⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Quân Mặc Hàn nhìn dáng vẻ khéo léo như vậy của Phong Tố Cẩn, trong lòng dâng lên một chỗ tâm ý trìu mến. Anh không kìm lòng được, cúi đầu ấn lên trán Phong Tố Cẩn một nụ hôn.
"Ngoan, một lát sẽ có cơm ăn."
Nói xong Quân Mặc Hàn liền đi xuống phòng bếp, rửa tay nấu cơm.
Phong Tố Cẩn vừa phát sốt xong nên không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, anh làm một chút đồ ăn thanh đạm, lại nấu thêm một chén canh. Phong Tố Cẩn nghỉ ngơi xong, lấy lại tinh thần, cô đi vào phòng tắm tắm rửa một chút, sấy khô tóc.
Cô nhìn chính mình trong gương, gương mặt vẫn còn chút đỏ.
Cô biết loại đỏ này không phải là vì phát sốt nên đỏ, mà là vì nghĩ đến Quân tiên sinh nhà cô.
Lúc ăn trưa, Phong Tố Cẩn ăn rất chậm, rất trân quý, cô không muốn lãng phí một chút nào.
Ăn xong cơm trưa, Phong Tố Cẩn nói thân thể của cô đã không còn vấn đề gì, bảo Quân Mặc Hàn không cần phải lo lắng cho cô.
Lúc này Quân Mặc Hàn dặn dò cô vài câu rồi mới đi làm. Quả thật anh còn có chút chuyện quan trọng cần phải xử lý, nhưng mà cho dù có gấp hơn, chỉ cần Phong Tố Cẩn vẫn không khỏe thì anh cũng sẽ không bỏ lại cô.
Cuộc sống và công việc của anh rất rõ ràng, có một số việc cho dù quan trọng đến đâu cũng không thể quan trọng hơn người nhà của mình. Cho dù chỉ là vì trách nhiệm thì anh cũng nhất định phải bảo vệ Phong Tố Cẩn thật cẩn thận.
Quân Mặc Hàn lái xe đến bộ ngành chính khách, vừa mới đi tới cửa cao ốc đã có nhân viên của bộ kiểm tra kỷ luật cầm thẻ công tác chờ sẵn ở đó.
"Thị trưởng Quân, bộ kiểm tra kỷ luật chúng tôi có một vài vấn đề cần hỏi một chút, hi vọng cậu sẽ phối hợp."
Một tay Quân Mặc Hàn cầm áo khoác, thân hình thanh quý ưu nhã, đối mặt với bộ kiểm tra kỷ luật anh cũng chỉ nhíu mày, nhàn nhạt nói.
"Tôi rất bận, nếu như các người chỉ cần hỏi một vài chuyện thì có thể hỏi người ở bộ thư ký."
Quân Mặc Hàn nói xong liền muốn tiếp tục đi vào trong.
"Thị trưởng Quân đang trốn tránh trách nhiệm sao?"
Quân Mặc Hàn giống như cười mà không phải không cười nói.
"Quân Mặc Hàn tôi cần phải trốn tránh điều gì? Bộ kiểm tra kỷ luật cũng không đủ chứng cứ, không có lệnh kiểm tra kỷ luật thì các người không thể ép thị trưởng tôi làm bất kỳ việc gì cả."
Một người trong bộ kiểm tra kỷ luật tên Lữ Đại Sâm thấy Quân Mặc Hàn như vậy, trong lòng có chút nghi ngờ nhưng nội tâm lại cảm thấy người đàn ông che giấu quá sâu.
"Thị trưởng Quân, sáng nay bộ trưởng bộ công trình Nguyên Lập Tân bị cách chức, đây cũng là mệnh lệnh của cậu? Có phải thị trưởng Quân làm việc thiên tư trái pháp luật rồi không?"
Bước chân Quân Mặc Hàn dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thoáng qua Lữ Đại Sâm.
Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến cho lòng bàn chân Lữ Đại Sâm lạnh toát nhưng ông ta vẫn kiên trì, chỉ cần bắt được nhược điểm của thị trưởng Quân thì bộ kiểm tra kỷ luật sẽ kéo được anh xuống, Bắc Quyền Thành sẽ do bọn họ định đoạt.
Đáy mắt Quân Mặc Hàn lóe lên một tia âm u rồi biến mất, tiếp tục ưu nhã nói.
"Cơ sở kiến thiết công trình ở Bắc Quyền Thành, một trường học ở phía Đông đổ sụp, đây là trách nhiệm của bộ công trình, học sinh căn bản là quốc dân quan trọng, chẳng lẽ ông cho rằng Nguyên Lập Tân đúng?"
Một câu hỏi ngược lại khiến Lữ Đại Sâm phải nghẹn lại.
Không chờ ông ta kịp phản kích thì Quân Mặc Hàn đã vào thang máy. Lữ Đại Sâm chỉ có thể tức giận nắm chặt thẻ công tác trong tay, âm trầm rời đi. Ông ta nhất định sẽ tìm được nhược điểm!
Quân Mặc Hàn trở lại văn phòng, sắc mặt liền đông lạnh. Anh âm thầm phát tin tức cho Dạ Tinh, cần phải xóa hết tất cả manh mối ngày hôm nay.
Còn về phần bộ kiểm tra kỷ luật bên kia, họ đã nắm được một chút manh mối, có lẽ sẽ không xử lý được. Cho nên Quân Mặc Hàn cũng chỉ có thể tạm dừng một chút kế hoạch công kích Phong gia, vẫn nên chậm rãi mưu tính.
Tối hôm qua khi nhìn thấy vết thương trên người Phong Tố Cẩn anh cũng phải giật mình, anh không nhịn được lửa giận nên mới phát tiết ra. Anh không hối hận khi đả kích một số người của Phong gia, những thứ còn lại anh đã có thể buông tay cho Phong Tố Cẩn làm rồi.