⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Sau khi Phong Tố Cẩn lên xe, túi xách trong tay cũng bị người mặc quân trang kia khách khí cầm giúp. Lúc này cô mới bắt đầu cảm thấy không thích hợp.
Cô ghé mắt nhìn người ngồi bên cạnh.
"Quân soái mà các người nói không phải là Quân Mặc Hàn?"
Người mặc quân trang kia bình tĩnh nói.
"Phong tiểu thư, Quân soái của chúng tôi là Quân gia lão nguyên soái hiện tại, là lão soái trưởng."
Phong Tố Cẩn nghe xong, đỉnh đầu phảng phất vang lên tiếng sấm, trái tim cô bỗng nhiên run rẩy, bắt đầu đập không có quy luật.
Cô ngồi trên xe, cả người đều bắt đầu khẩn trưởng và không tự nhiên.
Người có cấp bậc lão nguyên soái tuyệt đối là người ở tầng cao nhất của quốc gia, người như vậy lại muốn gặp cô?
Phong Tố Cẩn hốt hoảng, lần này cô cũng nắm được một chữ quan trọng, họ Quân?
"Quân soái trưởng của các người và Quân Mặc Hàn là..."
Không đợi Phong Tố Cẩn nói xong, người kia đã giải thích.
"Quân soái trưởng là cha của Quân thiếu chúng tôi."
Mặc dù trong lòng Phong Tố Cẩn đã có suy đoán nhưng nghe thấy đáp án này, trong lòng cô vẫn không nhịn được run lên.
Cha của Quân Mặc Hàn muốn gặp cô?
Quân Mặc Hàn cũng biết nên anh mới để cô chờ ở bệnh viện, phái người tới đón cô là muốn đưa cô về bên nhà cha mẹ anh?
Trong lòng cô suy nghĩ miên man, lo lắng bất an, thậm chí còn có chút khẩn trương.
Cô và Quân Mặc Hàn ở bên nhau, cấp tốc lĩnh chứng cũng đều là do đối phương yêu cầu, một loạt chuyện này đều không thể tưởng tượng nổi. Vậy lão quân soái biết rồi thì có đồng ý hay không?
Nếu như không đồng ý thì cô phải làm gì đây?
Cô nghĩ tới Nguyên Lục Nghệ trong bệnh viện lúc nãy, nghĩ tới những người Phong gia, Phong Tố Cẩn cắn chặt môi dưới, bắt đầu trầm tư.
Bất luận như thế nào cô cũng không thể rời khỏi Quân tiên sinh, Quân tiên sinh chính là hậu thuẫn của cô. Nếu như không có Quân Mặc Hàn thì cô cũng không biết bản thân có sức lực để đi đối phó với đám người Phong gia kia hay không.
Mà trong tâm tư cô lại tham luyến sự ấm ấp trên người Quân Mặc Hàn, trừ cha mẹ thì anh là người đầu tiên đối tốt với cô như thế, cho nên bất kể thế nào cô cũng không muốn rời khỏi Quân Mặc Hàn.
Hiện tại lòng cô rất loạn, thật ra hiện tại cô rất muốn tìm Quân Mặc Hàn, muốn gọi điện thoại cho anh hỏi một chút là cô nên làm thế nào bây giờ? Thật sự hiện tại cô không có chút đầu mối nào.
Nếu như phải gặp cha của anh thì tại sao anh không nói sớm với cô.
Ở trong xe, ngoại trừ Phong Tố Cẩn thì có tất cả ba người, tất cả đều mặc quân trang, ngồi rất yên tĩnh, một thân nghiêm túc. Ba người này cũng khiến không khí trong xe rất áp lực.
Thật ra thì Phong Tố Cẩn lớn như thế này cũng chưa từng nhìn thấy người trong cao tầng chính khách, lúc này cô vốn đã khẩn trương lại càng thêm khẩn trương. Mà người cô phải gặp chính là cha của Quân Mặc Hàn, bởi vì quan tâm Quân Mặc Hàn nên lòng cô càng thêm bất an.
Chỉ là khí áp trong xe quá thấp, ngón tay Phong Tố Cẩn nắm chặt, sắc mặt có chút tái nhợt.
Trong đầu cô tựa như thoáng hiện lên một số tràng cảnh, giống như là lúc cô còn nhỏ, từng bị bắt cóc, có người cầm dao đặt lên cổ cô ép cô lên xe, không biết hô cái gì đó.
Phong Tố Cẩn nhớ rõ trước kia cô chưa từng trải qua những chuyện này nhưng vì sao trong đầu lại có cảnh tượng như vậy, rõ ràng như thế chắc chắn không phải là ảo giác, giống như là đã thật sự xảy ra.
Hô hấp Phong Tố Cẩn bắt đầu rối loạn, chỉ chốc lát trên trán cô cũng thấm mồ hôi.
Quân Mặc Hàn đang ngồi trong phòng họp ở cao ốc chính khách, thỉnh thoảng anh giơ tay nhìn đồng hồ, trong đôi mắt u mị mê người mang theo một tia sốt ruột.
Hôm nay anh vốn nên đi đón vợ nhỏ của mình xuất viện nhưng bởi vì có quan viên tới từ Đế Đô tổ chức hội nghị nên anh không thể không để Dạ Tinh đi đón người.
Người ngồi xung quanh hai bên Quân Mặc Hàn đều cảm giác được thị trưởng Quân đang mất kiên nhẫn.
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