⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Lam Bắc Thần tựa như bị xối nước lạnh lên đầu. Mẹ nói rất đúng, thân phận của anh ta đã như vậy nên cũng không còn lựa chọn nào khác.
Tống Mạn Văn thấy con trai nghe lọt lời mình, tiếp tục nói.
"Liễu Thi Nhã là đại minh tinh thì như thế nào, nghệ sĩ của cả đế quốc này có nhiều lắm, chỉ cần có người nâng, muốn đạt tới vị trí của cô ta cũng vô cùng dễ dàng, nhưng lên rồi cũng có thể hạ xuống. Hào môn thế gia lại không giống như vậy, nội tình mấy trăm năm chính là sức mạnh, không phải là chỗ mà Liễu Thi Nhã cô ta có thể trèo cao."
Cả người Lam Bắc Thần chấn động.
"Mẹ, mẹ cũng không thích Liễu Thi Nhã?"
Vẻ mặt Tống Mạn Văn rất nhạt, khóe môi câu lên một độ cong nhạt nhẽo.
"Chưa nói tới có thích hay không, con phải xem cô ta có thể mang tới cho con cái gì, không thể cho con cái gì."
Lam Bắc Thần đột nhiên cảm thấy mẹ mình rất đáng sợ, bình tĩnh đến đáng sợ.
"Mẹ, vậy còn Phong Tố Cẩn?"
Tống Mạn Văn nghe được ba chữ Phong Tố Cẩn, nghĩ đến đứa nhỏ kia, thần sắc hơi lộ ra vẻ xúc động.
"Đó là một đứa trẻ đáng thương, thế nhưng nếu con chọn con bé, mẹ và ông nội của con đều sẽ đồng ý.
Đột nhiên trong lòng Lam Bắc Thần có một cỗ phản nghịch, tức giận.
"Mẹ, vì sao ở trong mắt mọi người, cô ấy luôn tốt hơn Liễu Thi Nhã? Con yêu Thi Nhã, không phải là Phong Tố Cẩn."
Ánh mắt của Tống Mạn Văn khi nhìn con trai mình lại có thâm ý khác.
"Con xác định con yêu Liễu Thi Nhã?"
Lam Bắc Thần bị mẹ hỏi ngược lại như vậy, chẳng biết vì sao trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Anh ta vì che đậy cảm giác kỳ lạ lúc này, mở miệng hỏi.
"Mẹ, nếu như Phong Tố Cẩn không có bối cảnh là Phong gia, cô ấy cũng là một diễn viên, mọi người có còn đồng ý cho con và cô ấy bên nhau không?"
"Chỉ cần Phong Tố Cẩn đồng ý, con đồng ý, tại sao chúng ta lại phải phản đối?"
Lam Bắc Thần lảo đảo lùi lại một bước, chán nản, chua xót nói.
"Mẹ, nói cách khác, tất cả đều không phải vì bối cảnh của Thi Nhã, không phải vì cô ấy là một diễn viên, mà vấn đề chính là mọi người không thích Thi Nhã!"
"Con trai, con vẫn còn chút thông minh."
Bị mẹ của mình chế nhạo, trong lòng Lam Bắc Thần không dễ chịu, anh ta hi vọng tình yêu của mình sẽ nhận được sự ủng hộ và chúc phúc của trưởng bối.
Bởi vì ông nội và mẹ anh ta không thích Thi Nhã cho nên anh ta phải duy trì tình cảm này thật sự rất mệt.
Thế nhưng trong lòng Lam Bắc Thần có một cỗ phản nghịch và cố chấp, còn có cả mệt mỏi nhưng anh ta vẫn phải cố chấp duy trì tình yêu, tựa hồ làm như vậy có thể chứng minh tình yêu của anh ta rất đơn thuần.
Tống Mạn Văn lắc đầu.
"Con tự mình suy nghĩ chút đi, đường là chính con muốn đi, tin tức đính hôn cũng đã công bố, con nên suy nghĩ xem nên làm thế nào để Lam gia có được lợi ích tốt nhất đi!"
Sau khi Lam Bắc Thần trở về phòng ngủ của mình, mệt mỏi, vô lực nằm trên giường, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến lời nói của mẹ và ông nội.
Trong đầu anh ta rất loạn, cả đêm đều không được nghỉ ngơi thật tốt, tâm sức lao lực quá độ.
Đúng vào lúc này, Lam Bắc Thần nhận được điện thoại của Liễu Thi Nhã.
Lam Bắc Thần vốn rất mệt mỏi, thấy là Liễu Thi Nhã gọi tới, vẫn nhanh chóng nhận điện thoại.
"Alo, Thi Nhã."
Không kịp đợi Lam Bắc Thần nói lời đi, thanh âm oán trách của Liễu Thi Nhã liền truyền tới.
"Bắc Thần, sao anh có thể làm như vậy. Chẳng phải anh đã đồng ý với em, cho dù là có đính hôn cũng sẽ không công bố ra bên ngoài sao? Sao anh không chịu suy nghĩ một chút về cảm nhận của em, hình tượng của em? Em còn phải tiến quân ra quốc tế, em có chút nghi ngờ anh có phải là thật lòng yêu em hay không!"
Lam Bắc Thần vốn bởi vì kiên trì đoạn tình cảm này, vô cùng mệt mỏi. Lúc nhận được điện thoại của Liễu Thi Nhã, kỳ thật cái anh ta cần chính là một phần lý giải và an ủi, không nghĩ tới lại nghe được mấy lời như vậy.
Lòng nhiệt huyết của anh ta bỗng nhiên bị tưới một chậu nước lạnh, sắc mặt anh ta cũng thay đổi, trong giây lát này, anh ta cũng bắt đầu có chút hoài nghi chính mình.
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥ Cố gắng vote chương, từ giờ đến tối sẽ đủ tới chương 100!