- Ta là do các ngươi cứu sao? Vậy… Bạch… còn có…
Kiều Anna lườm Đỗ Duy một cái, đang định nói thì chợt nghe thấy bên ngoài thùng xe có người gõ nhẹ vào cửa, rồi có tiếng Rodriguez hỏi:
- Đức ngài Công tước đã tỉnh rồi sao?
Đỗ Duy mở cửa sổ, tức thì ánh sáng rọi vào mặt. Rodriguez cưỡi một con ngựa trắng, trên mình mặc giáp trụ đang mỉm cười với hắn. Nhưng khi Đỗ Duy nhìn lại thì thấy phía sau xe còn có hơn trăm kỵ binh hộ vệ, xem trang phục không rõ quân phòng vệ của nơi nào.
- Kỵ sĩ Rodriguez, là ngươi cứu ta ư? Vậy còn ngườ i đi cùng ta…
Rodriguez cười, hạ giọng nói:
- Đức ngài Công tước, ngài nói Vu vương ư? Hắn… Ngày đó, sau khi chia tay tại lữ quán trong thị trấn, tôi và Kiều Anna cùng với thị vệ trưởng Raoen lập tức đuổi theo về phía Tây Bắc đến thành Lâu Lan, mau chóng mời Hussein và lão sư phụ của ngài cùng đi. Nói thật, vị Vu vương bệ hạ đó thật sự quá lợi hại, một mình tôi tuyệt không phải đối thủ của ông ta. Vì vậy, ý định của tôi là mời thị vệ trưởng Raoen dẫn viện binh, còn tôi tiếp tục đuổi theo đường ngài đi, tìm biện pháp trì hoãn Vu vương, cố gắng làm chậm tốc độ của các ngài để viện binh có thời gian đuổi kịp. Có điều, hôm đó…
Dừng lại một chút, Rodriguez thở mạnh:
- Trên đường tìm các ngài, tôi lại cảm giác được ở phía Lãnh Tuyền Quan dường như có động tĩnh rất kì lạ. Người khác có thể không biết, nhưng tôi có thể cảm giác được đó là quyết đấu giữa Thánh giai cường giả. Hơn nữa, e rằng còn là hai thánh giai cường giả toàn lực thi triển khả năng mới có thể tạo ra loại động tĩnh ấy. Tôi lập tức dẫn Kiều Anna cùng đuổi tới, đáng tiếc là vẫn còn chậm một bước. Chúng tôi chỉ thấy được thi thể ba thần thánh kỵ sĩ, ngoài ra không có gì khác. Sau đó, chúng tôi thấy có những dấu chân, liền đi theo hướng đó, cuối cùng tìm đến được một rừng cây. Khi chúng tôi tiến vào rừng thì chỉ thấy một mình ngài ngồi đó, trong tay vẫn còn giương cây trường cung lên.
Vậy Bạch Hà Sầu đâu nhỉ? _ Đỗ Duy lại hỏi tiếp_ Còn nữa… Giáo hoàng đâu?
- Giáo hoàng?_ Rodriguez biến sắc_ Giáo hoàng? Chẳng lẽ ngài đã được diện kiến Giáo hoàng bệ hạ rồi sao?
Đỗ Duy lắc lắc đầu:
- Chuyện này khi về ta sẽ giải thích sau. Trước hết ngươi cho ta biết, hôm đó, sau khi ngươi tìm thấy ta còn có chuyện gì xảy ra nữa không?
- Khi tôi đến thì đã thấy ngài một mình ngồi đó rồi, thật ra tôi cũng thấy kì quái, nhưng tìm khắp xung quanh cũng không phát hiện ra người nào khác. Tôi nghĩ vị Bạch Hà Sầu đó đã rời đi trước đó.
Đỗ Duy nhíu mày:
- Nơi các ngươi tìm thấy ta, phía sau còn phải có một sơn động nữa mà.
- Sơn động thì tôi có thấy, có điều trong động cũng không có gì cả. Trên mặt đất cũng chỉ có chút máu mà thôi!
