⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vừa rồi người đàn ông này ưu nhã yên tĩnh, khí tức nội liễm, vậy mà chỉ trong nháy mắt khí thế phóng ra ngoài, hàn khí bức người, tuyệt mị khuynh thành.
Chỉ có một mình anh cũng thắng được ngàn vạn phong hoa thế gian.
Trước đó, Nguyên Lục Nghệ đã từng miêu tả trong điện thoại, cô ta còn xem thường, bất quá bởi vì đây là kim chủ của Phong Tố Cẩn nên cô ta vẫn rất có hứng thú.
Không nghĩ tới sau khi nhìn thấy mới phát hiện, ngôn ngữ cũng không thể hình dung được một phần phong thái của anh.
Cô ta vừa mới về nước, Phong lão phu nhân dùng lợi thế và quan hệ trong tay sắp xếp cô ta vào bộ thư ký, như vậy mới có cơ hội tiếp cận người đàn ông này.
Người đàn ông này tốt thì tốt thật, chỉ là ánh mắt kia có thể giết người, trong giây lát này, Phong Tâm Tinh cũng không nhịn được run lên.
Nhưng dù có nguy hiểm thì Phong Tâm Tinh cô ta cũng không muốn từ bỏ, bởi vì người đàn ông này thật sự quá hoàn mỹ, quá mê người.
Chỉ riêng ánh mắt kia cũng có mị lực đoạt lòng người.
Phong Tâm Tinh đè xuống rung động ở đáy lòng, cố bình tĩnh giải thích nói: "Thị trưởng Quân, bí thư trưởng có việc ra ngoài rồi, tôi là Phong Tâm Tinh hôm qua vừa mới tới, là tôi nhận được nội tuyến nên mới hỏi một chút thị trưởng Quân có chuyện gì an bài sao?"
Quân Mặc Hàn nghe thấy ba chữ Phong Tâm Tinh này, mặt trầm xuống, người Phong gia à?
Dường như Quân Mặc Hàn nghĩ đến gì đó, khóe miệng kéo ra một độ cong lương bạc, đáy mắt nổi lên một tia lạnh lẽo: "Chỗ này không có việc của cô, sau này phòng làm việc của tôi ngoại trừ trợ lý và bí thư trưởng thì ai cũng không được bước vào."
Nhiệt tình vừa nổi lên trong lòng Phong Tâm Tinh lập tức bị Quân Mặc Hàn dập tắt, thanh âm rét lạnh của anh cũng có thể đóng băng ba thước.
Phong Tâm Tinh lúng túng, nét mặt cứng lại, biểu tình như nuốt phải con ruồi: "Vâng, thị trưởng Quân!"
Phong Tâm Tinh vừa rời đi, Quân Mặc Hàn liền gọi điện thoại cho trợ lý: "Quét dọn phòng làm việc của tôi lại một lần nữa, đổi bầu không khí một chút, sau này không có phân phó của tôi, nếu ai dám tiến vào phòng làm việc của tôi, tất cả đều sa thải."
"Vâng, thị trưởng Quân, tôi lập tức sắp xếp."
Phong Tâm Tinh chán nản trở về văn phòng bộ thư ký, thất thần đi vào trong, trong đầu đều là Quân Mặc Hàn mị hoặc mê người, còn cả lời nói lạnh như băng của anh.
Mấy nữ nhân khác trong bộ thư ký trợn tròn mắt nhìn trừng trừng vào Phong Tâm Tinh, vừa rồi bên trên vừa hạ lệnh xuống, bí thư trưởng không có ở đây, nữ nhân mới tới này liền mừng khấp khởi chạy tới phòng làm việc của thị trưởng Quân.
Nhìn dáng vẻ mất hồn kia của cô ta, hiển nhiên là bị phong thái của thị trưởng Quân mê hoặc, bất quá thị trưởng Quân là ai, Phong Tâm Tinh này khẳng định không có cửa.
Tống Thu Doãn cũng làm việc trong bộ thư ký, ngồi ở bàn làm việc ngay bên cạnh Phong Tâm Tinh.
Gần đây bởi vì chuyện của Lam Bắc Thần và Liễu Thi Nhã mà cô ta rất không cao hứng, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Phong Tâm Tinh, không nhịn được bát quái nói: "Tâm Tinh, sao rồi?"
Phong Tâm Tinh vẫn còn hoảng hốt: "Cô nói xem, thị trưởng Quân chỉ cho bí thư trưởng và trợ lý tiến vào văn phòng của anh ta, ngay cả người quét dọn cũng nhất định phải là nam, dáng vẻ dường như không có hứng thú với phụ nữ, có phải là hướng giới tính có chút đặc thù không?"
"Tôi cũng không biết, cô vẫn đừng đi chọc thị trưởng Quân thì hơn. Toàn bộ bộ môn chính khách đều biết anh ta rất khủng bố, cô không thấy tất cả mọi người đều là có tặc tâm không có tặc đảm sao?"
Cho tới bây giờ, Tống Thu Doãn cũng không hề biết người mà Phong Tố Cẩn gả thật ra chính là thị trưởng Quân.
"Không đi chọc sao?"
Phong Tâm Tinh có đủ tự kiêu đối với mỹ mạo của chính mình, nam nhân càng không dễ chọc, càng có thể kích thích ý chí chiến đấu của cô ta, cô ta muốn bắt vào tay.
Bất quá cô ta có chút hoài nghi, bà nội và Lục Nghệ có lầm hay không, người đàn ông này thật sự là kim chủ của Phong Tố Cẩn sao?
Loại người như Phong Tố Cẩn sao có thể trèo lên nam nhân thế này, chẳng lẽ Phong Tố Cẩn là tình nhân được thị trưởng Quân âm thầm mua?