xung phong nhận nhiệm vụ.


Hắn làm rất xuất sắc, nhanh chóng hủy diệt bộ lạc đó, tự tay đem đầu tên tù trưởng giao cho Thảo Nguyên Vương. Còn bộ lạc bị diệt, tất cả tù binh, trâu bò dê ngựa toàn bộ nộp hết lên trên. Hắn không giữ lại một chút cho mình.


Quan trọng hơn là trong lần chiến đấu này, kỵ binh trong tay hắn gặp phải tổn thất cực kỳ lớn. Chết mất hơn bốn nghìn người, gần như mất đi một phần tư thực lực. Thế nhưng hắn không một chút kêu ca, ngược lại trong kim trướng vương đình còn thành khẩn tỏ ý: “Bản thân là con trai của cha, binh lính dưới tay mình cũng là thủ hạ của cha. Quân lực của mình bị tổn thất chẳng đáng là gì, cho dù có tổn thất lớn nữa, chỉ cần khiến cha vui là được!”


Những lời này ai mà chẳng nói ra được, nhưng làm được thì lại chẳng mấy người. Shaladin đủ nhẫn tâm, hắn dùng máu tươi của hơn bốn nghìn thuộc hạ chết đi đổi lấy sự tín nhiệm của Thảo Nguyên Vương, khiến lão tin rằng đứa con trai này không phải nuôi binh mưu sự, hắn đích thực là kẻ biết nghe lời, chịu vì mình mà đổ máu.


Không đến hai năm, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Shaladin từ một đứa con nô lệ, một bước lên thành một trong những đứa con được thảo nguyên vương tín nhiệm nhất trong vương đình.


Mà lúc ấy, Đỗ Duy vẫn còn đang trưng binh trên đồng bằng Rowling. Đỗ Duy căn cứ vào tin tức thị vệ trưởng Alfa gửi đến, biết hết quá trình, cũng biết mọi chuyện Shaladin làm. Khi hắn xem đến tin Shaladin dám ở trong trướng bồng, trước mặt tất cả mọi người, không để ý đến tôn nghiêm của bản thân, quỳ trên mặt đất hôn chân Thảo Nguyên Vương…Không biết tại sao, Đỗ Duy bất chợt thấy trong người toát lên một cảm giác lạnh lẽo!


Tiễn Phillip đi, Đỗ Duy một lần nữa cầm lấy thư tay của chú Alfa đọc lại một lượt, sau đó khẽ thở dài:


-Tốt thôi, đến lúc rồi!


Liền đó, Đỗ Duy bước ra khỏi thư phòng, hắn không cho bất kỳ thị vệ nào đi theo, xuống thẳng lâu đài, đi qua một hành lang hun hút đến một căn gác nhỏ phía sau lâu đài. Từ xa, trong phòng đã truyền ra tiếng phong cầm du dương.


Đỗ Duy đẩy cửa bước vào, trông thấy một đám thiếu nữ kiều diễm, mỗi người đều mặc váy voan, nhịp nhàng khiêu vũ dưới tiếng phong cầm réo rắt. Bọn họ nhảy theo đúng tiêu chuẩn vũ đạo cung đình, đều do lễ nghi sư cung đình xuất sắc nhất dạy dỗ.


Tất cả những cô gái ở đây, đều là những “mồi săn” đáng thương mà trước đây Đỗ Duy đã đem về từ trong đại doanh quân Tây Bắc. Ánh mắt Đỗ Duy rất nhanh rơi vào thiếu nữ đánh đàn ngồi chính giữa phòng.


Không nghi ngờ gì cả, cô gái ấy là người xinh đẹp nhất trong bọn. Đôi mắt cô cũng giống như cái tên vậy, lung linh như ánh trăng.


Khi Đỗ Duy lại gần, những người ở đây thấy hắn đều vội vã ngừng lại, sau đó mấy cô gái đồng loạt xoay người khom lưng hành lễ với Đỗ Duy, hắn khua tay, bọn họ nhanh chóng lui xuống.


- Cô ở lại!_ Đỗ Duy chỉ cô gái đánh đàn.


Căn phòng yên ắng hẳn. Cô bé trông có vẻ căng thẳng nhưng được huấn luyện nghiêm khắc khiến cô vẫn đứng thẳng, sau đó mỉm cười như một trận gió xuân, hành một cái lễ tiết cung đình với Đỗ Duy.


Đỗ Duy nheo mắt:


-Cô tên là Hàm Nguyệt, đúng không?


Hai gò má Hàm Nguyệt thoáng ửng hồng, cúi đầu đáp:


-Vâng, thưa ngài công tước!


Đỗ Duy bước lên hai bước, sau đó đột nhiên nhấc tay khẽ nâng cằm Hàm Nguyệt khiến mặt cô ngẩng lên, rồi ngắm thật kĩ từng chi tiết trên khuôn mặt.


Hàm Nguyệt đỏ bừng mặt. Ánh mắt cô né tránh, có phần ngượng ngập.


-Ta nhớ cô, từ đầu ta đã để ý cô! Cô là một cô bé rất xinh đẹp động lòng người!


Đỗ Duy buông tay, khuôn mặt hắn chỉ có vẻ hài lòng chứ không hề có một chút gì gọi là mê mẩn nữ sắc. Rất hiển nhiên, hắn vẫn chưa nói hết. Vì thế Hàm Nguyệt yên lặng lắng nghe.


-Hơn một năm nay, cô ở đây sống thế nào?


Hàm Nguyệt lập tức ngẩng đầu, trịnh trọng đáp:


-Mạng của tôi là do ngài công tước cứu! Tôi ở đây sống rất tốt, rất vui! Cả đời tôi chưa từng hạnh phúc như thế bao giờ.


Đỗ Duy gật đầu:


-Vậy, cô rất cảm kích ta đúng không?


- Vâng!_ Hàm Nguyệt run run nói:


-Tôi…Tôi nguyện đem tất cả báo đáp ngài công tước.


-Rất tốt!_ Đỗ Duy cười, giọng hắn rất ổn định, rất bình tĩnh_Thế thì, bây giờ là lúc cô báo đáp ta rồi!


PS: sẽ edit thành chương full

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK