Nhưng, ngay cả là người có thân phận tôn quý trên thảo nguyên như Hãn Mục Da, cho dù ở lều vải thì đó cũng là căn lều hết sức xa hoa, so với phòng người cao sang quyền qúy ở Roland cũng không kém là bao. Nhưng… vài túp lều vải này đều là lều vải theo tiêu chuẩn hành quân của quân đội tư nhân gia tộc Hoa Tulip, trong một mái lều vải nho nhỏ này cố gắng lắm cũng chỉ có thể cho ba bốn người ngủ. Hơn nữa chiều cao cũng rất có hạn.
Sau khi Hãn Mục Da bắt đầu tức giận, lập tức muốn phất tay mà đi. Thế nhưng lửa giận trong lòng lại đè xuống, thầm nghĩ: công tước Hoa Tulip này đã làm nhục ta như thế, hiển nhiên theo hướng cương quyết. Mặc dù đối phương vô lý, nhưng chẳng qua chỉ là muốn dùng một kỹ xảo nhỏ chọc giận ta thôi.
Nghĩ tới đây sự tức giận trên mặt bỗng chốc hòa nhã đi nhiều, miễn cưỡng nặn ra vài phần vui vẻ, liếc mắt nhìn Ron Patton, cắn răng nói:
-Đã như vậy, ngươi giúp ta đa tạ công tước đại nhân!
Nói xong, Hãn Mục Da không dám nói gì nữa, chỉ sợ mình nhịn không được sẽ phát tác ra, lập tức nhấc rèm lều vải rồi dẫn đầu đi vào.
Trên trăm tên tùy tùng mà hắn mang đến, sắc mặt mỗi người đều lộ ra vẻ giận dữ, lại có người tay đã nắm chặt lên chuôi đao rồi. Chỉ có điều chủ không nói gì nên những người này cũng đều nhẫn nại sau đó dồn dập bước vào trong lều vải nghỉ ngơi. Chỉ là lều vải lại không đủ cho hai trăm người sử dụng. Ron Patton cũng chả thèm lo nhiều như vậy mà đứng ở ngoài lều vải cao giọng cười nói: -Thân vương nghỉ ngơi thoải mái, ta xin phép cáo lui.
Một mình Hãn Mục Da ngồi ở trong lều vải, cố gắng làm dịu cơn tức giận xuống. Trong lòng hắn dần dần tỉnh táo lại. Hắn cân nhắc xem vị công tước Hoa Tulip này rốt cuộc có chủ ý gì. Lại lấy ra phần “Hiệp nghị” mà Ron Patton đưa cho hắn cẩn thận xem kĩ lại một lần, cố gắng gượng mới không xé nó ra thành từng mảnh vụn.
Vốn lúc đoàn người Hãn Mục Da đến thì cũng gần đến đêm rồi. Hắn ngồi ở trong lều vải sinh ra khó chịu. Kẻ thủ hạ cũng không dám tới quấy rầy mà chỉ có thể ở tại trong lều vải khác sửa sang lại chỗ ở mà thôi. Mãi cho đến buổi tối khi màn đêm buông xuống, cả phủ công tước không ngờ lại im hơi lặng tiếng, ngay cả một tên đầy tớ đi hầu hạ cũng đều không có.
Đừng nói là đem tới một ít đồ ăn, ngay cả miếng nước cũng đều không có mà uống.
Hãn Mục Da ngồi trong lều vải vốn đã không vui nên dần dần cũng cảm thấy đã đói bụng. Sau khi tức giận thì cảm thấy có chút khô miệng. Liền mở miệng nói:
-Người đâu?
Hai người võ sĩ thảo nguyên nhân trẻ tuổi từ ngoài lều bước vào:
- Đại nhân.
- Bây giờ là giờ gì rồi? Trời đã tối rồi sao?
- …Đúng vậy.
Hãn Mục Da nhíu mày rồi ngay lập tức đi ra ngoài lều vải nhìn sắc trời. Trên bầu trời ngập tràn sao. Hắn không khỏi không giật mình nói:
-Tại sao còn chưa dọn cơm?