Đỗ Duy gật đầu:
-Vết máu đó là ta lưu lại, cũng không có gì lạ … Nhưng Bạch Hà Sầu đi đâu nhỉ? Cái tên điên đó lại tự mình rời đi sao? Còn Giáo hoàng nữa… không lẽ Bạch Hà Sầu bị lão qủy Giáo hoàng kia bắt đi? Không phải, không phải! Giáo hoàng bị thương còn nặng hơn Bạch Hà Sầu, trừ phi có thần hánh kỵ sĩ tới hỗ trợ. Nhưng nếu có thần thánh kỵ sĩ tới giúp, lẽ nào lão Giáo Hoàng không giết luôn ta, sao có thể lưu lại ta được? Nói vậy thì chẳng lẽ hai cái lão già kia, sau khi thấy thoát hiểm đã tự rời đi sao? ”
- Cả cánh rừng đã bị tàn phá như thế, chắc hẳn đã phải trải qua một trận chiến cực kì thảm liệt. Nhất là bìa rừng phía tây, có đến một nửa mảnh rừng dường như bị cái gì đó liên tiếp đập vào, trên mặt đất còn lưu lại cả một vệt kéo dài. Tôi ngẫm kĩ lại, có thể thi triển năng lực như vậy dĩ nhiên không phải là cao thủ bình thường, chỉ có điều tôi nghĩ không ra là ai lại có năng lực như vậy. Nhưng có thể bình an tìm được ngài, đúng là quá sức may mắn.
Đỗ Duy nghe xong thì trầm mặc không nói gì. Một lúc sau, hắn đột nhiên đập vào đầu một cái: “Ối dà, ta thật là ngốc mà! Hỏi các ngươi đương nhiên là không được gì rồi!” Trong đầu hắn đã nghĩ tới Semel. Chắc chắn Semel biết ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó Đỗ Duy quay vào trong xe, quay lại nhìn Kiều Anna cười cổ quái:
- Việc này… Kiều Anna, nàng có thể ra ngoài trước một chút được không? Ta muốn cởi quần áo xem xét lại thương thế trên cơ thể.
Kiều Anna nhướng mắt, chậm rãi nói:
- Hừ, ngươi nghĩ ta muốn ngồi chung một chỗ với ngươi sao? Nếu không phải Rodriguez đã cầu xin ta chiếu cố ngươi k hi ngươi hôn mê bất tỉnh, thì ta lại chịu ngồi bên cạnh ngươi sao? Hừ! Chỗ này chật chội, lại phải ngồi cùng với một tên khốn kiếp sống dở chết dở thật là quá sức buồn chán. Giờ ngươi tỉnh lại rồi, ta cũng chỉ mong được ra ngoài cưỡi ngựa, như thế mới sảng khoái!
Nàng bỗng nhiên phát hỏa, đúng là khiến Đỗ Duy ngây ra mất một lúc, không hiểu vị tiểu thư Kiều Anna kia sao tự dưng lại tức giận như vậy. Có điều, hắn chỉ giật mình một chút thôi, lập tức hiểu được vài phần, vội đổi giọng thành khẩn nói:
- A, là ta không đúng. Kiều Anna, ngươi đã chiếu cố cho ta lâu như vậy, ta còn chưa nói cảm ơn ngươi một tiếng. Vừa tỉnh lại đã muốn ngươi đi… thật là, t a sai rồi! Ta cảm ơn ngươi đã chiếu cố cho ta! C òn nữa, ta không phải không thích ngươi ở lại trong xe, chỉ là… ta muốn cởi bỏ quần áo, ngươi ở bênh cạnh ta quả thật có chút không tiệ n.
Kiều Anna bớt giận một chút, chỉ là ngữ khí vẫn khó chịu như cũ:
- Hừ, ai muốn ngươi tạ ơn chứ! Ta chỉ là nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở của ngươi, vạn nhất ngươi chế t đi, sợ muội muội ngốc của ta tuổi còn trẻ đã phải làm quả phụ nên mới tốt bụng đến trông coi ngươi. Còn về vết thương trên người ngươi… H ừ, có gì hay mà xem chứ! Cũng không biết nhà ngươi gặp được vận số chó má hay cái quĩ gì nữa. Cánh rừng đó bị trận chiến làm cho t an hoang nhưng ngư ơ i lại không có đến một vế t thương? Rodriguez đã kiểm tra qua rồi, ngươi đến tóc gáy cũng chẳng thiếu một cọ ng.
