Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin báo thắng lợi từ tuyền tuyến về tới đế đô được sáu ngày, cuối cùng từ trong hoàng cung truyền ra quyết định phong thưởng lần này.


Tướng sĩ chiến tuyến đông bộ trong chiến đấu đã có biểu hiện kiệt xuất, dựa theo danh sách công tước hoa Tulip đệ trình, theo luật khen thưởng của đế quốc pháp luật mà tiến hành phong thưởng. Tất cả mọi người đều dựa vào quân công mà khen thưởng ---- không có điểm gì ngoài ý muốn.


Chỉ có duy nhất một điều được đặc biệt chú ý, đó là ban thưởng cho Đỗ Duy.


Quan chức cùng tước vị của hắn đều đã lên tới cực điểm, mọi người hiện tại đều đang đoán xem nhiếp chính vương chuẩn bị ban thưởng cái gì cho Đỗ Duy.


Chẳng lẽ … phong thân vương? Hay là nguyên soái?


Hai điều này dường như không có khả năng. Thân vương là tước vị thuộc về hoàng tộc trực hệ. Còn nguyên soái … Một nguyên soái hai mươi tuổi ư! Hơn nữa trình độ Đỗ Duy còn xa mới đủ.


Bất quá, đợi tới khi chi tiết phong thưởng được công bố, tất cả sẽ minh bạch.


Tựa hồ, người được phong thưởng nhiều nhất, là Bá tước Gabri Rowling. Bởi vì biểu hiện kiệt xuất trong chiến đấu, Gabri được trực tiếp trao cho quân hàm thiếu tướng. Đây là phong thưởng vượt cấp. Gabri trước đây chỉ là một kỵ sĩ, nếu án chiếu theo luật lệ thì chỉ được thăng tới thống lĩnh cấp 1 ( đây là đãi ngộ đặc biệt mà chỉ có quý tộc mới có được ), mà lần này, nhảy qua cấp bậc thống lĩnh, trực tiếp thăng tới cấp tướng.


Người tinh mắt đều nhìn ra, đây là phong thưởng từ Đỗ Duy mà ra: đã không cách nào thăng quan cho Đỗ Duy, thế thì thăng quan cho em trai hắn. Cả hai đều là anh em một nhà, thưởng cho ai cũng như nhau.


Nhưng như vậy tính theo chiến công, thăng quan cho Gabri là chưa đủ, khen thưởng cho Đỗ Duy, chuyển thành ….


Phong đất….


Hành tỉnh Calderon. Đây là hành tỉnh nằm ở phương nam đế quốc, nằm không xa nam phương chiểu trạch, nổi danh với các chủng trái cây phương nam.


Phong thưởng Đỗ Duy nằm tại hành tỉnh Calderon, bao gồm ba thành thị cùng với mười sáu thôn trấn với hai mươi lăm vạn nhân khẩu, làm lãnh địa của Đỗ Duy.


Theo tính toán thu nhập thì ba thành trì này them với mười sáu thôn trấn và hai mươi lăm vạn nhân khẩu mỗi năm có thể mang đến cho Đỗ Duy đại khái tám vạn kim tệ tiền thuế ( trong đó bao gồm cả thuế mậu dịch trái cây ).


Tính theo diện tích. Khối phong địa tại Calderon hành tỉnh nằm ở cực nam đế quốc, diện tích địa lý chiếm một phần tư hành tỉnh.


Chư vị trưởng lão tại đế đô khi biết được nội dung phong thưởng, phát tài là ý niệm đầu tiên trong đầu họ.


Mọi người đều biết đại bản doanh của công tước hoa Tulip là nằm tại tây bắc, hành tỉnh Desa dưới sự lãnh đạo của Đỗ Duy mấy năm. Đã chuyển thành phạm vi thế lực của gia tộc hoa Tulip, bảo vệ biên cảnh giáp với thảo nguyên, thuế thu từ các thương đội, cùng với các kênh kinh doanh mậu dịch, buôn bán trâu bò ngựa dê, cứ thế mỗi năm đều có một khoản thu đáng kể.


Tại tây bắc, uy danh của Đỗ Duy cực cao. Trong tay có tiền có binh.


