⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tố Cẩn thở dốc, nghe thanh âm nỉ non động lòng người của Quân Mặc Hàn, tâm cũng rung động đập loạn.
Ánh mắt cô kiên định nhìn Quân Mặc Hàn, giống như đang nói, cô không sợ anh mất không chế.
Quân Mặc Hàn nhìn Phong Tố Cẩn như vậy, quang mang đáy mắt ngày càng mờ, u quang lóe lên: "A Cẩn, nếu muốn, anh sẽ cho em. Chỉ là phải ăn cơm trước, bụng em đói, người đau lòng sẽ là anh, được không?"
Dạ Tinh nói cho anh những chuyện kia, khiến anh lo lắng cho Phong Tố Cẩn. Hôm nay chắc chắn cô cũng không ăn được gì, nếu như không ăn cơm, lại làm một chút vận động sẽ không tốt cho thân thể cô.
Mà anh thà rằng chịu đựng cũng không muốn làm tổn thương thân thể cô.
Đương nhiên, Quân Mặc Hàn đã quen giấu cảm xúc ở trong ngực, có chút tâm tư, anh cũng sẽ không biểu đạt ra.
Mặt Phong Tố Cẩn có chút đỏ, vừa rồi cô đúng là muốn...
Phong Tố Cẩn vội giúp bưng thức ăn. Quân Mặc Hàn vuốt tóc cô, trong ánh mắt ôn nhu mang theo sự dung túng.
Lúc ăn cơm, hai người đều quen mở ti vi xem tin tức.
Vừa bắt đầu, trên tin tức đều đưa tin Bắc Quyền Thành bình thản phồn vinh.
Phong Tố Cẩn cảm khái nói: "Trước kia cũng cho rằng tất cả tin tức ở Bắc Quyền Thành đều là thật, gần đây mới phát hiện, thật ra là có rất nhiều thứ nhưng giới quyền thế không cho đưa tin mà thôi."
Quân Mặc Hàn gắp một khối thịt sườn cho Phong Tố Cẩn, trả lời: "Cảm thấy không công bằng sao?"
Phong Tố Cẩn lắc đầu: "Không có, là em may mắn, bởi vì em gặp được Quân tiên sinh."
Quân Mặc Hàn lắc đầu: "Lại gọi Quân tiên sinh?"
"Quân Mặc Hàn, Mặc Hàn..."
Phong Tố Cẩn cố ý kéo dài âm, giống như đang nũng nịu.
Quân Mặc Hàn nhìn dáng vẻ vui sướng sáng rỡ của cô, cũng không nhịn được nở nụ cười: "Ăn nhiều một chút."
"Ừm, anh làm cơm, em đương nhiên phải ăn nhiều."
Hai người vui vẻ hòa thuận, đến tin tức cuối cùng, bất thình lình nghe được một tin: "Danh viện một thời ngày trước của Mễ gia hương tiêu ngọc vẫn, Mễ phu nhân dẫn theo Mễ thiếu rời khỏi Bắc Quyền Thành..."
Phong Tố Cẩn quay đầu chăm chú xem tin tức, cô nhìn thấy trong video là một màn Mễ Lương Sắt nhảy lầu, sắc mặt cũng tái nhợt.
Dù thế nào thì cô cũng không muốn Mễ Lương Sắt chết.
Không nghĩ tới, cô ấy cứ như vậy mà mất rồi?
Trong lòng Phong Tố Cẩn có chút lạnh, cô ý thức được, kỳ thật sinh mệnh vẫn rất yếu đuối.
Quân Mặc Hàn trong nháy mắt che kín đôi mắt Phong Tố Cẩn: "A Cẩn, đừng nhìn."
Anh sợ trong lúc nhất thời Phong Tố Cẩn không tiếp thụ nổi.
Lông mi Phong Tố Cẩn run lên, giống như bàn chải nhỏ khiến lòng bàn tay Quân Mặc Hàn ngưa ngứa, phảng phất mềm mại như tâm anh.
"A Cẩn, đó là con đường mà Mễ Lương Sắt chọn, không phải là em giết cô ta, hơn nữa, người ép cô ta chính là bản thân cô ta."
Phong Tố Cẩn hít vài hơi, nói: "Em biết, đừng lo cho em. Ngày thường Mễ Lương Sắt tự cao tự đại, đắc tội không ít người, khẳng định là bị cái gì kích thích cho nên mới nhảy lầu tự sát."
Ngừng một chút, đôi mắt Phong Tố Cẩn nhíu lại: "Mễ phu nhân và Mễ Lương Ngân cũng không hề đơn giản, vẫn phải sớm tìm được bọn họ mới được."
"Ừm, từ lúc Mễ gia xảy ra chuyện, anh đã phái người nắm tất cả hành tung của Mễ Lương Ngân trong tay. Đừng lo lắng, anh sẽ để người đi tra một chút xem Mễ Lương Sắt đã gặp người nào, nghe được tin tức gì."
Bởi vì tin tức này, Phong Tố Cẩn suy nghĩ muôn vàn, cô biết người Mễ Lương Sắt thích là Nạp Lan Vân Thanh.
Nếu như có chuyện gì đó khiến Mễ Lương Sắt nhảy lầu thì có khả năng chuyện này có liên quan tới Nạp Lan Vân Thanh.
Cơm nước xong xuôi, Phong Tố Cẩn tắm rửa xong, thổi tóc xong liền lên giường, trong đầu cô không tự chủ được sẽ thoáng hiện lên rất nhiều tràng cảnh.
Cô đang tự hỏi, bởi vì cô cảm thấy chân tướng của chuyện này có lẽ rất quan trọng.
Lúc Quân Mặc Hàn lên giường, ôm lấy thân thể của Phong Tố Cẩn, phát hiện thân thể của cô phát lạnh.