Nói xong, nàng đùng đùng tức giận, đạp toang cửa xe nhảy phắt ra ngoài. V ừa hay bên cạnh có một kỵ binh, thấy Kiều Anna đi ra, liền tạo vẻ mặt nịnh nọt thúc ngựa đi tới:
- Tiểu thư, ngài có gì cầ n phân phó?
Kiều Anna nhướng mắt:
- Cút xuống, đưa ngựa củ a ngươi cho ta!
Dứt lời, nàng lập tức kéo tên kỵ binh từ trên ngựa xuống. Đáng thương cho cái tên kia, vỗ mông ngựa lại vỗ trúng chân ngự a. Hắn ngã đau cũng chỉ tự lầm bầm được vài tiếng đã phải nhanh tự bò dậy đi theo, bộ dạng tập ta tập tễnh. Những kỵ binh này đều là sau khi Rodriguez cứu Đỗ Duy, trên đường gặp một thành trì nhỏ, dùng tên Đỗ Duy cầu viện quân phòng vệ địa phương. Vị trưởng quan quân phòng vệ nghe được tên công tướ c Hoa Tulip làm sao mà không biết đến đạo lý vỗ mông ngựa chứ, cứ vậy điều ngay một đội kỵ binh theo hộ tống trên đường.
Đóng cửa xe ngựa lại, lúc này Đỗ Duy mới cởi bỏ áo trên, cúi đầu nhìn, quả thực vết thương trên ngực một chút dấu vết cũng không còn. Sau đó hắn vắt óc nghĩ một lúc rồi mới triệu hoán Semel.
Thở dài một tiếng, bên tai liền nghe thấy tiếng Semel:
- Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi ư? Ai, hai ngày này thật sự rất khó khăn cho cô Kiều Anna đó nha, ngươi thật không nên đuổi người ta ra ngoài chứ. Ngươi lại làm tổn thương trái tim một cô gái nữa rồi.
Đỗ Duy nghe thấy mà lùng bùng cả đầu, đáp lại:
- Người nói cái gì mà lộn xộn thế hả? Ta bảo cô ta ra ngoài cũng là để tiện nói chuyện vớ i ngườ i. Nói cho ta biết, hôm đó sau khi ta hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyệ n gì?
Thế nhưng Semel không những không trả lời mà ngược lại còn nói:
- Cô nàng Kiều Anna đó… hình như rất thích ngươi đấ y!
Đỗ Duy tức thì lông tóc dựng cả lên:
- Ngườ i lại nói bậy gì thế? Cô ta… cái cô khủng long cái ấy mà lại thích nam nhân sao? Cô ta cho dù có hứng thú với ta đi nữa, chỉ sợ cũng chỉ vì muốn đem ta ra luyện thành tinh thể linh hồn gì đó thôi… Hai người chúng ta bát tự ( * ) không hợp, tuyệt đối là không được, ngươi đừng có đem chuyện này đùa cợt lung tung nữa.
“Ha ha”_ Semel khẽ cười:
- Phải không đó? Lẽ nào là ta nhìn nhầm? Nhưng khi ngươi còn chưa tỉnh lại, cô ta đã ngồi suốt bên ngươi, bộ dạng rất căng thẳng. Biểu hiện đó không giống như muốn đem ngươi luyện thành tinh thế linh hồ n đâu!
Đỗ Duy vẫn lắc đầu. Trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới chuyện cái cô Kiều Anna bạo lực này lại có thể có “hứng thú” hoặc “hảo cảm” gì đó với mình, chỉ sợ hơn nửa là chán ghét mình mới đúng.
