⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Quân Mặc Hàn đứng ở kia nhìn Phong Tố Cẩn, thanh nhã cười một tiếng.
"Bây giờ em mới phát hiện?"
"Ừm, em không nhớ là mình có chụp ảnh chung với anh, mà ảnh chụp này nhìn cũng rất tự nhiên."
Quân Mặc Hàn khẽ mở môi mỏng.
"Thời điểm lần đầu tiên em ngủ bên cạnh em, trong tay anh đã có giấy chứng nhận trước kia của em."
Phong Tố Cẩn đứng lên, nhìn Quân Mặc Hàn.
"Trong tay anh có hình của em?"
"Lúc anh ở Bắc Quyền Thành, trong tay Dạ Tinh liền có tư liệu của các đại gia tộc ở Bắc Quyền Thành, điều tra xong dùng là được rồi."
Lời nói của anh hời hợt lại để cho Phong Tố Cẩn ý thức được sự cường đại của người đàn ông này.
Anh làm cái gì cũng đều trực tiếp nói cho cô nghe.
Quân Mặc Hàn nói xong, nhìn thấy Phong Tố Cẩn trầm mặc, nhẹ giọng nói.
"Tức giận vì anh làm những việc này sao?"
Phong Tố Cẩn lắc đầu, chậm rãi tới gần Quân Mặc Hàn, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy eo anh.
"Quân tiên sinh, cảm ơn anh đã thẳng thắn nói cho em những thứ này."
Những lời này của cô là ám chỉ rất nhiều chuyện, nếu như anh muốn lừa gạt cô, giấu diếm cô thì cô cũng sẽ không biết được. Nhưng anh lại giải thích với cô, trong lòng cô ngược lại rất cảm động.
Quân Mặc Hàn nhìn người trong ngực mình, cười nhẹ, lần này ý cười thẳng tới đáy mắt.
Vợ nhỏ của anh luôn có thể khiến tâm anh mềm nhũn.
Anh đưa tay ôm chặt Phong Tố Cẩn, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.
"A Cẩn, anh và em là một thể, anh hi vọng em có thể hài lòng, đừng khổ sở vì chuyện biệt thự nữa, được không?"
Phong Tố Cẩm nắm chặt lấy quần áo anh, loại động tác ỷ lại như vậy, Quân Mặc Hàn cảm nhận được rất rõ ràng.
"Buổi trưa muốn ăn cái gì, anh làm cho em ăn, được không?"
Đáy lòng cô khẽ động, cô biết anh đang dỗ dành cô.
Cô ngẩng đầu, mặt mày sáng rực nhìn Quân Mặc Hàn.
"Em muốn ăn sườn lợn, muốn ăn tôm chiên, muốn ăn thịt kho tàu, muốn ăn..."
Phong Tố Cẩn nói ra rất nhiều món, tất cả đều là những món mà cô muốn ăn nhưng trước kia lại không nỡ dùng tiền ăn, hơn nữa còn là Quân tiên sinh tự mình xuống bếp, cô thật sự muốn ăn.
Quân Mặc Hàn hơi giật mình, tiếp đó chậm rãi cười ra tiếng.
Phong Tố Cẩn giả vờ tức giận nói.
"Anh cười em?"
Quân Mặc Hàn thu lại ý cười nhưng đáy mắt vẫn liễm diễm tia sáng không thể giấu được.
"Không cười, anh là đang vui vẻ, vợ của anh lại có thể ăn nhiều như vậy."
Phong Tố Cẩn nghe thấy câu này, ăn không nói có suy nghĩ một chút.
"Có phải là em đã ăn nhiều quá rồi không, bữa này sẽ tốn không ít tiền."
Quân Mặc Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ đầu cô.
"Em có thể ăn thì anh cũng có thể nuôi."
Vừa nghĩ tới bữa trưa sẽ có nhiều món ngon, cả người Phong Tố Cẩn đều hưng phấn.
Kỳ lạ là trước đó ở trong biệt thự, người hầu làm bao nhiêu đồ ăn tốt, cô cũng không có chờ mong như vậy.
Bây giờ chuyện tới trong căn hộ này, trải qua thế giới của hai người, cô lại đặc biệt chờ mong đến buổi trưa được ăn cơm của Quân tiên sinh làm, dường như tâm tình khi ăn cơm còn phải tùy vào người nấu ăn đây!
Nói đến một vài thức ăn, nguyên liệu trong nhà không đủ, Quân Mặc Hàn liền dẫn Phong Tố Cẩn đi siêu thị mua. Thời gian này người trong siêu thị càng nhiều, trong siêu thị cũng có TV, trên đó đang phát tin tức vụ nổ biệt thự.
Chuyện này gây chấn động không nhỏ, cũng có người hoảng sợ trong lòng, lo lắng có phải là do phần tử khủng bố làm hay không, lo lắng chỗ khác có thể cũng có vụ nổ như vậy hay không.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
"Ai biết được, hiện tại phía trên đều đang điều tra, còn kinh động đến cả cán bộ Đế Đô đấy!"
"Nghe nói là muốn điều tra mấy cán bộ ở Bắc Quyền Thành chúng ta, tin tức sáng này vừa phát ra, mấy cán bộ liên quan tới chuyện này đều bị ngưng chức."
"Nghiêm trọng như vậy?"
"Đương nhiên! Vùng rừng rậm phía sau kia đều là khu bảo hộ, đốt chết rất nhiều động vật trân quý đấy! Nghiêm túc điều tra mới có thể giết một người để làm gương cho nhiều kẻ khác."
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