Tuy Phong Tố Cẩn có chút bản lĩnh, nhưng so với những tên côn đồ trước mặt cũng không đáng là bao, hơn nữa đối phương còn có đến mười mấy người, người nào cũng đều cầm côn sắt.
Chỉ chốc lát, toàn thân Phong Tố Cẩn đau đớn tựa như tan ra thành từng mảnh, tay ôm đầu nằm trên mặt đất trông vô cùng chật vật và khổ sở.
"Đánh nó, đánh nó..."
Côn sắt đánh lên người, thật sự rất đau.
Phong Tố Cẩn cho là mình phải chết.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút nhẹ nhõm, có lẽ cứ như vậy mà chết đi, cô sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi nữa.
Chỉ có điều cha và em gái của cô, cô thật sự không yên lòng về bọn họ.
Có lẽ cô thật sự rất ngu rất ngu, cho nên lúc nào cũng đem mọi chuyện biến thành như thế này.
Cô chán ghét chính bản thân mình, chán ghét mình yếu đuối, chán ghét mình không đủ kiên cường.
Cô cảm nhận được sự ấm áp quá ít, một giọt nước mắt từ khóe mắt Phong Tố Cẩn rơi xuống, đó chính là nước mắt của sự yếu đuối, là nước mắt của đau đớn.
Đúng lúc này, một giọng nói mang theo khí tức thanh khiết vang lên.
"Dừng tay!"
Phong Tố Cẩn nhận ra giọng nói này, giọng nói dễ nghe như đàn cổ, chẳng qua lúc này lại có thêm một cỗ hàn khí.
Quân Mặc Hàn nhìn một màn trước mắt, đồng tử xinh đẹp co rụt lại, xung quanh hắn đều đã giảm xuống mấy độ, làm người khác không nhịn được mà phát run trong lòng, vô cùng sợ hãi.
Đám côn đồ nghe được hai từ kia, chẳng biết vì sao lại cảm thấy sợ hãi, thật sự là dừng hành động lại.
Tuy đôi mắt Quân Mặc Hàn mị hoặc vô cùng nhưng lúc này đã bị nhiễm lên một tầng lạnh lẽo.
"Động thủ!"
Ngay lập tức, người mấy bảo tiêu âu phục chỉnh tề từ cổng chính chạy tới, chạy đến bên người mấy tên côn đồ, đoạt lấy côn sắt, giáng xuống thân bọn chúng.
"A... A... Phốc..."
"Tha mạng..."
"Đừng giết tôi, chúng tôi cũng chỉ là làm việc theo quy định..."
....
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh của viện điều dưỡng đều vang lên tiếng quát tháo thê lương, đám nhân viên hộ lý, bác sĩ đều trốn ở một góc xa, không ai dám đến gần.
Từ khi nào mà Bắc Quyền Thành lại có người lợi hại như vậy, dám gây sự ở viện điều dưỡng của bọn họ?
Ở Bắc Quyền Thành ai cũng biết, viện điều dưỡng này có chỗ dựa rất lớn.
"Người đàn ông này là ai vậy? Dáng dấp cũng thật quá tốt."
"Người đàn ông như vậy, chúng ta không thể đụng tới, trông giống như là xã hội đen vậy, mấy tên côn đồ ở viện của chúng ta đều là người biết võ. Cô có thấy không? Bảo tiêu của người đàn ông này lại giải quyết bọn họ một cách nhanh chóng."
"Thật đáng sợ!"
"Anh ta giống như là một bậc vương giả, một thân cao quý và lạnh lùng, người bình thường không thể so sánh."
......
Quân Mặc Hàn không quan tâm người khác nói cái gì, hắn bước nhanh đến chỗ Phong Tố Cẩn đang nằm co rúm trên mặt đất.
Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bế cô lên.
"Có ổn không? Có đau không?"
Phong Tố Cẩn ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Hàn, cảm giác hắn giống như là ánh mặt trời đang rọi xuống nội tâm vỡ nát của cô.
"Tôi ổn, cảm ơn anh, cha tôi..."
Phong Tố Cẩn chính là đang chịu đựng đau đớn, run run mà nói ra mấy lời này.
Quân Mặc Hàn cẩn thận bế cô lên.
"Yên tâm, cha em sẽ được điều trị tốt."
Quân Mặc Hàn ôm Phong Tố Cẩn rời đi, cha cô cũng được bảo tiêu của hắn cẩn thận mang đi theo.
Đương nhiên, mười mấy tên côn đồ cũng bị đám bảo tiêu ném ra ngoài, đi đứng đều đứt đoạn, thế là bọn họ cũng có một tháng để mà nghỉ ngơi cho tốt.
"A... Cuối cùng cũng đi rồi, làm tôi sợ muốn chết, vừa nãy tôi còn không dám thở mạnh..."
"Cô nhìn anh ta cùng đám bảo tiêu đi, cứ như là thần chết vậy."
"Hình như cô gái kia là Phong tiểu thư? Cái người vừa được anh ta bế đi ấy?"
"Tôi thấy anh ta đối xử với cô ấy như vậy, chắc chắn không phải là quan hệ bình thường."
"Có người đàn ông như vậy che chở, còn ai dám khi dễ Phong tiểu thư!"