Ngữ khí Semel đột nhiên biến đổi:
- Cô gái đó là đồ đệ của lão khốn Gandalf phải không? Áo trắng hay áo xanh ta không quan tâm, tóm lại là ta chẳng có chút hảo cảm nào với Gandalf cả. Thậm chí còn rất chán ghét cái tên điên khùng đó nữa, mặc dù ta và hắn cũng đã từng có mối quan hệ rất lớn. Huống chi… ha ha, cái lão Gandalf áo xanh đó tìm đồ đệ, bao nhiêu người không tìm lại tìm mộ t đồ đệ có hình dáng tương tự vớ i ta… C hỉ e là trong l ò ng hắn không phải có ý tố t đâu! Nếu quả thật ngươi nói không thích cô gái đó, tốt thôi, vừa lúc ta đang muốn tìm cho mình một cơ thể để tránh sau này phải sống như một quỷ hồn. Ngươi đã không thích thì để ta giết cô ta, sau đó…
Nói đến đây, giọng nàng không tránh khỏi trở nên lạnh lẽo.
Chú thích:
(*)”Bát tự” nghĩa là “Tám chữ” đó là:
Can, chi của năm sinh
Can, chi của tháng sinh
Can, chi của ngày sinh
Can, chi của giờ sinh.
Bát tự Hà Lạc: là một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý của Kinh Dịch với các thuyết Can Chi, Â m dương, N gũ hành,v.v… bằng cách lập quẻ Tiên thiên với hào nguyên đường và quẻ Hậu thiên; căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo âm lịch và giới tính. – Theo Wikipedia.
** Joanna: Kể từ giờ sẽ sử dụng lại tên Kiều Anna. Ở những chương trước cũng sẽ dần sửa lại là Kiều Anna
Đỗ Duy nhảy dựng lên, vội lắc đầu:
-Không được, không được! Ngươi càng lúc càng quá hoang đường rồi. Joanna là người của chúng ta, còn là chị gái của Vivian, ta không cho ngươi động tới nàng!
Semel lăn ra cười khiến Đỗ Duy đỏ hết cả mặt. Dưới của ánh đèn màu đỏ, một đôi chân trắng nõn liên tục đung đưa, nàng cười mỉm nhìn Đỗ Duy:
- Ngươi xem, ngươi xem! Ta mới nói vài câu mà ngươi đã khẩn trương đến thế ư? Ha ha, được rồi, ngươi không cần phải phản đối nữa. Ta không nói nữa là được chứ gì!
Ngừng một lúc, nàng mới đổi nét mặt nghiêm chỉnh:
-Nói đến chuyện hôm đó, giờ ta nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi! Sự tình lúc ấy quả thật hết sức quỷ dị…Ngươi…
Sau đó, Seimel đem chuyện sau khi Đỗ Duy hôn mê, làm thế nào mà tỉnh lại rồi dùng thực lực cường hãn thế nào để dễ dàng đả bại Cybaster kể liền một lượt. Cuối cùng chốt lại:
- Lúc đó, ta biết ngay hắn nhất định không phải là ngươi. Ngươi không có khả năng có được bản sự như vậy. Hơn nữa, khi hắn bóp cổ ta, ta quả thực vô cùng sợ. Ta không hề có thực thể, chỉ là một cái huyễn ảnh, nhưng hắn lại có thể dễ dàng nắm được ta. Hiển nhiên hắn đã đột phá được thời không pháp tắc, chắc chắn đó là thực lực trên cả thánh giai! Khoảnh khắc đó, ta có cảm giác nếu hắn muốn giết chúng ta thì hắn chỉ cần động ngón tay thôi là chúng ta đi đứt. Lúc đó, ngươi dường như bị người… Uhm, như bị quỷ ám vậy!
Đỗ Duy nghe xong không nhịn được cười khổ:
- Quỷ ám, chính xác là bị quỷ ám!
Hắn hiểu ngay là trên thân mình, không nghi ngờ gì, đã lưu lại đoạn ký ức của Aragorn. Sau khi linh hồn mình nhập vào huy chương đó cùng với “Đỗ Duy1” trò chuyện, Aragon đã đích thân ra ngoài để đánh đuổi tên mặt sắt ấy.
