-
Rõ ràng là mùa động lạnh lẽo nhưng cả người Phong Tố Cẩn lại chảy mồ hôi lạnh, hơn nữa vết thương sau lưng cô có lẽ đã chảy máu rồi.
Sắc mặt cô trắng bệch, cả người trông vô cùng thê thảm. Nhưng cô vẫn cắn răng, gồng mình đi tiếp.
Cô là người rất kiên trì, dù có mệt mỏi, khó khan đến cỡ nào cô cũng sẽ không dừng lại.
Lúc này cô chỉ biết mình không thể để bọn chúng phát hiện. Bọn người trên chiếc xe ban nãy đuổi theo họ chắc chắn muốn mạng của Quân Mặc Hàn.
Mà mạng của Quân Mặc Hàn lại chính là mạng của cô. Cô không cho phép anh gặp nguy hiểm!!
Phong Tố Cẩn dùng hết sức lực để giữ vững cơ thể, eo cô muốn gãy ra vì cõng anh. Cắn chặt môi, cô tự nhủ với chính mình. Kiên trì, nhất định phải kiên trì.
Mặc dù Phong Tố Cẩn có cố gắng thế nào đi nữa, cô không thể đi nhanh hơn bọn người chuyên đi ám sát kia.
Phong Tố Cẩn nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần. Cô cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
Thế là cô lập tức quay đầu lại, nhanh chóng tìm được một sơn động. Đặt Quân Mặc Hàn vào trong, sau đó chặn lại bằng gậy gỗ, rồi cô xé chiếc áo dính máu ra để tạo âm thanh như động vật kêu.
Vào mùa đông giá lạnh, chim chóc đã di trú hết rồi. Ngay lúc cô tuyệt vọng, bỗng phát hiện một động vật nhỏ, màu trắng, vừa giống mèo con lại vừa giống hồ ly, rất xinh đẹp.
Nó đứng trên tuyết, ngước nhìn Phong Tố Cẩn, uốn cơ thể như muốn lấy cái gì đó.
Không biết Phong Tố Cẩn đã nghĩ gì, cô đưa một mảnh vải nhỏ dính máu cho nó,
"Giúp tao cứu anh ấy, làm ơn."
Phong Tố Cẩn kỳ thật không để tâm quá nhiều, cô biết mình không thể nào đặt hy vọng vào một con mèo được. Cô chỉ có thể chông chờ vào bản thân chút nữa có thể giết hết những đám người kia. Cùng lắm thì đồng quy vu tận. Về phần Quân Mặc Hàn, cô tin lúc tỉnh lại anh chắc chắn sẽ có cách tự cứu bản thân anh.
Hơn mười tên đàn ông mặc đồ đen đi tới, chúng bắt đầu lục soát tìm Quân Mặc Hàn.
Mặc dù anh có thể đã bị nổ tung với chiếc xe, nhưng chúng lo lắng anh còn sống, nên vẫn tiếp tục tìm.
Cũng may bọn chúng tách ra lục soát, Phong Tố Cẩn quyết định tiêu diệt từng tên một.
Cô không ngờ bản thân có thể kiên trì chống đỡ trong thời khắc sinh tử này. Có lẽ chính tình yêu dành cho Quân Mặc Hàn đã mang đến cho cô sức mạnh, hoặc cũng có thể cô mạnh mẽ từ trong xương rồi.
Năng lực của cô được khai mở khi gặp nguy hiểm.
Nhìn thấy hai người đi về phía này, Phong Tổ Cẩn tung tấm vải dính máu của Quân Mặc Hàn, thu hút sự chú ý từ hai kẻ đó.
Ngay khi chúng tò mò đến xem tấm vải, Phong Tố Cẩn cần thận tính toán phương hướng, lộn ngược đầu từ trên cây xuống, cầm tảng đá dùng hết sức đập vào đầu tên đầu tiên.
Cùng lúc đó, chân của cô mạnh mẽ quặt vào cổ tên còn lại, khiến hắn choáng váng, cổ vẹo sang một bên.
Phong Tố Cẩn vươn tay lấy con dao và côn sắt của bọn chúng, cầm dao giết chết kẻ đang còn choáng váng kia.
Lúc giết người, tay Phong Tố Cẩn không ngừng run rẩy. Cô rất sợ hãi, nhưng vì cứu người cô yêu, cô buộc mình phải tàn nhẫn với kẻ thù.
Cô nhớ Quân Mặc Hàn đã từng nói với mình. Trên thế giới này, có gia tộc sát thủ cổ xưa, bọn họ am hiểu vũ khí lạnh(*). Những sát thủ này dùng vũ khí lạnh di chuyển còn nhanh hơn súng, khiến thần không biết quỷ không hay. Hơn nữa vũ khí lạnh không phát ra âm thanh, vì vậy mà bọn họ càng không dễ dàng bị phát hiện.
(*) Vũ khí lạnh: tên gọi chung của các loại vũ khí không sử dụng các chất cháy nổ mà sát thương bằng cách chém, đâm, cắt, đập,...vv.
...
Lục Vân Xuyên mang theo người của Lục gia tới. Thời điểm anh nhìn thấy Phong Tố Cẩn toàn thân dính đầy máu tươi, đang cùng một người vật lộn. Chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn, động tác nhanh chóng mà quyết liệt, những động tác đó nhìn qua thật đẹp mắt.
Lục Vân Xuyên nhìn chăm chú những vết thương đang chảy máu liên tục trên người Phong Tố Cẩn.
Thế nhưng cô lại ngoan cường, kiên trì không gục ngã. Cô chiến đấu hết sức mình giống như chắc chắn phải cùng tên sát thủ kia đồng quy vu tận mới thôi.