Nhưng khối phong địa này cách đại bản doanh của Đỗ Duy hàng ngàn cây số. Đỗ Duy làm sao quản lý được đây? Nơi này cách tây bắc quá xa, thế lực của hắn không thể với tới đây. Nếu muốn quản lý tốt nơi đây, nhưng hắn không thể vứt bỏ hành tỉnh tây bắc, tất cả thực lực của hắn đều tập trung ở tây bắc, như vậy khối phong địa này không thể tập trung tinh lực để quản lý.


“Cao chiêu!”


Đây là điều mà tất cả mấy lão đầu ở đế đô nghĩ ra. Thủ đoạn của nhiếp chính vương quả cao minh. Phi thường cao minh!


Phong thưởng kiểu này, thỏa mãn được yêu cầu phong thưởng ---- nếu như có chiến công mà không được phong thưởng, sẽ khiến cho quân tâm của chiến sĩ tiền tuyến dao động. Mà phong thưởng dạng này, cũng hạn chế phần nào tốc độ phát triển của Đỗ Duy.


Mà Đỗ Duy, khi nhận được lệnh phong thưởng từ đế đô gửi tới. Xem xong cũng chỉ cười cười. Một điểm bất mãn cũng ko có, tiếp nhận phần thưởng một cách vui vẻ. Thậm chí còn mời sứ giả ăn rất nhiệt tình, thuận tay còn gửi tặng lễ vật có giá trị phi thường.


Công tước đại nhân rất thỏa mãn --- đây là tin tức mà sử giả hồi báo. Nhưng mọi người đều biết đây chỉ là biểu hiện ngoài mặt của Đỗ Duy.


Hiện tại mòi người đều biết nhiếp chính vương bắt đầu hạn chế thế lực của công tước hoa Tulip.


“Ta thực sự rất thỏa mãn, ai nói ta không vui hử? “


Tối hôm đó, trong trướng bồng của Đỗ Duy, hắn nhìn em mình nói:


- Em nghĩ anh nên bất mãn ư? Đây là ba đại thành thị, mười sáu làng và tiểu thôn trấn, một vùng đất lớn. Rất lớn. Nằm gần nam phương chiểu trạch. Sau này đế quốc không còn cách nào săn bắt ma thú từ băng phong rừng rậm nữa, nam phương chiểu trạch trở thành nơi duy nhất có thể săn bắt ma thú, có được lãnh địa ở đó, chúng ta có thể phát triển sinh ý ở đó.”


- Nhưng …


Gabri nhìn đại ca vô tư của mình, hắn nhíu mày:


- Anh!


- Em muốn nói gì?


Đỗ Duy ngước mắt, nhìn em hắn.


- Em …


Gabri hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí, nhìn anh trai, chần chờ một chút, chậm rãi cắn răng nói:


- Anh, em không phải con nít!


- Em đương nhiên không phải


Đỗ Duy thản nhiên trả lời:


- Em bây giờ là đại nhân vật. Nhìn xem, bây giờ em đã là đế quốc đâị tướng. Tốc độ thăng chức của làm anh đau đầu à. Bây giờ đã là thiếu tướng rồi, em được phép chỉ huy cả một sư đoàn, nhưng mà tuổi còn quá trẻ, cần phải mài giũa thêm, nên anh không định để cho em chỉ huy cả một sư đoàn, mà là chỉ huy một binh đoàn bộ binh. Nắm trong tay quân hàm thiếu tướng, nghĩa là có quyền thống lĩnh.


- Em không để ý điều này.


Gabri lắc đầu, nhãn thần lấp lánh, bỗng nhiên đi tới cửa trướng bồng, nhìn xung quanh, kéo rèm xuống, tới trước mặt Đỗ Duy, nhỏ giọng nói:


- Đại ca, em không phải con nít. Những điều quan trọng, không thể nói ra. Huynh không cần phải gánh một mình!


- Nói cái gì thế?


Đỗ Duy cười nhạt.