Vào lúc còn ở đế đô bản thân hắn mỗi khi đến một chỗ thì các quan chức Roland đều chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi. Mặc dù mỗi ngày cùng ngồi trên bàn đàm phán phun nước bọt với các quan chức Roland nhưng mỗi ngày đều có một tiệc rượu nhỏ, hai ngày lại một bữa tiệc rượu lớn. Áo gấm và thức ăn ngon chưa từng thiếu.
Tại sao chờ tới bây giờ mà trong phủ ngài công tước này còn chưa có ai đến mời tiệc mình chứ?
Nghĩ tới đây thì trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên một ý niệm kì quái: Tên công tước Hoa Tulip đáng ghét này…Hắn… hắn sẽ không bỏ mặc cơm nước chứ?
Nghĩ tới đây hắn càng lúc càng cảm nhận được một loại cảm giác chẳng lành. Lập tức phái người đi ra ngoài tìm người của phủ công tước.
Lần này tới không phải là Ron Patton mà là ngài tổng quản đại nhân Marde của phủ công tước. Marde rất khiêm nhường đi tới chỗ ở của nhân viên sứ đoàn. Không chút so đo hành lễ với vị thân vương thảo nguyên. Sau đó khiêm nhường cười tít mắt nói:
- Thưa ngài, xin hỏi ngài có chuyện gì không ạ?
Hãn Mục Da do dự một chút. Loại chuyện này nói ra thật sự có chút không lịch sự. Mình là khách, nếu tùy tiện mở miệng chất vấn cũng đã không hay rồi, vả lại nói không chừng đối phương đã có chuẩn bị, chỉ là chưa chuẩn bị tốt thôi vì dù sao lúc mình tới cũng tương đối muộn…… Chỉ là, có muộn nữa cũng không muộn đến mức hiện tại.
-À…
Hãn Mục Da thấp giọng nói:
-Ngài tổng quản. Xin hỏi, buổi tối phủ công tước các ngươi đều… không dọn cơm sao?
-Cơm?
Vẻ mặt Marde mang theo vẻ vô tội mù tịt không biết gì, diễn xuất của hắn thực sự như thể người vật đều vô hại vậy. Lại nói nghi hoặc:
-Ngài nói gì, người nào chưa ăn cơm vậy?
Hãn Mục Da chỉ cảm thấy trong bụng sôi lên ục ục, nghe xong lời này thì trút một hơi nhẹ nhàng rồi cười nói:
-Vậy xin hỏi khi nào thì ta được mời tiệc? Dự tiệc tối của ngài Công tước, ta dù sao cũng phải sửa sang trang điểm một chút mới không thể hiện sự thất lễ với chủ nhân.
Marde dường như càng mờ mịt nói:
- Điều này… quý khách… tiệc rượu gì cơ? Người trong phủ công tước từ trên xuống dưới đều đã ăn cơm tối xong rồi.
-…Cái gì?
Hãn Mục Da biết từ đầu đến giờ thật sự không phải chuyện đùa!!!
Tên Hoa Tulip hỗn láo này không ngờ thực sự bỏ đói? Hắn muốn ông mày chết đói sao?
Cố nén nỗi xúc động muốn rút đao. Hắn cắn răng rồi nói thấp giọng nói:
-Ôi, Người từ trên xuống dưới trong phủ công tước đã dùng qua bữa tối rồi? Nhưng ta cùng người của ta gian nan vất vả dọc đường cũng rất đói.
Vẻ mặt Marde hệt như vẫn còn vẻ nghi hoặc nói:
- Hả? Ngài cùng với người của ngài còn chưa ăn cơm sao? Ôi …… đây là vì sao nhỉ? Chẳng lẻ phong tục quê hương ngài cùng phong tục người Roland chúng ta có chỗ khác nhau, buổi tối đều không ăn cơm sao?
Nói nhảm! Các ngươi chưa cho ăn, chẳng lẻ chúng ta đi ăn sương uống gió sao?!
Hãn Mục Da tức giận tái mặt rồi nói:
-Phong tục của chúng ta mặc dù không giống quý quốc, nhưng mà cơm chiều vẫn phải ăn!
Sau đó Marde nói một câu khiến Hãn Mục Da suýt nữa hộc máu:
-Ôi, nếu đã như vậy, mời ngài cứ từ từ thường thức.
Hãn Mục Da còn xem như một người tương đối có hàm dưỡng, cố nén tức giận thấp giọng nói:
-Vậy, xin tổng quản nói cho chúng ta biết phải dùng cơm ở đâu?