- Mẹ nó chứ! Tại thời khắc linh hồn bị chiếm chố, “Hắn không phải chỉ là một người, không phải chỉ một người”
Đỗ Duy chợt nhớ đến một câu danh ngôn cực kỳ kinh điển ở tiền kiếp, không kìm được nhếch mép cười khổ.
-Còn sau đó?
-Sau đó… Sau khi hắn đánh đuổi được cái tên mặt sắt đó, lại nói với ta, bảo ta chuyển lại cho ngươi một câu, rồi lại ôm trường cung ngồi ngay tại chỗ đó, sau đó lại tiếp tục hôn mê bất tỉnh¬¬. À, câu hắn bảo ta nói lại với ngươi chính là: “Có thể kết thúc hết thảy hay không là trông chờ vào ngươi.” Ừm, chỉ nói cho người có một câu đó thôi!
Nói rồi Semel bỗng bật cười:
- Trước giờ ngươi cứ cười ta, bảo là ta bị quỷ ám. Xem ra với cái chuyện cổ quái hôm đó, giờ chính ngươi cũng thế.
- Vậy Bạch Hà Sầu và lão giáo hoàng kia thì sao?
Semel lắc đầu:
- Sau khi ngươi ngồi ở đó được một đêm, Bạch Hà Sầu và lão giáo hoàng kia cùng đi ra khỏi hang gấu. Hai người bọn họ đứng bên cạnh ngươi khá lâu, lão giáo hoàng đó có vẻ rất hiếu kỳ về ngươi. Bạch Hà Sầu kiểm tra thân thể ngươi từ trên xuống dưới một lượt, không thấy ngươi bị thương tổn gì. Sau đó hai lão cùng ở lại cạnh ngươi một đêm, khi trời sáng, Bạch Hà Sầu đột nhiên quay sang giáo hoàng nói: “Ta chắc chắn sẽ hồi phục nhanh hơn ngươi. Nếu như ngươi không nhanh chóng rời đi, chỉ sợ là khi ta khôi phục được một chút sức lực thì ngươi có muốn đi cũng không được nữa đâu. Mà ngươi có ở lại nơi này ta cũng sẽ không cho ngươi động tới thằng bé này”. Sau đó, lão Giáo hoàng khốn kiếp đó mới bất đắc dĩ rời đi. Bạch Hà Sầu còn ở lại bên ngươi tới giữa trưa. Khi mấy người kia đến, Bạch Hà Sầu dường như đã hồi phục lại một ít sức lực, mới lặng lẽ rời đi. Với bản lĩnh của hắn, chỉ cần khôi phục lại một chút thực lực thì chắc chắn Rodriguez không thể phát hiện. Kì thực, khi Bạch Hà Sầu rời đi và Rodriguez đến cũng chỉ chênh nhau một chút thôi.
Nói tới đây, Semel dường như có chút thắc mắc:
- Lão khốn giáo hoàng kia dường như có ý đồ xấu với ngươi, nhưng vì có Bạch Hà Sầu ở đó hắn mới không có làm gì được.
Đỗ Duy biết Bạch Hà Sầu đã rời đi bình yên, trong lòng không hiểu tại sao lại trở nên nhẹ nhõm. Đối với cái lão cực kì cao ngạo kia, quả thực hắn rất có hảo cảm.
Nói về Seimel, sau khi kể xong, bỗng nhiên lại nổi đóa:
- Chuyện lần này thực sự là chính ngươi tự chuốc lấy mà! Bạch Hà Sầu hay lão khốn giáo hoàng kia thì có quan hệ gì đến ngươi chứ? Bọn chúng là thân thích hay bạn bè gì của ngươi? Lúc đó ngươi hoàn toàn đã có thể rời khỏi rồi, nhưng ngươi lại cố ý không đi! Kết quả là suýt chút nữa đã đưa bản thân vào tuyệt lộ rồi. Bình thường ngươi rất thông minh, thế nào mà khi đến lúc mấu chốt lại trở nên ngu ngốc thế?
