Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Sở dĩ Phong Tố Cẩn muốn mở quán bar là vì Quân Mặc Hàn.
Cô cảm thấy quán bar là nơi có thể thu thập tin tức. Sau này, cô còn muốn mở mạng lưới thông tin ở khắp mọi nơi, thu thập đủ loại tin tức hữu dụng. Điều này chắc chắn có ích với Quân Mặc Hàn.
Có điều, chắc chắn quy định của quán bar phải nghiêm khắc nên cô phải thuê thêm một số bảo vệ, không cho phép có người gây chuyện. Suy nghĩ một chút, cô cảm thấy rất phấn khích.
"Mặc Hàn..."
Phong Tố Cẩn đột nhiên kéo dài âm điệu, cất giọng nũng nịu gọi Quân Mặc Hàn.
Đáy mắt Quân Mặc Hàn lóe lên một tia ôn hòa: "Ừm? Muốn nói gì?"
"Em mở quán bar, anh phải ở sau lưng làm chỗ dựa cho em nha! Phía sau em có người, người khác cũng không dám gây chuyện."
Quân Mặc Hàn buồn cười gõ lên trán Phong Tố Cẩn: "Điều này còn phải nói sao? Người khác động tới em một chút cũng không được, động tới đồ vật của em cũng không được."
Từ trong xương cốt, anh đã có chút khát máu tàn nhẫn, nếu không cũng sẽ không thể sống tốt tới bây giờ. Chỉ là nếu không phải bất đắc dĩ, anh sẽ không lộ vẻ mặt này trước mặt Phong Tố Cẩn.
Về quán bar, ai dám gây chuyện, anh sẽ khiến kẻ đó hoàn toàn biến mất khỏi Bắc Quyền Thành.
Phong Tố Cẩn cười vui vẻ: "Vậy, hiện tại em không có chút tiền nào, coi như em mượn trước tiền vốn..."
Phong Tố Cẩn còn chưa nói hết, Quân Mặc Hàn đã nâng cằm cô lên, hôn thật sâu. Nụ hôn rất bá đạo, mang theo ý vị trừng phạt.
Quân Mặc Hàn còn dùng răng gặm lấy cánh môi Phong Tố Cẩn.
"A... đau..."
Quân Mặc Hàn buông Phong Tố Cẩn ra: "Còn biết đau à? Lần sau còn không ý thức được em là vợ anh nữa thì không đơn thuần là chút trừng phạt này đâu."
Phong Tố Cẩn biết Quân Mặc Hàn có ý gì. Cô giải thích: "Nhưng tiền của anh cũng do anh vất vả kiếm được, em không nỡ tiêu."
"Đồ ngốc, em là vợ anh, anh kiếm tiền là để cho em tiêu. Hơn nữa, một mình anh tiêu thế nào được? Xài không hết."
Phong Tố Cẩn không tìm hiểu sâu về gia sản của Quân Mặc Hàn
Cô là người biết hài lòng với hiện tại.
"Được, vậy sau này em sẽ tiêu tiền của anh! Anh phải nuôi em đấy!"
"Được, nuôi cả thể xác lẫn tinh thần."
Phong Tố Cẩn hiểu ý tứ của những lời này. Mặt cô lập tức đỏ lên.
Hai người quấn lấy nhau một hồi.
Quân Mặc Hàn nói với Phong Tố Cẩn, quán bar Dạ Vị Miên mà cô từng khiêu vũ đã bị anh thủ tiêu, bây giờ đang ngừng kinh doanh để chấn chỉnh. Đến lúc đó anh sẽ mua lại mặt tiền cửa hàng cho cô kinh doanh.
Nghe xong, Phong Tố Cẩn thật sự rất cao hứng. Khu vực kia là nơi có lượng người qua lại lớn nhất.
Khi hai người trao đổi xong việc, đồ ăn cũng đã nguội lạnh.
Hai người hâm nóng lại lần nữa rồi mới ăn.
Ngày thứ hai, Quân Mặc Hàn chuẩn bị ít đồ cho Phong Tố Cẩn, ban đêm đưa cô đến ngục giam, gặp Mễ Lương Ngân đã bị bắt lại.
"Mễ Lương Ngân, anh còn nhớ tôi không?"
Ánh mắt lạnh lẽo của Mễ Lương Ngân nhìn về phía Phong Tố Cẩn: "Phong Tố Cẩn!"
"Không sai. Bây giờ tôi không phải kẻ thù của anh, tôi tới nói chuyện hợp tác. Anh có muốn biết hung thủ chân chính đã bức tử em gái anh là ai không?"
"Bức tử em gái tôi là người của Lam gia và Liễu Thi Nhã, còn liên quan tới Phong Tố Cẩn cô?"
Phong Tố Cẩn vô tội nói: "Mặc kệ anh tin hay không, tôi không hi vọng Mễ Lương Sắt chết. Anh nghe giọng nói này sẽ biết ai là kẻ hại chết em gái anh."
Bút ghi âm là Quân Mặc Hàn đưa cho cô. Từ khi Mễ Lương Sắt nằm viện, anh đã cho người cài một thiết bị ghi âm cỡ nhỏ trong phòng bệnh. Dù sau đó mọi thứ đã bị dọn dẹp sạch sẽ nhưng rốt cuộc vẫn tìm được đoạn đối thoại cuối cùng của Hạ Tư Tuyền và Mễ Lương Sắt.
Mễ Lương Ngân sau khi nghe xong, bắt đầu hét lớn, tựa tiếng gào của dã thú.
Phong Tố Cẩn cũng có cảm giác rợn tóc gáy. Cô tin, đặt Mễ Lương Ngân bên cạnh Hạ Tư Tuyền chắc chắn sẽ có tác dụng.