⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tâm Tinh chịu kích thích không nhỏ, đôi mắt trợn to nhìn điện thoại.
Nhưng xem trái xem phải, chắc chắn tin tức này là thật, không phải giả.
Tại sao người đàn ông kia lại nhìn trúng Phong Tố Cẩn? Tại sao? Cô ta không thể chấp nhận.
Thị trưởng Quân là của cô ta! Là của cô ta!
Nổi điên, Phong Tâm Tinh hét to một tiếng: "A..."
Sau đó, điện thoại di động cũng bị cô ta ném mạnh xuống đất.
"Phanh!" một tiếng, điện thoại di động cứ thế rơi vỡ.
Sau đó, cô ta ngồi xổm trên mặt đất, nắm lấy tóc, kêu gào la hét như đang phát tiết gì đó.
Nghe thấy tiếng động, Phong lão phu nhân vội đi ra. Thấy Phong Tâm Tinh đang nổi điên trong phòng ngủ, bà ta lo lắng hỏi: "Sao vậy, Tâm Tinh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đang êm đang đẹp sao lại nổi điên rồi?
Thấy Phong Tâm Tinh ngẩng đầu, mắt đầy nước mắt, Phong lão phu nhân hơi kinh ngạc.
"Bà nội, bà giúp con đi, giúp con đi! Là Phong Tố Cẩn, Phong Tố Cẩn... nó đã lĩnh chứng với thị trưởng Quân! Sao lại có thể như vậy, sao thị trưởng Quân có thể coi trọng Phong Tố Cẩn chứ? Không không, anh ấy chỉ quen Phong Tố Cẩn sớm hơn thôi! Nếu con về nước sớm một chút, về nước sớm một chút..."
Như bị điên, Phong Tâm Tinh nỉ non tự nói.
Thấy Phong Tâm Tinh như vậy, Phong lão phu nhân nhớ đến bà khi còn trẻ.
Xem ra Phong Tâm Tinh thật sự thích Quân Mặc Hàn kia.
"Tâm Tinh, con thật sự thích người đàn ông đó?"
"Vâng, bà nội, con thích anh ấy, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy đã thích. Anh ấy quá ưu tú, quá hoàn mỹ! Dù con ở nước ngoài nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy ai tốt hơn anh ấy. Con nhất định phải có được anh ấy, nhất định phải có được..."
Phong Tâm Tinh quỳ rạp trên mặt đất, bắt lấy chân Phong lão phu nhân, không ngừng kêu lên như bị trúng bùa ngải.
Quân Mặc Hàn chính là bùa ngải của cô ta!
Từ nhỏ, cô ta muốn có cái gì, kiểu gì Phong lão phu nhân cũng sẽ nghĩ cách cho cô ta lấy được nên vì Quân Mặc Hàn, cô ta bắt buộc phải làm vậy.
Mắt Phong lão phu nhân híp lại. Lúc còn trẻ, bà không chiếm được, bà muốn để cháu gái của bà đạt được.
Bà ta vỗ vỗ bả vai Phong Tâm Tinh: "Yên tâm, người đó là của con, Phong Tố Cẩn không là gì cả. Chỉ đơn giản là một chứng nhận, còn chưa làm hôn lễ đâu!"
Nghe Phong lão phu nhân nói, cảm xúc của Phong Tâm Tinh mới dần ổn định lại, không còn dáng vẻ nổi điên kia nữa.
"Phong gia vô cùng đặc biệt. Bà sẽ nghĩ cách để con có được người đàn ông này."
"Bà nội vẫn là tốt nhất."
Trước lễ đính hôn hai ngày, lễ phục được gửi đến. Liễu Thi Nhã đang ở trong căn hộ vui vẻ mặc thử lễ phục. Nhìn dung mạo tinh xảo trên gương mặt mình, cô ta hài lòng nở nụ cười.
Chỉ là nhìn thấy chút sẹo trên mặt nên cô ta hơi rầu rĩ.
Mặc dù lúc ấy giải phẫu rất thành công nhưng trên mặt vẫn lưu lại chút sẹo, chỉ có thể trang điểm che phủ lên thôi.
Từ nay về sau, Tống Thu Doãn đã không còn nữa, rốt cuộc cũng không còn ai dám tranh đoạt thứ gì với cô ta.
Lam gia... Người kia nói sau lưng Lam gia có tiềm lực nên muốn cô ta phải khẩn trương.
"Thi Nhã, cô là đẹp nhất! Ngày mốt cô và Lam thiếu gia đính hôn, tuyệt đối sẽ khiến tất cả mọi người kinh ngạc."
Nghe trợ lý Lâm Thúy nói như thế, sắc mặt Liễu Thi Nhã vẫn không tốt lắm.
Cô ta chỉ không ngờ Phong Tố Cẩn sẽ bám vào thị trưởng Quân kia. Dư luận đều đang thảo luận về thị trưởng Quân và Phong Tố Cẩn. Vì chuyện của Phong Tố Cẩn, cô ta có cảm giác mình đang bị vả mặt.
Nên vào ngày đó, cô ta chỉ có thể tươi đẹp lấn át tất cả mọi người.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra.
Lâm Thúy nhìn người đứng cạnh cửa, chưa kịp hét lên đã bị người áo đen chặt ngất.
Liễu Thi Nhã kinh ngạc, lập tức cung kính nói: "Thương nữ sĩ!"