Đỗ Duy lắc đầu:
- Ngươi không hiểu đâu. Ta mặc dù rất ghét lão Giáo hoàng khốn kiếp đó, nhưng hiện tại lão chưa chết được. Hai người giáo hoàng và Bạch Hà Sầu nói chuyện hàm hàm hồ hồ gì đó, ta không hiểu… Ha ha, nhưng còn phương Bắc, ngoại trừ Thần sơn phía sau rừng rậm Băng phong ra thì ở phía sau đó còn có gì khác nữa? Giáo hoàng nói thành trì che chắn gì đó đã bị phá vỡ, chỉ sợ đại nạn đến nơi rồi! Nếu đúng là…Nếu…
Hắn đột nhiên nhớ đến sứ mệnh ngăn cản của Long tộc tại Thần Sơn, nhìn thấy phía dưới Thần sơn có mấy bộ xương đó là… Thú nhân, hình dạng khác với loài người. Nếu quả thật đó là chủng tộc bị trục xuất trở lại giết choc… chỉ sợ đó là nguy cơ mà loài người từ trước đến nay chưa từng gặp phải.
Hiện giờ, giáo hoàng đang là lãnh tụ tinh thần của thế giới loài người, làm sao có thể chết được chứ? Cho dù Đỗ Duy có ghét lão đến đâu thì cũng không thể để lão chết vào tại thời điểm này.
Mà Bạch Hà Sầu… Đã biết ba đại đệ tử của Đại Tuyết Sơn là Bạch Hà Sầu, Xích Thủy Đoạn, Lam Hải Duyệt. Quân Tây Bắc hiện đang là đại địch trước mắt của hắn, mà Ruga cũng chính là Xích Thủy Đoạn. Nếu như có thể giữ mạng sống cho Bạch Hà Sầu thì với tính cách cao ngạo của lão đó, lão như hổ lạc đồng bằng bị tên mang mặt nạ sắt đồng thời là con trai của Xích Thủy Đoạn xúc phạm.Vậy sau khi trở về đương nhiên sẽ báo thù. Sau này Đại Tuyết Sơn cứ mang phiền toái đến quân Tây Bắc. Việc rất có lợi cho bản thân, đúng là hắn cầu còn không được nữa là. Cho nên Đỗ Duy một mực bảo vệ Bạch Hà Sầu, không phải là hòan tòan xử sự theo cảm tính.
Chỉ có điều là Seimel có vẻ không thể lý giải, xem ra vẫn rất tức giận với Đỗ Duy:
- Ngươi tự muốn mạo hiểm vốn dĩ không có quan hệ gì với ta. Ngươi đem sinh mệnh cá nhân ra chơi đùa, có chết cũng là do ngươi tự chuốc. Nhưng chẳng lẽ ngươi đã quên là sinh mệnh của ta và ngươi là một sao? Ngươi mạo hiểm như vậy chẳng khác nào lôi cả ta xuống nước. Nếu quả thật ngươi chết đi, ta cũng không có cách nào sống sót. Cứ như vậy, ngươi không chỉ hại chết cái tên khốn ngu ngốc nhà ngươi mà còn hại chết luôn cả ta nữa!
Seimel dường như càng nói càng tức, đột nhiên phất tay áo:
- Tiểu tử*, lần này ngươi đã đắc tội quá đáng với ta rồi. Trong vòng một tháng, ngươi đừng mong gọi ta ra trợ giúp ngươi lần nào nữa!
- Đợi đã!_ Nhìn thấy Semel đột ngột biến mất, Đỗ Duy hấp tấp kêu lên_ Vẫn còn một chuyện nữa! Ta nhớ là không gian giới chỉ của ta đã bị thằng mặt sắt kia phá mất, mấy thứ bị rơi ra ngoài đã đi đằng nào mất rồi? Ở trong đó, ta có không ít bảo bối đâu!
Tiếng Semel lại vang lên trong đầu hắn:
- Đều được cái cô Joanna kia nhặt cho ngươi rồi, ngươi muốn thu lại thì tự đi tìm cô ta đi!
