_
Quân Mặc Hàn quyết định tối hay sẽ tiếp tục hành động.
Một mặt là báo thù vụ ám sát đêm đó, để hội Thanh Báo lâm vào cảnh hỗn loạn và sợ hãi.
Một mặt khác là tìm ra kẻ đang lẩn trốn trong hội Thanh Báo.
Đêm đó, anh nghi ngờ ngoài hội Thanh Báo còn có một thế lực khác can thiệp vào.
Nhờ việc nghe trộm, anh biết, người được Đinh Đại Báo gọi là cụ ông chính là nhân vật chủ chốt.
Rất có thể là người do Đế quốc gửi tới.
Hai kẻ giết người liên tiếp do phía trên cử tới, nếu anh đoán không nhầm, là do Quốc Dũng Quân làm.
Ồ, Quốc Dũng Quân đang nghi ngờ Quân Mặc Hàn, không chờ nổi nên muốn hành động sao?
Nhưng rõ ràng, Quốc Dũng Quân không dám hành động lộ liễu.
Sẽ có ngày anh lấy lại vị trí kia vì cha mình!
Xem ra, anh phải đẩy nhanh hành động.
Quân Mặc Hàn ấn một cái vào nút trên đồng hồ, đặt ở bên miệng, ra mệnh lệnh: "Tối nay hành động. Ngăn chặn mọi tin tức mà hội Thanh Báo phát ra bên ngoài, bao vây hội Thanh Báo, bắt sống ông già bên cạnh Đinh Đại Báo."
"Rõ!"
Trong đêm, toàn bộ tín hiệu xung quanh trụ sở hội Thanh Báo bị chặn, không thể phát bất kì tin tức nào ra bên ngoài.
Cụ ông tự cho là mình trốn rất kĩ nhưng khi Quân Mặc Hàn ra lệnh truy bắt cấp một, ông ta vẫn bị bắt lại.
Một nhóm người mang theo cụ ông về căn cứ để Quân Mặc Hàn tiến hành thẩm vấn ngay trong đêm.
Cụ ông được gọi là Chu Tử Hòa, là nội ứng bí mật của Quốc Dũng Quân.
Quân Mặc Hàn cho người dội nước vào Chu Tử Hòa, ép ông ta tỉnh dậy.
Đến lần dội nước thứ tư, cụ ông tỉnh lại. Nhìn thấy người trước mắt là Quân Mặc Hàn, đôi mắt ông ta sợ hãi trợn trừng như sắp rơi ra.
"Quân Mặc Hàn, quả nhiên mày còn sống."
"Không tệ. Đúng như lời ông nói, tôi còn là người mà ông chủ của ông tìm kiếm bao năm qua."
Chu Tử Hòa sợ hãi nhìn Quân Mặc Hàn, không nói được câu gì. Ông ta run rẩy nói: "Mày... mày chính là con trai của Quốc Anh Quân?"
"Sao vậy? Không phải ông định báo với ông chủ của ông như thế sao?"
Vẻ mặt Chu Tử Hòa thay đổi thất thường, tròng mắt cũng sắp rơi ra. Ông ta cố gắng đè nén sự sợ hãi, chán nản nói: "Mày đã bắt được tao, cũng đã biết tao là ai, tao không còn gì để nói. Mày mau giết tao đi!"
"Giết ông thì có ích gì? Ông nhìn này, đây là một con trùng độc. Bây giờ, tôi sẽ cho nó vào người ông và sau đó, ông hãy đi theo tôi, để ông chủ của ông nghĩ rằng ông đã có được lòng tin của tôi, ở bên tôi. Như thế, tin tức mà ông truyền đến hắn ta không phải càng có giá trị hơn sao?"
Chu Tử Hòa không dám tin, nhìn Quân Mặc Hàn: "Đồ quái vật, làm thế nào mà mày có được thứ này? Mày muốn tao phản bội lại ông chủ, làm gián điệp cho mày? Nằm mơ đi!"
Nói đến đó, Chu Tử Hòa muốn cắn lưỡi tự tử nhưng Quân Mặc Hàn đã nhanh chóng đi đến bên Chu Tử Hòa, bóp cằm ông ta, không cho ông ta động đậy.
"Quái vật sao? Năm đó, các người thiêu chết mẹ tôi, giết cha tôi rồi truy sát tôi đến cùng. Các người còn có tư cách nói người khác là quái vật sao?
Vậy tôi sẽ trở thành quái vật cho các người xem. Thứ này là do mẹ tôi để lại năm đó, dù không nhiều. Tôi đã dùng một con, bây giờ tôi sẽ cho ông dùng một con.
Tuy hơi lãng phí, nhưng cũng đáng giá!"
Chu Tử Hòa muốn gào lên nhưng không thể. Ông ta phát hiện đáy mắt Quân Mặc Hàn hiện lên ánh sáng xanh mê hoặc, mang theo một tia khát máu.
Cụ ông run lên vì sợ hãi, gào thét trong lòng, thực sự rất giống hình ảnh của mẹ anh năm đó.
*Truyện chỉ được đăng full tại WordPress, Fanpage và Wattpad @perfect-team. Mọi bản dịch ở web khác đều là ăn cắp, hãy giúp team report hoặc chỉ dẫn mọi người vào WordPress của team để đọc, cảm ơn các cậu!