⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tố Cẩn nhìn hộp cà vạt trên mặt đất, lập tức nổi giận, kia là quà tặng cô chuẩn bị cho Quân tiên sinh, bỏ ra một tháng tiền lương của cô!
Phong Tố Cẩn tức giận động thủ.
Một hồi hai người liền đánh nhau. Thân thủ của Liễu Thi Nhã cũng không tệ, hai năm này chẳng những sự nghiệp diễn xuất của cô ta tiến bộ mà ngay cả luyện võ cũng tiến bộ không ít nên cô ta mới dám một mình tìm đến, lại không nghĩ Phong Tố Cẩn còn lợi hại hơn.
Cuối cùng vẫn là Phong Tố Cẩn chiếm thế thượng phong, đem Liễu Thi Nhã đè trên mặt đất, nắm tóc cô ta, đánh mặt cô ta.
"Phong Tố Cẩn, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tôi và Lam Bắc Thần sẽ đính hôn, cô muốn câu dẫn hắn cũng vô dụng.|
"Tôi đánh cô trước rồi nói tiếp."
Cô đánh vào mặt Liễu Thi Nhã vang thêm thanh âm "ba ba", cô ta đau đớn la lên, Phong Tố Cẩn cảm thấy rất hả giận.
Đánh đủ rồi, lúc này cô mới từ từ đứng dậy, xoa xoa vết thương trên mặt nói.
"Liễu Thi Nhã, cô rất ngu xuẩn. Cô ăn mặc như vậy tới tìm tôi, không phải là muốn ăn đòn đó chứ? Ồ đúng rồi, nếu như cô dám làm gì tôi, tôi liền đem đoạn ghi âm lúc nãy đưa cho Lam Bắc Thần."
Nói xong, Phong Tố Cẩn lấy ra một cái bút ghi âm từ trên người, ấn nút phát.
"Ta cảnh cáo ngươi!"
Tất cả đều là lời nói của Liễu Thi Nhã, cô ta quá sợ hãi, đôi mắt đều trừng to, bộ dạng không dám tin nhìn Phong Tố Cẩn.
Cô dùng chân đạp đạp Liễu Thi Nhã.
"Tôi không tìm tới cô làm gì, cô lại chạy tới cảnh cáo tôi, tự mình đưa chuôi cho tôi bắt lấy. Hừ, cô cho rằng lần trước cô nói xấu tôi trước mặt Lam Bắc Thần như thế, tôi có thể không chuẩn bị chút gì đó ư? Bút ghi âm này tôi mang theo lâu rồi, tận hôm nay mới có cơ hội phát huy tác dụng của nó."
Nói xong Phong Tố Cẩn nhặt hộp cà vạt lên, mở ra nhìn một chút, bên trong vẫn còn tốt, cô nhẹ nhàng thở ra.
Cô quay người rời đi, để lại Liễu Thi Nhã nằm trên mặt đất tức giận đến mức ngất đi.
Phong Tố Cẩn về đến nhà, tự mình tìm tâm bông thấm cồn xoa lên vết thương trên mặt.
"Tê"
Phong Tố Cẩn đối mặt với tấm gương, bị đau mà hút một ngụm khí lạnh, trên mặt có vài chỗ bị móng tay của Liễu Thi Nhã cào.
Người phụ nữ kia để móng tay thật dài, lúc ấy cào mặt cô đau chết đi được.
Sau khi xử lí xong, Phong Tố Cẩn ăn xong cơm tối liền tiến vào thư phòng.
Hôm nay vẫn là một ngày mệt mỏi.
Khi Quân Mặc Hàn về đến nhà cũng đã hơn tám giờ tối, dựa theo trước kia, Phong Tố Cẩn cũng sẽ ngồi trên ghế sa lon chờ hắn trở về.
Hôm nay hắn không nhìn thấy Phong Tố Cẩn, hơi lo lắng hỏi.
"Thiếu phu nhân đâu?"
"Thiếu phu nhân ăn xong cơm tối liền đi đến thư phòng, bảo chúng tôi không được quấy rầy."
Ánh mắt Quân Mặc Hàn lóe lên.
"Hôm nay cô ấy có xảy ra chuyện gì sao?"
"Thiếu phu nhân đi ra ngoài cả ngày, vừa mới trở về không lâu."
"Tôi biết rồi."
Quân Mặc Hàn cũng không ăn cơm, trực tiếp đi lên lầu hai.
Cửa thư phòng cũng không có đóng, Quân Mặc Hàn đứng ở cửa thư phòng một hồi mới phát hiện vợ nhỏ của hắn đang chăm chú cúi đầu bận rộn.
Hình như là đang tính cái gì đó.
Quân Mặc Hàn nhìn một lúc rồi mới chậm rãi đi vào, đi đến sau lưng Phong Tố Cẩn, cúi đầu nhìn cô.
Trên mặt bàn bày ra một chút tiền lẻ, Phong Tố Cẩn đang tính gì đó trên giấy, bên cạnh còn có máy tính. Phong Tố Cẩn đang tính xem trong tay mình còn bao nhiêu tiền mặt có thể dùng.
Có lẽ lúc trước đã quen ăn mặc tiết kiệm nên mỗi lần mua thứ gì đó cô đều sẽ nhớ kỹ, còn lại bao nhiêu cô cũng sẽ tính toán rõ ràng.
Phong Tố Cẩn an tĩnh tính toán, vẫn không hay biết Quân Mặc Hàn đã trở về, cô đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Quân Mặc Hàn yên lặng nhìn, nhìn một lúc hắn mới phát hiện vợ nhỏ của mình đang tính sổ sách.
Sau khi Phong Tố Cẩn xem xong liền đếm lại tiền lẻ một lần nữa, tự lẩm bẩm.
"Bây giờ chỉ còn hơn một ngàn, sau này còn phải cố gắng kiếm nhiều hơn nữa, thật không thể tiêu xài phung phí."
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