-
Quân Mặc Hàn dừng bước, nghiêng người nhìn Phong Tố Cẩn, ấm áp nói: "Cho
dù em có bị mù đường thì vẫn có anh ở bên."
Phong Tố Cẩn say đắm trong ánh mắt dịu dàng của Quân Mặc Hàn, trong lòng cảm động, nói: "Sau này em cũng muốn tới đây ăn, anh phải đi với em."
Ánh mắt Quân Mặc Hàn càng thêm dịu dàng làm say lòng người. Anhcào nhẹ
cái mũi của Phong Tố Cẩn, "Được, em muốn đi đâu, muốn ăn cái gì, anh đều
dẫn em đi."
Lúc này, Phong Tố Cẩn thực sự hạnh phúc. Cô cảm nhận được sự bao bọc và cưng chiều khi anh nắm tay cô. Cô chưa bao giờ cô cảm nhận rõ ràng, chân thật sự hạnh phúc đến như vậy.
Hơn nữa, anh còn là người đầu tiên tạo cho cô cảm giác được dung túng vô hạn. Cho dù cô muốn làm cái gì, anh đều ủng hộ cô hết mình.
Có nhiều lúc cô cảm thấy mình đang mơ.
Cô chỉ vừa quen anh, tại sao anh lại đối xử tốt với cô như thế?
Phong Tố Cẩn sững người, trong đầu chợt xuất hiện ý nghĩ, buột miệng nói: "Mặc Hàn, có phải trước kia chúng ta đã từng quen biết nhau?"
Nói xong, Phong Tố Cẩn dần tỉnh táo lại, cô chỉ muốn tát cho mình một cái. Thần kinh của cô không ổn định hay sao mà có thể nói những lời này?
Thân phận Quân Mặc Hàn như vậy, còn cô lại bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Làm sao có thể quen biết nhau từ trước.
Không biết vừa nãy cô bị gì mà có thể nói như vậy.
Phong Tố Cẩn bối rối, cô không biết khi vừa nói xong câu đó, đáy mắt Quân Mặc Hàn dao động mạnh nhưng nhanh chóng bị anh ép xuống.
Để che giấu sự xấu hổ, Phong Tố Cẩn vội vàng nói: "Mặc Hàn, ý em là... người ta hay nói cái gì mà kiếp trước ngoái đầu nhìn nhau 300 lần thì kiếp này mới được gặp gỡ. Em đoán là kiếp trước mình đã nhìn anh đến gãy cả cổ mới được ở cạnh anh như ngày hôm nay."
Đáy mắt của Quân Mặc Hàn rất phức tạp. Anh vén lại mái tóc tán loạn của Phong Tố Cẩn, "A Cẩn của chúng ta cũng rất tốt."
Phong Tố Cẩn cảm thấy Quân Mặc Hàn lúc này rất căng thẳng. Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu thẳm tưởng như có thể nuốt chửng người ta vào trong.
Không chống đỡ nổi ánh mắt như vậy, mặt cô đỏ lên, hắng giọng một
cái: "Chúng ta nhanh đi ăn cơm đi."
Nói xong, cô vội vàng kéo Quân Mặc Hàn đi về phía trước.
Quân Mặc Hàn bất đắc dĩ lắc đầu: "A Cẩn, cá nướng em muốn ăn ở hướng kia."
Phong Tố Cẩn dậm dậm chân: "Sao anh không nói."
Quân Mặc Hàn nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, bật cười.
"Hừ, anh còn cười em."
Quân Mặc Hàn kéo cả người Phong Tố Cẩn qua: "Không cười. A Cẩn của chúng ta đói bụng rồi, phải nhanh chóng cho ăn no."
Ba chữ "cho ăn no" này còn mang một ít ý nghĩa khác khiến tai Phong Tố Cẩn
đỏ lên.
Quân Mặc Hàn thật sự sợ Phong Tố Cẩn bị đói, vội kéo cô đi một mạch vào quán.
Cá vừa nướng, có hơi nóng, cũng là Quân Mặc Hàn gắp cá lên, gỡ xương,
thổi thổi rồi bỏ vào trong đĩa của Phong Tố Cẩn.
Phong Tố Cẩn ăn rất vui vẻ. Vốn bụng đang đói nên bây giờ, cô ăn rất
nhanh.
Món cá quán này làm bị mặn nhưng ngài Quân nhà cô lấy xương nên ăn vào trong miệng lại cảm thấy rất ngọt, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý tác động vào hay không.
"Ăn từ từ, đừng để bị sặc."
Quân Mặc Hàn hoàn toàn cưng chiều Phong Tố Cẩn như một đứa trẻ, vừa cẩn
thận dặn dò, vừa nhìn cô vui vẻ ăn, giữa lông mày cũng hiện lên tia dịu dàng.
Cũng chỉ có ở trước mặt Quân Mặc Hàn, Phong Tố Cẩn mới có thể duy trì sự
hồn nhiên chân thật: "Anh cũng ăn nhiều một chút."
Hai người đang ăn cơm vui vẻ, không biết trong quán có một cặp anh em một nam một nữ đang nhìn họ không rời mắt
Hai người đó là anh em nhà họ Lục – một trong ba đại gia đình quyền thế nhất của thành phố Bắc Quyền.