—
Phong Tố Cẩn dựa vào người Quân Mặc Hàn, dùng tay đấm nhẹ lên ngực anh, rõ ràng cô không hài lòng với câu nói của anh.
"Em là vợ của anh, anh còn nói như vậy, em rất tức giận."
Quân Mặc Hàn nhìn Phong Tố Cẩn sưng mặt, chu môi ra, cảm thấy rất đáng yêu, cúi đầu hôn nhẹ mắt cô, nhẹ nhàng dỗ: "Ngoan, đừng tức giận, là anh sai, lần sau anh sẽ không như vậy nữa, được không?
Quân Mặc Hàn hôn rất nhẹ nhàng, thậm chí giọng nói cũng mang theo sự dịu dàng, khiến trái tim Phong Tố Cẩn tan chảy.
Trải qua chuyện như vậy, cô ý thức được mình có tình cảm sâu sắc với Quân Mặc Hàn, do đó cô thỏa mãn ôm eo anh, dựa vào người anh.
Quân Mặc Hàn cưng chiều vuốt mái tóc cô.
Một lúc lâu sau Quân Mặc Hàn nắm tay Phong Tố Cẩn nói lời tạm biệt với Lục Vân Xuyên. Lục Vân Xuyên ngạc nhiên, "Anh vừa mới tỉnh lại đã muốn rời khỏi sao? Bây giờ toàn bộ cảnh vệ* thành phố Bắc Quyền đều đang đi dọc theo đường núi tìm kiếm anh, người dân cũng xôn xao bàn tán chuyện tối hôm qua. Toàn bộ thành phố đang hỗn loạn, hơn nữa cơ thể anh vẫn còn yếu. Tôi nghĩ bây giờ anh không nên quay về xử lý những việc kia, hay là anh nghỉ ngơi ở chỗ tôi vài ngày sau đó hẵng quay trở lại".
*Cảnh vệ: lực lượng vũ trang chuyên làm nhiệm vụ canh gác, bảo vệ Đảng, bảo vê lãnh tụ, giữ gìn an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội, bảo vệ an toàn tuyệt đối hoạt động của lãnh đạo cấp cao của Đảng và Nhà nước.
Đáy mắt Quân Mặc Hàn xẹt qua một tia âm u, chân thành nói với Lục Vân Xuyên: "Cảm ơn anh đã giúp tôi. Tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Anh đã nghe câu: “không phá thì không xây được” chưa? Tôi muốn để thành phố Bắc Quyền loạn một chút, đến thời điểm thích hợp tôi sẽ xuất hiện".
Lục Vân Xuyên âm thầm cười, vị Quân thị trưởng này căn bản không cần anh ấy lo lắng nhắc nhở, "Như thế cũng tốt".
"Lần này được Lục thiếu cứu giúp, tôi nợ Lục thiếu một ân tình, sau này anh có chuyện gì cần giúp, tôi nhất định sẽ không từ chối".
Ngay từ đầu, Lục Vân Xuyên cứu họ là vì em gái, nhưng anh đâu thể nói việc em mình có năng lực đặc biệt cho người khác.
"Vậy tôi không khách khí, nhận lấy ân tình này".
Lục Vân Xuyên có hơi bất lực. Lục gia bây giờ không có cách nào giữ vị trí trung lập, chỉ có thể đứng về phía Quân Mặc Hàn.
Anh ấy lại nhìn về phía Phong Tố Cẩn, ánh mắt cô luôn hướng về phía Quân Mặc Hàn. Ánh nhìn dịu dàng và tràn đầy yêu thương ấy khiến cho người khác không thể không chú ý.
Lục Vân Xuyên cảm thán, thở dài một tiếng.
Chuyện đã qua thật sự không thể quay trở lại.
Dạ Tinh lái xe đưa Quân Mặc Hàn và Phong Tố Cẩn rời đi. Lục Vân Xuyên liền đi đến phòng của em gái mình.
Nhìn thấy cô bé đang nằm đọc sách trên ghế, anh bèn đi đến bên cạnh ngồi xuống, "Sao lại không nghỉ ngơi cho tốt?"
" Anh đừng lo lắng, thân thể của em không đến nỗi yếu ớt như thế đâu."
"Thị trưởng Quân đã rời đi ngay khi tỉnh lại."
Lục Nhược Chanh có chút lo lắng, cô ấy lo rằng anh mình sẽ vì yêu mà khổ sở.
Cô ấy cảm thấy sự việc đêm hôm trước, bản thân đã quá tùy hứng đòi anh cứu Phong Tố Cẩn.
Thế nhưng cảm nhận được sự nguy hiểm mãnh liệt như vậy, cô ấy không thể thấy chết không cứu.
"Anh, khi anh cứu chị ấy, anh đã động tâm?" Cô ấy nhớ rõ đêm đó, lúc ăn cơm ở tiệm cá nướng vẻ mặt anh trai vẫn bình thường.
"Em biết không Nhược Chanh, làm người thừa kế của Lục gia, từ nhỏ anh đã đi qua nhiều nơi, gặp nhiều cô gái. Nhưng người giống như Phong Tố Cẩn anh chưa gặp bao giờ. Đêm đó khi mà anh chạy tới, nhìn thấy cô ấy, anh đã bị rung động."
Lục Nhược Chanh mở miệng nói: "Em nói mà, em cảm thấy chị ấy rất có sức hút. Năm đó nếu không phải bà nội coi thường chị ấy, có lẽ anh và chị ấy đã cưới nhau, chị ấy cũng đã là chị dâu của em."
*Truyện chỉ được đăng full tại WordPress, Fanpage và Wattpad @perfect-team. Mọi bản dịch ở web khác đều là ăn cắp, hãy giúp team report hoặc chỉ dẫn mọi người vào WordPress của team để đọc, cảm ơn các cậu!