Sau đó Semel im bặt, mặc cho Đỗ Duy kêu gọi thế nào cũng không có chút phản ứng. Xem ra lần này cô ta thực sự nổi giận rồi. Đỗ Duy lắc lắc đầu, trong lòng đang nghĩ xem làm thế nào để tìm Joanna về. Những vật khác không nói làm gì, nhưng cái huy chương đó lại vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể để mất! Chỉ là vừa rồi xem ra chính mình cũng đã đắc tội với Joanna, mình muốn đi tìm cô ta về, quá nửa là đối phương không thèm để ý đến mình. Vừa nghĩ được một lát, tai hắn lại nghe có tiếng người gõ vào cửa sổ, rồi lại nghe thấy giọng nói bướng bỉnh của Joanna:
- Đỗ Duy ngươi nghe cho rõ đây, không phải ta đến tìm ngươi, là cái tên Rodriguez kia nhờ ta đến hỏi ngươi xem đã đói hay chưa. Phía trước chúng ta sẽ đi qua một thị trấn nhỏ, ngươi có muốn vào ăn chút gì đó và nghỉ lại qua đêm hay không?
Ầm một tiếng, hai cánh cửa xe mở tung ra, Đỗ Duy cười cười, từ trong xe đi ra. Joanna thấy cái gương mặt khiến mình vừa hận vừa hồi hộp, không tránh khỏi tim đập loạn lên. Rõ rằng cái vẻ mặt cười cợt của cái tên kia vô cùng đáng ghét, nhưng… Quỷ thật, bản thân mình sao lại khẩn trương như thế cơ chứ!!!
Kì thật là do Joanna có chút chột dạ, nàng đến gọi cửa không phải ý của Rodriguez. Vốn vừa rồi là Rodriguez muốn tự mình đến xin chỉ thị của Đỗ Duy, nhưng Joanna lấy cớ nọ cớ kia, tự mình chạy tới trước.
“ Mình…Cuối cùng là mình bị làm sao vậy? Rõ ràng mình rất chán ghét cái tên kia mới phải chứ!”
“Đúng là bực mình mà! Cái tên đáng ghét kia, làm thế nào mà hắn lại có thể lấy cô em gái ngốc của mình chứ! Tức nhất là hắn rõ ràng không thèm nói qua cho mình một tiếng!!”
“Đúng, không sai! Nhất định là mình ghét hắn!”
Trong lòng Joanna nghĩ thế, trên mặt lại không kìm được thể hiện có chút nghiến chặt răng.
Đỗ Duy thấy được diễn biến tâm lý đó nhưng nụ cười trên mặt lại không giảm, ôn tồn nói:
-À… Thưa tiểu thư Joanna, nàng không nói ta cũng quên mất. Hiện giờ đúng là ta có chút đói bụng. Đêm nay cứ đến nghỉ tại thị trấn phía trước đi! À, còn nữa, cưỡi ngựa bên ngoài lạnh lắm, hay là nàng cũng vào trong xe đi nha!
Joanna không tự chủ được, có chút đỏ mặt, nhưng vẫn cứ hung hăng nói:
- Hừ! Ngươi tưởng ta là con bé Vivian yếu ớt kia sao? Ta là băng hệ ma pháp sư, loại thời tiết này lẽ nào có thể gây hại gì đến ta! Đúng là nói đùa mà! Lại nói…Vừa rồi không phải ngươi bảo ta ra ngoài sao? Hừ, giờ ngươi lại mời ta quay vào ư? Cái xe ngựa cũ của nhà ngươi vừa buồn vừa chán, ta không muốn vào!
Nụ cười trên mặt Đỗ Duy càng lúc càng ôn hòa:
- Chuyện đó…Vừa rồi là ta không đúng. Có điều, dù sao ngươi cũng là nữ giới mà. Ở đâu lại có cái lý nữ cưỡi ngựa, nam đi xe như thế? Nhanh, nhanh vào thôi!
