⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Ngự Cung là một nơi quyền quý nằm trên đường phố Bắc Quyền Thành rộng lớn. Bọn họ chỉ biết chủ nhân nơi này thần bí khó lường, không ai biết rõ lai lịch.
Bên ngoài Ngự Cung, Phong Tố Cẩn mặc váy cưới màu trắng, mặc cho nước mưa giội trên người mình, thân thể run lên vì lạnh. Hai tay cô gắt gao níu lấy bộ váy ướt đẫm, cố gắng chống đỡ thân mình để không bị ngã xuống.
Vừa mới khi nãy, Ngự Cung viên số một còn là hôn lễ của cô và Lam Bắc Thần nhưng chú rể lại chạy đi, hôn lễ bị hủy bỏ. Phong Tố Cẩn cô trở thành trò cười lớn nhất của toàn bộ Bắc Quyền Thành.
"Thật là đáng tiếc, quan hệ thông gia của Phong gia và Lam gia cứ như vậy mà bị hủy bỏ."
"Nói là thông gia nhưng thật ra thì tình trạng hiện tại của Phong gia có thể nói là trèo cao Lam gia."
"Ôi, tiểu thư Phong gia này dù sao cũng là một mỹ nhân, làm sao mà Lam thiếu gia cam lòng hủy bỏ đây!"
"Khi nãy ông không thấy được khi Lam thiếu gia nghe điện thoại, sắc mặt cũng thay đổi!"
"Chẳng phải tiểu thư Phong gia ngăn cản cũng đều bị hắn không chút lưu tình mà hất ra sao, còn bị té xuống đất, chậc chậc,..."
Nghe thấy lời nói của đám người đang rời đi ở cổng Ngự Cung, sắc mặt Phong Tố Cẩm càng thêm tái nhợt, trái tim tựa như bị thứ gì đó chặn lại, hô hấp cũng có chút khó khăn. Ánh mắt của cô xuyên qua màn mưa, nhìn về phía xa, đó là phương hướng mà Lâm Bắc Thần rời đi. Cô chớp mắt, có chút chua chát.
Cô hốt hoảng muốn tiếp tục đi lên phía trước nhưng đầu lại có chút choáng váng.
Mấy ngày nay vì chuẩn bị cho hôn lễ mà cô vô cùng mệt mỏi, hầu như không có ngày nào được ngủ tốt. Mà khi nãy cô ngăn cản Lam Bắc Thần bị anh ta hất ra, té ngã xuống cho nên tinh thần và trạng thái đều cực kỳ không tốt.
Có phóng viên chụp ảnh cô nhưng cô cũng chẳng còn khí lực đâu mà đi quản. Người của Phong gia cũng đều rời đi, không ai quan tâm đến sống chết của cô.
Chờ đến khi phóng viên và khách quan tham gia hôn lễ đã về gần hết, Tống Thu Doãn mới chậm rãi đi đến bên cạnh Phong Tố Cẩn, hạ giọng nói.
"Phong Tố Cẩn, cô có biết vì sao trong hôn lễ, Lam Bắc Thần lại đột ngột rời đi không?"
Phong Tố Cẩn nghe được câu này, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt có chút sắc bén.
Cho tới bây giờ Tống Thu Doãn cũng chưa từng thấy qua một Phong Tố Cẩn thường ngày ôn hòa lại có ánh mắt như thế, cô ta không nhịn được mà rùng mình một cái. Cô ta nhanh chóng đè xuống một tia bực bội trong lòng, cất lời.
"Vậy thì tôi sẽ tốt bụng nói cho cô biết, Liễu Thi Nhã trở về rồi. Đó là người mà Lam Bắc Thần yêu nhất, cũng chính là mối tình đầu của anh ấy. Liễu Thi Nhã chỉ cần nói một câu, Lam Bắc Thần sẽ lập tức vứt bỏ cô để trở lại bên cạnh cô ta."
Nhìn Phong Tố Cẩn không nói lời nào, Tống Thu Doãn lại tiếp tục nói.
"Phong Tố Cẩn, Lam Bắc Thần không yêu cô, anh ấy chỉ thích Liễu Thi Nhã, những nỗ lực của cô ở trong mắt anh ấy đều không đáng một đồng!"
Vào lúc này, những lời này lại khiến Phong Tố Cẩn cảm thấy vô cùng chói tai. Chẳng trách Lam Bắc Thần chần chừ không chịu đi lĩnh chứng, hóa ra là một mực chờ đợi Liễu Thi Nhã.
Cô nhìn vẻ mặt đắc ý của Tống Thu Doãn, cười lạnh trong lòng, hít sâu một hơi rồi nói.
"Tống Thu Doãn, cô không cần ở trước mặt tôi làm bộ làm tịch, cô thích Lam Bắc Thần, có thể đoạt lại anh ta từ trong tay Liễu Thi Nhã thì ít nhất tôi còn có thể coi trọng cô."
Nghe câu nói này, sắc mặt Tống Thu Doãn hoàn toàn cứng đờ, nghẹn họng nói không ra lời. Một lúc sau, cô ta hừ lạnh một tiếng.
"Phong Tố Cẩn, qua ngày hôm nay cô sẽ bị toàn bộ Bắc Quyền Thành khinh bỉ, để xem đến lúc đó cô còn khoe khoang được hay không!"
Nói xong cô ta giậm chân, lắc eo che dù đi ra ngoài. Nhưng vừa mới đi được vài bước, cô ta lại nhìn thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa, nhịn không được mà hút một ngụm khí lạnh, cả người đều bị kinh diễm.
Cô ta vốn cho rằng tướng mạo của Lam Bắc Thần đã vô cùng hiếm có trên thế gian, cũng không nghĩ tới người đàn ông này còn đẹp mắt hơn nữa, cô ta nhất thời không tìm được từ ngữ để hình dung.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