Ôi…… Điều này có khác biệt sao? Nếu các vị thích thì cứ ở trong lều vải dùng cơm cũng được.
-Vậy thì tốt.
Hãn Mục Da nói:
-Xin tổng quản đại nhân sai người đưa đồ ăn tối đây.
Sau khi Hãn Mục Da nói xong, quay đầu muốn đi nhưng Marde lại nở nụ cười, lần này hắn cười hệt như một lão nông chất phác:
-Ngài sứ giả tôn quý e là đã hiểu lầm rồi …… Hic, trong phủ công tước sớm đã dùng cơm xong rồi, mấy vị đầu bếp trong phòng bếp đã về nhà từ lâu --- Ngài xem, trời cũng đã tối như thế này rồi. Ưm, ra khỏi phủ công tước, ngoài phố có hai quán ăn không tệ, nếu ngài có hứng thú có thể tới thử hương vị nơi đó. Chỉ có điều lúc này ngài cần phải chạy tới thật nhanh, nếu chậm tý e rằng bọn họ cũng sắp đóng cửa tiệm rồi.
Đã quá rõ rồi! Quả nhiên tên công tước Hoa Tulip đáng ghét này bỏ đói ta!
Trong tim Hãn Mục Da như nhỏ máu, hắn tôn xưng thân vương. Đến đâu mà chẳng nhận được chiêu đãi tận tình? Nào chịu nổi loại uất ức thế này? Hắn nhìn chằm chằm hết mức lão Marde vài lần rồi đành cắn răng cười nói:
- Hay! hay lắm! Vậy xin đa tạ sự chiêu đãi của ngài!
Marde cũng chả thèm nói nhảm. Sau khi thi lễ lập tức cười tủm tỉm rồi rời đi.
- Người …… người đâu!
Hãn Mục Da quát lớn. Một đám thuộc hạ bên cạnh sớm đã tức giận muốn há miệng chửi, nghe thấy tiếng chủ nhân quát, nhao nhao xô tới, cũng có người đã rút ra loan đao, hét lớn:
-Chủ nhân. Chúng ta cầm thanh loan đao này tới chém hết đàn lợn Roland! Chúng dám to gan xỉ nhục chủ nhân tôn quý như vậy thì chết vạn lần cũng không đủ đền tội!
-Đúng! Giết chúng sau đó trở về thảo nguyên đi thôi!
-Chủ nhân, chúng ta giết bọn chúng!
-Chủ nhân. Không cần nói lời vô ích, trực tiếp khai chiến! Giết chết mấy con heo Roland này!
Loan đao rút soàn soạt. Dưới ánh đao, đám người này lòng đầy căm phẫn, liên tục la ó. Qua một lát, Hãn Mục Da lại trở nên lặng im, lập tức hít một hơi thật sâu, miệng nghiến răng thốt ra vài lời:
-Phái người …… Ra ngoài đường mua đồ ăn mau!
- Giữa đám kia chính là Hãn Mục Da hả.
Đỗ Duy đứng ở trên lầu một tòa tháp phía sau song cửa lại nhìn từ trên xuống nên vừa khớp có thể nhìn rõ mấy túp lều vải người thảo nguyên tạm trú trong tầm mắt. Hắn chắp tay đứng, cười tủm tỉm liếc nhìn những người thảo nguyên ở phía dưới đang đứng trước lều vải. Những người này vừa rút đao vừa la hét, có lẽ tức giận không ít rồi.
Dù sao ở độ cao như vậy Đỗ Duy có thể dùng ‘Ưng nhãn thuật’ trực tiếp nhìn thấy đối phương, Philip ở phía sau lại không nhìn được. Hai tay hắn cầm một cái ống kính viễn vọng đơn rồi cũng nhìn xuống phía dưới. Cười nói:
- Không sai.Thưa ngài! Kẻ ở giữa mặc quần áo sang trọng, trên tóc đeo kim hoàn kia chính là Hãn Mục Da.
Đỗ duy híp mắt lại, đánh giá đối thủ đàm phán này. Dáng người trung bình nhìn qua cũng không giống những người thảo nguyên mạnh mẽ hùng hồn khác, khuôn mặt cũng không hung hãn, ngược lại hai hàng lông mày lại giống quý tộc Roland hơn. Tướng mạo cũng coi như anh tuấn, hơn nữa dáng vẻ cũng pha vài phần khôn khéo. Giờ phút này hắn đang tức giận đến tái mặt nhưng vẫn có thể nhẫn nại không hề phát tác.