Gabri chần chờ, ánh mắt quả quyết, cuối cùng đè thấp giọng nói thật chậm. Nhưng không chút nghi ngờ, ngữ khí kiên quyết:


- Anh, đối với hoàng thất, em chưa bao giờ có hảo cảm!


Trong long Đỗ Duy chợt động, khẽ nhíu mày, nhìn vào mắt đệ đệ, ngay lập tức nhìn ra trong mắt đệ đệ không có nửa điểm do dự. Nhìn rõ sự kiên định và quyết đoán:


- Em… ám chỉ cái gì?


Mặt Gabri âm u:


- Cái chết của phụ thân, em sẽ không quên!


Những từ này được nói ra, Đỗ Duy nhìn vào khuôn mặt Gabri, những tháng sống trong quân đội đã xóa đi những nét ngây thơ trên mặt hắn. Một thanh niên kiên định!


Thấy Đỗ Duy không nói gì, trong long Gabri bỗng nôn nao!


- Anh! Bệnh của phụ thân là do tâm mà ra! Người vì đau buồn mà chết, điều này em biết rõ! Không sai, gia tộc đã tham gia chính biến … Nhưng trường chính biến kia là do đâu mà ra? Là tranh giành quyền lực của nội bộ hoàng thất! Gia tộc chúng ta chẳng qua là chọn sai trận doanh mà thôi. Đại hoàng tử cùng Thần hoàng tử tranh đoạn hoàng vị, bọn họ đều thuộc về hoàng thất. Còn phụ thân. Chỉ là một người bán mạng cho họ mà thôi!


Gabri nói. Nắm chặt hai tay:


- Em biết thắng làm vua, thua làm giặc! Đây là chân lý, phe phụ thân đã thua, gia tộc suy tàn, điều này không có gì để nói ….


Nói tới đây, âm thanh của hắn thoáng chút cao lên, nhìn vào mắt của Đỗ Duy:


- Nhưng em càng rõ. Phụ thân vì thế mà chết!!


Đỗ Duy im lặng.


Hắn không nghĩ tới đệ đệ hắn có suy nghĩ này. Quả nhiên. Nói về hoàng thất, trong mắt Gabri, lộ ra tia chán chét cực độ.


- Em …


- Em không có ý gì khác.


Gabri lắc đầu:


- Nếu là cách đây vài tháng, em sẽ không nói những điều này, sẽ giấu kín những suy nghĩ này trong long. Sau tất cả, gia tộc đã có thể khôi phục, quả thật rất may mắn. Em sẽ cố gắng để phát triển gia tộc Rowling. Toàn tâm làm một bá tước, cho dù trong long đệ không ưa hoàng tộc. Nhưng ít ra, em cũng sẽ cố diễn tốt vai của mình, sẽ không lộ ra những suy nghĩ này ra ngoài.


- Nói như vậy ….


Đỗ Duy mỉm cười:


- Như vậy hiện này em có ý gì?


- Em không phải kẻ mù, không phải người điếc, càng không phải là thằng ngu.


Gabri nhìn vào mắt Đỗ Duy, thả lỏng tay, nghiêm túc nói:


- Anh, mấy tháng này, quan hệ giữa anh và hoàng thất đã có những biến hóa vi diệu, những điều này em đã nhận ra! Vương thành cận vệ quân chuyển đến tây bắc cùng với quân đội tại đó đối đầu, khi còn ở học viện, em đã cảm thấy điều đó. Mấy ngày nay, mọi người xung quanh nhìn ta có chút bất đồng! Thậm chí, lúc trước … khi anh được giao quyền chỉ huy quân đoàn tây bắc, lại nhận chức viện trưởng học viện quân sự kia ---- Từ lúc đó,em đã hiểu rõ! Hoàng thất, dường như đã có ý tứ với huynh! Cho dù không phải bây giờ, nhưng đã bắt đầu thăm dò huynh!


Nhìn vào mắt em trai, giọng Gabri đã có chút khan khan, trong ánh mắt đầy kiên nghị và quyết tâm, nhưng trong giọng nói kia, càng là ….


Đỗ Duy than hở, nhắm mắt suy nghĩ:


- Em hy vọng ta làm thế nào?


- Em không hy vọng gì cả.


