⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tố Cẩn nghe những lời này, sắc mặt lập tức biến đổi, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Trâu Như Đan.
"Cô vừa nói cái gì? Nổ cái gì?"
Trâu Như Đan bị Phong Tố Cẩn như vậy dọa sợ.
"Đúng đúng... Lữ thiếu, Lữ thiếu nói thị trưởng Quân đắc tội không ít người, người muốn hắn chết rất nhiều, lần này hắn vừa về Đế Đô, hắn nổ chết trên đường cũng sẽ không ai tra được đến kẻ nào ở Bắc Quyền Thành cả..."
Sau khi Phong Tố Cẩn nghe xong, hận không thể dùng dao đâm chết Trâu Như Đan và Lữ Tây Viêm kia.
"Lữ Tây Viêm! Lữ Tây Viêm!"
Trong nháy mắt cả người Phong Tố Cẩn đều mang theo sát ý rét lạnh, Dạ Lôi cũng kinh hãi không thôi.
Phong Tố Cẩn nhanh chóng mở điện thoại trong tay ra, run rẩy gọi điện thoại cho Quân Mặc Hàn. Nhưng căn bản là không gọi được, cả người Phong Tố Cẩn mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, đầu có chút trống rỗng, cô lẩm bẩm nói.
"Nhanh, nhanh nghĩ cách liên lạc với anh ấy, để anh ấy nhanh chóng biết tất cả chuyện này, tránh được nguy hiểm."
Dạ Lôi nghe ngữ điệu của thiếu phu nhân, biết điện thoại của Quân thiếu không gọi được, nhanh chóng dùng tín hiệu liên lạc nội bộ Ám Các.
Đồng hồ trên cổ tay của Quân Mặc Hàn vừa vang lên một tiếng, nhận được tín hiệu giọng nói Dạ Lôi phát qua.
Sắc mặt anh ngưng lại, sự cố nổ mạnh vừa rồi quả nhiên có liên quan tới Lữ gia.
Quân Mặc Hàn thông qua giọng nói của Dạ Lôi, biết được Phong Tố Cẩn đang lo lắng, nhanh chóng lấy điện thoại của Dạ Địch, gọi điện thoại cho Phong Tố Cẩn.
Số điện thoại di động Phong Tố Cẩn đã sớm in vào trong đầu trong đầu anh, tự anh nhập số vào là được.
Trong lúc cả người Phong Tố Cẩn đang phát run, lâm vào trong sợ hãi, chuông điện thoại di động vừa vang lên, cô giật mình hoàn hồn, nhanh chóng nhận.
"A Cẩn?"
Vừa nghe thấy thanh âm, Phong Tố Cẩn liền biết là Quân Mặc Hàn, cổ họng cô cũng nghẹn ngào, khàn khàn.
"Mặc Hàn, thật sự là anh, anh không có chuyện gì là tốt rồi. Vừa rồi không gọi vào điện thoại của anh được, Lữ Tây Viêm kia quá ác độc, nếu như hắn nổ chết anh, chúng ta cũng sẽ nổ chết hắn, cũng may anh vẫn ổn..."
Phong Tố Cẩn thật sự sợ hãi, lúc cô tuyệt vọng với cuộc sống, Quân Mặc Hàn một chùm sáng duy nhất của cô, không có chùm sáng này, có lẽ cô đã không sống nổi.
Cho nên không ai biết Quân Mặc Hàn quan trọng với cô bao nhiêu. Cũng không một ai biết, lúc không gọi được cho Quân Mặc Hàn, cho là anh thật sự bị nổ, trong lòng cô sợ hãi bao nhiêu. Cũng không có ai biết, trong nháy mắt nghe thấy thanh âm của Quân Mặc Hàn, Phong Tố Cẩn cảm giác tim mình phảng phất đều sống lại.
Kỳ thật, ngay cả Phong Tố Cẩn cũng không có ý thức được, có lẽ cô đã không nhịn được mà động tâm động tình với Quân Mặc Hàn, chỉ là chính cô không cẩn thận suy nghĩ mà thôi.
Quân Mặc Hàn vốn đang duy trì một phần tâm thái bình tĩnh nhưng khi nghe thấy âm thanh run rẩy nghẹn ngào của Phong Tố Cẩn ở đầu bên kia, anh cũng không còn cách nào giữ vững tỉnh táo.
Thông qua lời nói đứt quãng của cô, anh cũng biết cô sợ hãi thế nào.
Trong chớp nhoáng này, tâm Quân Mặc Hàn đều siết chặt lại, một loại cảm giác gọi là đau lòng lập tức tuôn ra toàn thân, khiến anh cũng không thể khống chế.
Đau lòng, hơn nữa đau đến mức hít thở không thông. Cô nghẹn ngào, cô sợ hãi khiến anh hận không thể lập tức bay đến bên cạnh cô, thương yêu che chở cô thật tốt.
Thanh âm của Quân Mặc Hàn không tự chủ được hạ thấp, chậm dần.
"A Cẩn, anh không sao, không ai có thể gây tổn thương cho anh. Một chút kỹ xảo nhỏ đó anh đã sớm đoán được, lần này anh không mang theo nhiều người như vậy cũng là vì dẫn bọn họ ra. Anh không sao, anh còn rất tốt, anh còn phải che chở cưng chiều em, sao anh có thể bỏ lại em được. Anh sẽ không để mình có việc gì, đừng nóng vội, ban đêm sẽ về đến nhà, có được không?"
Dạ Địch vừa lái xe vừa kinh ngạc, suýt chút lái lệch hướng.
Xưa nay anh ta không hề biết Quân thiếu cũng có lúc ôn nhu như vậy.
Anh ta nghe không quen, cả người đều căng thẳng, đây là Quân thiếu của bọn họ à?