- Gay go a …… Một kẻ có thể nhẫn nại rất tốt.
Đỗ duy cười cười rồi lập tức quay đầu lại nhìn thoáng qua Philip:
-Ngươi thấy thế nào?
- Thưa ngài …… chúng ta làm như vậy có hơi quá đáng không?
Philip nhíu mày nói:
- Dù sao cũng là sứ giả một nước, thất lễ như vậy….
- Hừ, có gì quá đáng chứ.
Đỗ duy thản nhiên nói:
- Bọn chúng xâm phạm lãnh địa của chúng ta, tấn công thành của chúng ta, giết người của chúng ta, chẳng lẽ không quá phận ư?
- Dù hai bên giao chiến, cũng không nên thất lễ với sứ giả như vậy. Đây là nghi thức của đế quốc mà.
- Nghi thức cái *** chó.
Đỗ duy hờ hững cười nói:
-Ngươi nói xem, rốt cuộc là ăn uống quan trọng, hay là chiến tranh quan trọng? Tên Hãn Mục Da này cũng không phải kẻ ngu mà vua thảo nguyên cũng sẽ không là kẻ ngu xuẩn. Cho dù bọn chúng có tức thêm nữa, cũng sẽ không vì sự đối đãi thất lễ này mà lập tức thật sự tuyên chiến với chúng ta. Cùng lắm chỉ là nổi cáu, tức giận mà thôi. Có thể làm được gì chứ? Hừ ……
Dừng lại một chút Đỗ Duy lại cười nói:
- Nếu người thảo nguyên thực vì sự thất lễ về lễ nghi này mà lập tức tuyên chiến cùng chúng ta …… Nếu nói người thảo nguyên chỉ số thông minh chỉ đến mức này, vậy cho dù tuyên chiến, ông đây cũng chẳng sợ chúng! Loại kẻ địch chỉ vì việc nhỏ này mà đã nóng đầu gây chiến tranh thì thật không đáng cho chúng ta phải lo lắng. Ngược lại hắn nhịn được …… hắc hắc, xem ra bắt đầu từ ngày mai, ta còn phải tiếp tục nghĩ cách.
Philip cười khổ. Có điều hắn cũng thừa nhận ngài công tước nói không sai, cho dù đối phương bực bội hơn nữa thì cũng sẽ không vì loại chuyện này mà tùy tiện phát động chiến tranh giữa hai nước. Nếu đối phương thực sự làm như vậy, ngược lại đã chứng minh đối phương ngu xuẩn và lỗ mãng. Loại đich nhân như thế quả thực không cần phải lo lắng nhiều.
- Đúng rồi, mệnh lệnh của ta phân phó ngươi thì sao?
- Dạ …… đã phân phó xong xuôi.
Philip khom người cười nói:
-Ta sớm đã phái người đem mấy cái trang phục của người trong đoàn sứ giả này miêu tả cẩn thận cho các ông chủ hàng quán xung quanh con phố nghe rồi. Mọi người đều đã nhớ kĩ…… Hễ là có người thảo nguyên nào mặc giống như vậy đi mua đồ ăn uống thì toàn bộ giá cả đều báo cao gấp ba.
-Tốt.
Đỗ duy vỗ tay cười nói:
-Tên Hãn Mục Da này đã là thân vương chắc hẳn rất lắm tiền, vậy thì vì kinh tế của thành Lâu Lan chúng ta cống hiến chút đi.
Lúc tối, Đỗ Duy cũng mặc kệ đám sứ giả thảo nguyên này, lại một mình tản bộ đi đến nhà giam dưới tòa thành. Lệnh cho thị vệ khu vực này phân tán ra bên ngoài:
-Tất cả mọi người đứng ở ngoài mười thước, không cho bất kỳ người nào tới gần.
Sau đó Đỗ Duy đẩy cánh cửa nhà lao rồi đi vào.
Gian phòng giam này sớm đã được quét dọn nên tương đối sạch sẽ. Ở bên trong chính là vị nữ thích khách Elune.
