⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Lúc Quân Mặc Hàn cúi đầu, nghe được lời nỉ non từ miệng Phong Tố Cẩn, cả người anh đột nhiên chấn động. Trong nháy mắt, thần sắc trên mặt anh cũng thay đổi.
Quân Mặc Hàn nắm chặt tay Phong Tố Cẩn. Tay cô khẽ run lên khiến anh vô thức nắm thật chặt.
Đầu anh cũng bắt đầu đau đớn kịch liệt.
Quân Mặc Hàn nghiêng người, nhẹ nhàng ôm Phong Tố Cẩn vào lòng. Anh rất muốn dùng sức khiến cơ thể hơi run rẩy như đang kiềm chế một cảm xúc nào đó.
"Không đi, sẽ không đi. Không ai có thể gây tổn thương cho em nữa..."
"Cũng không ai có thể mang em rời khỏi anh..."
Giọng nói trầm thấp vỡ vụn của Quân Mặc Hàn vang lên. Mặc dù ngữ điệu rất nhẹ nhàng nhưng mỗi anh câu nói ra như mang theo trọng lượng vạn cân.
Dường như Phong Tố Cẩn cảm thấy đau đớn. Dường như trong ác mộng, cô nghe thấy thanh âm gì đó như thanh âm khao khát từ nơi sâu thẳm của ký ức.
Cô chậm rãi mở mắt ra.
"Ầm ầm..."
Tiếng sấm rất lớn vang bên tai khiến Phong Tố Cẩn còn chưa kịp nói gì đã phải run theo.
"A Cẩn, đừng sợ, đừng sợ..."
Giọng Quân Mặc Hàn dịu dàng ôn nhu như đang dỗ dành một đứa trẻ khiến trái tim người ta dần bình tĩnh lại.
"Mặc Hàn?"
Nghe thấy thanh âm tỉnh táo của Phong Tố Cẩn, Quân Mặc Hàn chấn động, cơ thể cứng lại. Anh chậm rãi đứng dậy, sau đó mới cúi đầu khóa chặt dung mạo của Phong Tố Cẩn vào tầm mắt: "A Cẩn?"
Dường như bên trong đôi mắt u ám nhưng mị hoặc của Quân Mặc Hàn lóe lên một tia tĩnh mịch phức tạp, giống như một cơn lốc xoáy, cũng giống như hai ngọn lửa thiêu đốt.
Mắt Phong Tố Cẩn mê mẩn: "Em nói mớ sao?"
Quân Mặc Hàn thầm thở dài trong lòng. Hiển nhiên Phong Tố Cẩn không biết vừa rồi cô nói cái gì: "Không có gì cả, ngoan, ngủ đi."
"Ừm."
Quân Mặc Hàn nằm lên giường lần nữa. Anh ôm lấy Phong Tố Cẩn, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, cũng không còn buồn ngủ.
Nằm trong lòng Quân Mặc Hàn, Phong Tố Cẩn cảm giác được không khí an toàn quen thuộc, một lần nữa ngủ thiếp đi.
Nhìn cô ngủ an tĩnh như thế, Quân Mặc Hàn đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt cô, cúi đầu trìu mến hôn một cái, cũng nhìn cô như vậy, bảo vệ cô như vậy cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, mưa đã tạnh, Quân Mặc Hàn mới xuống giường, đi tới thư phòng, phát tin tức khẩn cấp cho Dạ Tinh: "Lệnh cho tất cả các tình báo của Ám Các tra cặn kẽ tất cả những chuyện đã xảy ra trước tám tuổi của Phong Tố Cẩn.
Khi trước, anh từng để Dạ Tinh lấy một phần tư liệu của Phong gia. Bên trong không có bất kì ghi chép nào của Phong Tố Cẩn khi còn bé.
"Quân thiếu, lúc trước Ám Các đã tra, căn bản không có bất kỳ tư liệu gì về thiếu phu nhân lúc bé."
Quân Mặc Hàn tỏa ra khí tức lạnh lẽo. Đôi mắt anh nheo lại: "Ám Các cũng không tra được sao?"
Ngừng một chút, Quân Mặc Hàn hạ lệnh: "Tra không được cũng phải tiếp tục tra cho tôi. Còn nữa, tiếp tục phải chú ý kỹ tất cả những người trong Phong gia. Chỉ là lần này không nên manh động."
"Rõ!"
Sau khi hạ lệnh, Quân Mặc Hàn tắm rửa rồi bắt đầu làm bữa sáng cho hai người.
Phong Tố Cẩn bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Cô mơ màng nhận máy trong cơn buồn ngủ.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng khóc lóc thê lương từ đầu dây bên kia: "Phong Tố Cẩn! Bây giờ cô đã hài lòng rồi, cô có thể cười nhạo tôi, a..."