Beta: Tiêu Nguyệt
Nghe những lời Lam Bắc Thần nói, tay múc canh của Liễu Thi Nhã run run, thiếu chút nữa đã ném cái muỗng đi.
"Bắc Thần, anh xem tin tức rồi à?"
Lam Bắc Thần gật đầu, đôi mắt sâu sắc nhìn chăm chú vào Liễu Thi Nhã.
"Thi Nhã, em vì anh mà rút lui khỏi giới giải trí, tất nhiên anh sẽ dành cho em những điều tốt nhất, chờ em khỏe lại, chúng ta liền bàn bạc ngày đính hôn, kết hôn."
Liễu Thi Nhã nghe những lời này, trong lòng có chút hoảng loạn.
"Bắc Thần, em... em..."
Lam Bắc Thần khẽ vuốt khuôn mặt của Liễu Thi Nhã, nghiêm túc nói.
"Anh biết là anh quá vội vàng, anh biết em thích lãng mạn, anh sẽ cầu hôn, cho em một sự ngạc nhiên."
Cô là mối tình đầu của hắn, nhưng sau đó cô lại rời đi, làm trong lòng hắn phải suy nghĩ, đau khổ nhiều năm.
Đó chính là chấp niệm quá sâu, thật may mắn là cô đã trở lại, hắn đương nhiên muốn nắm lấy thật chặt, không muốn buông tay.
Nội tâm Liễu Thi Nhã đều trầm xuống, lần đầu tiên cô ta cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Trước đây, những vấn đề xảy ra xung quanh cô ta đều do quản lý và bộ phận quan hệ xã hội giải quyết, nhưng lần này quay trở về Bắc Quyền Thành chính là quyết định của cô ta.
Hiện giờ đột nhiên phải đối mặt với những lời này của Lam Bắc Thần, cô ta không biết phải phản ứng như thế nào, nhưng nội tâm của cô ta vô cùng hiểu rõ, cô ta vất vả đi đến ngày hôm nay, còn chưa triệt để đặt chân lên quốc tế, làm sao có thể rút lui như thế.
Nhìn đến thế giới ngoài kia, sao cô ta có thể giới hạn bản thân mình ở Bắc Quyền Thành.
"Bắc Thần, em không biết tin tức kia là như thế nào, đó không phải là ý của em, em thật vất vả mới đi đến ngày hôm nay, em không hề muốn rút lui, anh biết là em yêu thích công việc này như thế nào mà."
Nghe Liễu Thi Nhã nói, Lam Bắc Thần vô cùng sửng sốt, đôi mắt thâm thúy lặng đi.
"Thi Nhã, em không phải trở về là vì anh sao, chẳng lẽ em không muốn gả cho anh?"
Liễu Thi Nhã hoảng loạn lắc đầu.
"Bắc Thần, không phải, nếu không phải vì anh, em đã không trở về, em muốn gả cho anh, có điều hãy cho em chút thời gian nhưng không phải bây giờ, chờ em đặt chân lên quốc tế, được không?"
Lam Bắc Thần sâu kín nói.
"Thi Nhã, em biết hiện tại anh đã hai mươi tám tuổi, anh không thể đợi được nữa, hơn nữa tình huống của Lam gia em cũng biết, anh phải lập gia đình càng sớm càng tốt, lúc trước anh ở cùng Phong Tố Cẩn, cũng là do anh cố ý kéo dài thời gian."
Liễu Thi Nhã hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của người đàn ông này, hắn vì cô ta mà giữ tâm giữ thân lâu như vậy.
Hơn nữa tình huống của Lam gia cũng vô cùng phức tạp, Lam Bắc Thần tuy là con trai trưởng, nhưng địa vị không hề vững chắc như vậy, nếu hắn lập gia đình và có con trai sớm sẽ giúp hắn củng cố địa vị.
Dưới tình huống như vậy, hắn lại dùng Phong Tố Cẩn để chờ cô ta, phần tình cảm này vô cùng đáng trân trọng.
"Bắc Thần, em hiểu tình huống của anh vô cùng khó khăn, nhiều năm như vậy, anh cũng biết, em không hề có tai tiếng gì cả, em không muốn anh hiểu lầm, em nghĩ chờ em có được thành tựu, em có thể có được năng lực để giúp anh."
Lam Bắc Thần nhìn Liễu Thi Nhã, không nói thêm gì. Liễu Thi Nhã tiếp tục nói.
"Bắc Thần, chờ em một chút được không? Chờ em một chút... Nếu không, chúng ta có thể đính hôn trước, nhưng không thông báo với mọi người, được không?"
Liễu Thi Nhã nhìn Lam Bắc Thần không nói lời nào, thật sự nóng nảy,nhưng mà cô ta thật sự không thể gả cho Lam Băc Thần, cô ta....
Ánh mắt Liễu Thi Nhã chợt loé, đôi mắt bắt đầu rơi lệ, cô lặng lẽ khóc, có một loại hương vị hoa lê đái vũ.
Nhìn bộ dáng Liễu Thi Nhã ngồi khóc thút thít, Lam Bắc Thần chợt nghĩ đến lần đầu gặp cô.
Hắn vẫn không thể nhìn thấy cô khóc, liền trở nên mềm lòng.
"Được, đều nghe theo em, đừng khóc, em nói đính hôn thì chúng ta sẽ đính hôn, nói không thông báo với mọi người thì chúng ta sẽ không thông báo."
Liễu Thi Nhã vui đến phát khóc, chủ động duỗi tay ôm lấy Lam Bắc Thần.
"Bắc Thần, em biết anh đối với em là tốt nhất."