⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Tất cả mọi người đều mong mỏi ngóng trông nhìn về phương hướng cách đó không xa.
Chỉ thấy hai chiếc xe quân dụng cao cấp chậm rãi lái tới, phía sau có mười mấy chiếc xe quân dụng bình thường chạy theo.
Một tiếng súng vang lên, mười mấy chiếc xe quân đội phía sau cùng lúc mở cửa, mười mấy người lính đặc chủng võ trang đầy đủ bước xuống. Trên thân mỗi người đều đeo các loại vũ khí, trong tay cầm súng dài.
Quần chúng xung quanh đều im lặng nhìn, một tiếng súng kia giống như vang trong ngực mỗi người. Thời khắc trang trọng như thế này, mọi người đều không hẹn mà cùng nghiêm túc.
Rất nhiều người đều kích động nhảy lên, luôn có cảm giác đây là thời khắc thiêng liêng nhất.
"Thị trưởng trước kia nhậm chức cũng không có cảnh tượng như thế này."
"Đó là bởi vì thị trưởng trước không có bối cảnh, vị này chính là xuất thân từ quân đội, còn là Thượng soái giáo quân."
"Thì ra là vậy, nhưng sao vẫn không nhìn thấy người, đây là thế nào?"
"Đừng gấp gáp, ngươi có nhìn thấy chiếc xe quân dụng cao cấp nhất ở phía trước không? Biển số xe đều là sáu, chắc hẳn là vị thị trưởng mới của chúng ta đang ngồi trong đó.
Phong Tố Cẩn nhìn thấy hình thức bắt đầu lớn như vậy, trong lòng sinh ra một loại cảm giác vi diệu kì quái.
Thật giống như cho tới bây giờ cô cũng không nhận thức Quân Mặc Hàn, kỳ thực anh vẫn luôn cao cao tại thượng như thế, bất kể là thân phận, bối cảnh hay là năng lực. Nếu không phải hai người còn có mối quan hệ kia thì có lẽ cô chỉ có thể làm một người bình thường đứng ở đây ngắm nhìn ngưỡng mộ anh.
Mặc dù trong lòng có cảm giác phức tạp như vậy nhưng Phong Tố Cẩn vẫn mong đợi Quân Mặc Hàn thật tốt.
Anh đứng càng cao, cô càng vui vẻ thay anh.
Sau khi mười mấy người lính đặc chủng bước xuống, rất tự nhiên đứng thành hai hàng chỉnh tề, cúi chào hai chiếc xe phía trước.
Lại thêm một tiếng súng vang lên, lính đặc chủng chia thành hai hàng chạy chậm về phía trước, nhịp chân đều đặn.
Chờ sau khi chạy được một đoạn, bọn họ đứng ngay ngắn ở hai bên đường phố, tạo thành một xu thế bảo vệ, quay người nhìn chăm chăm vào xe quân đội cao cấp.
Lúc này dường như biết thị trưởng muốn bước xuống, phóng viên bắt đầu không ngừng chụp ảnh, sợ bỏ lỡ một khắc quan trọng này.
Hai bảo tiêu mặc tây trang màu đen bước xuống từ trên chiếc xe quân đội cao cấp thứ hai, hai người vừa bước xuống liền mang theo khí thế dọa người, ánh mắt sắc bén mang theo lệ khí, là kiểu nhìn một chút cũng khiến cho người khác cảm giác lòng bàn chân phát lạnh.
"A, ngay cả bảo tiêu cũng khốc như vậy."
"Đừng nói chuyện, nhỏ giọng một chút, trái tim tôi đều muốn nhảy ra ngoài."
"Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như thế này, trái tim đều bùng sợ."
Đúng lúc này, hai người bảo tiêu tiến lên mở cửa xe, nghênh đón một người bước xuống.
Cả người Quân Mặc Hàn đều mặc quân trang, cất bước xuống xe, trên vai là ký hiệu Thượng soái giáo quân, thân ảnh thon dài kết hợp với bộ quân trang này lập tức làm tất cả những người ở đây bị kinh diễm.
Tất cả mọi người đều nín thở, mắt cũng mở thật to.
"Trời ạ, thị trưởng mới đẹp quá rồi, không chút tì vết nào."
Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng có cảm giác này, ngay cả Phong Tố Cẩn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ mặc quân trang của Quân Mặc Hàn, quá mê người.
Mọi người đều cảm thấy vị thị trưởng này còn đẹp hơn rất nhiều so với ảnh đế quốc tế, khuynh thành tuyệt luân, cao quý vô song. Mà anh lại có vẻ đẹp đoạt tâm người khác, ánh mắt anh lướt qua nơi nào cũng đều có thể mị hoặc lòng người.
Người nào bị anh nhìn một chút đều sẽ có cảm giác tê dại như bị điện giật.
Trên người anh tỏa ra một loại kiêu ngạo mạnh mẽ, phảng phất đế vương chân chính, bễ nghễ thiên hạ, khinh thường mọi thứ.
Anh chỉ cần đứng ở đó cũng có thể làm cho người ta cảm thấy anh chính là chủ nhà, anh có thể khống chế tất cả.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng bị anh hấp dẫn.
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