Mấy ngày nay Đỗ Duy lại không hề làm khó nữ thích khách có đầu óc đơn giản này. Chẳng những cho nàng được ăn uống ngon lành mà còn lệnh cho thuộc hạ đổi phòng cho nàng sang một phòng giam tương đối sạch sẽ. Thậm chí dưới sự yêu cầu của Elune mà hắn còn cho nàng cơ hội tắm rửa.
Chỉ có điều, hình như Đỗ Duy hơi có dụng ý xấu, trước sau vẫn không có cung cấp cho nàng đồ gì tương tự quần áo. Mà ngược lại bảo thuộc hạ may gấp mấy bộ cùng kiểu dáng với loại quần áo gợi cảm hở hang mà Elune mặc trên người. Làm xong mấy bộ như vậy cũng có thể thấy được …….tư tưởng của hắn tồi tệ thế nào.
Sau nhiều ngày không thấy ánh mặt trời, làn da của Elune cũng có chút tái nhợt, nàng sớm được tháo bỏ gông cùm nên ở trong phòng giam này có thể hoạt động tự do, chỉ có điều Đỗ Duy lại thiết kế ma pháp trận xung quanh phòng giam. Mặc dù Elune biết vu thuật của Đại Tuyết Sơn nhưng cũng trốn không thoát.
Lúc Đỗ Duy đẩy cửa đi vào thì nữ thích khách đáng thương này tay đang ôm đầu gối co ro trên giường. Mắt thấy Đỗ Duy tiến vào nàng nhanh chóng nhảy xuống giường rồi đứng lên.
- Yên tâm. Ta không phải đến cưỡng gian nàng. –Câu đầu tiên khi Đỗ Duy bước vào cửa lập tức khiến cho Elune xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
- Ở đây có quen không?
Đỗ Duy ung dung bước tới rồi đứng trước mặt Elune. Còn cố ý vươn ngón tay ra nâng cằm cô gái sát lại gần ngửi ngửi. Mỉm cười nói:
- Ừm, rất tốt. Dường như đã sạch sẽ hơn rất nhiều.
Trong lòng Elune phát lạnh, lui ra phía sau hai bước. Chỉ là phía sau lại là giường rồi. Muốn lui mà không có đường lui, đành liều mạng gục mặt xuống. Không dám tiếp xúc ánh mắt của Đỗ Duy – Từ tận sâu thẳm trong trái tim nàng đã thật sự sợ công tước thiếu niên này rồi.
Nhìn theo dáng vẻ sợ sệt của nữ tù binh, Đỗ Duy hài lòng cười cười. Theo đó tùy ý bước hai bước rồi lôi từ trong ngực ra mấy tớ giấy, nhẹ nhàng quăng lên trên giường, cười nói:
-Phần lời khai này của nàng, ta đã xem qua cẩn thận vài lần…Ừm. Viết rất chi tiết. Quả thực rất chi tiết. Đối với phần lời khai này ta cơ bản đã hài lòng… Nhưng…
-Nhưng, nhưng cái gì….
Cả người Elune run lên.
-Hắc hắc. Nhưng ta nghĩ nàng vẫn quên lời cảnh cáo của ta với nàng rồi…Ta đã nói: nếu trong phần lời khai này nàng dám lừa gạt ta thì ta sẽ có thủ đoạn trừng phạt nàng đáng sợ hơn “cưỡng gian” gấp mười lần đó!!!
-Ta …ta không nói dối.
Đầu Elune càng cúi xuống thấp hơn. Thanh âm cũng có chút run rẩy.
-Lời của nàng quả thực không sai, nhưng lại cố ý viết thiếu vài thứ.
Đỗ Duy cười nhạt:
-Nàng viết Vu vương trên Đại Tuyết Sơn tên Bạch Hà Sầu… Ưm, trên Đại Tuyết Sơn có hai trăm vu sư? Còn có cả cái này…Ưm…
Hắn lại cầm lấy mấy tờ giấy kia, lật đi lật lại rồi cười nói:
-Còn có cái này, nàng nói nàng đi ám sát Ruga là chịu mệnh lệnh của Vu vương? Buồn cười! Nếu Vu vương Đại Tuyết Sơn phái một con nhóc ngốc nghếch như nàng đi ám sát một nguyên soái thống lĩnh quân đội của quân Tây Bắc…Trừ phi Bạch Hà Sầu là thằng ngu!
