⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Liếc nhìn Phong Tâm Tinh, đáy mắt Quân Mặc Hàn lóe lên một tia sắc bén: "Phong tiểu thư, cô động vào người không nên động."
Lời này của Quân Mặc Hàn chỉ là cảnh cáo. Nói xong, anh cũng lười nhiều lời với Phong Tâm Tinh. Anh còn phải trở lại xem vợ nhỏ của mình.
Thấy Quân Mặc Hàn hoàn toàn không có ý muốn để ý đến mình, đáy lòng Phong Tâm Tinh hiện lên sự phẫn hận và không cam lòng.
Từ nhỏ đến lớn, Phong Tâm Tinh luôn rất đẹp. Lúc ở nước ngoài, cũng có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô. Tại sao một ánh mắt anh cũng không muốn cho cô?
Phong Tâm Tinh không cam lòng, đuổi theo vài bước: "Thị trưởng Quân lạm dụng chức quyền như vậy, không sợ bộ kiểm tra kỷ luật sẽ tra ra sao?"
Quân Mặc Hàn dừng lại, khóe môi cong lên đầy lạnh lẽo: "Lữ gia? Hiện tại bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc!"
Lúc trước, anh cố ý tung tin tức Lữ gia và nguyên thị trưởng Trâu gia âm thầm cấu kết với nhau ra ngoài, đến bây giờ Lữ gia còn chưa thể giải quyết xong.
Về phần Lữ Tây Viêm, hắn bị gãy chân, xem chừng còn phải chờ một thời gian nữa mới có thể xuất viện. Lữ gia bọn họ đương nhiên phải yên tĩnh.
Quân Mặc Hàn không hề quay đầu, tiếp tục nói: "Phong tiểu thư dùng quan hệ tiến vào bộ thư ký, ngay cả cuộc thi quốc gia cũng không tham gia, vốn đã không đủ tư cách. Tôi sa thải thì có làm sao?"
Lạnh nhạt nói xong, Quân Mặc Hàn lập tức quay về phòng bệnh của Phong Tố Cẩn, để lại Phong Tâm Tinh đứng tại chỗ cố gắng áp chế lửa giận và không cam lòng.
Tại sao, tại sao? Dựa vào cái gì mà Phong Tố Cẩn có thể đến gần người đàn ông này?
Không, Phong Tâm Tinh cô không cam tâm!
Lúc này, đáy mắt Phong Tâm Tinh lóe lên tia sáng quỷ dị. Cô ta trở lại Phong gia, tìm Phong lão phu nhân giúp đỡ.
"Bà nội, bà nhất định phải giúp cháu. Người đàn ông kia là của cháu, cháu nhất định phải có được anh ta."
Đương nhiên Phong lão phu nhân biết Quân Mặc Hàn vô cùng lợi hại. Nếu cháu gái bà ta thật sự có thể bắt được người đàn ông kia, sau này bà ta không cần quan tâm gì nữa.
"Yên tâm, bà nội nhất định sẽ giúp cháu. Cậu ta không cần cháu là vì cậu ta có người mình để ý ở bên cạnh. Chỉ cần bên cạnh cậu ta không có người này, hoặc không còn để ý tới người này nữa, có lẽ sẽ để mắt tới những người khác."
"Bà nội, thật không biết Phong Tố Cẩn làm thế nào mà có thể lọt vào mắt của thị trưởng Quân."
Phong Tâm Tinh tiếp tục khinh thường: "Thời gian bọn họ quen biết rất ngắn, làm sao có tình cảm được? Hẳn là có liên quan tới lợi ích gì đó."
Phong lão phu nhân gật đầu, nói: "Cho nên cần phải điều tra. Âm thầm điều tra, đừng để Quân Mặc Hàn phát hiện là được. Chẳng qua hiện tại chúng ta không thể sắp xếp sát thủ đối phó với Phong Tố Cẩn. Lần trước, mẹ cháu cũng vì việc này nên mới vào tù."
Phong Tâm Tinh cũng không có nhiều tình cảm với mẹ mình. Trong mắt cô ta, chỉ có lợi ích của mình mới là quan trọng nhất.
"Bà nội, bà nói xem nếu chúng ta tung quan hệ của hai người đó ra ngoài, Phong Tố Cẩn có thể bị áp lực bức bách mà rời khỏi thị trưởng Quân hay không?"
"Con nhỏ kia là một đứa tiện nhân. Bám vào kim chủ như vậy, làm gì có khả năng rời đi."
"Nhưng bà nội, áp lực của dư luận rất lớn, chắc chắn thị trưởng Quân sẽ không vì một tuyên bố bừa bộn của Phong Tố Cẩn mà ảnh hưởng đến con đường làm quan của mình."
"Ừm, cháu nói cũng có lý."
Hai bà cháu thương lượng biện pháp. Chưa tới mấy ngày, thị dân Bắc Quyền Thành bắt đầu lưu truyền một tin tức liên quan tới thị trưởng Quân và Phong Tố Cẩn.
Tin tức nói, Phong Tố Cẩn bị Lam Bắc Thần vứt bỏ, bám vào thị trưởng Quân, làm tình nhân của thị trưởng Quân mà không biết xấu hổ.
Tin tức này cũng đủ lớn, lập tức thu hút đông đảo sự chú ý, còn có một vài bình luận trên mạng.
Mọi người đều chung hướng gió, bắt đầu bình luận mắng Phong Tố Cẩn.
"Thật sự không biết xấu hổ, làm mất mặt phụ nữ."
"Đúng đấy, cũng không biết thị trưởng Quân coi trọng cô ta chỗ nào. Chậc chậc, nhìn dáng vẻ này xem, đẹp mắt chỗ nào?"
"Khó trách Lam thiếu gia không cần cô ta. Nếu là tôi, tôi cũng chọn đại minh tinh Liễu Thi Nhã."