Nhìn thấy Joanna vẫn còn vênh mặt không nói lời nào, Đỗ Duy bỗng nhiên đảo mắt một cái, kêu khẽ:
Ai ui, đầu ta bỗng nhiên choáng váng quá… a, cảm giác rất kỳ quái…
Joanna quả nhiên không giữ được nét mặt giận dữ, lập tức lộ ra vài phần quan tâm, nộ khí trên mặt đã biến mất không chút dấu vết, chạy vội đến hỏi:
A! Ngươi lại sao nữa rồi? Là đầu bị đau sao? Khó chịu chỗ nào?
Vừa nói xong liền quay người xuống ngựa, chui vào trong xe, cao giọng quát Đỗ Duy:
- Ngươi trong người còn chưa khỏe, còn không nhanh nằm xuống! Ngươi... rốt cục là chỗ nào không ổn? Ta xem sắc mặt ngươi không được tốt lắm!
Vừa nói, nàng vừa đưa tay đặt một cái gối xuống cho Đỗ Duy rồi lại đỡ hắn nằm xuống.
Thấy được cô gái bạo lực này lại có thể lộ ra loại vẻ mặt “ôn nhu” này, tức thì trong lòng Đỗ Duy nhảy dựng lên! Hắn không phải thằng ngốc, lại càng không phải không biết gì về chuyện tình cảm. Nhìn thấy biểu hiện lúc này của Joanna, trong lòng bỗng nhớ đến lời Semel mới nói ban nãy…
“Cái… cái cô này, không phải đối với mình…”
Xe ngựa dọc đường xóc nảy. Nếu so sánh với xe riêng của Đỗ Duy thì còn lâu mới sánh được nhưng Đỗ Duy cả hành trình không hề cảm thấy khổ cực chút nào.
Cũng không biết tại sao hai ngày nay vị tiểu thư Joanna này lại bỗng nhiên thay đổi tính tình. Cứ như là là thiếu nữ mới biết yêu, dọc đường chăm sóc Đỗ Duy cực kỳ chu đáo. Đỗ Duy chỉ cần nằm đó …
Khát ư? Tiểu thư Joanna sẽ tự mình bưng nước đến tận bên miệng cho hắn uống. Nóng ư? Đã có Joanna tự mình thi triển băng hệ ma pháp giảm nhiệt độ. Đói bụng, Joanna lập tức gọi kẻ dưới mang đồ ăn đến, ngòai ra còn lo Đỗ Duy mới ốm xong chưa thể ăn tốt, Đỗ Duy ăn gì, nàng liền mang cắt nhỏ ra, từng miếng từng miếng đút tận miệng hắn.
Thậm chí như vừa rồi, Đỗ Duy ngẫu nhiên nói một câu đau đầu, tiểu thư Joanna do dự một chút rồi cũng bỏ đi kiểu cách mà đến bên cạnh Đỗ Duy, đưa mười ngón tay mảnh mai, cẩn thận giúp xoa bóp đầu cho Đỗ Duy. Đương nhiên Joanna trước giờ chưa từng xoa bóp đầu cho ai, cho nên thủ pháp vô cùng kì quái. Với Đỗ Duy thực sự là đừng nói tới hưởng thụ cái gì, ngược lại còn có phần chịu khổ. Chỉ có điều, chứng kiến sự quan tâm của Joanna, hắn làm sao còn dám nói nửa từ không thích đây?
Sợ là vạn nhất nói điều gì không đúng làm chọc giận nàng, lại e nữ ma đầu này sẽ lập tức trở mặt ngay.
Nhưng trong lòng hắn lại càng bứt rứt không yên: “Cái… cái cô Joanna này không phải thực sự…”
Trái với suy nghĩ của Đỗ Duy, hắn chưa kịp hỏi đến thì Joanna đã tự đem ra những thứ trong không gian giới chỉ mà nàng đã thu nhặt dùm Đỗ Duy. Đỗ Duy xoay người lục lọi một chút, tìm được cái huy chương đó thì thở phào một cái, cẩn thận cầm lên.
Chú Thích:
Tiểu tử*: theo ý kiến của dịch giả là để nguyên