-Hả!!
Thân thể Elune bỗng nhiên run lên, sắc mặt trắng bệch nói:
-Ngươi …… ngươi ……
-Ta làm sao?"
- Ngươi dám nói xấu Vu vương!
-Nói thì làm nào?
Đỗ duy bĩu môi:
-Ta nói hắn là thằng ngu, chẳng lẻ không đúng sao? Không ngờ lại phái loại người vừa vô dụng vừa không có đầu óc như nàng đi chấp hành loại nhiệm vụ quan trọng này. Ta nghĩ Bạch Hà Sầu nhất định là một tên ngốc. Đúng không?
-Ngươi …… thần thông quảng đại của Vu vương, người thảo nguyên từ trên xuống dưới không ai không xem như là thần linh! Ngươi dám mở miệng nói lời ác độc, Vu vương nhất định sẽ biết được!
Đỗ Duy cười ha ha nói:
-Thực sự thần kỳ như vậy sao? Buồn cười! Chẳng lẻ hắn có ‘thiên lý nhãn’? ‘Thuận phong nhĩ’? Không chỗ nào không biết? Hừ ……
Sau đó Đỗ Duy lắc đầu:
-Chớ nên mong chờ vào vận may, nàng thành thật cho ta, rốt cuộc nàng vì sao lại ám sát Ruga. Ta thực không tin Bạch Hà Sầu là đứa ngốc.
Elune im lặng, bỗng nhiên nàng cúi thấp đầu xuống, lắc đầu nói:
-Ngươi giết ta đi.
-Giết ngươi…
Đỗ Duy thở dài:
- Ngôn từ thực không chút sáng tạo. Ngươi dùng đầu gối ngẫm nghĩ lại đi, ta sẽ dễ dàng giết ngươi như vậy ư?
Đỗ Duy nhìn vào đôi mắt nữ sát thủ rồi thở dài nói:
-Thật ra ta có biện pháp dễ dàng hơn khiến nàng mở miệng, chỉ có điều ta nghĩ rằng dùng biện pháp đó thật sự không hay chút nào. Nhưng nàng lại không chịu nói thì cũng đừng trách ta.
Nói xong hắn đột nhiên vung tay rồi dùng sức ấn vào hai bả vai nữ sát thủ. Trong lòng Elune kinh hãi, mắt thấy Đỗ Duy đe dọa mình, lập tức bị dọa đến nỗi nhũn cả chân, trong lòng chỉ lóe lên lên một ý nghĩ:
-Hắn, hắn sắp cưỡng gian ta sao!
Đỗ Duy hung hăng ấn Elune ngồi xuống giường, sau đó một tay hắn vuốt cằm rồi nâng khuôn mặt của nàng lên, trầm giọng nói:
- Nhìn vào mắt ta!
Elune chỉ có cảm thấy chùm ánh sáng từ trong ánh mắt thật là đẹp đẽ biết bao. Con ngươi màu đen. Đen một cách mê hoặc và quái dị, tựa như một cơn lốc xoáy từng chút từng chút hút lấy linh hồn mình. Sự trong sáng trong đôi mắt nàng cũng dần dần biến mất trở nên trống rỗng mờ mịt. Hai gò má người nam nhân trước mắt này càng nhìn lại càng cảm thấy dễ coi biết bao.
Ưm. Một người đàn ông vì sao lại dễ nhìn như vậy nhỉ?
Còn có cả ánh mắt của hắn…ánh mắt của đàn ông thực sự có thể mê hoặc người đến vậy sao…
-Bây giờ hãy nói cho ta biết. Vì sao nàng giết Ruga.
Khi âm thanh này truyền vào tận trong đáy lòng thì thân thể Elune đột nhiên chấn động. Trên mặt hiện lên vẻ gắng gượng. Thế nhưng dưới ánh mắt bức bách của Đỗ Duy sau đó, sự gắng gượng trên mặt nàng dần dần rút đi. Giọng nói nàng trở nên rõ ràng mà dịu dàng, tựa như tiếng nỉ non với tình nhân:
-Ta…ta không muốn lập gia đình…
-Lập gia đình? Gả cho ai?
Ru …… Con trai của Ruga. Se…… Sebastian……
Đỗ Duy giật mình, lập tức tiếp tục bức bách cô gái này. Tiếng nói của hắn thong thả mà trầm thấp. Lại cực kỳ dễ nghe:
-Thân phận của nàng?
Elu. Elune …… Elune Linna. Một tia chống cự cuối cùng trong ánh mắt của Elune rốt cuộc đã tan biến, thân thể nàng bỗng nhiên rúc vào thật sâu trong lồng ngực Đỗ Duy tựa như một chú cá chạch khẽ vặn vẹo uốn éo. Trong miệng thốt ra thanh âm nỉ non nho nhỏ.
-Thân phận của nàng!
Thanh âm Đỗ Duy cao lên vài phần.
- Elune Linna …… Bạch. Bạch Hà Sầu là ta….. ta…….thầy giáo của ta.
Cả người Elune bỗng nhiên mềm nhũn, chủ động ôm Đỗ Duy, ngay lập tức thân thể mềm mại này cố hết sức dán chặt vào trong lồng ngực Đỗ Duy. Bộ ngực mềm mại cao vút khẽ cọ vào ngực Đỗ Duy. Trong ánh mắt tràn ngập vẻ thùy mị, dịu dàng. Bỗng nhiên nàng dùng sức ôm cổ Đỗ Duy. Khuôn mặt yêu kiều lập tức dán chặt vào. Cuối cùng líu ríu bên tai Đỗ Duy:
-Yêu....yêu ta....Mau. Mau yêu ta đi….!
Đỗ duy vừa định nói thì đôi môi thơm ngát mềm mại lập tức dính chặt lại. Đỗ Duy trong lòng thầm than: Cặp mắt mị hoặc này quả nhiên lợi hại.
Đang muốn đẩy cô gái này ra. Nhưng đôi tay hắn lại đang nhấn vào một chỗ mềm mại. Nơi ngón tay tiếp xúc cảm thấy chắc nịch mà mềm mại lại tràn ngập co dãn. Vừa cúi đầu nhìn liền phát hiện ra bàn tay của mình đang bao phủ lên trọn ngọn núi trước ngực Elune. Cả người nàng vặn vẹo, uốn éo hết trái qua phải. Trong lúc cọ sát cũng không biết từ khi nào áo nàng đều đã mở tung ra.
-Yêu ta…. Ta muốn ngươi yêu ta…
Elune không ngừng cọ sát vào Đỗ Duy, hai gò má của nàng một mảng đỏ bừng, ánh mắt mê ly. Lại giống như mang theo một chút cầu khẩn. Thân thể vốn cực kỳ dụ hoặc dần dần khiến trong lòng Đỗ Duy không khỏi bốc lên lửa dục.
Hắn vốn chính là một người trưởng thành linh hồn bị trói buộc trong thân thể một thiếu niên, trong chuyện nam nữ hắn đương nhiên không phải xử nam…nhưng thân thể này lại là xử nam. Những năm gần đây cũng coi như là những ngày cấm tình dục. Có khi nhớ lại cũng nhịn không được cười thầm mình ngược đãi bản thân quá mức. Chỉ có điều một đứa bé chưa trưởng thành dù có lòng nhưng lại không có sức.
Mà sau này lại dần dần trưởng thành. Bên người lại có thêm Vivian, cô gái nhỏ ngốc nghếch đơn thuần thiện lương khiến người ta phải yêu thương này lại khiến Đỗ Duy bất tri bất giác mê muội. Dần dần trái tim vốn xao động kia cũng đã phai nhạt mà toàn tâm toàn ý chờ cô bé ngốc này trưởng thành.
Hơn nữa, dù sao hắn tu luyện ma pháp, đắm chìm trong ma pháp, đại bộ phận tinh thần và thể lực đều dùng trong minh tưởng và ngưng tụ tinh thần lực, lòng đam mê nữ sắc cũng đã phai nhạt đi rồi.
Bằng không nói …Với thân phận công tước của hắn lại có thể thiếu đàn bà sao?
Chỉ có điều, nữ thích khách đang trong lòng ngực hắn lúc này thật sự quá mê người, vốn ngày đó trong tiệc rượu của Ruga đã xem qua điệu múa của nàng, thân thể mềm dẻo thật sự khiến người ta kinh ngạc, làm cho người ta không tránh khỏi có những ý nghĩ lệch lạc. Bây giờ lại nhiệt tình như lửa dán chặt trong ngực, thanh âm nhỏ nhẹ nỉ non khéo léo thỉnh cầu yêu thương, trên cả nhiệt tình cô gái này còn mang theo vài phần ngượng ngùng của thiếu nữ.
Điều này khiến cho Đỗ Duy nhiều năm kiêng khem tình dục làm sao có thể không động tâm được chứ?
Nén ham muốn rồi cố gắng tách miệng của nữ thích khách đang dính chặt trên miệng hắn, Đỗ Duy thở hổn hển cười mắng:
- Này này, nàng còn như vậy nữa, ta nhịn không được có thể thực sự cưỡng gian nàng đó!
- Ưm…
Cái mũi Elune khẽ rên một tiếng, chỉ mới rên rỉ mà đã khiến cho xương cốt Đỗ Duy mềm cả đi, Elune lại cũng dính chặt vào。
Mẹ nó! Thật quá ức hiếp người mà! Nàng thật sự nghĩ ông đây là thái giám không dám cưỡng gian nàng sao!
Nếu lửa dục tà ma thực sự từ trong lòng người đàn ông dâng lên thì làm sao có thể đè nén xuống được. Dưới con mắt ác ma của Đỗ Duy, Elune ý loạn tình mê đã thực sự coi Đỗ Duy trở thành người mình yêu nhất. Đỗ Duy nhẫn nại không nổi, rốt cục ôm lấy Elune nhào lên giường. Quần áo trên người nữ thích khách vốn rất ‘ tiết kiệm ’. Đỗ Duy sau hai lần xé, cười giễu cợt một tiếng, lập tức lột áo trên người Elune ra.
Dưới ánh đèn mờ nhạt yếu ớt trong phòng giam, cô gái trước mắt này hệt như một chú cừu non bị tuốt hết lông, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sự ngượng ngùng nhưng lại hàm ẩn vài phần chờ mong, thân thể mê người của cô gái như trào dâng, nhất là bộ ngực có thể xứng với hai chữ hoàn mĩ khiến Đỗ Duy vừa nhìn thoáng qua đã nhịn không được mà mở to đôi mắt.
Đây là lúc đạp đổ! Đạp đổ! Phải đạp đổ! Nhất định phải đạp đổ!!
Đã tới mức này, nếu nói lại lùi bước thì ông đây còn là đàn ông sao!
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, đôi tay tà ác cũng đã duỗi ra. Nhưng vừa mới duỗi ra thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng líu ríu trong miệng Elune, thấp giọng kêu thành tiếng…
-Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi …… ngươi muốn muốn muốn làm cái gì …… ngươi ngươi ngươi ……
Giọng nói nhu nhược này, lại còn có cả lời này…
Cảm giác quen thuộc ngay lập tức khiến đầu óc Đỗ Duy tỉnh táo.
Rất nhanh, lửa dục trong ngực hắn nhất thời tiêu tan một nửa, trong đầu liền hiện ra bóng dáng xinh đẹp kia, khuôn mặt thiện lương ngây thơ nhìn mình, rụt rè nói:
-Van cầu..van cầu thần linh, phù hộ.. phù hộ Vivian nhỏ bé đáng thương.
Bóng dáng cô bé nói lắp kia ngay lập tức lấp đầy trong đầu hắn, mị lực mê người của Elune trước mắt hắn dường như lập tức đã giảm xuống hơn phân nửa.
Đỗ duy hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên thầm mắng một câu: Bỏ đi bỏ đi! Coi như ông đây hôm nay chịu một lần không xứng là đàn ông!!
Hắn nói xong thì tức giận đứng lên, sau đó thì dùng sức cuộn khăn trải giường che lên người Elune, cánh tay Elune đang muốn duỗi ra uốn éo thì một tay Đỗ Duy đã giữ cố định trên chiếc cổ mềm mại của cô gái.
Nhìn thấy nữ tù binh ngất xỉu đi, Đỗ Duy thở dài, hắn đứng lên sửa sang lại một chút quần áo của bản thân, sau đó nhìn chằm chằm nữ thích khách giống như đang ngủ say, nhìn trong chốc lát, thấp giọng nói:
- Coi như nàng gặp may…hôm nay thần linh đã phù hộ nàng.