Gabri lắc đầu, buông xuống một câu nói, khiến cho trong lòng Đỗ Duy cảm thấy kinh ngạc.


Gabri nói:


- Đại ca, nếu như anh muốn làm bất cứ điều gì … Vô luận là điều gì, nếu anh đã chọn! Em đều quyết tâm hỗ trợ!


Nhìn vào biểu tình kích động của Gabri, Đỗ Duy phảng phất tươi cười, đi về một phía của trướng bồng, vươn ngón tay ra, nhè nhẹ vuốt ve ngọn lửa trên đầu ngọn nến, cảm nhận cảm giác sôi sục …


- Ý em là, mưu phản?


Đỗ Duy nhè nhẹ khẽ cười, biểu tình dường như nhẹ nhàng, lại dường như tùy tiện đem cái từ “ Mưu phản “ nói ra một cách nhẹ nhàng không hề quan tâm.


Mặc dù ánh mắt như bình hòa, lại khiến cho Gabri cảm thấy trầm trọng, nhưng người trẻ tuổi thì không trốn tránh, hắn cắn răng:


- Nếu quả thật có ngày đó, em sẽ đứng về phía anh!


Nói xong, Gabri cầm lấy mũ giáp trên bàn, cúi chào, gậy đầu với Đỗ Duy rồi chuyển thân rời đi.


- Đã như vậy.


Khi Gabri đã đi tới cửa trướng bồng, Đỗ Duy mở miệng gọi lại.


- Anh hỏi em một câu, em phải thành thật trả lời.


Đỗ Duy nhìn vào mắt em trai:


- Ngày đó, trong yến hội tại hoàng cung … Em mời Muse nhảy, có phải là cố ý hay không?


Gabri dừng bước, suy nghĩ, rồi nhìn vào Đỗ Duy:


- Em thật sự thích Muse … Tuy nhiên, em thừa nhận lúc đó em cũng không ưa hoàng thất, cũng như tiểu hoàng đế. Cho nên, lúc đó ít nhiều cũng có chút tâm tư.


- Vậy là, em hy vọng ta mưu phản?


Đỗ Duy ngữ khí bình thản, ánh mắt thong dong, nhìn vào Gabri


- Đó là lựa chọn của anh


Gabri lắc đầu:


- Đại ca, cả đời này, em sẽ nghe theo lời anh! Nhưng lời em muốn nói là: Nếu hoàng thất có ý định đối phó với huynh, lúc đó … anh không được do dự!


Gabri sải bước đi ra khỏi trướng bồng, trướng rèm buông xuống, Đỗ Duy thở dài, khóe miệng hiện lên nụ cười gian xảo.


Mười sáu tuổi! Em mình mới mười sáu tuổi!


Hiện giờ vẫn chỉ là một tiểu gia hỏa, nhưng trong não lại nghĩ cái gì a …


Hắn quên mất, nếu tính theo tuổi, thì hắn cũng mới chỉ hai mươi tuổi mà thôi.


- Ta chỉ biết, vì sao phụ thân mà chết!


Hồi tưởng lại những chữ mà Gabri nói, Đỗ Duy bỗng cảm thấy đau đầu.


Đứa nhỏ này … Suy nghĩ quá nhiều. Điều này chưa chắc đã là điều tốt.


Chính mình cực khổ suy nghĩ lo lắng, là mong cho cuộc sống của Gabri có thể dễ dàng và đơn thuần hơn. Hắn không mong muốn em trai rơi và vòng xoáy tranh giành quyền lực kia. Hắn mong mình sẽ đóng vai trò trở thành người bảo hộ cho em trai của hắn.


Nhưng mà theo tình hình bây giờ, cho dù là Gabri còn trẻ, nhưng cũng đã có suy nghĩ riêng …


Cùng với Muse khiêu vũ … Quả nhiên là có tính toán a!


Hắn muốn làm cái gì? Sự bồng bột của tuổi trẻ ư? Hay là ….


Nghĩ tới đây, Đỗ Duy ngừng suy nghĩ tiếp. Hắn không mong muốn tâm tư của Gabri trở thành thâm trầm như đám quan lại kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK